Bao nhiêu nước biển mặn rồi
Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?
Lòng người - cái biển tí hon
Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!
Có bờ để đánh thuyền ra
Không bờ, để tự bao la sóng dào...
Ngày Tết mải chơi tam cúc
Không hay anh tới sau lưng
Ghé lại gần em mách nước
Kết luôn xe pháo mã hồng
Ồ ván bài em đỏ quá
Bước đã mỏi mà trông càng đã mỏi
Ta dừng chân nhắm mắt một đêm nay
Thải chiếc bách không chèo trên bể khói
Mặc trôi về đâu đó nước non say
Kìa một cõi trăm hình muôn vạn tiếng
Đương dần phai dần hiện tắt rồi vang
Một mảnh trăng thu hình chiếc bánh;
Bánh không ngon lắm cũng tinh anh
Sáng hôm mười bốn ta xa cách;
Đến tối trung thu em một mình
Mình em mở chiếc bánh trông trăng
Anh để dành cho, gói kỹ càng
Anh đi tìm em, em đi tìm anh
Giữa hai vũ trụ buồn tăm tối
Anh và em, hai vì sao lạc lối
Cứ tìm hoài cứ mãi gọi tên nhau
Nhưng tìm hoài mà có gặp nhau đâu
Vũ trụ lớn hay là ta quá nhỏ?
Anh trở lại con đường lên núi biếc,
Thương mây bay từ đó vẫn cô đơn.
Những bông hoa còn có nửa linh hồn.
Những lá cỏ nghiêng vai tìm mộng ảo.
Ôi nắng cũ nhạt mùi hương dã thảo!
Lạnh màu riêu, tảng đá nhớ chân đi.
Giọt nến hồng gieo xuống án thư,
Ngoài nhà tiếng khách mỗi dần thưa.
Dì Hai khẻ ghé tai em dặn:
"Như thế... từ nay... cháu nhớ chưa?"
Chiều ấy dì Hai đã trở về,
到弟四戰區政治部
解過廣西十三縣
柱了十八個監房
試問余所犯何罪
罪在為民族盡忠
Chia xa rồi anh mới thấy em
Như một thời thơ thiếu nhỏ
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
Mây mấy độ thu
Chúng tôi khiêng anh về qua sông Đăk BLa
Mưa tầm tã trên thân anh đẫm máu
Trận đánh chưa xong, mắt anh nhìn đau đáu
Lần cuối cùng bầu trời Kon Tum.
Không có gì có thể thiết tha hơn