Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127.5
gười túc trí đa mưu như Ngọc Kiều lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải, nếu như hai quân đối chiến, nàng không có gì phải sợ, nhưng bây giờ binh khí người ta quá lợi hại, mặc kệ các nàng ra bao nhiêu người lợi hại, cũng đánh không lại vũ khí kia.
Cơ tuyết không nói được một lời, cả người lâm vào trầm tư, nàng đang suy nghĩ biện pháp, xem ra chỉ có một người ra mặt, mới có thể thắng vì đánh bất ngờ, nghĩ đến đây con ngươi nàng trở nên sâu thẳm, khóe môi câu ra nụ cười nhạt.
Mộc Thanh Dao a Mộc Thanh Dao, lần này sẽ là ngày chết của ngươi, ta cũng không tin, thực sự không ai khống chế được ngươi?
“Tạm thời ngưng chiến, bất luận các nàng có khiêu chiến ra sao, chúng ta cũng không cần để ý tới.”
Cơ Tuyết tiếng nói vừa dứt, Ngọc Kiều lo lắng mở miệng: “Nếu như các nàng nổ hủy cửa thành xông tới thì sao?”
“Nữ nhân kia không phải đồ ngốc, nếu như nàng thực sự xông tới, chúng ta mới có lợi, các nàng chỉ có mười vạn binh mã, chúng ta có gần ba mươi vạn binh mã, mặc dù chúng ta không được lợi, nàng ta cũng chẳng chiếm được lợi ích gì.”
“Ân, mạt tướng đã biết.”
Ngọc Kiều lĩnh mệnh đi ra ngoài phân phó người treo miễn chiến bài.
Cơ Tuyết vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, con ngươi âm u khó hiểu, nói thật ra, nàng rất hận Hoa Văn Bác, thực sự không muốn để cho hắn ra khỏi lãnh cung, nhưng mà chuyện này trừ hắn ra, không còn người có thể chuyển bại thành thắng, bởi vì người nam nhân kia cùng Mộc Thanh Dao có cừu oán, chính bởi vì nàng ta, mới làm hại hoàng phu nương nương mất đi nhi tử, mặc dù hắn lòng dạ ác độc, nhưng nhất định cũng rất khó chịu, vì thế món nợ này liền ghi tạc lên người Mộc Thanh Dao, người nam nhân kia thực sự đủ âm hiểm, đủ không biết xấu hổ.
Cơ tuyết trong lòng tức giận mắng hắn.
Bởi vì nàng nghĩ tới một việc, lần đó phát hiện Vô Tình là hoàng tử của Đan Phượng, nàng vốn chuẩn bị đi chỗ mẫu hoàng vạch trần âm mưu của hoàng phu nương nương, ai ngờ hắn nói cho nàng biết một âm mưu kinh thiên.
Cơ Tuyết nàng căn bản cũng không phải là hoàng thái nữ của Đan Phượng, lúc trước đem người đổi với Vô Tình ra ngoài thật ra là nàng, vì hắn đã động tay chân, đem Cơ Phượng cùng nàng tráo đổi, kỳ thực Cơ Phượng mới là hoàng thái nữ chân chính, nàng chẳng qua là dân đen thấp kém mà thôi, nàng cũng vốn không tin chuyện này, nếu nàng nhất quyết không thừa nhận, thì người nam nhân kia cũng không làm được gì cả.
Thế nhưng hắn lại để cho nàng thấy một người.
Nhìn thấy nữ nhân kia, mặc dù nàng không nói câu nào, nhưng nàng biết mình thật không phải là hoàng nữ của Đan Phượng, bởi vì nữ nhân kia cùng nàng rất giống nhau.
Trước đây nàng vẫn nghi hoặc vấn đề này, nghĩ kỷ là hiểu, hoàng thất từ trước đến nay chuyên sinh mỹ nữ tuấn nam, nữ hoàng lớn lên rất đẹp, hậu cung nam phi, bao gồm phụ phi đã chết của nàng, người nào không phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vì sao chỉ có nàng là nhan sắc bình thường.
Về sau cuối cùng nàng cũng biết, nguyên lai nàng căn bản không phải là huyết mạch hoàng thất.
Mà người nam nhân kia đã uy hiếp nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn cũng sẽ không vạch trần chân thực thân thế của nàng, hơn nữa hắn yêu cầu nàng cưới Vô Tình làm chính phu, chỉ là không nghĩ tới cuối cùng Vô Tình lại chết.
Kỳ thực nàng rất thích Vô Tình, nghĩ đến đây thì nàng cùng Hoa Văn Bác có chung kẻ thù, chính là Mộc Thanh Dao.
Con ngươi Cơ tuyết âm u, sắc mặt hơi dữ tợn, trầm giọng hướng ra phía ngoài mệnh lệnh.
“Người đâu.”
Lập tức có nữ binh thủ hạ chạy vội đến, cung kính ôm quyền: “Thái nữ điện hạ.”
“Bản thái nữ có một phong thư, dùng tám trăm dặm kịch liệt đưa đến kinh thành đi.”
“Dạ” nữ binh lĩnh mệnh, đi tới lấy giấy bút hầu hạ, Cơ Tuyết ngưng mi suy tư, rất nhanh viết cho mẫu hoàng một phong thư tín, đại ý nói rõ khốn cảnh lúc này của Trần Đường Quan, vì thế mong mẫu hoàng đem hoàng phu nương nương từ lãnh cung thả ra, mệnh lệnh hắn đến Trần Đường Quan trợ trận…
Trần Đường Quan đã mất hai viên Đại tướng, còn tổn thất một ngàn binh mã, đây quả là đả kích thật lớn với nữ tướng luôn luôn vênh váo tự đắc của Trần Đường Quan, mấy ngày liền treo miễn chiến bài, mà Thanh Dao cũng không dám mạo muội vào thành, chẳng qua tin tức ở bên trong, vẫn đang truyền ra một ít, hiện nay người cầm đầu Trần Đường Quan bế môn, không biết đang suy nghĩ đối sách gì, đối với chiến thắng liên tiếp hai trận, Thanh Dao tuy rằng cao hứng, nhưng người nên phạt thì tuyệt đối phải phạt.
Bên trong doanh chủ tướng, lúc này không có tiếng động, Thanh Dao ngồi ngay ngắn bên trên, phía dưới phó tướng cùng tham tướng chia làm hai bên ngồi.
Mọi người đồng loạt nhìn phó tướng Lục Chiến Vân đang quỳ trên mặt đất, nói thật ra Lục Chiến Vân lần này quả thật đã làm cho người ta thất vọng, chẳng qua nếu hôm nay xuất chiến chính là mình, cũng chưa chắc có thể quyết tâm hạ thủ mạnh để đối phó Thu Cúc, rõ ràng là một nữ nhân mềm mại như giọt nước, sao có thể xuống tay độc ác được đây? Càng miễn bàn là nổ nàng mã hủy người vong.
“Lục chiến vân, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên, dòng nước lạnh nhè nhẹ tràn đầy ở trong doanh trướng, Lục Chiến Vân nhẹ run lên một cái, xấu hổ cúi đầu, hắn một lòng muốn lập công, không nghĩ tới lại thất thủ, thế nhưng nếu thời gian đảo ngược, chỉ sợ hắn vẫn không hạ thủ được…
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu