Ào, ào, ào...
Ào, ào, ào...
Già nào
Trẻ nào
Lính nào
Dân nào
Chiều nay sầu rụng mãi trong tôi
Tuyết trắng thôi giăng, nắng ngập đồi
Gió lặng trời yên, chim một bóng
Chân mây ngàn dặm cố hương ơi!
Hiu hắt hoàng hôn ánh nhật tà
Thẫn thờ lặng lẽ bóng chiều sa
Bờ sông xanh hôm nay buộc ngựa
Kiếm gối đầu theo gió thổi hồn cao
Thơ tôi đây cũng hoa bướm muôn màu
Lòng tôi đây ,cũng vui sầu như bạn
Tôi cũng biết nhớ thương tơ tưởng
Nào chỉ là võ tướng hay thi nhân
Trong nỗi nhớ
Anh thương từng chớp mắt
Né nhìn nhau kẻo tim bị phơi bày
(Né là giấu làm chi vô ích
Hay giấu làm duyên ?
Ừ nhỉ, cũng nên thay !)
Đò chiều sông lạ tiễn đưa nhau
Gió nấc từng cơn, sóng vật đầu
Hai ngả lênh đênh trời ngụt khói
Người đi, ta biết trở về đâu
Ta về lơ láo tình thiên hạ
Chiếc bóng người đi tủi dãi dầu
Anh xa em thật rồi
Bỏ lại sau lưng chuỗi ngày dài mùa hạ
Bỏ lại phía sau cả những chùm hoa nở
Trên con đường mà chúng ta vẫn thường qua
Anh không hiểu vì sao ta có buổi chiều này
Tôi nghe đầy trong mắt
Một rừng thông gió phai
Cỗ xe nào đã khuất
Trên đường cát bụi bay
Rồi tháng tư bước đến
Nhè nhẹ như một người
Khi anh đi
Căn phòng còn lại gì
Những rêu mốc của một thời quá vãng
Những mắc áo không treo
Những bàn ghế thênh thang
Trong không gian mùa dâng mọi úa tàn
Con phố vắng chiều nay mưa bất chợt
Hoa sữa thơm cho bỡ ngỡ con đường
Bước chân quen mà hôm nay chợt lạ
Lá rơi hoài cho sầu lên vấn vương
Ta đã yêu, đã yêu một con đường
Nơi bước em vẫn ngày ngày qua lại
Em về trong bão giông tôi
Que diêm Đông Hải, dáng ngồi vọng phu
Lệ còn trên gối, tôi thu
Bàn tay ngón út giam tù tháng năm
Em về thăm thẳm núi non
Hồn sông lòng suối, thịt xương chốn nào?