Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 123.2
iếng nói của hắn vừa dứt, ánh mắt của Mộ Dung Lưu Chiêu đột nhiên lạnh lẽo, khóe môi câu ra nụ cười nhạt, nội tâm thầm nghĩ, Văn Ngọc a, Văn Ngọc, ngươi chẳng những một mà là ba lần lừa dối ta? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang tính toán gì sao? Nét mặt hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt mở miệng.
“Văn tam hoàng tử chuẩn bị làm như thế nào?”
“Hai nhà chúng ta có thể liên thủ, mượn nước đẩy thuyền, làm cho Hoàng Viên quốc vong, chúng ta sẽ chia được một chén canh.”
Văn Ngọc tiếng nói vừa dứt, Mộ Dung Lưu Chiêu chợt đứng dậy, âm trầm căm tức nhìn hắn, lãnh miệt khinh thường hừ lạnh: “Văn ngọc, không nghĩ tới ngươi bây giờ trở nên tiểu nhân như vậy, cút đi, ở đây không chào đón ngươi.”
“Ngươi?” Văn Ngọc không ngờ Mộ Dung Lưu Chiêu lại phát cơn tức lớn như thế, lập tức sắc mặt âm u khó nhìn, tuy rằng lúc trước là mình làm không đúng, nhưng bây giờ hắn là tam hoàng tử của Vân Thương quốc, địa vị ngang bằng Lưu Chiêu, hơn nữa đều là sứ thần, hắn qua đây chỉ vì nhớ đến tình cũ, đây là chuyện mà hai nhà đều có lợi, không nghĩ tới hắn lại giận dữ như vậy.
Văn Ngọc sắc mặt yếu ớt âm thầm, cuối cùng cắn răng một cái, ôm quyền trầm giọng mở miệng: “Xin cứ tự nhiên, tùy tiện ngươi thế nào? Thực sự là lòng tốt không được báo đáp, ngươi cũng không nghĩ đến Hoàng Viên quốc gần bên biên cảnh của Huyền Nguyệt các ngươi, đương nhiên là các ngươi được lợi lớn, chúng ta có thể chiếm được bao nhiêu ít lợi chứ.”
Hắn nói xong, người đã đi ra ngoài.
Chính sảnh, Mộ Dung Lưu Chiêu căn bản đã đem lời Văn Ngọc nói để ở trong lòng, hắn chỉ cảm thán, tất cả những chuyện này đều ở trong tính toán của Thanh Dao, chỉ sợ lục quốc sẽ mau chóng xuất thủ.
Ban đêm.
Ánh trăng trong vắt, ngô đồng hai bên đường như vừa bị rội rửa qua, đặc biệt xanh biếc.
Gió nổi lên, hơi lạnh theo gió mang đi cái oi bức của ngày đầu hạ, một nhóm thân ảnh cẩn thận tách ra khỏi binh lính tuần thành, một đường thẳng đến hoàng cung mà đi.
Dẫn đầu chính là Mạc Ưu, theo sát phía sau là Nam An vương, cùng với mấy tên thủ hạ của hắn, còn có Thanh Dao cùng Mạc Sầu, các nàng đều đã dịch dung, ngay cả y phục đều đổi thành trang phục cung nữ chuyên dụng của cung đình, mà Mạc Ưu mặc một bộ trang phục màu lam đậm của thái giám.
Vài người đứng ở dưới thành tường cao to của hoàng cung, Thanh Dao vỗ tay một cái, vài người xúm qua đây.
Nàng nội liễm trầm ổn mở miệng: “Lưu Chiêu, ngươi nhất định phải cẩn thận hành sự, ngàn vạn lần không thể để cho đối thủ phát hiện là Huyền Nguyệt chúng ta động thủ, mặt khác phải bảo hộ trong sạch của chúng ta, khi đại hoả nổi lên, các ngươi phải lui lại, trước tiên chạy về Dịch cung, để tránh khỏi người của ngũ quốc hoài nghi, còn nữa khi lửa được dập tắt, đại hoàng tử nhất định sẽ phái người điều tra tin tức ở dịch cung, chúng ta không thể rơi vào bẫy người khác.”
“Được, yên tâm đi.”
Mộ Dung Lưu Chiêu gật đầu một cái, thân hình đã như chim bay, cầm trong tay địa đồ, rất nhanh nhảy lên tường thành cao to, phía sau hắn mấy tên thủ hạ mang theo vài hũ rượu đi sát theo.
Đối với chuyện hỏa thiêu quốc khố, Thanh Dao cũng không lo lắng, bởi vì nàng đã lệnh cho Lưu Chiêu mang theo vài hũ rượu, thứ này có chứa cồn nên dễ đốt, chỉ cần tưới vào bốn phía quốc khố, rất nhanh sẽ gặp dấy lên hỏa thế tận trời.
Nàng hiện đang lo lắng chính là hoàng đế của Hoàng Viên quốc, hắn thực sự bệnh nặng đến thần trí mơ hồ sao, nếu quả thật thần trí mơ hồ, làm sao mà bảo hắn lập di triệu đây? Thanh Dao ánh mắt đột nhiên lãnh, trầm giọng mở miệng: “Chúng ta đi thôi.”
Ba người nhảy người lên tường cao, theo Mạc Ưu đến thẳng tẩm cung của lão hoàng đế mà đi.
Đối với hoàng cung của Hoàng Viên quốc, không ai so với Mạc Ưu lại quen thuộc hơn, nơi này là gốc rễ của hắn a! Khi mẫu phi hắn còn chưa có qua đời, thường xuyên dẫn hắn, ở trong cung tản bộ, dọc theo đường đi thái giám cùng cung nữ đều cười tủm tỉm nhìn bọn họ, bởi vì mẫu phi là nữ tử rất đẹp lại ôn nhu.
Hoàng cung của Hoàng Viên quốc, cũng không lớn lắm so với Huyền Nguyệt hoàng cung.
Vì thế ba người mất không bao nhiêu thời gian, liền tới Thừa Minh điện của lão hoàng đế.
Chỉ thấy các bốn phía điện thỉnh thoảng đung đưa bóng người, chính là ngự lâm quân cầm khiêng và ngân thương, rất hiển nhiên những kẻ này là người của đại hoàng tử Thẩm Diệp, lúc này tất cả đều cẩn thận cảnh giới, không dám có chút nào sai lầm nào.
Mạc Ưu vừa nhìn thấy loại tình huống này, bàn tay to nắm chặt, răng nghiến chặt phát ra tiếng kẽo kẹt, hận không thể lập tức xông lên cùng những người này đánh một hồi.
Thanh Dao lôi kéo hắn, ánh mắt lạnh lùng ám chỉ hắn, không thể manh động, bằng không chỉ sợ người chưa gặp được, còn làm hại chính mình bỏ mạng.
Vài người núp trong bóng tối, đứng yên không nhúc nhích, chờ cơ hội.
Bỗng nhiên, Thừa Minh điện vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói: “Các ngươi lưu tâm một chút, hoàng thượng có dặn dò gì nhất định phải mau chóng cho ta biết, hoặc là đại hoàng tử.”
“Bọn thần đã biết.” Mấy đạo thân ảnh vừa đi ra, mặc dù cách họ khá xa, thế nhưng ba người của Thanh Dao đều võ công rất cao, thị lực tự nhiên không thể so với thường nhân, hơn nữa ánh trăng đêm nay sáng tỏ, bởi vậy dễ dàng nhìn thấy đang người đi tới, mặc quần áo đỏ thẫm phượng bào, thêu chim phượng giương cánh bay lượn, trên đầu búi tóc hoa lệ phú quý, ở giữa cắm châu sai cùng trâm cài sáng loá, cả người ung dung hoa quý, trên dưới bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, xem nhìn có vẻ trẻ hơn một ít.
Nàng ta chắc là hoàng hậu Hoàng Viên quốc.
Mà một đường đem nàng tiễn ra ngoài, chính là ngự y trong cung, ngự y này khom người, cung kính mà cẩn thận đứng ở cửa điện, thở cũng không dám thở mạnh.
Ai mà không biết đại hoàng tử thủ đoạn tàn bạo, đã giết chết vài ngự y, mấy người bọn họ hiện tại đều là mệnh chỉ có một đường, tiến cũng chết, không tiến cũng chết, chẳng qua là một quá trình mà thôi, là hiện tại chết trước hay chết sau vẫn như vậy.
Thanh Dao nhìn hoàng hậu rời đi, con ngươi hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo, nàng vốn vẫn nghĩ không ra, vì sao hoàng thượng bệnh nặng, mà có thể giữ được nhiều ngày như vậy, nguyên lai là hoàng hậu cùng đại hoàng tử làm trò, bọn họ làm như vậy, mục đích là cái gì?
Mà lúc này ngự y nhất định sẽ bị hại nhiều nhất, vì thế mỗi người đều mang vẻ mặt buồn khổ.
Ba người lẳng lặng chờ, không qua bao lâu, liền có thanh âm ngự lâm quân vang lên: “Không xong, quốc khố bên kia cháy, nhanh, đi cứu hỏa.”
Quả nhiên như Thanh Dao dự liệu tất cả loạn cả lên, bởi vì ngoài cung không có cách nào điều người tiến vào, mà trong cung nhân thủ không đủ, chỉ cần bên kia cháy, tất cả mọi người bên này phải chạy qua đó cứu hoả, chỉ để lại một nhóm người coi chừng…
Lúc này không động thì còn đợi đến khi nào, Thanh Dao vung tay lên ném ra một hòn đá nhỏ, mấy ngự lâm quân còn lại khẩn trương đến phía tây đi kiểm tra.
Thanh Dao vung tay lên, ba cái bóng người, quỷ mị như bóng ma, trong nháy mắt xông vào Thừa Minh điện, chỉ thấy trong điện một thái giám cùng cung nữ cũng không có, tất cả mọi người đều bị lui xuống, nhìn tình trạng như vậy, Thanh Dao tự đánh giá, chỉ sợ bệnh của lão hoàng đế không đơn giản, vì thế đại hoàng tử Thẩm Diệp mới có thể đem thái giám cùng cung nữ đuổi ra khỏi Thừa Minh điện.
Tẩm cung, lúc này có mấy người ngự y, thay phiên tiến lên một bước khuyên bảo hoàng thượng.
“Hoàng thượng, ngươi vẫn nên hạ chỉ đi, đừng chịu tội, thần không phải rất sợ chết, chỉ là nhìn ngài bị bọn họ dằn vặt thật khó chịu a.”
Những người khác gật đầu, đúng là như vậy, đại hoàng tử cùng hoàng hậu nương nương cứ đổi thuốc cho hoàng thượng dùng, làm hại hoàng thượng gầy trơ xương, sống không bằng chết, bọn họ thật đau lòng, kỳ thực nếu lại tiếp thục mấy người bọn họ cũng sống không được, bởi vì đại hoàng tử nếu lên ngôi vị hoàng đế, tất nhiên sẽ giết người diệt khẩu.
Mạc Ưu vừa nhìn thấy quang cảnh này, đã sớm nhịn không được giận dữ: “Hỗn trướng, các ngươi đối với phụ hoàng ta làm chuyện gì?”
Hắn vừa nói ra, trong tẩm cung ngự y cùng thiếp thân thái giám của hoàng đế lại càng hoảng sợ, rất nhanh quay người lại, đúng là một khuôn mặt của người lạ, hắn đang mặc trang phục thái giám, hai mắt giận dữ trừng nhìn bọn họ.
Thanh Dao trầm giọng mở miệng: “Đây là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, mọi người không nên kinh hoảng.”
“A, ” vài tên ngự y giật mình, phục hồi tinh thần lại, không nghĩ tới lại xuất hiện thất hoàng tử, lập tức sợ hãi quỳ xuống, run rẩy mở miệng: “Lão thần tham kiến thất hoàng tử.”
“Các ngươi đối với phụ hoàng làm cái gì?”
Mạc Ưu rất nhanh tiến lên đứng ở bên giường của phụ hoàng, chỉ thấy mấy tháng trước phụ hoàng thân thể còn khỏe mạnh, lúc này người chỉ còn như bộ xương khố, đang nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường, sắc mặt rất vàng, hơi thở như có như không, Mạc Ưu nước mắt thoáng cái rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt của hắn, đứng ở phía sau hắn, thái giám vội vàng đưa khăn lên, Mạc Ưu nhận lấy, lau mặt, lộ ra diện mạo như cũ, thực sự là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, lão thái giám kia ùm một tiếng quỳ xuống đất, đau lòng không dứt kêu lên.
“Thất hoàng tử, ngươi đã trở về, hoàng thượng hắn vẫn nhớ kỹ ngươi? Bằng không đã sớm sống không nỗi.”
Không biết là bị lời nói của lão thái giám mà nổi lên phản ứng, hay hoàng thượng cùng nhi tử tâm linh cảm ứng, người vẫn mơ màng mê say, từ từ mở mắt ra, trong mắt lại phóng ra tia sáng, nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc đang đứng ở bên giường, nhu động môi, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Ngọc nhi, ngươi đã trở về.”
“Dạ, phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì a?”
Thẩm Ngọc quỳ xuống, nằm ở bên giường phụ hoàng nặng nề khóc lên, lão hoàng đế đau lòng vươn đôi tay khô gầy vuốt đầu Thẩm Ngọc, cuối cùng hài lòng nói: “Ngọc nhi, ngươi trở về, phụ hoàng liền hài lòng, nhưng ai có thể bảo vệ Ngọc nhi của ta leo lên đại vị đây?”
Hắn tuy rằng chỉ còn lại có một hơi thở, thế nhưng đối với tình hình trước mắt trong cung vẫn nắm rõ như lòng bàn tay, cho dù có di triệu, chỉ sợ Ngọc nhi cũng không thể như ý nguyện leo lên ngôi vị hoàng đế, bởi vì trong ngoài cung, hắn cũng không có bao nhiêu thực lực a, hoàng đế mở thật to tinh nhãn, trên ngực phập phồng.
Thanh Dao nhìn tình trạng trước mắt, vội vàng tiến lên một bước, trầm giọng mở miệng: “Việc này không nên chậm trễ, Thẩm Ngọc, bây giờ không phải là thời gian thương tâm, đến lúc đó bọn họ xông vào, phụ hoàng ngươi cùng tâm huyết của ngươi đều uỗng phí.”
Thanh Dao vừa nói xong, lão hoàng đế quay đầu nhìn nàng, thở phì phò hỏi Thẩm Ngọc: “Nàng là người phương nào?”
“Nàng là ân nhân cứu mạng của nhi thần, nhi thần đã cùng phụ hoàng đề cập qua.”
Thẩm Ngọc nức nở chỉ vào Thanh Dao, lão hoàng đế kích động một chút, dùng dằng muốn nói gì đó, thế nhưng càng kích động càng không mở miệng nói chuyện được, Thanh Dao biết hắn muốn nói cái gì, rất nhanh mở miệng: “Ngươi muốn cho ta Thẩm Ngọc bảo vệ, phải không?”
Hoàng đế gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nữ nhân này rất thông minh, tuy rằng trên mặt bao phủ khăn che mặt, thế nhưng đôi mắt lộ ra ánh sáng thông minh, vừa nhìn cũng không phải là người thượng.
“Hiện tại chúng ta cần thánh chỉ của ngươi, như vậy Thẩm Ngọc mới có thể thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế.”
Lão hoàng đế cũng biết tình thế nghiêm trọng lúc này, lập tức lấy tay lục lọi vãng trước ngực, lão thái giám vẫn hầu hạ hoàng thượng biết động tác của hắn là có ý gì, rất nhanh tiến lên giúp đỡ lão hoàng đế, từ vạt áo trước của long bào dùng sức kéo ra một khối gấm trắng, nguyên lai lão hoàng đế sớm đã có phòng bị, từ sớm liền chuẩn bị xong di triệu, còn giấu ở mặt trong của long bào, lão thái giám kia vừa lấy ra mảnh gấm trắng, liền giao đến trên tay cho Thẩm Ngọc.
“Thất hoàng tử, đây là thánh chỉ của hoàng thượng, hắn vẫn giấu ở trên người.”
Một hoàng đế lại phải dùng cách này để phòng bị nhi tử của chính mình, thật đúng là đáng buồn.
Trong tẩm cung bao phủ nồng đậm hơi thở bi thương, Thẩm Ngọc lần thứ hai khóc lên: “Phụ hoàng, phụ hoàng.”
Bỗng nhiên, Thanh Dao cẩn thận nghe ngóng tiếng bước chân từ xa xa gần gần truyền đến, không tốt, có người tới, nhất định đi là đại hoàng tử Thẩm Diệp sinh nghi, Thanh Dao rất nhanh quay đầu đánh giá tẩm cung, cuối cùng đem mâu quang dời về phía dưới thân giường của hoàng đế, hoàng đế tuy rằng bệnh nặng, nhưng đại hoàng tử còn không có gan lớn đến mức lục soát tẩm cung này.
Bởi vậy nàng bình tĩnh lên tiếng: “Nhanh, nằm phía dưới giường mặt, có người tới.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu