A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145.4
àm phiền ” Thanh Dao ôm quyền, hồng y tỳ nữ xoay người đang chuẩn bị đi bẩm báo phu nhân, bỗng nhiên vang lên một thanh âm, trong không khí bỗng bay tới mùi hoa nồng nặc, hai người tỳ nữ trở nên nghiêm trang kính cẩn, quy cũ đứng qua một bên, mấy người tỳ nữ đồng thời mở miệng.
“Liên cô nương.”
“Được rồi, chuyện gì?” Một thanh âm mềm mại vang lên, tiếng đến thì người đến, Thanh Dao chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, vì một nữ tử mặc váy mỏng vàng nhạt đã dịu dàng đứng ở trước mặt, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, linh động bức người, trên mặt bao phủ sự đạm mạc như có như không, cô gái này không giống giống như những dung chi tục phấn khác, mà cao nhã thanh thuần như ánh bình minh buổi sáng.
Mâu quang của cô gái này tùy ý đảo qua gương mặt của Thanh Dao, sau đó rơi xuống người Mộ Dung Lưu Tôn, nhưng chẳng qua chỉ dừng lại có một khắc, rồi lại nhìn qua nơi khác, cuối cùng nàng quay đầu nhìn phía hồng y tỳ nữ, mà hồng y tỳ nữ kia liền cung kính đáp lời.
“Bẩm cô nương, những người này muốn gặp phu nhân?”
“Phu nhân không phải là người nào cũng có thể gặp” sắc mặt nữ tử bỗng nhiên lạnh lại, hồng y tỳ nữ lập tức cuống quít quỳ xuống “Hầu gái đáng chết.”
Thanh Dao vừa thấy tình trạng trước mắt, liền bước lên phía trước mở miệng: “Là chúng ta muốn gặp Dao Trì phu nhân, xin đừng làm khó dễ vị hồng y cô nương này.”
“Ngươi lại là ai?”
Vị Liên cô nương này tựa hồ có chút cao ngạo, thần thái cực kỳ cao quý, ánh mắt ngạo nghễ hướng về Thanh Dao, ở phía sau Thanh Dao Mạc Sầu cùng Băng Tiêu vừa nhìn thấy nữ nhân này đối với chủ tử vô lễ, sắc mặt lập tức trầm xuống, tiến nhanh lên một bước, giận dữ chờ phân phó, Thanh Dao vươn một tay ngăn trở động tác của hai người các nàng, hôm nay các nàng có việc cần nhờ người ta, vì thế phải tận lực hòa hoãn một ít, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì không thể nổi lên xung đột.
“Tại hạ Mộc Thanh Dao, bởi vì có việc cầu kiến Dao Trì phu nhân, xin cô nương dẫn kiến thay.”
Liên cô nương nhàn nhạt quét mắt nhìn Thanh Dao một cái, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên người Mộ Dung Lưu Tôn, nàng đạm nhiên mở miệng: “Gia sư hôm nay có khách, các ngươi vẫn nên xuất cốc đi thôi ”
Nói xong xoay nàng người chuẩn bị rời đi, ánh mắt Thanh Dao u ám đi xuống, nguyên lai Liên cô nương này là đệ tử của Dao Trì phu nhân, thảo nào tự cao như vậy, chắc hẳn võ công cũng cực kỳ cao sâu, bất quá các nàng nếu đã vào được, thì kiên quyết không có chuyện không gặp được người liền bỏ đi, nàng nhất định phải để cho Lưu Tôn khôi phục công lực, nghĩ đến đây thân hình lập tức di chuyển, liền muốn ngăn trở lối đi của Liên cô nương, ai biết ở phía sau Liên cô nương như có thêm một đôi mắt, trong lúc Thanh Dao vừa ra tay cùng lúc thân hình nàng cũng duy chuyển, đột ngột xoay người cùng Thanh Dao động thủ.
Liên cô nương sử dụng vũ khí là một đóa liên hoa, vừa cắm ở bên hông, nhu hòa treo trên quần áo màu vàng nhạt, giống như được thêu trên quần áo, mà họ thì không hề biết đây căn bản là một món binh khí, mỏng mảnh sắc bén, đỉnh chóp của liên hoa còn có cơ quan, nhấn một cái liền có ngân châm bắn ra hết sức lợi hại, chẳng qua Thanh Dao cũng không phải ngồi không, nàng không muốn cùng vị Liên cô nương này đánh lâu, vừa kéo hoàng vĩ cầm ở phía sau ra, liền quét ngang ra ngoài, uy lực như bài sơn đảo hải phát huy hết sức, trong nháy mắt, hoa tươi trong cốc ngã thành một mảng lớn.
Lưu Tôn vừa thấy Thanh Dao cùng người ta đánh nhau, con ngươi đột nhiên chìm xuống, hàn khí lạnh lùng thị huyết tràn ra ngoài, lãnh chìm mở miệng: “Nương tử, ta tới giúp ngươi.”
Lời vừa nói ra, Liên cô nương nội tâm run rẩy, nàng ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ kia mang vẻ mặt hàn băng, lạnh lẽo ngó chừng nàng, trong đó như ẩn chứa cơn tức giận tận xương cốt, tựa hồ muốn cùng nàng liều mạng vậy, làm cho dưới chân của nàng bỗng nhiên trì hoãn một bước, nên khi hoàng vĩ cầm của Thanh Dao quét tới, ở trong một khắc cuối cùng thì thu hồi lại, bằng không chỉ sợ nàng không chết cũng bị thương, điều này thực sự làm thương tổn tự ái của nàng, sắc mặt đột nhiên xấu xí.
Bỗng nhiên không trung vang lên một tiếng sấm sét chi uống.
“Nghiệp chướng, ngươi thật là hạng người khi sư diệt tổ”
Một tiếng thét ra lệnh vang lên, làm Mộ Dung Lưu Tôn vô ý thức mở miệng “Sư phụ?”
Lời của hắn vừa rơi xuống, Thanh Dao xoay mình thu tay lại, nhìn về Minh Nguyệt ở phía sau, vài người bọn họ hai mặt nhìn nhau, cùng lộ ra sắc mặt vui mừng, hoàng thượng đã khôi phục lại, chỉ có Thanh Dao là ánh mắt sâu thẳm lại, khóe môi câu ra ý cười thâm trầm, hướng phía Mộ Dung Lưu Tôn quát lạnh một tiếng.
“Tốt cho ngươi Mộ Dung Lưu Tôn, lại dám gạt ta.”
“Nương tử” Mộ Dung Lưu Tôn phục hồi tinh thần lại kêu lên sợ hãi, bất quá đã trễ, Thanh Dao cả người nhào tới, một quyền đánh vào trước ngực của hắn, hắn không nhúc nhích chịu trúng một quyền, bàn tay to nhấc lên liền cầm lấy tay nàng: “Dao nhi.”
Thanh Dao tức giận lãnh trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi chừng nào thì tỉnh, mọi người lo lắng cho ngươi như vậy, ngươi còn dám giả trang.”
“Đêm hôm đó ở đỉnh Thiên Sơn.”
Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi thấy kỳ quái, chỉ có Thanh Dao là thoáng cái đỏ mặt, rồi an tĩnh lại, mà ở bên kia, Xích Hà lão nhân từ giữa không trung nhảy qua đây, một chưởng đánh về phía Lưu Tôn, Lưu Tôn thân hình hơi nghiêng, ôm Thanh Dao tránh ra, hắn mở to mắt với vẻ khó tin kêu lên một tiếng: “Sư phụ?”
Đây là tình huốn gì, Xích Hà lão nhân với vẻ mặt thịnh nộ, một chưởng trước chưa đánh trúng, lần thứ đánh thêm một chưởng nữa, Thanh Dao vừa nhìn thấy lão đầu bạch mi tóc bạc đang có chút điên cuồng, thì lập tức vung hoàng vĩ cầm lên, thẹn quá thành giận mở miệng: “Dừng tay, bỗng nhiên không có lý do gì ngươi đánh hắn làm chi?”
“Ta đánh chính là tên nghiệp chướng này.”
Xích Hà lão nhân tựa hồ tức giận không nhẹ, cao nhân xuất trần mà cũng bị kích động đến nói không rõ ràng, chỉ một đôi mắt tàn nhẫn trừng nhìn Mộ Dung Lưu Tôn, nhìn chăm chú đến hắn không hiểu ra sao, không biết nguyên nhân gì mà sư phụ luôn luôn yêu thương hắn lại xem hắn như kẻ thù, đây là thế nào?
“Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng vậy, hắn bị thương, cho nên mới tìm Dao Trì phu nhân nhờ giúp đỡ, không nghĩ tới có thể nhìn thấy lão nhân ngài ở đây, không biết rốt cuộc người vì sao lại tức giận như thế, có thể nói ra hay không?”
Thanh Dao vươn tay chắn trước mặt Xích Hà lão nhân cùng Lưu Tôn, hiện tại Lưu Tôn không thể dùng nội lực, cho nên nàng không thể để cho thầy trò hai người đánh nhau.
Xích Hà lão nhân vừa nghe Thanh Dao nói Lưu Tôn bị thương, không khỏi ha hả cười, giống như cực kỳ cao hứng, đồng thời cũng không vội đến đánh hắn, chỉ vuốt chòm râu rồi nhìn trời, sau đó bí hiểm mở miệng: “Báo ứng a, thật sự là báo ứng cho kẻ khi sư diệt tổ như ngươi.”
“Sư phụ, ta không có làm gì a.”
Tiểu Ngư nhi vẫn đứng ở bên ngoài nhìn thấy lão đầu tử này khi dễ phụ hoàng, nàng đã sớm nổi giận, lúc này nhảy dựng lên cả ba thước, bén nhọn mắng lên.
“Ngươi là xú lão đầu quái gở, sao ngươi lại mắng phụ hoàng của ta, cái gì mà Xích Hà lão nhân, chẳng qua là một lão hồ đồ hỗn đản, dạy dỗ ra một tên bại hoại như Thượng Quan Hạo, làm hại phụ hoàng ta bị giam mấy tháng, còn bị thương nữa, bây giờ còn có mặt mũi đến mắng phụ hoàng ta, ngày mai ta nhất định phải đem ác danh của ngươi truyền bá ra ngoài, nhìn xem ngươi còn có mặt mũi gì đi gặp người.”
Tiểu Ngư nhi hùng hồn mắng một hơi không nghỉ, làm cho Xích Hà lão nhân mở to mắt, hơn nửa ngày mới nghe hiểu ý tứ trong lời mắng của nàng, hắn chần chừ vuốt chòm râu nhìn Lưu Tôn, hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: “Sư huynh của ngươi thì thế nào? Vạn Hạc quốc không phải là bị diệt sao?”
Thanh Dao nhìn tình trạng trước mắt, trong đầu linh quang chợt lóe, không phải Thượng Quan Hạo đã giả mạo Lưu Tôn đến để lừa gạt Xích Hà lão nhân chứ, vì thế Xích Hà lão nhân mới giận dữ với Lưu Tôn như thế.
“Vạn hạc quốc tuy bị diệt, nhưng Thượng Quan Hạo đã bí mật ẩn vào hoàng cung, thừa cơ Lưu Tôn không đề phòng mà giết Lưu Tôn, nhưng may mắn hắn còn một hơi thở, lại bị ác nhân dùng xích sắt khóa, bởi vì đầu óc bị đánh trúng nên có máu bầm tích tụ, vì thế trí lực của hắn rất thấp, mà Thượng Quan Hạo thì nghĩ rằng hắn đã chết, cho nên thay thế hắn ở trong cung sống như cá gặp nước.”
Thanh Dao đem sự tình tiền căn hậu quả nói ra một lần, Xích Hà lão nhân suy nghĩ một hồi, thái độ làm người của Lưu Tôn hắn hiểu rất rõ ràng, nên nằm mơ hắn cũng không nghĩ qua những biến cố trong chuyện này, suy nghĩ lại người đến mời hắn nhất định là Thượng Quan Hạo phái ra.
Xích Hà lão nhân vừa nghĩ tới đây, thì vừa giậm chân vừa đấm ngực, kêu lên ảo não.
“Nguyên lai đều là cái nghiệp chướng kia giở trò, lúc đầu hắn giả mạo ngươi phái người đến mời ta đi đến hoàng cung, nói là thất quốc thống nhất rồi nên muốn chúc mừng một chút, ta cũng thay ngươi cao hứng, thiên hạ rốt cuộc thống nhất, nên quyết định hạ sơn một chuyến, bởi vì cao hứng nên mang cả tiểu sư đệ ngươi theo, ai biết người nọ lại âm thầm ở rượu của ta bỏ thuốc, còn đả thương tiểu sư đệ ngươi, vi sư cho tới nay đều tưởng là ngươi gây nên, không nghĩ tới đúng là tên nghiệp chướng kia.”
Xích Hà lão nhân vô cùng đau đớn, hắn đã tính ra Lưu Tôn có kiếp nạn, nhưng ngàn vạn lần cũng không nghĩ qua kiếp nạn này lại do tên kia một tay tạo thành.
“Sư phụ đừng thương tâm.”
Lưu Tôn đi tới, Xích Hà lão nhân vươn tay nắm chặt tay hắn, khi chạm tới kinh mạch của hắn, sắc mặt liền đại biến: “Kinh mạch của ngươi quả nhiên bị hao tổn, là tên nghiệp chướng đó gây nên à?”
Lưu Tôn gật đầu, Xích Hà lão nhân lôi kéo hắn xoay người liền đi vào trong cốc, đi được hai bước thì như nhớ tới cái gì đó, hắn liền quay đầu lại nhìn về phía Thanh Dao: “Đây là người ngươi thích sao?”
“Đúng vậy, sư phụ” Lưu Tôn gật đầu, sau đó quay đầu đưa tay kéo qua Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi: “Sư phụ, bọn họ đều là người ta yêu quý.”
Xích Hà lão nhân nhìn bọn họ sau đó thoả mãn vuốt chòm râu: “Ân, không tệ, không tệ…”
Nói xong Xích Hà lão nhân dẫn đoàn người đi vào cốc, mà Liên cô nương thì không nói cái gì nữa, ánh mắt vẫn đuổi theo đám người phía trước, khóe mắt lộ ra ý cười giảo hoạt…
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu