Anh về quê cũ: thôn Vân
Sau khi đã biết phong trần ra sao?
Từ nay lại tắm ao đào,
Rượu đâu mà cất, thuốc lào nào phơi.
Giang hồ sót lại tình tôi,
Quê người đắng khói, quê người cay men.
Chia xa rồi anh mới thấy em
Như một thời thơ thiếu nhỏ
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
Mây mấy độ thu
Dòng đời trôi chảy buồn con nước
Người về lỡ chuyện bước sang ngang
Ta đứng ngậm ngùi trông cố quận
Gẫm đời chi khác một dòng sông
Thành phố đó bao giờ em trở lại
Huế ngàn năm như Huế vẫn bây giờ
Em Tôn Nữ mang tấm lòng e ngại
Để Cấm Thành xa mãi một dòng thơ.
Huế và tôi lầm lũ những cơn mưa
Đâu kỷ niệm còn thơm mùa phượng cũ
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Đàn tôi đứt hết dây rồi
Không người nối hộ, không người thay cho
Rì rào những buổi gieo mưa
Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm
Có cô lối xóm hàng nǎm
Tôi đi qua phố nắng
Tôi đi qua phố mưa
Phố bây giờ đã khác
Tôi bây giờ đã xưa
Khi tôi chưa ra đời
Phố bây giờ đã có
Lá vàng rụng giữa lòng tay
Dấu chân người ấy
Thềm này
Đã xa
Ngập ngừng nhịp võng dưới hoa
Hình như gió cũng xa nhà lâu năm
Chuyến xe cuối cùng đã ra đi
Ngoài phố lá me rắc cốm
Chàng áo xanh Tư Mã không quê nhà
Chưa gió rét mà linh hồn đau ốm
Giàn thiên lý nở quên...
Giàn thiên lý rụng quên...
Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
Nước bao vây, cách biển nửa ngày sông
Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã