Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 710 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 083-84
hương 83. Đêm khuya khuynh tình
Edit: Hanayang
Bóng đêm như nước.
Diệp Phong hít sâu vài cái, đi đến bên phía ghế điều khiển chiếc Passat, âm thanh lạnh lùng nói: "Xuống dưới."
Anh ngẩng đầu nhìn xem cô, "Đừng nháo, trình độ lái xe của em anh đã kiến thức rồi."
Cô thật muốn đá cửa nghênh ngang mà đi, nhưng chân của cô lại như bị cố định tại chỗ. "Ngồi bên kia đi." Cô giật lấy cái chìa khóa của anh, hướng về ghế phó điều khiển mà chép miệng.
Anh có lẽ đã nhìn ra cô không phải đang nói đùa, không nói gì khác, chỉ dặn dò: "Lái chậm một chút!"
Hai người cùng ở trong không gian nhỏ hẹp, không khí lưu động đặc biệt thong thả."Em gái anh khi nào thì đến Bắc Kinh?" Cô không có gì để nói, liếc thấy tay anh đè lên bụng chỗ dạ dày, đầu cúi xuống, dáng vẻ rất khó chịu.
Mặt của cô dài ra một chút.
"Sau lễ Quốc khánh đến, nói bây giờ mua vé không tốt. Tới đây rồi, nó sẽ đi tìm em đó."
"Tìm em có việc gì?"
"Nó không nói cho anh biết."
"Cô ấy có nói cho anh cần chú ý thân thể nhiều hơn không?" Trình độ lái xe của cô thật là có một chút tiến bộ, lái thật sự vững vàng, chỉ là cảm xúc dao động rất lớn.
Anh cười khẽ, "Anh rất ít dịp giao tiếp cùng Tần Phái, giao tiếp qua mới biết anh ta rất trượng nghĩa, cũng rất khôi hài."
"Vậy sao? Em chưa từng phát giác ở anh ta có cái ưu điểm gì, trừ bỏ có vẻ lạm tình, phong lưu. Anh nếu làm bạn với anh ta, cũng sẽ được hưởng diễm phúc lớn." Cô rất là khinh thường.
"Khẩu khí này của em giống một cô gái đang ghen."
"Ghen? Em ghen vì ai chứ?" Nghênh diện có một chiếc xe phóng nhanh tới, không có đổi đèn, đèn xe chói lóe làm cô không mở mắt ra được, đột nhiên phía sau có người lái vượt qua, gần sát bên cô. Cô phản xạ tính đổi phương hướng một chút, lập tức ý thức được thao tác có chút quá độ, đã có người so với cô nhanh hơn một phen thay cô cầm tay lái.
Cô bị kinh hoảng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tình hình nguy hiểm qua đi, anh vẫn không có buông ra, chỉ là giảm bớt chút lực, nhẹ nhàng mà bao lấy tay cô. Lúc này, tay cô là lạnh lẽo, mà tay anh thực ấm áp, châm nóng làn da của cô, đồng thời cũng châm nóng lòng của cô.
Có rất lâu, hai người đều không nói gì. Khi dừng xe đổi hướng, cô muốn nhẹ nhàng mà rút ra tay mình, lại bị anh nháy mắt nắm chặt lại.
"Em đang lái xe." Cô lạnh lùng liếc anh, cảm thấy chính mình có điểm tàn nhẫn.
Anh buông lỏng ra tay cô, cô duỗi bàn tay ra, lại tưạ như thiếu cái gì.
Cuối cùng, cô đưa anh bình an đến bên dưới lầu căn hộ trong tiểu khu.
Nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía, không khỏi nhớ tới tình cảnh bản thân chuyển đi ngày hôm đó, trong lòng hơi hơi nổi lên vài tia gợn sóng, u oán liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Anh lên thang máy hẳn là không thành vấn đề, cô sẽ không lại xung phong làm thiên thần."Anh đi lên đi, em cũng đi trở về." Cô đưa cái chìa khóa xe cho anh.
Anh nhíu mày, "Anh đưa em."
"Không cần, bên ngoài tiểu khu rất dễ đón xe." Cô đối với hoàn cảnh nơi này vô cùng quen thuộc.
"Em có biết bên ngoài mấy giờ chưa?"
Cô vừa xem qua, 10 giờ rưỡi."Không tính quá muộn."
Ánh mắt của anh hơi hơi trầm xuống: "Cái loại cảm giác kinh hoàng ngày đó anh không nghĩ lại trải qua nữa, anh..." Anh đột nhiên cắn chặt môi, sắc mặt phút chốc trắng bệch.
"Anh có phải muốn nôn hay không?" Cô đã thấy qua Diệp Nhất Châu uống rượu, dường như cũng chính là cái bộ dáng này.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, nâng cái trán, giống như không có khí lực nói chuyện.
Cô kéo anh xuống xe, vội vàng vọt đến chỗ thang máy, vừa vặn, thang máy đang đứng ở tầng dưới.
"Chìa khóa cửa đâu?"
Anh dựa vào vách thang máy, anh lấy túi, cầm lấy, tìm ra chìa khóa nhà đưa cô.
Thang máy đi lên thật sự chậm, khi đến tầng thứ sáu còn ngừng lại một chút, có một người phụ nữ trung niên bước vào cửa, xem xét hai người, trong mắt toát ra ánh sáng như sao, giống như nhìn thấy chuyện rất mới mẻ gì đó.
Cửa vừa mở ra, anh như chạy đua một trăm mét vọt vào toilet, thuận tay khóa cửa lại.
Cô không đi theo, ánh mắt nhanh chóng lướt quanh một vòng. Không có trò gì đặc biệt, trước sau như một sạch sẽ, chỉnh tề, cũng giống như cổ áo của anh vậy. Tầm mắt dừng lại ở chỗ bậc thềm vào cửa, trước kia, đôi dép lê hồng nhạt của cô gác ở bên cạnh. Hiện giờ ở trong này chỉ có một đôi dép lê màu xám kiểu nam, là hai người cùng nhau mua ở siêu thị.
Trên bàn ăn trơn bóng như gương, bên trên không có laptop cũng không có sách, trên bàn trà có tấm phủ tẳng thướm cân xứng, khi cô ở đây, chúng nó đều là đông lệch tây méo.
Chậu lô hội còn đặt ở trên ban công, bộ dạng thực khỏe mạnh, cái chậu đổi thành thuần trắng, màu sắc dường như so với trước kia đẹp hơn, lộ ra một mảnh yên tĩnh ấm áp.
Cô cảm giác có chút hít thở không thông, trong lòng nặng trịch. Kéo cửa ra, có âm thanh từ cửa nhà bên kia truyền qua, thì ra nhà bên kia đã chuyển trở lại rồi!
Cô nghĩ cứ như vậy rời khỏi, nhưng mà không nói tiếng tạm biệt dường như không lịch sự. Nhưng đứng ở chỗ này, cô lại thực không tình nguyện. Không khỏi bắt đầu tự oán chính mình vì sao muốn đưa anh đi lên đâu, anh nôn ở trong thang máy hay là trong phòng khách, thì có liên hệ với cô chứ?
Trong phòng tắm có tiếng xả nước một lần rồi lại một lần, sau đó, là tiếng dòng nước chảy ào ào, có khả năng là anh đã quên mất cô, trực tiếp tắm rửa.
Cô tự giễu cong cong khóe miệng.
"Sao lại mở cửa ra làm gì?" Anh cuối cùng cũng đi ra, hé ra gương mặt trắng bệch, tóc ẩm ướt, mặc chiếc áo choàng tắm, cái áo choàng đó có cổ áo mở ra thật sự rộng, từ góc độ này của cô nhìn đi qua, cơ ngực rắn chắc của anh đều đập hết vào tầm mắt.
Điên rồi, cô còn nghe được âm thanh nuốt nước miếng của chính mình, liền bối rối thu hồi tầm mắt lại."Không khí... không được tốt lắm."
"Mở cửa sổ ban công ra được rồi." Anh đi qua đóng cửa lớn lại, khóa trái, sau đó đi tới ban công mở cửa sổ.
"Em phải đi rồi." Cô nắm chặt tay lại, mặt hướng ra cửa.
Ánh mắt của anh tối sầm lại, giống như hố sâu không thể lường được.
"Diệp Phong, hôm nay anh trong người có điểm không thoải mái, không có biện pháp đưa em trở về. Như vậy được không, anh ngủ ở phòng sách, em ngủ phòng ngủ. Chờ trời sáng, anh lập tức đưa em về."
Anh giơ tay qua, còn chưa có chạm vào cô, cô tựa như con vật nhỏ bị chấn kinh, vẻ mặt ửng hồng, lui lại liên tục mấy bước.
"Đây không phải vấn đề chỗ phòng sách hay phòng ngủ!" Tính cô ghi thù, cô không thể quên, ngày đó, cô một thân váy ngủ đứng ở trong phòng khách, khẩn cầu muốn anh giải thích, khát vọng sự ôm ấp của anh, mà anh lại lạnh như băng đẩy cô ra.
Nhìn dáng vẻ toàn thân buộc chặt của cô, anh có chút bi thương rút tay về, ý bảo cô thả lỏng, đau xót nhìn cô, "Anh cũng không có cách nào tha thứ cho biểu hiện ngày đó của anh, hoàn toàn tất cả đều là một tên khốn không thể tha thứ. Tới đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, anh đi châm trà cho em."
Anh luôn luôn liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng của cô, cô ngược lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, không khỏi thẹn quá thành giận. Nỗi buồn bực đã lắng đọng lại trong lòng suốt nhiều ngày nhất thời bùng nổ, "Vì sao em phải nghe anh? Chúng ta đã chia tay, hiện tại em đối với anh không hề có cảm giác, không thích anh, chán ghét anh."
"Anh thích em."
"Em không cần." Cô phất tay, tiến lên đẩy anh một phen. Anh thuận thế đem cô kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy Diệp Phong ánh mắt đã hồng hồng, mặc cho cô ở trong ngực giãy dụa cấu xé, cũng không chịu buông tay.
"Anh cho em là cái gì, kêu đến thì đến, kêu đi thì đi?"
"Trong đầu anh chưa bao giờ có ý như vậy, em nào có ngoan như vậy?"
"..."
Một phen ép buộc, cô không còn khí lực, chậm rãi buông lỏng xuống, vô lực nằm ở trước ngực của anh. Anh chậm chạp thở ra, dành ra một bàn tay đẩy áo của cô ra, mềm nhẹ vuốt ve cổ của cô, hít một tiếng, hôn lên đó.
Nụ hôn không nhẹ không nặng, vây quanh cổ một vòng dày đặc. Vết thương lúc trước đã sớm phai đi, nhưng anh vẫn hôn thật cẩn thận, sợ chạm vào làm đau cô.
"Diệp Phong, giận cũng giận rồi qua, đánh cũng đánh rồi, chúng ta hòa hợp đi, được không?"
"Không được!" Một giọt lệ từ khóe mắt của cô lặng lẽ rơi xuống trên lưng bàn tay anh. Nước mắt nhỏ như vậy, mong manh như vậy, đem nỗi ủy khuất cùng oán giận nói không nên lời mấy ngày nay đã vỡ từng khối từng khối, lại dán lên.
Anh nhẹ nhàng mà hít vào một tiếng, một tia hơi thở thản nhiên quen thuộc xâm nhập mà đến, cô nghe được tiếng hít thở giữa họ, của cô, cùng của anh, hỗn loạn giao triền cùng nhau, lại như có giai điệu tần số tuyệt vời.
Ngay sau đó anh chặn ngang ôm lấy cô, sau một trận choáng váng ngắn ngủi, chờ khi cô lấy lại tinh thần, thân mình đã nằm trên giường lớn ở trong phòng ngủ.
Ở trên chiếc giường mềm mại cùng cái ôm ấm áp của anh, cô bi ai ý thức được bản thân mình dĩ nhiên lại hoài niệm tất cả đến vậy.
Cô cũng không hoàn toàn bị mê hoặc, cô rõ ràng biết vào giờ phút này giữa họ không thể làm chuyện thân mật như vậy. Tuy rằng anh nói hòa hợp trở lại, nhưng cô không đồng ý. Sao có thể để mọi chuyện đều nghe theo anh chỉ huy? Nhưng khi bị anh đặt ở dưới thân, thân thể của cô lại không tự chủ được gần sát anh, đón ý nói hùa, làn da bên dưới những ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng trở nên nóng bỏng, một tấc một tấc như ngọn lửa bùng cháy lan ra đồng cỏ.
Cô thực rối rắm, cô thực mâu thuẫn, nhưng cô không muốn đẩy anh ra.
Nếu hối hận, liền để cho sau này hối đi!
Lý trí xôn xao từng chút bị phai mờ, cô phóng nhuyễn thân mình.
Anh cũng không có vội vàng đem cô nhu nhập vào trong cơ thể của mình, thậm chí anh còn giữ đèn bàn tỏa ánh sáng nhu hòa.
Anh cởi quần áo của cô, tuy rằng cô sớm có tâm lý chuẩn bị, vẫn có chút tâm hoảng ý loạn đè lại tay anh đang tiếp tục đi tới. Anh cố chấp đẩy ra tay cô, cởi bỏ hết thảy trói buộc, thẳng đến khi cô như một đứa trẻ mới sinh nhảy vào mi mắt của anh.
Cô cảm thấy hô hấp có điểm khó khăn, mới ý thức được chính mình vẫn đang nín thở. Anh đột nhiên ôm lấy cô, kéo qua, nụ hôn dừng ở phía sau lưng trắng nõn của cô, "Khi đó nơi này có bị thương không?" Anh khàn khàn giọng hỏi.
Cô gật đầu, miệng mếu máo, ủy ủy khuất khuất, "Còn có đầu gối!"
Anh như tìm khắp trời khó được trân bảo, rất cẩn thận tỉ mỉ hôn lần từng cái lên lưng cô, sau đó lại đặt cô nằm xuống, hôn hướng về đầu gối, hôn hướng đến bộ phận yếu ớt nhất mẫn cảm nhất của cô, "Thực xin lỗi, là anh không tốt, là anh không lo lắng chu toàn, mới để cho em đau, cho em sợ, cho em hận..."
"Hắn còn sờ soạng ngực..."
Thân thể cường tráng của anh cứng đờ, sau đó, cánh môi ấm áp của anh tự do đi đến ngực của cô, từ thấp lên cao, từng chút kéo lên, mút vào, khẽ cắn.
Tay cô cắm vào mái tóc dày của anh, toàn thân run rẩy cũng cúi đầu khẽ ngâm.
Khi anh cường ngạnh dung nhập vào nơi ướt át của cô, cô không khỏi nhắm hai mắt lại. Hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái mà mà mạnh mẽ giống như thủy triều, theo luật động thổi quét mà đến, cô không thể chống cự, chỉ có thể sa vào.
Gần hai tháng ngày đêm xa cách, trận triền miên đã lâu không đến này cũng không phải là một hồi bão tố, càng giống một khúc tình ca sầu triền miên, giữa đêm khuya thanh vắng quanh quẩn thật lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, anh rốt cục dừng lại, chăn đệm hỗn độn, tiếng thở dốc của hai người từ ồ ồ dần dần trở nên dịu đi, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, một câu cũng không muốn nói, cũng không có khí lực đi xuống rửa mặt chải đầu, được anh ôm tiến vào trong lòng, chỉ chốc lát, cô liền ngủ say.
Rèm cửa sổ vừa lộ ra một chút ánh sáng, cô tỉnh, nhìn đến cánh tay thon dài gác ở bên hông, cô chớp mắt, suy nghĩ một chút về chuyện trước đó, thân mình cô hơi hơi chấn động, anh cũng tỉnh giấc.
"Chủ nhật không phải không có trực tiếp sao?" Anh để sát vào tai cô, nhẹ nhàng gặm một chút, lại đem cô kéo qua đến, lưng của cô dựa vào trong ngực anh."Ngủ tiếp đi!"
"Anh tối hôm qua là cố ý uống rượu!" Đây không phải một câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Chương 84. Anh làm khó dễ được em
Edit: Hanayang
Cô chắp nối tất cả các mảnh ghép lại với nhau, có lẽ ngay từ giây phút biết được sẽ cùng cô quay quảng cáo, anh đã bắt đầu đào hố rồi, Tần Phái là đồng lõa. Cô đi một đêm không về biệt thự, cũng quên gọi điện thoại báo mà chú Ngô cùng dì Tần cũng không tra hỏi một chút nào, tất nhiên là do Tần Phái che giấu.
"Uhm!" Anh ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, thanh âm giống như thực buồn ngủ, mang theo khàn khàn thản nhiên.
Cô bị tức nghẹn, không nghĩ tới anh sẽ thành thật như vậy, phản đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Hơn nữa ngày, mới nghẹn ra một câu ngốc ngốc: "Vì sao?" Hỏi xong, cô hối hận, đáp án không phải đã rõ ràng sao?
Anh lại còn thật sự trả lời, "Anh rất nhớ em." Ý nghĩa ngắn gọn.
Nếu cô không lọt hố thì sao? Lời này cô thức thời không có hỏi ra miệng. Cô khẳng định sẽ lọt, bởi vì cô không thể bỏ mặc anh. Nhưng mà để ý thì để ý, không nên dùng tâm kế như vậy.
Cô có một chút hơi hướng tức giận, trong con ngươi mang ý cười xẹt qua một tia sáng nguy hiểm.
Cô xoay người, thành công làm cho anh mở mắt, "Làm sao vậy?" Cánh tay vòng qua, nhanh chóng chế trụ vòng eo của cô, dường như lo lắng cô sẽ giãy né ra.
"Dịch Dương..." Cô mềm mại gọi, vòng eo động một cái, đầu tựa như con thỏ nhỏ lủi một chút chui vào trong lòng của anh cười khẽ.
Anh kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó cô nghe được anh tiếng rít lên ở trong không khí.
Phải biết rằng, đêm qua sau màng kích tình kia, giờ phút này tất cả quần áo đều hỗn độn tán loạn ở dưới giường. Mà người đàn ông vào buổi sớm mai, là yếu ớt nhất.
"Hôm nay anh không có trực ban sao?" Cô vòng tay ra sau gáy của anh, thổi khí.
"Có." Mỗi một dây thần kinh của anh đều bắt đầu buộc chặt, mím môi, miệt mài theo đuổi cô gái nhỏ không an phận ở trong lòng. Cô mà tích cực chủ động như thế, quả thực chính là thiên cổ kỳ văn.
"Oh, người ta còn tưởng rằng có thể cùng anh có thể ở thêm một chút chứ, ở trên giường!" Cô sẵng giọng, ánh mắt nửa mở nửa khép, câu nói đảo ngược, có vẻ có vô hạn uyển tích, cái trán ở ngay cổ của anh cọ đến cọ đi. Đột nhiên, cô vừa nhấc tay, ở vị trí ngay cổ gần phía bên phải cái cằm, hé miệng, khẽ cắn mạnh. Với chút sức lực đó, anh không cảm nhận đến một tia đau đớn nào, mà chỉ nhột nhột, ngứa ngứa, tựa như dòng điện phút chốc xuyên thẳng qua tim lao đến giữa cơ thể, tay đang vòng lấy eo cô chợt căng thẳng.
"Chỉ cần không phải cả một ngày, một lúc hai lúc thế này hẳn là không có vấn đề..." Cung đã kéo, tên đã trên dây, không thể nghĩ tới mục tiêu đột nhiên nhảy ra lệch khỏi quỹ đạo.
"Thế này sao được? Công tác quan trọng hơn, em cũng không muốn giữ chân anh đâu." Cô bình tĩnh nhàn nhã đẩy cánh tay anh ra, túm lấy chăn ngồi dậy mặc quần áo.
"Bây giờ còn chưa tới bảy giờ." Anh nhíu nhíu mày.
"Chim chóc đã sớm bắt được sâu."
Anh bỡn cợt cong lên khóe miệng, vươn cánh tay đến, kéo cô trở lại chăn, nhanh chóng chòm người lên.
"Anh làm gì chứ?" Cô kêu to.
"Bắt sâu." Anh nói giọng khàn khàn.
Cô âm thầm cắn lưỡi, vừa tức vừa giận, lại không thể nề hà, bất quá, cũng không phải không có chút thu hoạch nào.
Anh ăn sạch sẽ, một lần nữa ngồi dậy, đã là qua chín giờ. Cô mặc lại quần áo ngày hôm qua, dùng bàn chải của anh đánh răng, anh từ ngoài cửa đi đến, hướng tới bên cạnh cô dựa vào dựa vào, cầm dao cạo râu, sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào gương, đột nhiên đứng hình.
Sau đó tầm mắt lắc lắc gật gật liếc về phía cô.
Cô vô tội nháy mắt mấy cái.
Anh nâng cằm lên, cái cổ phía bên phải chuyển qua cho cô, trên đó có hai hàng dấu răng rõ ràng, thời gian phạm tội hẳn là trước đó không lâu.
Cô ục ục ục súc một ngụm nước, đem bọt kem đánh răng trong miệng súc sạch, hất đầu, vẻ mặt nghiêm nghị "Đúng, là em làm, anh làm khó dễ gì được em".
Anh bật cười, sủng nịch nhéo nhéo má cô, nói: "Nghịch ngợm! Giữa trưa muốn ăn cái gì?"
Á? Tại sao anh không phát hỏa, không nóng nảy chứ? Cô giương mắt nhìn, buồn bực.
"Là cơm hay là mì, bằng không chúng ta đi ra ngoài ăn?"
Trong tủ lạnh của anh cũng y như lúc trước, nhét đầy các nguyên liệu nấu ăn, còn có hoa quả, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tiếp đãi khách.
Anh làm cơm, xào rau, món canh là cô ra tay, canh sườn giá đỗ, dưỡng dạ dày.
"Hôm nay anh thật sự trực ban?" Khi ăn cơm, cô nhìn cổ của anh, thử hỏi.
Anh cười như có như không nhìn cô, đôi môi mỏng hơi hơi giật giật, cặp mắt tuấn lãng đen như mực như điểm màu sơn, sâu kín lóe sáng.
"Có phải em có cảm giác tội lỗi gì hay không?"
"Vì sao em phải có? Em lại không có làm sai cái gì?" Cô thế nhưng thực bình tĩnh, đầu chôn ở trong bát, chuyên tâm ăn cơm.
Cơm nước xong, hợp lực thu dọn bát đũa xong xuôi, hai người liền ra cửa.
Cô một thân mặc quần áo ngày hôm qua, lại ở cùng một chỗ với anh, tự nhiên có thể làm cho người khác liên tưởng đến chuyện khác, cô không để anh chạy xe đến trước biệt viện, tới đầu đường đã đi xuống xe.
Anh rất thông cảm, sờ sờ mặt của cô, "Anh phát tin tức xong sẽ điện thoại cho em."
"Anh... Đừng chạm em, tự giải quyết cho tốt đi!" Cô đi thẳng tới phía trước, liều mạng áp chế cảm xúc muốn quay đầu lại. Đến cửa biệt viện, khi đẩy ra cánh cửa rào gỗ, cô lặng lẽ liếc nhìn lại, anh đã đi rồi.
Trong sân biệt viện có mấy bồn hoa cúc nở rộ, vàng óng ánh, màu tím, tuyết trắng, tuyệt đẹp không thể tả, từng đợt từng đợt hương hoa cúc theo gió bay tới, cô không khỏi hít sâu một ngụm, sau đó, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên thoáng đãng thông suốt.
Cô cúi đầu tìm cái chìa khóa mở cửa, một bên thì suy nghĩ, anh đêm nay phát tin không có việc gì chứ?
Á? Chìa khóa căn hộ của anh khi nào thì lại cùng một chỗ với chùm chìa khóa của cô? Cô cầm cả chùm chìa khóa, ngây ngẩn cả người.
*
Hạ Dịch Dương trực ban, vừa đến đài, đầu tiên là đến chỗ tổ biên đạo, xem bản tin truyền hình và báo chí buổi tối. Giang Nhất Thụ cùng anh đi lên thang máy, thấy anh vẫn mãi ôm cổ, "Sao vậy? Bị sái cổ?"
Anh cười cười, không nói phải cũng không nói không phải.
Ra thang máy, anh xoay chân, đi thẳng đến phòng hóa trang.
Giang Nhất Thụ ở phía sau đứng sững sờ.
Từ Tinh là sư phụ hóa trang lão làng ở đài CCTV, đã ở kênh tin tức hơn mười năm, rất nhiều nam chủ trì cùng phát thanh viên đều thích tìm cô hóa trang. Cô hóa trang tự nhiên, có trình tự, có thể che nhiều khuyết điểm.
Hạ Dịch Dương gõ cửa, nghe được bên trong có người đáp: "Vào đi!"
"Chào Từ sư phụ!" Hạ Dịch Dương cung kính chào hỏi.
Từ Tinh đang xem sách, thắc mắc nói: "Anh không phải phát bản tin buổi chiều sao? Bây giờ đến làm gì?"
Hạ Dịch Dương mặt đỏ lên, buông lỏng tay, "Từ sư phụ, cô nhìn xem, chỗ này có biện pháp nào chữa cháy không?"
Từ Tinh ngước mắt lên, phốc cái nở nụ cười, "Ai nha, cắn tốt như vậy? Rất thẳng hàng."
Hạ Dịch Dương cúi đầu, "Cô ấy thích đùa giỡn với tôi." Ngữ khí ôn nhu đến mức tận cùng.
"Cô ấy?" Từ Tinh trừng mắt lên, một hồi lâu còn chưa lấy lại tinh thần. Hạ biên tập có nề nếp lại nói ra chuyện cùng với bạn gái đùa điên như vậy?
"Đánh phấn dày lên có thể che khuất không?" Hạ Dịch Dương mở lời.
Từ Tinh lắc đầu, "Không có cách nào, trừ phi anh mặc lễ phục thắt nơ lên đài phát sóng, bằng không tối nay cả nước sẽ sôi trào. Trước kia nghe nói ở một đài tỉnh nào có vụ vị nữ biên tập xuất hiện dấu hôn ngân, nếu CCTV cũng ra một vụ... Ha ha!" Từ Tinh thực không phúc hậu cười ha ha.
Tin tức trực tiếp, cũng không phải tham gia sự kiện, đương nhiên không thể mặc lễ phục thắt nơ. Hạ Dịch Dương ra khỏi phòng hoá trang, phải đến văn phòng tổ trưởng.
"Tổ trưởng, đêm nay tôi muốn nhờ những người khác giúp lên ban." Anh áy náy nói.
Tổ trưởng nhướng mày, "Vì sao?"
Anh không nói lời nào, chỉ chường cái mặt ra. Không ngoài dự đoán, trong phòng tĩnh lặng cực kỳ, chỉ nghe đến tổ trưởng hít mạnh một hơi. "Này... Này là tình huống rất đạc biệt, quả thật phải xem là xử lý tình huống khẩn cấp, tôi sẽ sắp xếp. Dịch Dương, cậu cái kia... Không có việc gì chứ?"
Tổ trưởng cũng là người đàn ông đã qua mười năm hôn nhân, nhưng lại không có cách nào truy hỏi cặn kẽ đối với cái dấu răng thẳng thớm kia, tuy rằng trong lòng anh ta cũng tò mò muốn chết.
"Cám ơn tổ trưởng, tôi không sao, đoán chừng ngày mai sẽ nhạt bớt." Hạ Dịch Dương trả lời tự nhiên rộng rãi.
"Khụ, khụ... Lần sau nếu lại phát sinh loại sự tình này, cậu nên đề nghị cô ấy đổi cái vị trí khác, ví dụ như ngực, bụng..." Tổ trưởng tận tình.
"Cô ấy hiện tại tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chờ về sau lớn lên, làm thế nào còn có thể làm chuyện ngây thơ như vậy?"
Tổ trưởng cười cười, "Vậy cũng phải!"
"Ngô chủ nhiệm hôm nay có ở văn phòng không?"
"Có! Hiện tại cậu cái dạng này, đi báo công tác sẽ không tốt lắm đâu?"
Hạ Dịch Dương mỉm cười trả lời: "Không phải công tác, là một chút việc riêng của tôi."
Thế nào một loại yêu không đau Thế nào một loại yêu không đau - Lâm Địch Nhi