Một mình nơi xứ biển
Lòng chợt thấy nhớ ai
Ước gì em ở lại
Để tình xây hải đài
Biển muôn đời réo gọi
Buồn xưa Đông Á về muôn phương.
Mắt ta loạn dáng mây hồ hải,
Mộng ngát lâm tuyền mái tóc hương.
Xưa Á Đông buồn xuôi đại dương,
Chiều tha phương đến ngủ bên nàng.
Ta đang rối, sẽ không thường kề cận
Vết thương nầy chính ai đã tạo ra
Rồi ngày mai khôn lớn cứ trách ta
Ta đã chọn lối đi về nơi khác
Góc thoáng kia vốn từng là bóng mát
Che chở nâng niu sáng tối ân cần
Lúc gần sáng bỗng ầm ầm tiếng đất
Chàng đang mê ngỡ pháo kích đêm khuya
Thì ra hồn vía đã quen rung chuyển
Trên quê hương thường nhật cảnh chia lìa
Nửa đêm bỗng nhịp rung ngân dài kéo đợt
Bầy đặt kìa ai khéo khéo phòm,
Nứt ra một lỗ hỏm hòm hom.
Người quen cõi Phật chen chân xọc,
Kẻ lạ bầu tiên mỏi mắt dòm.
Giọt nước hữu tình rơi thánh thót,
Tôi viết bài thơ xuân
Nghìn chín trăm sáu mốt
Cành táo đầu hè rung rinh quả ngọt
Nắng soi sương giọt long lanh...
Rét nhiều nên ấm nắng hanh
Đắng cay lắm mới ngọt lành đó chăng?
Ô trời hôm nay sao mà xanh!
Ngọc trăng xây vàng trên muôn cành,
Nhung mây tê ngời sao kim cương,
Dạ lan tê ngời say men hương;
Lầu ai ánh gì như lưu ly?
Có những lúc tâm hồn chỉ đắm một nỗi buồn
Tưởng chừng mong manh
Môi em vẫn tươi hồng nụ cười
Trái tim đau không ngừng nhịp thở
Sẽ chẳng có thêm lần nào
Em dịu dàng thế
Đừng cho tôi hy vọng
Mơ ước thì buồn
Năm tháng vẫn lênh đênh
Tôi sợ tôi phụ em
Lại trung thu rồi đó em
Muôn tơ ai đệt thành đêm
Chỉ một vầng trăng trong vắt
Mà ân ái cả không gian
Đêm nay em chớ thức nhiều
Cho dẫu hoa trăng vàng nở