Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97.2
“Ừ”, Trưởng Tôn Dận nhướng mài một chút, cũng không nói chuyện, Thẩm Nhứ Tuyết quay đầu quan sát hắn, bỗng nhiên hài lòng nở nụ cười: “Dận vương gia nếu như thật sự thật lòng muốn biết nàng là ai? Kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp, ngoại trừ thái tử gia ra, còn có biện pháp khác!”
“Biện pháp gì?” Trưởng Tôn Dận lãnh lẻo trừng mắt nhìn Thẩm Nhứ Tuyết, hắn làm sao không biết Thẩm Nhứ Tuyết đánh bàn tính gì? Bất quá lúc này bọn họ coi như đứng cùng một con đường, vì thế hắn cũng không vội mà đối phó nàng.
“Mỹ nam kế, Dận vương gia nếu như không quá lạnh lùng, thật ra là một mỹ nam tử đấy, bên người nữ nhân kia không phải có hai nha đầu sao? Dận vương gia nếu như thi triển chút mỹ nam kế, mấy nha đầu chưa biết việc đời kia nhất định sẽ động tâm, đến lúc đó chuyện gì mà không biết được a.”
Thẩm Nhứ Tuyết âm hiểm độc ác mở miệng, nữ nhân, bất kể là nha đầu hay đại gia tiểu thư, đều khát vọng được nam nhân yêu quý, mấy tiểu nha đầu kia cũng không ngoại lệ đi.
Trưởng Tôn Dận không nghĩ tới Thẩm Nhứ Tuyết lại đưa ra loại này kiến nghị buồn chán này, đột nhiên giận đến tái mặt, hừ lạnh một tiếng: “Buồn chán cực độ.”
Sau đó vung tay áo, hắc bào bay lên, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, đôi mắt của Thẩm Nhứ Tuyết nhìn khoản đất trống trước mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bất quá cuối cùng nàng lại cười.
Nói không chừng tên kia cuối cùng vẫn sẽ thực thi mỹ nam kế, ta cũng không tin hắn không muốn tra ra, nữ nhân kia đến tột cùng là ai?
Bên trong Thái tử phủ, nháy mắt phong vân thay đổi.
Cũng trong lúc này, trong hoàng cung Huyền Nguyệt, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hoàng thượng vẻ nóng lòng chợt lóe lên rồi biến mất, Thanh Dao đã rời khỏi hoàng cung gần hai tháng, bây giờ là một điểm tin tức cũng không có, nhớ tới nàng quyết tuyệt rời cung, tim của hắn đầu tiên là phẫn nộ, nhưng đến bây giờ đã trở thành lo lắng, thời gian dường như đặc biệt dài dằng dặc, nội hoạn đã trừ, trên triều đình loạn đảng nên trừ đã hết trừ, hiện tại chính vụ tả tướng đã có thể hiệp trợ hắn xử lý, vì thế phần lớn thời giờ, hắn chờ đợi tin tức của Nam An vương.
Thế nhưng chờ lâu như vậy, một điểm tin tức cũng không có, làm sao hắn không nóng ruột được, trên dưới Huyền Nguyệt quốc, chẳng lẽ tìm không được tin tức của Dao nhi, lúc này nàng đang mang thai! Nếu như nàng chẳng may rơi vào trong tay của lục quốc.
Mộ Dung Lưu Tôn vừa nghĩ đến đây da đầu tliền ê dại, tâm tình trầm trọng không gì sánh được.
Mà bây giờ hắn có tức giận đều tìm không được đối tượng, bởi vì tất cả những chuyện này do chính hắn gây ra.
Trong chuyện này hắn đã không chịu suy nghĩ sâu thêm, tưởng rằng cho nàng điều mà nữ nhân tối khát vọng nhất, dành cho nàng quang vinh ân sủng tối cao nhất, hết thảy như vậy là đủ rồi, nhưng hắn đã quên nàng cần gì, khát vọng cái gì, lần này nội hoạn của Huyền Nguyệt được diệt trừ, không thể không nói công lao to lớn của nàng, nàng một mực tận tâm giúp đỡ hắn, nhưng hắn đã làm cái gì, hơn nữa chỉ cần nghĩ tới nàng mang thai mà vẫn phải ở bên ngoài lưu lạc, nội tâm liền rầu rĩ, đau đớn.
Trong một góc đại điện, A Cửu cẩn thận gọi hắn: “Hoàng thượng, nên dùng bữa tối.”
“Mang đi xuống đi, ” trên khuôn mặt âm ngao chỉ có sương lạnh trải rộng, mà không có biểu hiện nào khác nữa, A Cửu thở dài, hoàng thượng cần gì phải thế chứ? Nương nương đã bỏ đi, Nam An vương gia cũng đi tìm rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức, cần gì phải khó xử bản thân mình đâu, dù cho nương nương không trở lại, thì cuộc sống chẳng phải vẫn trôi qua hay sao? Quan trọng nhất là, thiên hạ nữ nhân nhiều như vậy, chỉ cần hoàng thượng muốn, cái dạng nữ nhân gì mà không có a?
“Hoàng thượng, người ăn chút đi, gần nhất người vẫn không ăn cái gì cả vậy, bảo trọng long thể quan trọng hơn a, hoàng thượng muốn cái dạng nữ tử gì mà không có a?”
Thanh âm của A Cửu vừa rơi xuống, Mộ Dung Lưu Tôn tựa như một con sư tử đang gào gú tức giận, vung tay lên, đem đồ ăn trên bàn đều ném xuống đất.
“Ngươi biết cái gì? A Cửu, ngươi không hiểu tình yêu nam nữ, tuy rằng hoàng hậu có năng lực, nhưng trẫm cũng không phải bởi vì năng lực của nàng mới thích nàng, trước đây trẫm không biết, nhưng đoạn thời gian gần đây, trẫm suy nghĩ rất rõ ràng, đó chính là tình yêu nam nữ, chẳng lẽ thực sự hoàng đế đều không có tình hay sao?” (TT: Hazz ta nói mà, lúc đầu Ca ấy ko nghĩ rằng ca yêu Dao tỷ sâu đậm)
Hoàng đế luôn luôn cuồng ngạo hơn người, lại cũng có một mặt như vậy, đúng là chuyện ngoài ý muốn, A Cửu không dám nói thêm cái gì nữa, từ xưa đến nay hoàng đế đều không có tình a, hoàng thượng như vậy, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây, ở hậu cung Tây Môn Tân Nguyệt cùng Sở Ngữ Yên, chẳng lẽ thật sự chỉ để bày trí thôi sao.
“Hoàng thượng, tiểu nhân biết sai rồi, người đừng nóng giận.”
“Thu dọn xuống đi, ” hoàng đế không nói thêm cái gì nữa, phiền chán phất phất tay, sắc mặt cực kỳ âm ngao.
Lúc này, ngoài cửa đại điện Hoa Ly Ca đã đi tới, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng, Nam An vương có tin tức?”
“Cái gì? Nói mau, tin tức gì, ” nam nhân ngồi chỗ cao gấp gáp đứng lên, trong đôi mắt đen kịt như mực đã bắt đầu nhuộm lên ánh sáng, Hoa Ly Ca cẩn thận bẩm báo: “Hoàng thượng, Nam An vương phái người đưa tin tức về, vốn hắn đã tìm được nương nương, thế nhưng nàng cự tuyệt trở về, Nam An vương chỉ phải đi theo nàng không ngờ ở Phù Phong thành, lại có người trợ nàng âm thầm thoát đi, Nam An vương hiện tại cùng đám thủ hạ ám vệ đang lần tìm trong Huyền Nguyệt quốc, nhưng không có thu hoạch gì, Nam An vương gia nói, chỉ sợ hoàng hậu đã bị người ta mang ra khỏi Huyền Nguyệt quốc.”
“Xảy ra chuyện như vậy, không phải nên báo đến biên quan hay sao? Như thế nào còn để cho nàng đi? Sao còn để phát sinh loại sự tình này?” (TT: ta nói mà, nếu là Tôn ca gặp tỷ ấy thì tỷ ấy đừng hòng thoát hehe)
Nam nhân cuồng ngạo ngồi ở trên cao, lúc này tựa như một con mãnh sư thị máu, nhìn chằm chằm những kẻ bất an dưới, tựa hồ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người khác, trên đại điện một mảnh vắng lặng, ai cũng không dám nói thêm cái gì, nam nhân kia đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại cước bộ lại, ngước mắt lên.
“Mệnh lệnh Nam An vương lập tức kiểm tra, đem tin tức báo đến trong tay ám vệ, nhìn xem ở những quốc gia khác có tin tức của nàng hay không?”
Ánh mắt của Mộ Dung Lưu Tôn u ám giống như mặt nước đại dương mênh mông, vô biên vô hạn, từng cơn sóng ba đào ẩn sâu bên dưới, và không biết nó nằm nơi đâu.
Đáy lòng đầy rẫy sự khủng hoảng mãnh liệt, tựa hồ có một loại ý niệm lúc nào cũng có thể mắt đi nàng, khiến cho lòng hắn như một sợi dây đàn đang bị căng quá chặt chẽ, nếu như nàng đã yêu người khác thì làm sao bây giờ? Loại ý nghĩ này vừa phát sinh ra, thì đọng lại mà không tan biến đi, lúc này hắn mới cảm nhận rõ ràng được cảm giác của nàng khi biết hắn nạp phi, đáy lòng sẽ đau đớn đến dường nào, giống như hắn lúc này vậy, chỉ tưởng tượng ra cảnh nàng sẽ yêu người khác, toàn bộ tâm giống như đang ở trong chảo đang chiên chẳng có chỗ nào dễ chịu.
“Dạ, Hoàng thượng.”
Hoa Ly Ca lập tức lui ra ngoài, A Cửu dẫn thái giám ở đại điện thu dọn bàn chén dĩa kia xuống.
Đại điện nguy nga lộng lẫy lúc này lặng ngắt như tờ.
Ngoài cửa điện đi vào một tiểu thái giám, cẩn thận sợ hãi mở miệng: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương cầu kiến.”
Lời vừa nói ra, hình như chạm đến dây đàn đang căn trong lòng kia, hoàng thượng xoay mình quay lại, căm tức nhìn tiểu thái giám, thân hình cao lớn khẽ động, một cước đã nhắm ngay tiểu thái giám kia đá xuống, tàn bạo mở miệng: “Bảo nàng trở về, không cho phép bước vào Lưu Ly cung một bước.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu