There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82.4
hờ một chút.” Mộc Thanh Dao đột nhiên lên tiếng, bên trong thư phòng thừa tướng cùng đại phu nhân lại càng hoảng sợ, vội vàng khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy, nương nương?”
“Vừa rồi ngươi nói Sở Mộng Vân có ý trung nhân, là chuyện như thế nào?” Mộc Thanh Dao nhìn thẳng đại phu nhân để hỏi những lời này, đại phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói nàng có một ý trung nhân, kêu là…”
Đại phu nhân trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, nhăn mài lại, đôi mắt Mộc Thanh Dao sáng lên, nhìn nàng hi vọng, Mộc Ngân thấy nữ nhi rất muốn biết việc này, không khỏi giục: “Ngươi nghĩ nhanh lên một chút, Dao nhi chờ đâu!”
“Nha, đều qua nhiều năm như vậy rồi, đâu có nghĩ ra.” Đại phu nhân lẩm bẩm, bỗng nhiên kêu lên: “Nhớ rồi, nam nhân đó kiêu là Tô Trảm, bởi vì chữ kia rất đặc biệt, vì thế ta nhớ rất kỹ, hắn gọi Tô Trảm, là con trai của ông chủ bố tác phường, hình như gia đình kia ở ngay tại Đông Giao, hắn hiện giờ chắc là đã cưới vợ sinh con rồi, nghe nói năm đó Sở Mộng Vân bị ép tiến cung, thương tâm vô cùng.”
“Nha, được rồi, cám ơn đại nương.”
Mặc dù không có trực tiếp tra ra nguyên nhân Lý hoàng hậu chết, nhưng biết một ít chuyện của thái hậu cũng không tệ, Mộc Thanh Dao cười cười, đứng dậy: “Ta mệt mỏi, về Thanh viện trước nghỉ ngơi một chút ”
“Tốt, tốt, ngươi hãy đi nghỉ ngơi trước, buổi tối cả nhà chúng ta ngắm trăng.”
“Ừ.” Mộc Thanh Dao gật đầu, hướng về phía đại nương gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nghe được phía sau đại nương lấy làm kỳ quái hỏi thừa tướng phụ thân: “Dao nhi làm cái gì vậy? Đang êm đẹp hỏi chuyện Nguyệt Hoàn làm gì?”
“Đây là chuyện ngươi cần quan tâm sao?” Mộc thừa tướng thanh âm nặng nề, trong phòng liền im bặt.
Mộc Thanh Dao mím môi cười cười, có đôi khi thừa tướng phụ thân thật đúng là uy nghiêm, trước cửa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cung kính mở miệng: “Nương nương, nói chuyện xong rồi, có muốn trở về đi nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Ừ, đi.” Mộc Thanh Dao vẻ mặt tuy rằng lành lạnh như trước, nhưng ý cười luôn luôn đọng ở trên gương mặt, khiến người ta cảm thấy thân thiết, hoàn toàn không giống sự lãnh lệ ở trong cung.
Đoàn người đi trở lại Thanh viện, về phần bọn người Hoa Ly Ca, quản gia mộc phủ sẽ hảo hảo chuẩn bị chỗ cho bọn họ, không cần nàng bận tâm.
Trời thu, gió mát thổi qua rất thoải mái, trong không khí mang theo mùi thơm ngát của trúc, Mộc Thanh Dao ngủ ở trong phòng của mình, mặc dù nhỏ, nhưng ổn định, yên bình mà ngủ một giấc, không có chuyện lục đục với nhau, không có việc kinh tâm động phách, có chăng chỉ là sự an nhàn, làm cho người ta bất giác thả lỏng tâm tình.
Nàng thức dậy là lúc hai vị tỷ tỷ Thanh Châu cùng Thanh Hương đã qua đây, bởi vì nương nương buổi tối phải trở về cung, sau này không biết đến bao giờ mới được gặp lại, hai tỷ muội phải nắm bắt tốt cơ hội này để tâm sự.
Trong phòng ngủ nho nhỏ, thỉnh thoảng tiếng cười sung sướng vang lên bay ra ngoài, câu được câu không, thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời đã nhanh chóng hạ xuống phía tây, quản gia mộc phủ đã đi tới, cung kính đứng ở ngoài cửa bẩm báo sự tình.
“Nương nương, Sở phủ Sở công tử cầu kiến.”
“Sở công tử?” Mộc Thanh Dao ôm vai trả lời xong thì dừng lại động tác, một bên Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương vừa nghe đến tên người nam nhân kia, liền nhớ tới lão yêu bà họ Sở, không khỏi tức đến không có chỗ để phát tác, lạnh lùng phân phó: “Đem hắn đuổi ra ngoài đi.”
Mộc Thanh Dao không nói gì, tiếp tục soi gương, nhìn Mai Tâm đang vấn tóc cho nàng, ngoài cửa lại vang lên thanh âm của quản gia.
“Hắn nói có việc muốn gặp nương nương.”
Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh xuống, bỏ gương đồng trên tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Thanh Châu đang muốn phát tác, vội giơ một tay lên chặn nàng lại, hướng ra phía ngoài lên tiếng: “Ngươi đem hắn mới đến hoa đình phía sau hoa viên đi.”
“Dạ, nương nương.”
Quản gia lui xuống, nương nương ngay cả thanh âm đều có một cỗ thiên uy, làm cho người ta không dám khinh thường.
Trong phòng, Mộc Thanh Châu quay đầu hỏi Mộc Thanh Hương ở bên cạnh: “Ngươi nói hắn tìm đến Thanh Dao làm gì? Sẽ không chạy đến cửa để tính toán mưu đồ gì đối với nhà của chúng ta chứ?”
“Dù sao họ Sở cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.” Mộc Thanh Hương ánh mắt cũng lạnh lên, âm trầm nói.
Mộc Thanh Dao biết hai vị tỷ tỷ bị đả kích, lúc này nhìn thấy họ Sở tự nhiên sẽ không có hảo cảm, hơn nữa nàng đối họ Sở cũng không có cảm tình gì, nhưng bây giờ người ta nói có chuyện tìm nàng, nàng cũng nên đến xem rốt cuộc là chuyện gì?
“Được rồi, hai vị tỷ tỷ trở về đi, Thanh Dao phải gặp khách, nhìn xem Sở đại công tử có chuyện gì muốn gặp bản cung.”
Mộc Thanh Dao quanh thân đạm mạc, bộ váy màu trắng mỏng thêu hàn mai, làm cho nàng càng cao quý ưu nhã, thanh lệ thoát trần.
“Được, nương nương coi chừng một chút, ngàn vạn lần đừng để tên Sở Thiển Dực yêu nam kia thực hiện được âm mưu, nam nhân này chuyên môn mê hoặc nữ nhân.” Luôn luôn yêu thích tuấn nam, Mộc Thanh Châu rốt cuộc đã triệt để hiểu ra, còn nhớ rõ nhắc nhở muội muội làm Mộc Thanh Dao khóe môi mĩm cười.
“Ta đã biết.”
Nhìn bóng dáng hai tỷ tỷ đi ra ngoài, sắc mặt nàng lập tức lạnh xuống, khóe môi mang vẻ sắc bén, ánh mắt lạnh lẻo như đao: “Mạc Sầu, đi hoa đình phía sau hoa viên của Mộc phủ.”
“Dạ, nương nương.”
Mộc phủ hậu hoa viên, mặc dù không có hoa lệ như ngự hoa viên hoàng cung, nhưng cũng có hơn mười loại hoa cỏ quý báu, bạch ngọc điêu lan làm thành, muôn đóa hoa tím đỏ vàng hồng, rêu rao đón gió, hương thơm khắp cả vườn.
Bên cạnh hoa viên có một hoa đình tinh xảo, lúc này bên trong đình đã ngồi một người, gió nhẹ thổi qua, làm tóc đen của hắn bay cao, màu bạc của áo choàng bao quanh lấy thân hình cao to, chỉ thấy hắn thản nhiên tự đắc nâng chung trà lên uống, bộ dáng hưởng thụ phẩm trà, ngoài đình có hạ nhân Mộc phủ đứng hầu, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy thân ảnh của Mộc Thanh Dao, vội cung kính mở miệng: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Mộc Thanh Dao phất phất tay, hạ nhân đều lui ra xa bên ngoài vài bước, ngay cả Mai Tâm cùng Mạc Sầu cũng tự động canh giữ ở ngoài đình.
Trong đình, yêu nghiệt Sở Thiển Dực cũng không có nhúc nhích, chỉ là buông chung trà trong tay xuống, hướng về phía Mộc Thanh Dao bày ra một tư thế triêu người, hắn nở nụ cười phong tình vạn chủng, mặt mày yêu mị, cả người cực kỳ lười biếng, trong bộ dáng đó còn lộ ra vẻ phóng túng, không giống như hình tượng cung kính, hoặc là táo bạo gan góc như lúc bình thường khi gặp nàng, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, cuối cùng Mộc Thanh Dao kéo kéo khóe môi.
Tuy nói Mộc gia cùng Sở gia là đối đầu, nhưng nàng từ lúc nhìn thấy Sở Thiển Dực này đến bây giờ, hắn cũng không có làm khó dễ qua nàng, ngược lại mặc dù không có nói chuyện nhiều với nhau, nhưng tựa như lão bằng hữu có thể nói giỡn, hay công kích, khinh bỉ nhau một phen.
“Nói đi, Sở đại công tử ngươi hôm nay nhiệt huyết dâng trào chạy tới mộc phủ làm gì? Phải biết rằng trong mộc phủ này có người muốn đem ngươi xương thịt nghiền thành tro.”
Sở Thiển Dực mím môi cười, cúi đầu đưa tay rót chén trà cho Mộc Thanh Dao, hai tay làm động tác mời, nhàn nhã mở miệng: “Khó có được dịp ngươi xuất cung một lần, ta tới tìm ngươi uống chút trà, thuận tiện nói một ít việc.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu