A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Sứ Thần
ạc Sầu đi tới khép cửa lại, sau đó hầu hạ nàng, y phục trước kia đều còn ở đây, nàng chọn một bộ quần áo thanh lịch, hầu hạ chủ tử đứng lên. Dọn dẹp xong, Thanh Dao dùng cái khăn che mặt lại, sau này chỉ sợ sẽ không bỏ vật này ra được. Tuy rằng nàng tận lực xem như không có chuyện gì, nhưng khi người khác nhìn nàng giống như trông thấy một con quỷ, trong lòng của nàng cũng không dễ chịu, nàng cũng không phải thánh nhân, làm sao mà có thể thờ ơ đâu? Chỉ có thể dùng đạm mạc ngụy trang tâm tình của mình mà thôi.
Thanh Dao thay xong trang phục, dẫn Mạc Sầu, Mạc Ưu cùng Tiểu Ngư nhi đi đến viện phía trước.
Dọc theo đường đi nhìn thấy không ít hạ nhân, tất cả mọi người đều khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía nàng, khộng nhìn rõ được gương mặt của tam tiểu thư, chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi trong đêm tối lóe ra hữu thần.
Thanh Dao nhàn nhạt cười, xem ra tất cả mọi người trong Mộc phủ, cũng biết chuyện dung mạo nàng bị huỷ, bọn hạ nhân kia mâu quang vừa khẩn trương lại hiếu kỳ, vẫn nhìn theo nàng, thẳng đến khi các nàng biến mất, cả khuôn viên truyền đến thanh âm nhỏ to nghị luận của họ.
Nghĩ tới nơi đây cũng không phải chỗ có thể ở lâu, nàng chịu không nổi người khác cả ngày dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, không bằng chuyển đi chỗ khác, vừa có thể dùng nơi đó chế tạo các vũ khí quân sự.
Thanh Dao ý niệm vừa hiện lên trong đầu, liền chuyển đi không được.
Người một nhà bao quanh bàn tròn ăn bữa cơm, sau khi ăn xong Mạc Sầu dẫn Tiểu Ngư nhi trở về phòng nghỉ ngơi, mà Thanh Dao cùng thừa tướng phụ thân lại đi vào thư phòng, trao đổi vài chuyện quan trọng.
Bên trong thư phòng, Mộc Ngân kiên trì làm cho Thanh Dao ngồi phía trên tay mình, nàng vốn là hoàng hậu, tuy rằng từ lúc đầu Thanh Dao tự nhận không phải hoàng hậu, thế nhưng hoàng thượng không có hạ chỉ phế nàng, bởi vậy ở trong lòng Mộc Ngân, lễ nghi không thể bỏ, hắn vững vàng phúc thân thần tử, ngồi ở dưới tay Thanh Dao.
Thanh Dao vốn không phải là người nói lễ nghi thế tục này. Bởi vậy cũng không kiên trì, ngồi ở ghế chủ thượng, hai cha con ngồi vào chỗ của mình, liền có tiểu nha đầu dâng trà, tiểu nha đầu kia một bên dâng trà, còn không quên yên lặng đánh giá tam tiểu thư.
Nghe nói tam tiểu thư hiện tại bị huỷ dung, không biết là thật hay giả, chỉ sợ lời đồn đãi là thật, bằng không nàng không có khả năng mang theo một tấm sa mỏng.
Mộc Ngân nhìn ra tiểu nha đầu này không chuyên tâm, liền hừ lạnh một tiếng: “Đi xuống đi.”
Tiểu nha đầu kinh sợ lui ra ngoài, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ thân mình, đã hơn một năm không gặp, thừa tướng phụ thân tựa hồ tiều tụy rất nhiều so với ngày xưa, hoàng thượng không ở trong cung, hắn nhất định rất mệt mõi, nghĩ đến hoàng thượng chẳng những một mà ba lần xuất cung, nàng nhướn mi mở miệng hỏi: “Hoàng thượng không ở trong cung, chính vụ đều do phụ thân phụ trách xử lý sao?”
“Hoàng thượng không ở trong cung?”
Mộc Ngân ngây ngẩn cả người, sau đó vô cùng kinh ngạc lắc đầu nhìn nàng nhẹ giọng trả lời: “Hoàng thượng thường ở trong cung, Dao nhi từ đâu mà nghe được hoàng thượng không có ở trong cung?”
Nàng có chút giật mình, hoàng thượng có ở trong cung hay không, nàng sao lại không rõ, thế nhưng thừa tướng phụ thân lại nói hoàng thượng ở trong cung, trong cung có người khác thay thế sao? Hay là căn bản hoàng thượng không có lộ diện, điều này cũng làm cho nàng rất hiếu kỳ, nhẹ nhàng nâng chung trà lên, thần thái ưu nhã thổi nhẹ một cái, sau đó nhấp một miếng, trà này hương thơm thoang thoảng lượn quanh khắp người.
“Hoàng thượng mỗi ngày đều lâm triều sao?”
Nàng bất động thanh sắc hỏi, Mộc Ngân gật đầu, thấy hành động nữ nhi có điểm kỳ quái, Dao nhi mới trở lại, liền hỏi chuyện của hoàng thượng, chẳng lẽ nàng muốn trở lại trong cung, thế nhưng dung nhan hiện này của nàng, hoàng thượng có phải đã nói cái gì hay không? Trong khoảng thời gian ngắn hắn ngây ngẩn cả người, bất quá nghĩ đến lúc trước có người tiễn nàng trở về, trên xe ngựa tựa hồ còn có một người khác.
Hơn nữa hắn nhận ra theo đuôi phía sau xe ngựa lại là đại nội cao thủ, thật sự đã xảy ra chuyện gì? Mộc Ngân không hiểu ra sao.
“Dao nhi, lúc trước người tiễn giúp ngươi trở về, người đó là ai a?”
“Chỉ là một người bạn.” Nàng không muốn nhắc tới Ngân Hiên, cũng chính là hoàng thượng, hiện tại quan hệ của bọn họ rất đơn thuần, nếu như để thừa tướng phụ thân biết mọi việc, chỉ sợ sẽ không còn đơn giản như vậy, trọng yếu nhất là hoàng thượng không muốn mọi người biết, nàng tự nhiên cũng không nên nói ra chuyện này. Như vậy vị hoàng đế kia trong cung là ai? Là Nam An vương sao?
Có thể là Mộ Dung Lưu Chiêu sao?
Thanh Dao nghĩ đến đây, khóe môi câu ra vẻ cười, nhàn nhạt mở miệng: “Nam An vương gần đây có khoẻ không?”
“Hắn a, không tốt lắm, hắn bị bệnh, nghe nói bệnh này cũng không nhẹ, ta và các quan viên có đi thăm nhưng mọi người đều không gặp được hắn, nghe nói đây là bệnh hiểm nghèo dễ truyền nhiễm người khác, các quan viên tự nhiên không dám tới gặp hắn.”
“À.” Nàng kéo dài âm điệu, nguyên lai hoàng đế trong cung là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu.
Hai huynh đệ này thật là biết diễn trò, dùng chiêu đổi trắng thay đen, một trong cung, một ngoài cung, như cá gặp nước a!
Nàng cũng không nói ra sự thật này, một bên vừa nghe phụ thân nói chuyện, một bên vừa uống trà, thái độ cực kỳ bình tĩnh, giống như một đóa hoa mộc lan, ở dưới ánh đèn tản ra nhàn nhạt hương thơm, nữ tử như vậy, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái giống như bắt được một tia ấm áp, Mộc Ngân nhìn chăm chú vào nữ nhi, thực sự nàng so với lúc trước không giống nhau, không giống như lúc còn háo sắc, cũng không giống lúc về sau lãnh tĩnh cơ trí, nhưng cơ trí kia lúc nào cũng mang theo một loại lãnh, làm cho người ta tới gần không được, hoàn toàn không giống hiện tại, quanh thân lộ ra an tường yên ổn.
“Dao nhi a, hồng ban trên mặt ngươi, thực sự không có biện pháp giải trừ sao?”
Mộc Ngân nghĩ đến đây, một lần nữa liền đau lòng không dứt, nữ nhi xinh đẹp như thế, lại bị cái nam nhân ghê tởm kia hạ cổ, thật là một tên đáng nhất định hắn sẽ không chết tử tế được, người luôn luôn chú ý lễ nghi như Mộc Ngân, cũng không nhịn được mà ở trong lòng mắng một câu.
“Phụ thân đừng quá bận tâm chuyện này, nữ nhi ở đây là muốn cùng người nói hai sự kiện.”
“Thứ nhất. Con không muốn hồi cung, cũng không muốn sống ở chỗ này, có thể giúp con tìm một chỗ khác có thể tĩnh dưỡng được không?”
Thanh Dao vừa mở miệng, Mộc Ngân liền lắc đầu cự tuyệt, con cháu Mộc gia không ở trong nhà, lại muốn chuyển ra ngoài ở, nhất định là do miệng lưỡi đám nha đầu làm cho nàng phiền lòng. Mộc Ngân nghiêm túc mở miệng: “Dao nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai bắt đầu, phụ thân hạ lệnh cấm, người nào dám nói thêm câu nữa, hoặc liếc mắt nhìn người nhiều một cái, đều trừng phạt nghiêm khắc không tha.”
Việc này.
“Vậy con không phải trở thành nữ nhân tàn bạo sao.” Thanh Dao nở nụ cười, đạm nhiên nhìn phụ thân.
“Con hồi kinh lần này, bởi vì muốn cùng Huyền đế hợp tác một việc, phụ thân cứ yên tâm đi, con không phải là bởi vì những người đó mới đi ra ngoài, mà là muốn làm một việc khác.”
“Hoàng thượng? Ngươi cùng hoàng thượng có liên hệ sao?”
Mộc Ngân có chút kích động. Nguyên lai Dao nhi cùng hoàng thượng vẫn có liên hệ, thảo nào hoàng thượng gần đây vào triều sớm, cũng không còn lãnh lệ như lúc trước, cả người ôn hòa đi nhiều lắm.
“Đúng.” Về hoàng thượng, Thanh Dao không muốn nói nhiều lắm, thật ra ngụ ở đâu mới là chuyện nàng tương đối quan tâm: “Phụ thân mua cho con một ngôi nhà, cần phải có diện tích rất lớn, tốt nhất là ở một địa phương bí ẩn, như vậy càng tiện lợi một chút.”
Mộc Ngân nhìn nữ nhi thần bí nói xong, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ: “Dao nhi muốn làm gì?”
Thanh Dao sớm biết hắn sẽ như vậy hỏi, hơn nữa nàng làm việc gì cũng không muốn giấu giếm phụ thân, buông chén trà xuống, từ trong lòng lấy ra một ít bản vẽ đưa tới trên tay Mộc Ngân, chỉ thấy Mộc Ngân trầm ổn nhận lấy, rất nhanh nhìn thấy một ít đồ cho tới bây giờ cũng chưa có xem qua, hình thù kỳ quái, lộ ra một loại quỷ dị, mang theo cường đại sát khí.
Hắn chăm chú không ngừng nhìn vào bản vẽ trong tay, cuối cùng nhìn thấy có chút quen thuộc gì đó, từng nghe Dao nhi nói qua, vật này gọi là lựu đạn, uy lực cực đại, không biết là thật hay giả, nhưng nàng nói cái này là bí mật quân sự, chẳng lẽ những vật này chính là vũ khí quân sự.
“Các bản vẽ này đều là vũ khí quân sự sao?”
“Đúng vậy, thời gian sau này có lẽ sẽ dùng đến vũ khí quân sự này ” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, đây đều là tài liệu mà Tiểu Ngư nhi lợi dụng nguyên liệu cổ đại, để thiết kế vũ khí đơn giản, tuy có thể không bằng uy lực thời hiện đại, nhưng nếu như nó được dùng trong chiến tranh bây giờ mà nói, hẳn là sản sinh hiệu quả rất lớn.
“Ngươi trở về chính là vì cùng hoàng thượng gặp mặt để bàn chuyện này sao?” Mộc thừa tướng nhíu mày, nhìn Thanh Dao yên lặng ở bên cạnh, hiện tại nữ nhi, cả người một mảnh tương hoà, nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta thấy không rõ những những suy nghĩ mong muốn chân chính của nàng.
“Đúng vậy, hai bên đều có lợi, con bán binh khí cho hắn, hắn được lợi, con có tiền, sở dĩ con bán cho hắn, bởi vì con là người Huyền Nguyệt, phải biết rằng thứ này là con chế tạo ra, nếu để người ngoài biết chỉ sợ sẽ bị cướp như điên, bất quá dù sao con cũng phải nhớ kỹ tình cũ.”
Lúc nàng nói chuyện này thanh âm nhàn nhạt tự nhiên. Thật giống như đang nói chuyện phiếm, như một câu chuyện bình thường nào đó, Mộc Ngân thấy vậy kinh hãi đảm chiến, nữ nhi như vậy mà là một nữ tử tầm thường sao?
“Vậy đã cùng hoàng thượng nói chuyện xong chưa?” Mộc Ngân quan tâm hỏi, nếu nàng đã trở về, như vậy nhất định cùng hoàng thượng thoả thuận rồi, ai biết Thanh Dao chỉ lắc đầu: “Còn không có nói chuyện đâu, loại sự tình này chỉ có con mở miệng, hắn nào có quyền từ chối, căn bản không cần phải hỏi hắn.”
“Bất quá con muốn cùng hắn nói chuyện là một chuyện khác.”
“Là chuyện gì?” Mộc Ngân càng ngày càng hiếu kỳ, nữ nhi này thật là làm cho hắn cảm thấy hứng thú, nếu như nàng nguyện ý trợ giúp Huyền đế, chỉ sợ giang sơn sớm muộn gì cũng nhất thống thiên hạ.
“Con trợ giúp hắn thống nhất bảy nước, tương lai con muốn các thủ hạ Phượng Thần Cung trở thành bang phái lớn nhất Huyền Nguyệt, triều đình không được can thiệp bất cứ chuyện gì của Phượng Thần cung, đương nhiên Phượng Thần cung cũng cam đoan sẽ không làm bất kỳ chuyện bất lương gì.”
Mộc Ngân líu lưỡi, điều kiện như vậy hoàng thượng có thể chấp nhận sao? Đây không phải là ở tim mình trồng một cây gai sao? Ai muốn có một cây gai trong tim chính mình.
Thanh Dao sóng mắt lưu chuyển. Nàng biết trong lòng phụ thân nghĩ cái gì. Nên nhàn nhạt cười nói: “Ta cũng không bắt buộc hắn, phải biết rằng, lục quốc là một khối thịt béo bỡ cỡ nào, nếu như con trợ giúp hắn, đừng nói một phượng thần cung, ngay cả cho con một quốc gia, cũng không có gì là quá đáng, bất quá từ trước đến nay con không thích bị trói buộc, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy, chỉ bất quá một Phượng Thần cung, hoàng thượng sẽ không ngốc đến độ không đáp ứng sao?”
Nàng tiếng nói vừa dứt, Mộc Ngân không lời nào có thể nói, đúng vậy, nếu như đem một cây gai, đi so với một khối phì nhiêu màu mỡ thì đương nhiên nó có sức mêm hoặc hơn, không, hẳn là vài khối phì nhiêu màu mỡ, đặt ở trước mắt, hoàng thượng tự nhiên sẽ bất chấp việc đi quản cây gai đâm kia, nhưng nếu như đến lúc đó đã không còn thất quốc chi loạn, chỉ sợ hoàng thượng sẽ trừ đi cây gai này.
“Nếu như sau này thống nhất thất quốc, ngươi chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Khi đó, tất cả mạch máu kinh tế đều nắm trong tay của con, nếu hắn dám đối với con hai lòng, ta liền làm cho giang sơn hắn rối loạn, hắn đừng nghĩ an tâm ở ngôi vị hoàng đế.”
Thanh Dao ngữ khí âm hàn, không khí nói chuyện không còn như cũ, bất quá âm điệu rất lạnh lùng, người bên cạnh không khỏi đánh rùng mình một cái, nữ nhân này nếu không phải nữ nhi của hắn, hắn nhất định sẽ cảm thấy nàng rất đáng sợ, bất quá nàng là con gái của mình, bởi vì có nữ nhi thông minh như vậy, Mộc Ngân vẫn rất cao hứng.
“Tốt, ngày mai phụ thân đi tìm chỗ cho ngươi.”
“Được, vậy con đi trở về.” Thanh Dao gật đầu đứng dậy đi ra ngoài, chớp mắt đã bước ra khỏi phòng, Mộc Ngân bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nhanh chóng gọi nàng lại: “Dao nhi, hoàng thượng vẫn ở trong cung, ngươi khi nào gặp hắn, còn cùng hắn nói việc này?”
Rất xa Thanh Dao thanh âm truyền vào đến.
“Bạn tri kỷ.”
Nói xong liền truyền đến tiếng cười khẽ của nàng, tựa hồ tất cả việc này đều nằm trong tay của nàng, Mộc Ngân cuối cùng cũng cảm thấy lạnh sống lưng, nha đầu kia thật là biết hù chết người, ánh mắt hắn lần nữa nhìn đến bản vẻ trên bàn, bản thân không khỏi cảm thấy hứng thú, dưới ánh đèn tỉ mỉ nghiên cứu, những thứ này là vũ khí quân sự, rốt cuộc có bao nhiêu uy lực.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu