Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước người em người chị người bạn người thù ngồi lại bên nhau
Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ mặt vui buồn ganh nặng đá và vàng son và phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em! xin nắm lại bàn tay
Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa yên cương hố thẳm vùi thây
Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng xanh đầu núi đếm lại giùm người nhắc lại với con
Tặng ba nhà thi sĩ trẻ tuổi...
Giờ đây hoa hoang dại
Bên sông rụng tơi bời
Đã qua rồi cơn mộng,
Đừng vỗ nữa, tình ơi!
Em ở đâu? Anh xa em một nửa.
Một nửa hồn anh lẩn quất theo em,
Vào giấc ngủ nửa hồn anh bợ ngợ
Gió khuya hay em bước động bên thềm ?
Tình đôi ta là trăm nghìn ràng rịt
I
Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm
Lủi thủi theo sau áo trắng tan trường
Rồi chiếc áo băng qua đường, biến mất
Anh tiếc hoài cái kẹp tóc cô nương
Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Trong cơn mưa ban trưa
Chợt thấy hồn mình tách thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa…
Khen thay con Tạo khéo trêu ngươi.
Bày đặt ra nên cảnh chợ Trời!
Buổi sớm gió đưa, trưa nắng đứng,
Ban chiều mây họp, tối trăng chơi.
Bầy hàng hoa quả tư mùa sẵn,
Đồi núi. Thông xanh. Villa. Biệt thự
Áo ấm. Dù hoa. Má đỏ. Tóc mềm
Những con đường. Những con đường. Cao. Thấp
Ngày bốn mùa. Đà Lạt. Chập chùng. Em
Em cười nói tự thuở nào thác đổ
Bàn tay mẹ
Bế chúng con
Bàn tay mẹ
Chăm chúng con
Cơm con ăn
Buồn gieo theo gió veo hồ,
Đèo cao quán chật, bến đò lau thưa.
Đồn xa quằn quại bóng cờ,
Phất phơ buồn tự thuở xưa thổi về.
Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau
Anh đã chẳng buộc em bao tội lỗi
Em đứng lặng. Mặt úp vào bóng tối
Khổ thân em có nói được gì đâu
Nếu biểt rằng sẽ chẳng gặp lại nhau