Mưa bay! Mưa bay!
Bão táp suốt ngày.
Ta buồn, ta lạnh,
Ta nhớ ai đây?
Ngoài trời sương bạc,
Gió lùa cành cây,
Từ sâu thẳm không tên
Vớt lên bình đựng lệ
Người xưa ném nỗi đau vào bể
Nhờ sóng triều vạn kỷ
Lấy vùi trong lãng quên.
Dẫu không chu kỳ
Tôi nghe đầy trong mắt
Một rừng thông gió phai
Cỗ xe nào đã khuất
Trên đường cát bụi bay
Rồi tháng tư bước đến
Nhè nhẹ như một người
Tôi nhớ ngày xưa mẹ già đón Tết
Phiên chợ cuối năm mua tờ tranh đám cưới chuột
Chuột lớn
Chuột con
Chuột đỏ
Chuột xanh
Tặng hương hồn một bác sĩ
Hoa lá quanh nàng lác đác rơi,
Cuối vườn đeo giỏ hái mồng tơi,
Mồng tơi ứa đỏ đôi tay nõn,
Có bé nhìn tay, nhí nhảnh cười.
Đêm đêm Bắc-hải Thái-bìnhđương
Hai chiếc bao lan dài nhớ thương.
Mượn nguyệt cầu kia làm tín trạm
Mây tình lang gửi sóng tình nương.
Ký hiệu truyền ra gợn nổi chìm
Mang theo từng tiếng đập con tim
Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi
Người đã quên ta rồi
Rừng cao su đang nép mình thay lá
Gió xuân về vang khúc nhạc tình yêu
Cây cảm hứng tấm lưng trần óng ả
Cánh tay ngày vươn gọi nắng trên cao
Nhìn thật chậm cây mở đời niên thiếu
Viên kẹo the em đưa
Anh ngậm vào thấy ngọt
Thấy lưỡi biết thưa thốt
Thấy con mắt biết nhìn
Thấy vành tai vễnh lên
Có những nụ cười rất dễ thương
Như hoa cười sớm ngát hồng hương
Rồi, theo dời buổi sang ngày, tháng
Những nụ cười kia sẽ… thảm thương!
Có những nụ cười không hé môi