A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145.2
ận rộn nửa ngày, còn không có ăn cơm chiều đâu, cũng may trên núi cái gì cũng có, Thanh Dao đối với việc làm cơm vẫn là dễ như trở bàn tay, một phen bỏ công bận rộn, đã nấu một nồi cơm tẻ thơm ngào ngạt, cũng làm thêm hai phần ăn sáng, muốn nhiều hơn nữa cũng không có, bất quá Lưu Tôn ăn rất ngon, vừa ăn vừa ở một bên tấm tắc khen “Nương tử, ăn thật ngon a, đây là nương tử làm a.”
Hắn đem một chén cơm tẻ ăn sạch sẽ, Thanh Dao cũng không có ăn uống gì, chỉ lo nhìn hắn ăn, hiện tại tuy rằng Lưu Tôn trí lực rất thấp, thế nhưng phần khát vọng yêu thương cùng cử chỉ ỷ lại vào nàng của hắn, có thể làm cho nàng nhớ tới hình ảnh trước kia của bọn họ, hắn làm bạn với nàng mỗi ngày, cẩn thận tỉ mỉ săn sóc, chỉ là khi đó, nàng đã lựa chọn bỏ qua, hiện tại nhớ tới, dường như có dòng nước ấm chảy xuôi dưới đáy lòng.
Ăn cơm xong, thu dọn sạch sẽ mọi thứ, Thanh Dao dẫn Lưu Tôn ở trên đỉnh núi đi dạo hai vòng, trước đây hắn đã từng ở chỗ này tập võ, trong cuộc sống nhất định có lưu lại một chút vết tích, chẳng qua Lưu Tôn tựa hồ như thực sự cảm ứng được gì, nên cả đêm đều rất yên tĩnh.
“Có nhớ tới chút gì hay không?”
Thanh Dao ôn nhu hỏi, Lưu Tôn ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay hiếm khi bầu trời có được mặt trăng, nên đôi mài của hắn chậm rãi giản ra, thanh âm như nước vang lên: “Hình như ta đã từng ở qua chỗ này.”
Hắn vừa nói xong, Thanh Dao liền cao hứng lên, điều này chứng tỏ ký ức của hắn đang từ từ khôi phục lại, chỉ cần hắn tỉnh lại, chuyện gì cũng đều có thể làm.
“Lưu Tôn, đến, ngồi xuống, nương tử đàn một bản từ khúc cho ngươi nghe.”
Thanh Dao rút hoàng vĩ cầm trên lưng ra, lúc trước từng nghe hắn thổi qua tiêu, tiếng tiêu của hắn là động lòng người nhất, hiện tại nàng cũng muốn đánh đàn cho hắn nghe.
Hai người ngồi xuống đất, ban đêm rét lạnh như băng, Thanh Dao nhẹ nhàng đánh đàn, Lưu Tôn cẩn thận tỉ mỉ cởi ngoại bào, khoác ở trên người của nàng, sau đó lẳng lặng nghe cầm của nàng, tiếng đàn ở trên núi cao du dương vang lên, linh hoạt kỳ ảo như từ xa xưa vọng lại, hai người đắm chìm trong ánh trăng mông lung, quanh thân nhuộm đầy ánh sáng lạnh, tựa như thế ngoại thiên tiên, nếu như có thể, họ thật muốn từ nay về sau không để ý tới hồng trần thế tục, cứ đơn thuần sinh sống như vậy.
Một khúc cuối cùng cũng kết thúc, Thanh Dao quay đầu lại thì thấy nam nhân bên cạnh, đang chăm chú lắng nghe, tuy rằng nàng biết giờ phút này hắn chưa chắc có thể hiểu tiếng đàn của nàng, nhưng hắn vẫn lắng nghe được chăm chú như vậy, hắn ngước đôi mắt đầy ánh sáng ngọc lên nhìn nàng, cười ôn nhu mở miệng: “Nương tử đàn thật là dễ nghe.”
“Cám ơn.”
Thanh Dao nở nụ cười, một tay cầm lấy đàn một tay nắm tay hắn đi vào trúc phòng, trên núi vốn lạnh lẻo, hiện tại thân thể hắn không thể so với trước kia, cũng không có thể tùy ý vận lực chống lạnh, vì thế mười ngón giống như đã đóng băng, hai người vừa đi vào gian phòng, nàng liền thả cây đàn trên tay xuống, tự nhiên lôi kéo tay hắn đặt ở bên môi thổi khí, một bên ôn nhu hỏi: “Tốt một chút nào chưa?”
Hai tròng mắt của hắn lóe hào quang nóng cháy, cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn nàng, đôi môi hồng kia hình như có hương vị ngọt ngào của điểm tâm, mặt mày kia tựa như một bức hoạ, nương tử thực sự thật xinh đẹp a, y như tiên nữ vậy, trong đầu của hắn tựa hồ cũng có một đoạn ký ức, hắn đã ôn nhu hôn nàng, nhớ đến đây thì không tự chủ được phản ứng theo bản năng kề sát tới, nhẹ nhàng hôn nàng, giống như một loại gốm sứ xinh đẹp và tinh xảo, môi hai người đều có chút lạnh, rồi chậm rãi nóng dần lên.
Bàn tay to của Lưu Tôn tự nhiên ôm chầm lấy nàng, làm cho nụ hôn trên môi càng thêm sâu sắc, lúc này đây không giống với dĩ vãng trước kia, một lần nhẹ nhàng và thật sâu triền miên hôn, tựa hồ muốn đem tất cả nhiệt tình đều đặt ở trên nụ hôn này, áp lực của tương tư, của khắc cốt ghi xương, hết thảy đã hóa thành muôn vàn nhu tình và trằn trọc.
Bàn tay vừa nhấc lên liền ôm lấy nàng, đi đến trên giường.
Thanh Dao biết kế tiếp sẽ làm cái gì, hai lần trước đây nàng đều mù mờ, nhưng lúc này đây nàng lại rất tỉnh táo, trong khi hắn mới là người mờ mịt, nhưng mà nàng cam tâm tình nguyện thừa nhận những chuyện xảy ra kế tiếp, các nàng là phu thê, những việc này là bình thường mà phu thê thường làm.
Từ khóe môi nàng khẽ gọi tên hắn “Lưu Tôn.”
“Nương tử, ta yêu nàng” Lưu Tôn vui sướng ở bên tai nàng thì thầm, tất cả mọi cảm quan đã hoàn toàn đầu nhập vào chuyện này, theo ký ức từ trong đầu, lần lượt lục lọi ra mà tiến hành, bàn tay hắn tự nhiên kéo xuấng áo khoác của nàng, sau đó là áo lót màu trắng, hắn hôn lên mi tâm của nàng, sau đó từng chút một di chuyển trên làn da mịn màng đó, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm thỏa mãn.
“Nương tử thực sự thơm quá a.”
Thanh Dao run lên một cái, đối với mỗi nơi mà bàn tay kia vuốt ve qua, đều tạo nên xúc cảm xa lạ làm nàng có chút không thích ứng, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, cơ hồ là cùng lúc đó, Lưu Tôn liền phát hiện được, nên không dám cử động nữa, cứ cúi người liền dừng ở trên người nàng như vậy, con ngươi của hắn toát ra hai đám lửa nhỏ, Thanh Dao rõ ràng có thể thấy được hình bóng mình trong đôi mắt đó, nó đang cố gắng kìm nén cảm xúc, làm nàng không khỏi nhẹ nhàng mĩm cười.
Trong thoáng chốc Lưu Tôn hân hoan hắn lên, lần thứ hai cắn lên miệng của nàng, hôn một nụ hôn triền miên, trong lúc triền miên này ký ức lục tục hiện lên trong đầu, đêm đầu tiên của bọn họ, là trong hương say nồng nặc, hắn thì tìm tòi lục lọi còn nàng thì nóng bỏng với thân thể hoàn mỹ, cùng hiện tại hoàn toàn không giống nhau, bây giờ là mùi thơm ngào ngạt, tươi mát như một lá chồi non, lần thứ hai là do hắn tính toán, lúc đó hắn cũng toàn tâm thể nghiệm, trục lợi, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôn như nước.
Đôi mắt đen của hắn bỗng loé lên ánh sáng trí tuệ, hết thảy tất cả đều hiện lên trong đầu, trong lòng hắn bốc lên một tiếng cảm ơn, cám ơn ông trời đã làm cho lúc hắn khốn khó nhất, lại chiếm được thứ hắn yêu quý nhất, nguyên lai lúc đầu kiếp nạn theo lời sư phụ nói là đây, nếu không có nàng, sẽ không có hắn, thì nàng quả nhiên là cứu tinh đạp thế mà đến cứu hắn, càng là tất cả tình yêu của hắn.
Yêu triền miên, càng ngày càng nóng cháy, chuyện cũ trước kia hóa thành triền miên thật sâu thật lâu.
Từ trong mạch suy nghĩ hỗn độn của mình, hắn bỗng nhiên trở nên sáng suốt, nhưng cam nguyện làm một kẻ si đồng trong cảm nhận của nàng, hưởng thụ trọn vẹn quan ái của nàng, loại tình cảnh này suốt đời khó cầu.
“Nương tử, ta yêu nàng.”
Giữa răng môi nam nhân tăng thêm lửa nóng, trong trúc phòng một mảnh nhu tình, là tình yêu thăng hoa, từng lần một biến thành nóng cháy, trằn trọc triền miên, tựa như muốn đem tất cả mất những mất mát trước kia bù đắp trở về, cho đến khi Thanh Dao nặng nề đi vào giấc ngủ, hắn cẩn thận cúi người xuống, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, bàn tay to nhẹ nhàng lướt qua giọt mồ hôi trên gương mặt của nàng, ôn nhu từng chút một.
