Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134.4
gân hiên lãnh chìm mệnh lệnh, cuồng ngạo lăng hàn, nếu dám can đảm đem suy nghĩ động đến trên đầu bọn họ, thì đừng nghĩ toàn thân trở ra, hắn là sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Đối với tình huống trước mắt, Trưởng Tôn Trúc biết kế hoạch của mình và Văn Ngọc đã thất bại, kỳ thực xét đến cùng, thì bởi vì Văn Ngọc đối với Thanh Dao cuồng dại quá nặng, không nhẫn tâm hạ thủ được, kỳ thực lúc ban đầu hắn vẫn tìm cách đem nàng mang về Vân Thương quốc, mời cao tăng kia tẩy não cho nàng, thầm nghĩ đơn thuần lưu nàng lại ở bên cạnh hắn, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này quá thông minh, đã khám phá quỷ kế của hắn, còn làm hại Văn Ngọc bỏ mạng.
“Nếu như ta chết, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt của Vô Tình Cốc phải chôn cùng.”
Thanh âm lạnh lùng yếu ớt của hắn vang lên, Thanh Dao che vai, máu theo ngón tay chảy ra, Mạc Sầu tiến lên đỡ lấy nàng, chỉ thấy nàng âm u nghiêm mặt, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tha cho ngươi một mạng, hi vọng ngươi lập tức phóng Thanh Phong cùng Minh Nguyệt trở về, bằng không?”
“Nếu như ngươi không ngừng việc đánh Thanh La quốc, thì ta sẽ giết bọn họ.”
Trưởng Tôn Trúc thấy Thanh Dao có chỗ cố kỵ, lập tức lãnh mị mở miệng, Thanh Dao khóe môi nhếch lên, châm chọc nói.
“Ngươi cho là bọn họ có giá trị này, lúc Huyền Nguyệt chúng ta công phá Vân Thương quốc, nếu Thanh Phong cùng Minh Nguyệt còn chưa có trở lại vô tình cốc, như vậy ta có thể nói hoàng thất của Thanh La quốc không ai có thể sống sót, diệt cung.”
Nàng rét căm căm mở miệng, tà cuồng như Tu La trong bóng tối, thị huyết làm cho người khác kinh hãi đảm chiến, trên đời này không có bất kỳ việc gì uy hiếp được nàng.
“Ngươi?”
“Ta sẽ dùng hoàng thất Thanh La quốc chôn cùng bọn họ, bọn họ dù chết cũng có ý nghĩa.”
Thanh Dao lạnh lùng nói, cuối cùng trầm giọng kiến nghị: “Nếu như ngươi không muốn hoàng thất bị chết thảm, có thể quy hàng, từ nay về sau trên đời không có Thanh La quốc, hoàng thất xem như không còn tồn tại nữa, các ngươi có thể mang danh nghĩa vương gia, suốt đời hưởng dụng bất tận phú quý, hơn nữa sẽ không đả thương đến bất luận một bách tính nào của Thanh La quốc.”
Trưởng Tôn Trúc nghe Thanh Dao nói, thân thể nhịn không được rút lui hai bước, đứng nghiêm, chẳng lẽ muốn Thanh La quốc không chiến mà hàng, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không đồng ý, hắn xoay người sải bước phiên thân lên ngựa, thủ hạ của hắn cũng rất nhanh theo đuôi mà đi.
Ngân hiên lạnh lùng nhìn thân ảnh kia đi xa, sau đó xoay người lại đau lòng mở miệng: “Chúng ta về doanh trướng đi.”
“Không, đưa ta về vô tình cốc.”
Thanh Dao mệt mỏi rã rời mở miệng, trận chiến này nàng quá mệt mỏi, thực sự rất muốn nghỉ ngơi, nếu như có thể, nàng thực sự là không muốn ra khỏi vô tình cốc, tất cả tựa hồ theo bụi bậm biến mất, về phần Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, liền giao cho An Định Phong chỉ huy đi.
“Nhưng vết thương của ngươi.” bàn tay to của Ngân hiên nhấc lên đỡ Thanh Dao, trong con ngươi vô tận lo lắng, tâm thương đau đớn không dứt, sáng sớm hôm nay hắn nhận được thủ hạ đưa tin, mới biết được nguyên lai nàng đã hoài nghi Vô Tình, sở dĩ đáp ứng cùng bọn họ về vô tình cốc, chính là muốn bọn họ ra tay, bởi vì nếu vẫn ở doanh trướng thì bọn họ sẽ không dễ dàng xuất thủ, như vậy chỉ là đem tai hoạ ngầm ẩn sâu thêm mà thôi.
“Không có việc gì, đi thôi, đến gần trấn nhỏ kia, tìm một đại phu xem một chút, cũng không phải trúng nơi nguy hiểm nên không có việc gì.”
Mấy ngày đường mệt nhọc, hơn nữa bị kiếm đả thương, Thanh Dao sắc mặt rất tái nhợt, Ngân Hiên đau lòng ôm lấy nàng, rất nhanh tung người lên ngựa, mà Thanh Dao cũng không có quên phân phó mấy tên thủ hạ: “Đem hắn mai táng đi.”
Tuy nói Văn Ngọc đáng trách, nhưng nhìn thấy hắn có dung nhan của Vô Tình mà phải phơi thi nơi hoang dã, nàng vẫn rất khó chịu, cho nên ra lệnh cho thủ hạ an táng hắn…
Ngân Hiên ôm Thanh Dao an trí ở trong ngực của mình, đây là qua lần đầu tiên trong hơn hai năm qua bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, hay bởi vì Thanh Dao bị thương, mà sắc mặt nàng tái nhợt, sợi tóc mất trật tự, nên chỉ nhẹ nhàng tựa ở trước ngực Ngân Hiên, yên tĩnh được tựa như một gốc cây ngọn cỏ không di động, nguyên lai người mạnh mẽ thế nào cũng cần người ở bên cạnh…
Mạc Sầu thì mang theo Tiểu Ngư nhi, những thủ hạ khác thì theo đuôi sau đó, một đường cuồn cuộn chạy.
Chẳng ai ngờ rằng, Ngân Hiên chính là đương kim hoàng thượng, nên ai dám có nửa điểm khinh thường đây.
Đoàn người tới gần một trấn nhỏ, nhanh chóng mời đại phu cho Thanh Dao, đường kiếm thương hại không nặng, nên quả nhiên không có chuyện lớn gì, đại phu kê ra phương thuốc, sau đó băng bó vết thương, để Thanh Dao an tâm ngủ một giấc thì tinh thần liền khá lên.
Vết thương trên thân thể không sau nhưng vết thương trong lòng mới mệt…
Mười lăm ngày sau, đoàn người trở lại vô tình cốc, trong cốc, hoa đào vẫn xán lạn, ánh nắng vẫn tươi sáng, trời vẫn màu lam xanh trong, mây vẫn trắng như vậy, chỉ có hai ngôi mộ đã có phần cũ đi.
Ngày xưa vô tình cốc rất náo nhiệt, hiện tại yên lặng quạnh quẽ, chỉ có mấy người hạ nhân vẩy nước quét nhà, vừa nhìn thấy Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Tiểu Ngư nhi trở về thì rất là cao hứng.
“Mộc cô nương, ngươi đã trở về, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt?”
Vài người sau đó liền rơi lệ, công tử vốn đã mất, không nghĩ tới Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng bị mang đi, hiện tại Vô Tình Cốc một điểm nhân khí cũng không có, không ngờ tới cô nương đã trở về.
“Bọn họ không có việc gì.”
Thanh Dao gật đầu, mấy ngày liền bôn ba đã rất mệt, nên phất phất tay, ôn nhu mở miệng: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Dạ, cô nương cần cái gì, thì cứ nói với chúng ta.”
Vài người lui xuống, lúc này Thanh Dao nhìn Ngân Hiên, khẽ mỉm cười, nhu hòa mở miệng: “Hoàng thượng hồi cung đi thôi, ta ở chỗ này sẽ không có việc gì.”
Lúc này Ngân Hiên không có cự tuyệt, gật đầu, hắn hơi nghiêng người nhìn phía Mạc Sầu, cẩn thận tỉ mỉ dặn dò: “Hảo hảo chiếu cố chủ tử các ngươi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Mạc Sầu lĩnh mệnh, đúng vậy, nàng sẽ ở cùng chủ tử, chủ tử không ra khỏi cốc, nàng cũng sẽ không đi ra cốc một bước.
Ngân hiên liếc mắt nhìn Tiểu Ngư nhi một cái, sau đó vươn tay ra bế nàng một chút, ôn nhu mở miệng: “Nữ nhi của ta, phụ hoàng phải đi.”
“Phụ hoàng, ta sẽ nhớ người, người có thời gian hãy đến thăm ta.”
Ngân hiên chưa lên tiếng nhưng Thanh Dao biết, lúc thất quốc thống nhất có rất nhiều chuyện phải xử lý, chỉ sợ hắn không có thời gian ra khỏi cung tới đây, nhưng nàng cũng không nói câu nào chỉ nhìn bóng lưng cao to của hắn thản nhiên mà đi, hoà nhập trong ánh nắng, mắt của nàng đã dâng lên sương mù, tim hơi có chút đau, vì hắn, cũng vì mình.
Ai ngờ kia thân ảnh cao lớn kia bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên xoay người, vẻ mặt cười tươi như ánh nắng.
“Thanh Dao, ta sẽ trở lại, đợi lúc thất quốc thống nhất, ta sẽ hạ chỉ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Nam An vương, trở lại vô tình cốc cùng ngươi và Tiểu Ngư nhi, khi đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Một lời rơi, thân thể nhúng một cái, rất nhanh lắc mình rời đi.
Thanh Dao một giọt lệ đã rơi xuống, cổ họng có chút bó chặt, nhịn không được muốn gọi hắn, hắn điên rồi sao? Thật vất vả mới thống nhất thất quốc, tại sao phải làm một thần tử, mà không thể làm một quân vương, sau khi thất quốc nhất thống, có nhiều việc khó khăn hơn đang chờ hắn mà.
“Nương, phụ hoàng sẽ không làm thật chứ?”
Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng bị kinh hãi, phụ hoàng quả thật rất yêu mẫu thân, mấy ngày nay làm bạn, nàng cũng đã nhìn ra, nương cũng rất thích phụ hoàng, chỉ là bởi vì trong lòng có một khúc mắc, cho nên mới phải ở tại Vô Tình cốc, bởi vì Vô Tình vẫn đối với nàng có tình, cho nên nàng không đành lòng để một mình hắn cô tịch ở trong cốc này, nhưng người chân chính mà nàng là thích phụ hoàng.
“Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng sẽ không thực sự làm như vậy chứ?”
Mạc Sầu cũng cau mài, không đồng ý nhìn bầu trời đào hoa lâm, gió nhẹ thổi qua, hoa đào rơi đầy đất, cảnh đẹp yên bình, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu đông phong.(*)
(*) Đó là câu trong bài thơ Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi Đề tích sở kiến xứ) của Thôi Hộ. Mọi người có thể tham khảo ở đây
“Không có việc gì, lúc này còn không có đánh hạ Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, hắn sẽ không tùy tiện làm như vậy.”
Thanh Dao gật đầu khẳng định, về phần sau khi thất quốc thống nhất nói không chừng hắn đã quên lời nói lúc này, hoặc là đến lúc đó, nàng sẽ nghĩ đến biện pháp, làm cho hắn không rời cung.
Ba người quay đầu thu hồi ánh mắt đi lên thềm đá, tiến vào chỗ ở trước đây của chính mình.
Vô tình cốc, thực sự rất lạnh lẻo, trước đây náo nhiệt không còn tồn tại nữa, tuy rằng không có công tử, thế nhưng nếu Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ở đây sẽ như còn có chút nhân khí, đáng trách chính là Trưởng Tôn Trúc lại đem hai người bọn họ bắt đi.
Trong phòng, Tiểu Ngư nhi không khỏi lo lắng mở miệng: “Nương, nếu là cái tiện nam nhân kia, thực sự giết Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không, hắn không đần như vậy.” Thanh Dao nhàn nhạt nói, quay đầu ngồi một bên trên mềm trường kỷ, hiện tại nàng đang suy nghĩ đến chuyện khác, “Mạc Sầu, lập tức đi thông tri Lâm Tư Miểu của Phượng Thần cung tới gặp ta.”
“Dạ.”
Mạc Sầu gật đầu, đi ra ngoài gửi tín hiệu, rồi lại đi vào gian phòng, bất quá rất kỳ quái, không biết bây giờ đã là lúc nào mà chủ tử còn muốn gặp Lâm Tư Miểu làm gì?
“Chủ tử, kêu hắn tới đây làm gì?”
“Thất quốc gần thống nhất, lúc này là thời gian loạn nhất, phượng thần cung chúng ta vừa có thể kiếm tiền, lại có thể làm chuyện chính nghĩa, chỉ cần là người tội ác tày trời, giòi bọ của Huyền Nguyệt, nhiệm vụ này không chỉ muốn nhận, còn phải hoàn thành cho đẹp, như vậy không phải đã trợ giúp cho hoàng thượng sao? Tên phượng thần cung của chúng ta cũng treo lên chữ chính nghĩa nữa.”
“Ân, chủ ý này không tệ.” Mạc Sầu gật đầu, Tiểu Ngư nhi thì càng mặt mày rạng rỡ: “Ân, chủ ý này không tệ.”
Lúc chạng vạng, Lâm Tư Miểu dẫn mấy người thủ hạ đắc lực của Phượng Thần cung qua đây, Thanh Dao ở phòng khách cùng bọn họ mở một hội nghị nho nhỏ, an bài kế hoạch kế tiếp, còn có chuyện cần làm, sau này phượng thần cung chia làm tổ chức tình báo, tổ chức sát thủ, tổ chức vũ trang, mặc kệ bên nào đều lấy lợi nhuận của tiền làm trọng, riêng tổ chức sát thủ, khi tiếp nhận tiền để làm việc, nhất định phải nhiều lần điều tra, người bị giết cần phải là tội ác tày trời, ngàn vạn không nên giết lầm người khác.
Đối với điểm này, Thanh Dao nhiều lần nói rõ, Lâm Tư Miểu cũng vững vàng nhớ kỹ như thiết luật, bạc có thể kiếm nhiều, thế nhưng không thể ngộ thương mạng người…
Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu an tâm ở trong cốc, cái gì cũng đều không suy nghĩ, trong lòng trái lại một mảnh thản nhiên.
Ngoài cốc thỉnh thoảng có tin tức truyền vào, hơn mười vạn đại quân nhất tề lao tới biên cảnh của Vân Thương quốc cùng Đan Phượng quốc, bọn họ chuẩn bị từ phía ngoài của Đan Phượng quốc tấn công, sau đó vòng qua Thanh La quốc, trước tiên phải đánh chiếm Vân Thương quốc, bởi vì so với Thanh La quốc, Vân Thương quốc yếu hơn một chút.
Chỉ là mọi người không nghĩ tới. Thanh La quốc lại đem một lượng lớn binh lực giúp đỡ Vân Thương quốc, cứ như vậy, ở biên cảnh giằng co thật lâu cũng công chiếm không được …
Mặc dù họ có vũ khí tiên tiến, thế nhưng biên cảnh của Vân Thương quốc có một con sông, ngăn trở lối đi của mọi người, nếu dùng thuyền tấn công đường thuỷ, thì người đối diện bên bờ liền bắn tên qua đây, ngăn cản thuyền tiến lên, An Định Phong thậm chí đã thuyên chuyển tinh binh ở bắc bộ của Huyền Nguyệt sang, lúc trước họ có bồi dưỡng một nghìn tinh binh đường thuỷ, những người đó dù đi qua được con sông, thế nhưng chưa vào được cửa thành, liền bị người ta bắn chết, hiện nay đã chết hết mười mấy người, đại quân phải ngừng chiến, hai bên giằng co.
Một trận này, giằng co hơn hai tháng liền cũng không hề tiến triển, An Định Phong liền phái thủ hạ phó tướng mang thư đến đây, hi vọng nguyên soái có thể mau chóng rút quân về doanh.
Thanh Dao để cho phó tướng về trước, còn mình cũng chưa nói sẽ đi, cũng chưa nói không đi.
Vốn những ngày qua sống khá nhàn nhã, nàng căn bản không muốn để ý chuyện phiền lòng này, thế nhưng nghĩ đến hoàng thượng đã cứu nàng nhiều lần, mà nàng vẫn một lòng muốn trợ hắn bình thất quốc, nếu nàng không đi, Vân Thương quốc sẽ không lấy được, nếu như đi, chỉ sợ lại phải mệt nhọc một thời gian.
“Nương, người có muốn đi hay không?”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu