Em ơi em cứ đợi.
... Chốn đi về của hồn thiên cổ ...
Mười con nhạn trắng về tha
Như Lai thường trụ trên tà áo xuân
Vai nghiêng nghiêng suối tơ huyền
Ðôi gò đào nở trên miền tuyết thơm
Rêu tri phủ xuống hiên xanh
Một bầy chim én vây thành sang thu
Sương Hy Lạp phượng lên mù
Ba mươi thế kỷ cầm dù dưới mưa
đầu sông nước gọi cây mùa
Gốc du sung đẩy sóng đùa phăng trôi
Em dẫn anh lên đồi
Giới thiệu đất và trời...
Sông Kỳ Cùng phía trước
Quanh xanh nước ánh ngời
Cây cỏ mát đôi bờ
Thôi thế là mùa xuân đã trôi qua
Giêng rộng quá không xuể vòng tay giữ
Tờ lịch mỏng manh sáng mở chiều đã cũ
Em bóc rồi. Ngày tháng xót xa rơi
Linh cảm có anh ở phía chân trời
Lòng ta trống lắm, lòng ta sụp
Như túp nhà không, bốn vách xiêu
Em chẳng cứu giùm, em bỏ mặc
Mưa đưa ta đến bến đìu hiu
Em ở bên mình: ta ngó say;
Song le bên ấy với bên này
Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, trèo thang với… giặt đồ?
Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Non xa xa, nước xa xa.
Nào phải thênh thang mới gọi là.
Đây suối Lênin, kia núi Mác.
Hai tay xây dựng một sơn hà.