“Dao nhi, cuộc đời này có nàng là đủ, chúng ta vĩnh viễn, bất ly bất khí” mâu quang của hắn thanh minh sâu u, đâu còn là một đứa si nhi tám tuổi, ký ức của hắn đã hoàn toàn trở về, ông trời vĩnh viễn công bình như vậy, làm cho hắn phải chịu qua thống khổ sẽ đồng thời cho hắn chí bảo, vì thế hắn không trách không hận cũng không oán số phận, thế nhưng hắn sẽ không để cho người ta làm rối loạn giang sơn Huyền Nguyệt, đây là tâm huyết của hắn cùng Dao nhi…
Bình minh ánh sáng mờ xuyên thấu qua song cửa trúc phòng, giống như kim sa phủ khắp gian phòng.
Người ở trên giường mềm yếu tỉnh lại, lười biếng mở mắt ra, nàng quay đầu nhìn phía nam tử bên cạnh, mặt của hắn tựa như thần thánh điêu khắc mà thành, tinh xảo tự nhiên, ngón tay nàng không tự chủ được mà vươn tới, nhẹ nhàng sờ từng tất một, cuối cùng dừng lại ở trên môi của hắn, người ta đều nói môi mỏng nam tử sẽ bạc tình, nguyên lai lời này cũng không hẳn là đúng, ở trong cảm nhận của nàng, hắn chính là nam nhi si tình nhất trong thiên hạ.
“Lưu Tôn, không biết sau khi ngươi tỉnh lại, còn nhớ kỹ tất cả hay không.”
Nàng nhẹ nhèng lẩm bẩm, bởi vì quá chuyên chú, nên hoàn toàn không chú ý tới đôi môi mỏng kia hơi nhếch lên, tiếp theo thân thể bỗng giật mình, Thanh Dao lập tức rụt tay về, nghĩ đến đêm qua hai người nhiệt tình triền miên, không khỏi đỏ mặt, trong trận hoan ái này, hình như mình đã chiếm tiện nghi của hắn, vì hắn mù mờ vô tri, trong khi nàng thì biết rất rõ ràng.
Thanh Dao đang muốn đứng dậy, thì bỗng một cánh tay dài duỗi qua đây, ôm hông của nàng, thanh âm lười biếng ấm áp vang lên: “Nương tử, ngươi đã tỉnh?”
“Ân”, Thanh Dao đầu cũng không dám nâng lên, vì thế không nhìn thấy trên đỉnh đầu, nam tử kia ánh mắt sáng loé, nở nụ cười quỷ mị mê người, thỏa mãn đem cánh tay ôm chặt lấy nàng.
“Nương tử sau này nhất định phải yêu ta thương ta, chiếu cố ta, bởi vì ta là người của nương tử.”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói tà mị, làm cho gương mặt của Thanh Dao đốt nóng một ít, nàng đem mặt vùi vào khuỷu tay người nào đó.
Người nào đó đang cực lực nhịn cười, không ngừng cố gắng “Nương tử sau này không được không để ý tới ta, cũng không cần giận ta.”
Lời của hắn vừa rơi xuống, Thanh Dao chớp mắt một cái, nghe lời này sao nàng cảm thấy là lạ, tựa hồ lộ ra chút gì đó không bình thường, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nam nhân trên đỉnh đầu với vẻ mặt và ánh mắt trong trẻo, cả khuôn mặt đều cười, cùng với trước đây cũng không có gì khác biệt, hơn nữa lúc này tư thế của hai người kỳ quái không được tự nhiên, cũng không có mặc y phục, trên lưng chỉ đấp một tấm chăn mỏng, che lại bộ vị quan trọng, nhưng lại ở cùng một chỗ lâu như thế, Thanh Dao vội vàng dùng dằng đứng lên, Lưu Tôn nhìn thấy nàng xấu hổ, bộ dạng này hoàn toàn khác với dáng vẻ bình thường của nàng, cũng khác với lúc nàng ở sa trường, nghĩ tới đây cổ họng hắn bỗng nhiên căng thẳng, nhưng cũng ráng nhịn xuống, vì đêm qua nàng đã mệt muốn chết rồi, hắn đành vội vàng buông tay ra, sợ lại dính chung một chỗ, thì bản thân mình không thể kìm chế được.
“Được rồi, chúng ta đứng lên đi, Xích Hà lão nhân không có ở Thiên Sơn, nương tử sẽ nghĩ biện pháp tìm người giúp ngươi chữa trị nội lực.”
Thanh Dao một bên khom lưng nhặt lên y phục rơi trên mặt đất, một bên ôn nhu mở miệng, động tác nàng ưu nhã mặc quần áo tử tế, sau đó đứng ở trên mặt đất, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, liền vội vàng thúc giục: “Nhanh mặc quần áo, nương tử đi nấu chút cháo cho ngươi.”
“Được.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu