He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhất Phu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 211 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 374 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:07:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Nhìn Rõ Mối Quan Hệ (2)
hụt, nghe những lời vô lại như thế, Diệp Hân Đồng muốn hộc máu, rất muốn quát lên với Mặc Tử Hiên, chỉ muốn làm một mụ đàn bà chanh chua chửi đổng kẻ cẩu huyết lâm đầu (đầu toàn máu chó) như hắn.
Mặc Tử Hiên chẳng thèm quan tâm chút nào đến sự tức giận của cô, đứng lên “Đi thôi, bây giờ tôi muốn ra ngoài.”
Diệp Hân Đồng tức xanh cả mặt, cô đá tung chăn, mạnh mẽ xuống giường, phủi phẳng quần áo, đứng bên giường, quay mặt lại nhìn Mặc Tử Hiên với tâm tình bất mãn.
Mặc Tử Hiên đi ra ngoài, Diệp Hân Đồng đi theo, mặt dài như bơm, một câu cũng không nói.
Mặc Tử Hiên lên xe, cô ngồi vào ghế lái phụ, im lặng.
Mặc Tử Hiên nói bằng tiếng Hàn đến trung tâm thương mại.
Câu này Diệp Hân Đồng hiểu, cô liếc Mặc Tử Hiên một cái, anh cười hì hì nhìn cô, cô ngoảnh đi chẳng thèm nói gì.
Mặc Tử Hiên đến trung tâm thương mại, lượn qua lượn lại mấy gian dạ phục nữ.
“Em thích kiểu nào?” Mặc Tử Hiên quay đầu hỏi Diệp Hân Đồng vẫn đang nghiêm mặt.
Diệp Hân Đồng khoanh tay trước ngực, căn bản chẳng thèm nhìn anh.
Mặc Tử Hiên quan sát dáng người Diệp Hân Đồng, tà mị nói với cửa hàng trưởng, “1.7m, mỗi kiểu lấy một chiếc”
Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn Mặc Tử Hiên.
“Kể cả anh có mua tất cả, tôi cũng không mặc.” Sắc mặt cô chẳng có chút hữu hảo nào.
“Tùy em, dù sao anh cũng mua cho em, em không mặc thì vứt hết đi.” Mặc Tử Hiên nói vẻ không sao cả.
Diệp Hân Đồng thật là bất lực đối với loại đàn ông như vậy, cô cười khổ, kẻ có tiền đều tiêu sài như vậy, đúng là phá gia.
Diệp Hân Đồng tiện tay cầm một chiếc váy màu đỏ trễ ngực “Lấy cái này đi.”
Nụ cười trên mặt Mặc Tử Hiên rộng hẳn.
“Phục vụ, gói cái này lại.” Mặc Tử Hiên khóa chặt mặt Diệp Hân Đồng nói.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, không muốn nói chuyện.
Mặc Tử Hiên xách cái túi váy, đi trước.
Diệp Hân Đồng vẫn không nói gì đi sau.
Anh rẽ mấy chỗ, đi vào thang máy lên tầng 5, đây là tầng ăn uống.
Anh vào một tiệm cơm, Diệp Hân Đồng do dự đi theo vào.
Mặc Tử Hiên ngồi xuống, cô đứng sau lưng anh, không ngồi.
“Ngồi đi.” Mặc Tử Hiên cầm lấy thực đơn trong tay phục vụ.
“Không dám, tôi là cảnh vệ, không dám vượt quyền.” Diệp Hân Đồng kiên cường nói, sắc mặt chẳng có lấy một nét tốt.
Mặc Tử Hiên cười, như thể phản ứng của cô anh đã đoán trước rồi.
“Tôi lại mời em một lần, ngồi xuống ăn đi, tôi đãi, ăn xong thì đừng tức giận nữa.” Mặc Tử Hiên nhìn cái bàn nói.
“Tôi không dám ăn cơm với điện hạ tôn quý” Diệp Hân Đồng châm chọc nói, nhìn đi chỗ khác.
Mặc Tử Hiên lại vô thức mỉm cười, không biết vì sao, kể cả cô phát cáu với anh, anh vẫn thấy vui vẻ, chỉ cần cô không ở cùng với người đàn ông khác, còn thì thế nào cũng được.
Mặc Tử Hiên lại cầm thực đơn lên “Canh cá triều đình, thả nhiều loại băm viên, oa, còn cá viên nữa? Nấu chung với đầu cá đến khi nhừ nhục, sau đó thêm một ít gia vị, nhìn rất ngon.”
Mặc Tử Hiên cố ý miêu tả từng loại đồ ăn.
Diệp Hân Đồng vốn có tình yêu lớn với các loại đồ ăn ngon, cái bụng đói của cô réo ầm ĩ.
Cô trợn mắt nhìn gáy Mặc Tử Hiên, giơ quả đấm lên, hận không thể cho anh một đấm ngất luôn.
Phục vụ bưng thức ăn lên, Diệp Hân Đồng liếc một cái, vừa nhìn đã thèm rồi.
Món ăn khác lại được bưng lên, mùi thơm nức mũi.
Diệp Hân Đồng đói cồn cào.
Mặc Tử Hiên cũng không thèm nhìn Diệp Hân Đồng lấy một cái, ăn trước.
“Ừm, ngon quá, nhà hàng này thật không tệ, không trách được lại buôn bán tốt như vậy.” Mặc Tử Hiên cố ý lẩm bẩm.
Diệp Hân Đồng nhìn xung quanh bốn phía, đã chiều rồi mà chỗ này vẫn khá đông.
Cô sờ sờ bụng, đói quá.
Có lẽ cũng vì buổi chiều, không quá đông khách nên phục vụ lại bưng đồ ăn lên.
Diệp Hân Đồng ngửi thấy mùi đó, bụng kháng nghị ùng ục.
“Thật ra tôi cũng có thể nói lần nữa, chỉ càn người khác không tức giận, có thể ăn cơm chung.” Mặc Tử Hiên vẫn đang thưởng thức món ăn.
Diệp Hân Đồng nhìn bóng lưng anh, hơi do dự.
Cô không phải vì tham lam mà ăn chung với anh. Mà là cảm thấy không cần thiết phải giận dỗi làm gì, cô không thể ngày nào cũng mang cái tâm trạng đó đi bảo vệ anh.
Nếu có thể, cô hi vọng sẽ chung sống hòa bình đến khi kết thúc nhiệm vụ bảo về, từ đó cả đời cũng không gặp nhau nữa.
Diệp Hân Đồng ngồi xuống chỗ đối diện với anh, tự nhiên ăn đồ trên bàn.
Đầu cô cũng không thèm ngẩng lên, căn bản không thèm liếc Mặc Tử Hiên một cái.
Mặc Tử Hiên cười nhìn cô, đột nhiên, đặt tay lên tay cô, nũng nịu: “Đừng giận nữa mà”
Diệp Hân Đồng kéo tay về “Tôi không giận, sao tôi dám tức giận”
“Ắn xong bữa cơm này, em sẽ được nghỉ.” Anh dịu dàng nói.
Diệp Hân Đồng chẳng thèm để ý, chăm chú ăn.
Ăn xong, anh tuân thủ thỏa thuận đưa cô về Nguyệt Hàng Hành cung.
“Tối mai tham gia tiệc của Kim Lệ Châu, anh sẽ cho người dẫn em đi trang điểm, anh không đi cùng được.” Ở trên xe, Mặc Tử Hiên suy tư nói.
“Không cần, tôi cảm thấy mặc đồng phục cảnh vệ đi là thích hợp rồi, không cần phức tạp hóa vấn đề.”
“Kim Lệ Châu mời toàn Hào Môn quý tộc, em mà mặc cảnh phục sẽ khiến người ta chăm chú châm chọc, Lee yul nói rất đúng.”
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Tiệc tùng của các anh thật là lắm, lại phiền toái chết đi được.” Diệp Hân Đồng không còn kiên nhẫn.
Vừa về đến Nguyệt Hàng Hành cung đã thấy một chiếc hộp gói ghém rất đẹp đặt ở đại sảnh.
Mặc Tử Hiên đến cầm lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hàn thượng cung “Ai mang cái này đến?”
Hàn thượng cung cung kính “Cái này là đại nhân Lee Yul đưa tới cho cảnh vệ Diệp”
Mặc Tử Hiên vứt cái hộp lên bàn, bực tức nói với Hàn thượng cung “Sau này Lee Yul mang cái gì đến cũng đừng có nhận, chỗ của tôi không phải thùng rác.”
Hàn thượng cung cúi đầu không nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Hân Đồng đổ chuông.
Mặc Tử Hiên tức giận nhìn cô, số di động này chỉ mình hắn nên biết mới phải.
Mặc Tử Hiên lập tức theo cô ra ngoài.
“Đã nhận được dạ phục chưa? Xem có thích không?” Lee Yul dịu dàng hỏi.
“À, cái này thực ra không cần, tôi có dạ phục rồi.” Diệp Hân Đồng lúng túng từ chối khéo.
“Tôi cảm thấy cái này đặc biệt thích hợp với Diệp Hân Đồng cô. Mặc vào chắc chắn sẽ đẹp lắm.”
Đã mang đến đây rồi, Diệp Hân Đồng làm sao có thể từ chối nữa.
Đột nhiên điện thoại bị Mặc Tử Hiên đằng sau cướp đi.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc muốn giật lại.
Mặc Tử Hiên đẩy người cô ra, không cẩn thận chạm vào bộ ngực mềm mại của cô.
Diệp Hân Đồng giận dữ quát: “Anh đây chỗ nào đấy?”
Mặc Tử Hiên nhìn sang Diệp Hân Đồng, nói vào điện thoại “Dạ phục của cô ấy tôi đã mua, đồ của cậu tôi ném vào thúng rác rồi, về sau phiền cậu đừng xum xoe quanh người phụ nữ của tôi.”
Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư - Nhất Phu