Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhất Phu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 211 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 374 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:07:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Rục Rịch Ngóc Đầu Dậy
hôi đi, anh thật là nhàm chán.” Diệp Hân Đồng nghĩ lại rồi nở nụ cười xấu xa: “Nếu như anh không chịu đựng nổi, thì tự sướng đi. À, phải, tự sướng trên máy bay cảm giác chắc cũng khác lạ lắm.”
Mặc Tử Hiên cười, đột nhiên lật người đè lên cô, lưu loát cài dây an toàn lại
“Anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng chống lên ngực anh.
“Cô nói thử xem.” Tay anh trêu chọc bắp đùi, luốn vào trong nội y cô.
Diệp Hân Đồng đẩy Mặc Tử Hiên ra, nhưng vướng dây anh toàn, anh không hề nhúc nhích.
“Đứng…, trên máy bay cũng không thể tắm, bẩn lắm.”
Máy bay khởi động, lao nhanh trên đường bay, khi tốc độ đạt đến mức nhất định, cất cánh.
Diệp Hân Đồng bám chặt mép giường.
Thể trọng của Mặc Tử Hiên làm cho áp lực của cô tăng lên gấp bội. Máy bay nhanh chóng đi vào quỹ đạo, Mặc Tử Hiên nở nụ cười xấu xa ma mãnh, tháo dây an toàn.
“Cô lo lắng gì thế?” Anh nói xong bước xuống giường.
Diệp Hân Đồng lập tức bật dậy. Ngồi trên giường. Mặc kệ trạng thái mập mờ của anh la ầm lên: “Tôi muốn xem TV”
Mặc Tử Hiên nở nụ cười cưng chiều, bấm TV, những âm thanh kích tình từ trong TV phát ra, các loại tư thế quyến rũ khêu gợi của nữ sinh Âu Mỹ.
Vừa nhìn thoáng qua, Diệp Hân Đồng lập tức phản ứng, không hiểu đây là cái thể loại đĩa gì.
“Đổi cái khác.” Diệp Hân Đồng la lên với Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên cúi xuống, lấy từ trong tủ ra một xấp đĩa “Cô tự chọn đi, tôi thích nhất cái cô vừa xem, nữ sinh rất hưởng thụ, đặc biệt là lúc dùng miệng.”
Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên một cái rồi đưa mắt về đống đĩa, không ngoài dự đoán, toàn phim kinh điển Âu Mỹ.
Diệp Hân Đồng đột nhiên cười sảng khoái ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên “Anh toàn thích kiểu Âu Mỹ, vậy thì tìm một cô gái Âu Mỹ là được rồi, tìm tôi làm cái gì?”
“Tôi chỉ thích làm tình với các cô Âu Mỹ thôi, nhưng tận trong xương tủy vẫn yêu kiểu truyền thống, thê tử tương lai của tôi chỉ có thể là… phụ nữ phương Đông.”
Diệp Hân Đồng nhíu mày châm chọc “Đó không phải là tư tưởng trong xương tủy, mà chẳng qua là anh không khống chế được phụ nữ Âu Mỹ, không cần phải ba hoa.”
Mặc Tử Hiên không hề tức giận, cúi xuống, mặt đột nhiên dí sát mặt Diệp Hân Đồng, cách chừng 10cm “Tôi không cần chinh phục bọn họ, tôi chỉ muốn chinh phục em.”
Diệp Hân Đồng đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra “Cút đi, anh thật nhảm nhí.”
Nào đoán được, Mặc Tử Hiên vừa đi, Diệp Hân Đồng liền nhìn thấy trên màn hình TV rất to, cận cảnh nam diễn viên hầu hạ nữ diễn viên, nhất thời cô đỏ mắt “Tắt đi”.
Mặc Tử Hiên cũng liếc nhìn TV “Sao lại mốn tắt? Kỹ thuật của nam diễn viên này cũng không tệ.” Nói xong anh lại cười xấu xa nhìn Diệp Hân Đồng “Mấy kỹ thuật đó tôi đều biết, em có muốn thử chút không?”
“Anh…” Diệp Hân Đồng im lặng, nhìn lại gian phòng, kiếm một cái cớ: “Tôi không thích bẩn thỉu”
“Em biết sao được?” Mặc Tử Hiên mở một cánh cửa, chỉ vào bên trong, thản nhiên nói: “Ở đây có bình nước nóng, có thể tắm.”
Diệp Hân Đồng chìm lòng, phiền não nhìn Mặc Tử Hiên: “Xem ra anh không phải là lần đầu chơi đùa phụ nữ trên máy bay.”
“Sao? Ghen à?” Mặc Tử Hiên bước nhanh đến trước mặt Diệp Hân Đồng, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cô. Ánh mắt có hồn lấp lánh mang theo ánh sáng kỳ dị chờ câu trả lời của Diệp Hân Đồng.
“Ghen, anh cũng quá tự dát vàng lên mặt mình đi.” Nghĩ đến thời hạn 6 tháng, Diệp Hân Đồng cảm thấy buồn bực: “Không phải rất có kỹ thuật sao? Vậy thử chút đi, tôi sẽ không làm gì, một mình anh chắc một tháng là đủ chán tôi rồi.”
Mặc Tử Hiên nở nụ cười xấu xa “Anh sẽ dạy em, đưa một người không biết gì thành một cao thủ tình trường, cũng là hạng nhất khiêu chiến, em biết đấy, bản thích gia thích nhất là khiêu chiến.”
Diệp Hân Đồng hừ lạnh, không thể làm gì, xoay mặt đi, suy nghĩ một lúc rồi cũng cười xấu xa: “Vậy tôi có cần trả học phí không? Ông xã tương lai của tôi sẽ cảm ơn anh.”
Không hiểu vì sao nghe cô nói tương lai sẽ ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Vậy thì bảo bối, chúng ta bắt đầu đi.”
Bảo bối? Nghe gọi như vậy, Diệp Hân Đồng buồn nôn, sao cô lại rơi vào tay một tên thiếu gia lỗ mãng như vậy? Suy nghĩ mãi mà không thể giải thích.
Hình ảnh trên TV mỗi lúc một mãnh liệt.
“Đừng” Diệp Hân Đồng phiền não đứng dậy tắt TV. Trong chớp mắt, Mặc Tử Hiên đã cởi bỏ đồ trên người.
Anh trần truồng ôm lấy Diệp Hân Đồng, cô muốn đẩy cái thân thể ấm áp của anh ra, vừa chạm vào đã bị anh đè tay lại.
“Có biết hôm qua em cầu xin anh yêu em mê hoặc đến mức nào không? Em là người phụ nữ đầu tiên làm anh kích động đến thế”
Diệp Hân Đồng lập tức rút tay lại, cười châm chọc “Cái gì? Trong mắt tôi Tử Hiên anh chỉ cần nhìn đến phụ nữ đã kích động như vậy rồi.”
Mặc Tử Hiên nhíu mày “Trạng thái đó chẳng lẽ em không thích?”
Diệp Hân Đồng cũng khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng lướt qua một tia giảo hoạt, khinh khỉnh cười nói: “Anh đang ở trạng thái đó sao? So với những người đàn ông khác cùng tôi cũng chỉ như thế.”
Mặc Tử Hiên đột nhiên cười to, khiến Diệp Hân Đồng rợn cả tóc gáy, quên cả lo lắng.
“Thế thì em nói cho anh biết, những người đàn ông kia làm thế nào để em sung sướng, cho đến bây giờ vẫn nhớ mùi vị”
Mặt Diệp Hân Đồng nhất thời đỏ bừng, hơi xấu hổ, lời nói không được mạch lạc “Cái đó…” Đột nhiên TV vừa chiếu đến một cảnh “Bọn họ ôm tôi, còn nữa…” Cô phát hiện mình bí từ, đầu óc không ngừng tìm kiếm những hình ảnh hạn chế mà Mặc Tử Hiên không dùng.
“Còn gì nữa?”
Diệp Hân Đồng cau mày “Sẽ lên đỉnh. Cái này, anh biết không?”
“Ha ha ha ha” Mặc Tử Hiên cười to.
Vẻ mặt anh ta sao muốn cho ăn đòn, Diệp Hân Đồng chỉ muốn đánh cho hắn hết kích động.
Mặc Tử Hiên cười xong nói càng gian xảo: “Cô có biết lên đỉnh là gì không?”
Sao mà không biết! Sống đến giờ này cũng không phải chưa xem qua đĩa. Cô kích động nói: “Dĩ nhiên biết.”
“Ngày hôm qua tôi giúp em lâu như vậy cũng không có…”
“Đó là vì kỹ thuật của anh không tốt”. Diệp Hân Đồng cướp lời anh.
Mặc Tử Hiên đột nhiên ngồi bên cạnh cô, Diệp Hân Đồng như con nhím co chân lên giường.
“Trạng thái đó không phải tôi quyết định mà là em, như thể đặc tính bẩm sinh, không phải phụ nữ nào cũng có.” Mặc Tử Hiên giảng giải.
Diệp Hân Đồng càng thêm lúng túng “Anh chém gió, người đàn ông trước đây có thể khiến tôi như vậy, kỹ thuật của anh không tốt thì đừng kiếm cớ. Cho nên tôi quyết định, anh không đủ tư cách dạy dỗ tôi, anh tìm mấy cao thủ luyện tập lại rồi hãy tìm đến tôi.”
Mặc Tử Hiên nhíu mày, ma mãnh nói “Người đàn ông trước đây? Tôi có biết không? Tôi muốn tìm anh ta dạy xem làm cách nào để cô từ trôi biến thành phun ra.”
“Cái gì trôi, cái gì phun, không hiểu anh đang nói gì? Người đàn ông trước đây tôi làm sao biết được? Hắn ta ra nước ngoài rồi.” Diệp Hân Đồng đột nhiên nghĩ mình không phải xử nữ cũng có tí ti may mắn.
Mặc Tử Hiên mập mờ bò lên giường, tiền gần đến Diệp Hân Đồng “Một lúc nữa, tôi sẽ nói cho em biết trôi với phun khác nhau thế nào, cũng may, tôi chính là đại diện cho phun”
Diệp Hân Đồng đại khái hiểu thế là ý gì. Cô khinh bỉ nhìn người đàn ông trước mắt, hắn sao có thể tà ác như vậy. Còn nữa, tại sao hôm nay cô lại cự cãi với hắn.
“Trung Quốc với Hàn Quốc không xa, không cần…, còn nữa, ở Hàn Quốc anh nhiều oanh yến như vậy, bây giờ lãng phí thể lực, đến Hàn Quốc làm sao chinh phục được bọn họ?” Cô nói vẻ suy nghĩ cho anh.
“Không thành vấn đề, tôi cũng đang nóng người.” Mặc Tử Hiên tiếp tục tới gần cô, cho đến khi bức Diệp Hân Đồng vào góc không thể nhúc nhích.
Diệp Hân Đồng lấy tay chống ngực anh, cau mày nhìn ra khoảng không “Đừng, Mặc Tử Hiên, hôm nay tôi không muốn.”
Mặc Tử Hiên kệ cho cô chống đỡ, sức lực cùng cự ly này không ảnh hưởng đến việc anh hôn cô.
Mặc Tử Hiên đặt một cái hôn ướt át lên trán rồi mắt, sống mũi, từ từ chuyển xuống đôi môi.
Đột nhiên, máy bay bắt đầu chấn động, Diệp Hân Đồng vui mừng trong lòng, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên: “Ngồi vào chỗ nhanh lên, bay vào vùng có khí lưu xấu rồi, còn nữa, dù để nhảy ở đâu? Tôi không muốn cứ chết thế này.”
Mặc Tử Hiên thừa hiểu cách làm trò của cô như lòng bàn tay, cười híp mắt không cho cô đẩy ra, rất nhiều phụ nữ mong mỏi được anh ân sủng, chỉ có mình cô, lần nào cũng đẩy ra, thật khiến anh phát sinh ham muốn chinh phục, điềm nảy anh thừa nhận, nhưng anh sẽ không thừa nhận đó là tình yêu.
“Ngẩn người cái gì? Dù để nhảy đâu?” Diệp Hân Đồng thúc giục Mặc Tử Hiên.
“Em biết tôi đang nghĩ gì không?” Ánh mắt Mặc Tử Hiên vẫn nóng bỏng nhìn Diệp Hân Đồng.
“Tôi không quan tâm anh nghĩ gì. Tôi không muốn vô duyên vô cớ chết như vậy.”
“Yên tâm, chiếc máy bay này của tôi đã được cải tạo rất tốt, giường bay ra chính là dù để nhảy, ở trên biển thành thuyền, kể cả có chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần chúng ta trên giường sẽ không chết được.”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc một câu cũng không thể nói. Chấn động lúc này cũng ngừng. Diệp Hân Đồng quay đi.
“Thật là đáng tiếc, nếu lúc chấn động mà tôi ở trong cơ thể em, nhất định em sẽ sướng chết, trôi nhiều hơn, tôi cũng thật có lợi.”
Sao hắn lại tà ác như vậy, Diệp Hân Đồng cảm thấy hơi ghê tởm, thật không hiểu ngày hôm qua sao cô lại xảy ra quan hệ với hắn.
“Thôi đừng” Cô vẫn giữ vững quan điểm.
“Tại sao hôm nay em lại kháng cự như vậy? Chẳng lẽ em nghĩ đến Vũ Văn Thành?” Nhắc tới Vũ Văn Thành, Mặc Tử Hiên đè nén tức giận.
“Sao có thể như vậy? Tôi và anh ta không có chút quan hệ, anh ta sao có thể so với bạn trai cũ của tôi, tôi chỉ đang nghĩ về bạn trai cũ của mình.” Diệp Hân Đồng lập tức bác bỏ. Cô cưỡng chế bản thân phủi sạch quan hệ với Vũ Văn Thành, không muốn sau này bị tổn thương.
“Đó là kẻ đã cho em lên đỉnh sao? Vết cắn trên bả vai em cũng là của hắn sao?” Tâm trạng Mặc Tử Hiên đột nhiên chuyển biến tốt, ánh mắt càng trở nên ma mãnh, không khó phát hiện, nơi nào đó của anh đã rục rịch ngóc đầu dậy.
Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư - Nhất Phu