The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 710 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 037-38
hương 37. Kỳ thật anh không hiểu lòng em (trung)
Edit: Hanayang
Đã thành thói quen, mặc kệ là đang lái xe hay đứng trong phòng làm việc, đến mười hai đêm, Hạ Dịch Dương sẽ mở radio, chỉnh đúng tần số kênh, ôn nhu cười khẽ, lẳng lặng chờ giọng nói của Diệp Phong vang lên.
Cô chủ trì càng ngày càng có phong cách cá nhân của riêng mình, hàm chứa một tia ưu thương trong tiếng nhạc. Mỗi một lời dạo đầu của cô đều đặc biệt phấn khích. Mà cô trò chuyện với thính giả càng thêm thành thạo.
Nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ, sắp đến mười hai giờ, anh cúi đầu điều chỉnh kênh, di động đột nhiên reo lên.
Nhìn trên màn hình di động hiện lên ba chữ "Diệp của tôi", anh giật mình.
"Không phải bây giờ đã phải vào phòng thu trực tiếp rồi sao?" Anh thắc mắc hỏi.
"Còn 5 phút nữa, Dịch Dương, giờ anh đang ở nhà sao?"
"Uhm!"
"Hôm nay đi dạo phố đi đến đau chân luôn, anh chút nữa tới đây đón em về đi." Vì muốn chứng minh lời nói của mình, anh còn nghe được tiếng cô dậm dậm chân.
Đây là Hồi 1: cô mở miệng yêu cầu anh làm một việc gì đó.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mái nhà Thành Đô radio đang phát ra nhiều ánh đèn màu, không nói cho cô biết xe anh đang nằm đối diện đài, chỉ ôn tồn nói: "Được!"
*
Bản nhạc đầu tiên của đêm nay, cô chọn một bản hòa tấu đàn ghita, hòa tấu đàn dương cầm có thể rung động đến tâm hồn, còn hòa tấu đàn ghita khi nghe lại thêm một tia uyển chuyển, thanh linh.
"Xin chào buổi tối các bạn thính giả thân mến, Diệp Tử gặp lại các bạn trong tiết mục 《 Đêm khuya khuynh tình 》, tối hôm qua, xem Ngô Quân Như diễn vai chính trong《 Kim kê 》. Bộ phim nhựa này từng dành được giải thưởng, dùng một góc độ đặc biệt để nhìn sự thay đổi và phát triển ở Hongkong. Đây là một bộ phim hài, nhưng mà xem đến cuối cùng cái mũi có chút ê ẩm. Thật ra mặc kệ là những dạng người nào. Sâu bên trong nội tâm của mỗi người đều có lòng khao khát tình yêu, mà tình yêu dù ở trong hoàn cảnh nào, nó mang đến đều là ngọt ngào, ấm áp, còn có tan nát cõi lòng. Nói đến Ngô Quân Như, tự nhiên sẽ nhớ tới cô nhếch môi lên, vẻ mặt vô tội, nhìn bạn cười ngây ngốc, phim điện ảnh của cô tôi xem qua mấy bộ, hầu như là lẽ thường, con người rất khó vượt qua chính mình. Nghe nói những năm mới vào nghề cô ở vòng giải trí cũng rất vất vả, bất kể là dung mạo hay lòng dạ cũng không bằng người khác, cho nên chỉ phải làm lá cây cho hoa hồng. Nhưng đến một ngày, trong 《 Ái quân như mộng 》 diễn chính cùng Lưu Đức Hoa, lá cây thành hoa hồng, có phong hoa tuyệt đại Mai tỷ (Mai Diễm Phương) làm bạn diễn phối hợp, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Mai tỷ, của cô phong tình, của cô quyến rũ đã thành có một không hai. Chỉ có thể nói trời ghét hồng nhan. Nhưng tôi cảm thấy, cùng với có được tuyệt thế phong tình như Mai tỷ, không bằng làm Ngô Quân Như - cô gái ngây ngô. Hiện nay Ngô Quân Như, sự nghiệp thành công, có một cô con gái với đạo diễn Trần Khả Tân, tuy rằng đã đến tuổi trung niên nhưng kịch bản phim không ngừng đưa đến, mà ý thức về Mai tỷ của ngày hôm qua đã trở thành huyền thoại, à, có điện thoại gọi đến rồi."
"Diệp Tử, xin chào, tôi đang ở bên ngoài, tôi dùng điện thoại công cộng gọi cho cô." Người gọi đến là một cô gái, đang cố nén nức nở, như là nghẹn ngào.
"Có phải bạn trai đã lỡ hẹn với bạn không?"
"Hắn nói hắn phải tăng ca, nói tôi rủ bạn bè tự đi chơi, tôi mua bánh cuốn nhân thịt mà hắn thích ăn đem đến công ty hắn, rồi tôi nhìn thấy hắn cùng một cô gái tay trong tay lên xe, tôi đi theo sau bọn họ... Bọn họ vào một cái nhà nghỉ, sau đó một cái phòng trên lầu 6 sáng đèn."
"Bạn chuẩn bị đi lên sao?"
Cô gái khóc thành tiếng."Không, tôi không dám đi, tôi ở bên dười chờ hắn ta đi xuống. Nhưng mà mỗi một phút mỗi một giây chờ đợi đều như tra tấn tim tôi, tôi sợ tôi sẽ chống đỡ không được, tôi liền gọi điện thoại cho cô."
"Lý do bạn chờ đợi là gì?" Diệp Phong âm thầm thở dài.
"Tôi phát hiện tôi rất thương hắn, so với tôi tưởng còn nhiều hơn rất nhiều, nếu tôi đi lên, tôi thật sự sẽ mất hắn. Tôi làm bộ hắn đang tăng ca, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy. Như vậy hắn còn có thể trở lại bên cạnh tôi."
"Nếu lần sau bạn lại nhìn thấy thì sao?"
"Lần sau... Lần sau... Tôi không biết, Diệp Tử, tình yêu không phải vô hạn, nếu không quý trọng, có một ngày, cô sẽ lãng phí hết những điều tốt đẹp hết, có phải hay không?"
"Phải, yêu là vô hạn, chỉ có phản bội và bất trung, bạn gọi điện thoại cho các bạn đi, bảo họ tới đón bạn. Đêm nay có lẽ bạn nên ở cùng một chỗ với bạn bè."
...
"Ôi, cuối cùng được giải phóng rồi." Tiểu Vệ đứng vặn vẹo thắt lưng không có chút thục nữ nào, "Vì sao không chuyển tiết mục của chúng ta đến cùng thời gian với《 Phát sóng tin tức 》, như vậy em cũng có thể cùng các bạn đi ra ngoài chơi."
"Đối với truyền thông mà nói, trước mười một giờ chính là ban ngày ban mặt, loại tiết mục tình cảm này thổ lộ tiếng lòng, đêm khuya mới là thời gian hoàng kim, quen rồi là ổn thôi, Diệp Tử, mua một chiếc xe đi. Trễ như vậy còn ngồi xe công cộng, rất không an toàn." Tổ trưởng nói với Diệp Phong đang dọn dẹp bản thảo trong phòng thu trực tiếp.
Tiểu Vệ lại ách xì một cái, đem đĩa thu âm cất vào ngăn kéo. Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, nhếch miệng nói, "Có gì mà không an toàn, người ta có bảo tiêu."
"Ha ha, thì ra là bảo tiêu nhã nhặn như vậy nha!" Mọi người ngẩng đầu lên, đều nở nụ cười.
Diệp Phong từ phòng thu trực tiếp đi ra, nhìn thấy Hạ Dịch Dương, "Sao anh lại tới đây?" Lòng, không hiểu rung động, đoán chừng là vui mừng.
Hạ Dịch Dương đặt xuống hai cái túi to đựng trà sữa và điểm tâm đang xách trong tay, "Đến thăm nơi em làm việc mà!"
"Nơi này cùng với trường quay trực tiếp của CCTV sao có thể so kịp." Tổ trưởng nói đùa vươn tay.
Hạ Dịch Dương bắt lấy, "Nơi đó là do phương thức truyền bá khác nhau mà thôi."
Tiểu Vệ ánh mắt mở thật to, nhìn Hạ Dịch Dương nhìn không chuyển mắt, oa, so với trên màn ảnh còn bắt mắt hơn. Lần trước nghe người bên tổ thể dục thêm mắm thêm muối nói ở Thủy Lập Phương gặp được, cô còn bán tín bán nghi.
"Cô chắc là Tiểu Vệ rồi, Diệp Tử nói cô thích ăn bánh bích quy nhân dâu tây, nhìn xem loại này thế nào, cô thích không?"
"A... A... Anh cũng biết tên của em sao?" Tiểu Vệ quả thực là vui mừng đến kinh sợ.
"Bởi vì tên của cô rất dễ nhớ." Ở trước ánh mắt mọi người, Hạ Dịch Dương tự nhiên nắm tay Diệp Phong, cười nhìn mọi người, "Không ngại tôi mang chiếc lá này đi chứ?"
"Không ngại, đi nhanh đi nhanh!" Mọi người cùng nói.
Hai người đi ra radio, băng qua đường lớn, đến bên cạnh xe, anh mới buông tay cô ra. Kéo mở cửa xe, cô nâng tay chạm vào mặt mình, nóng bỏng tay, lỗ tai cũng vậy.
"Em không có phần ăn sao?" Cô quay đầu hỏi.
"Đương nhiên là có." Anh lên tiếng. Nhưng không có động tác gì. Chỉ là ẩn ẩn đưa tình nhìn cô, một lát sau, anh vươn tay, cách chỗ ngồi, chòm người sang ôm lấy cô.
"Hôm nay đặc biệt nhớ đến anh! Cho nên... muốn gặp mặt sớm một chút." Người nói lời này là Diệp Phong, giọng nhỏ như thì thầm.
"Uhm!" Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, cảm giác lo sợ bất an trong lòng suốt một ngày một đêm đột nhiên tan biến.
Có một chiếc ô tô Tây âu vượt qua sát bên chiếc Passat, người lái xe chính là tổ trưởng, bỡn cợt ấn còi xe, hai người thế này mới buông nhau ra, liếc nhìn lẫn nhau, cùng nở nụ cười.
"Doanh Nguyệt vừa mới làm lúc tối, vẫn còn ấm, nó ca cẩm mãi rằng em ăn quá ít." Anh đưa cho cô một cái hộp giữ ấm. Vừa mở ra xem, một hương thơm xông vào mũi.
"Ngon quá!" Cô chờ không kịp lấy tay bóc một miếng nhét vào miệng, giòn giòn, dẻo dẻo, còn có hương thơm của đậu phộng, "Đây là món gì?"
"Điểm tâm vùng nông thôn Tứ Xuyên... bánh gạo chiên, tay nghề Doanh Nguyệt cũng bình thường, mẹ anh làm so với cái này còn ngon hơn. Nè, ăn như vậy rất béo, uống chút trà xanh, sẽ ngon miệng hơn." Anh lại đưa tay lấy cho cô chén trà, xong rồi mới chuyên tâm lái xe.
"Anh đã ăn chưa?" Doanh Nguyệt rất cẩn thận, bánh gạo chiên được cắt ra thành những miếng nhỏ, vừa vặn một ngụm cho vào miệng.
"Anh ăn rồi... Ô..." Trước khi anh khép miệng lại đã bị nhét vào một miếng bánh.
"Hôm nay làm việc thế nào?"
"Làm giám khảo cuộc thi người dẫn chương trình. Sau đó chính là công tác hằng ngày thôi."
"Tần Phái làm đạo diễn cuộc thi kia phải không?"
"Đúng rồi! Anh lại chạm mặt anh ta."
"Thí sinh có được mấy người tiềm tàng tố chất ngôi sao tương lai."
"Nói không tốt, cuộc thi chính là cuộc thi. Làm đủ thứ chuẩn bị, mà tin tức, mỗi một ngày đều là mới mẻ."
"Nếu em đi tham gia, nói không chừng em cũng có thể chen vào ba thứ hạng đầu, em đây năm xưa cũng là quán quân kể chuyện ở Thanh Đài."
Anh cười to, "Anh cũng hiểu được em so với bọn họ vĩ đại rồi, vậy tại sao không đi ghi danh?"
"Khi em về nước đã hết hạn ghi danh rồi, bất quá em cũng lớn tuổi, già rồi."
Phía trước vừa vặn là đèn đỏ, anh bắn cái trán của cô, "Người trẻ tuổi, ít ở trước mặt người già nói chữ già. Biết chưa?"
Cô cười khẽ khịt khịt mũi, "Anh nói như vậy, em thấy tự tin hơn, Dịch Dương, thật ra trước kia em... đã từng tham gia cuộc thi cùng loại như vậy ở CCTV, thành tích cũng vô cùng tốt."
"Sau đó thế nào?" Anh bất động thanh sắc nhìn cô, anh biết cô nói đến là chuyện trước khi tốt nghiệp tham gia thi tuyển người chủ trì tiết mục《Chào buổi sáng 》.
"Sau đó em đến Auckland ngắm cầu vồng. Anh biết không, sau cơn mưa, bầu trời sẽ xuất hiện cầu vồng, ở trên đường cầm máy ảnh chụp thật hưng phấn chính là du khách đến từ nơi khác, dân bản xứ chỉ ngó một cái, rồi mỉm cười."
"Thật sự là đáng tiếc." Đèn xanh sáng lên, anh nhả thắng, tăng tốc.
Cô lắc đầu, "Không thể tiếc, mỗi một giai đoạn sẽ có một tâm tình, không nên vì chuyện trước kia mà hối hận. Nếu em hiện tại làm tiết mục đó, chúng ta muốn gặp mặt nhau sẽ rất khó. Hiện tại chúng ta đều làm việc vào buổi tối, hầu hết đều khá nhất quán, không tốt sao?"
Ban đêm ánh sáng đầu đường bàng bạc mà lạnh lẽo, bầu trời đêm như bị đèn đuốc bịt kín bởi một tầng vải sa nồng nàng, ánh trăng có chút mờ nhạt như một đống sáp sắp hòa tan.
Anh quay đầu nhìn cô. Trong lòng có một cảm giác không tên hỉ hả không kềm được dâng lên, nhưng anh không thể xác định.
"Biên tập Hạ, xin chuyên tâm lái xe." Cô ôm cái hộp giữ ấm. Nhắc nhở anh.
Vào thang máy, cô cũng ngáp liên tục một cái lại một cái. "Đêm nay không đọc sách, trở về lao vào tắm liền lên giường." Khuôn mặt thanh lệ lộ ra vẻ mệt mỏi, cô như là đứng không nổi, cả người nửa dựa vào vai anh.
"Đi dạo phố mệt lắm phải không?"
"Phải nha. Da dường như cũng bị cháy nắng, qua hai ngày nữa phải rủ Ngả Lỵ đi chăm sóc da, anh xem, có đen hay không?" Cô ngẩng đầu lên, biểu tình thư thả mà nhu hòa.
Cánh tay ôm quanh thắt lưng cô bỗng dưng xiết lại, cùng lúc đó, môi anh dừng lại ở trên môi cô, trong miệng đều là hương vị của bánh gạo.
Cô ôm lấy vai anh, đáp lại nụ hôn này.
Có phơi nắng đen hay không, đáp án này đã không còn quan trọng
Chương 38. Kỳ thật anh không hiểu lòng em (hạ)
Edit: Hanayang
Đi ra thang máy, Diệp Phong muốn chào hỏi Doanh Nguyệt, nên theo Hạ Dịch Dương vào nhà.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất ngọn đèn tường cạnh bàn ăn là còn sáng, cửa phòng ngủ đóng kín, Hạ Dịch Dương nhẹ nhàng đẩy ra, Doanh Nguyệt và Tuấn Tuấn đều đã ngủ say, Tuấn Tuấn ngáy thật to. Diệp Phong cũng ngó vào nhìn một chút, che miệng lại, sợ tiếng hít thở đánh thức hai người.
"Laptop của em đâu?" Cô nhìn quanh khắp phòng.
Hạ Dịch Dương chỉa chỉa thư phòng, hai người nhẹ nhàng nhấc chân đi qua, vừa nhấc mắt lên, Diệp Phong liền nhìn thấy chiếc sô pha dựa sát tường, khóe miệng của cô nhanh nổi lên một tia trêu tức. Khi ôm laptop quay người lại, biểu tình đã trở lại bình thường.
"Em về phòng, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Anh gật gật đầu, không nói gì, nhưng trong ánh mắt có ẩn ý sâu không lường được. Nhìn thấy cô vào nhà, anh mới đóng cửa lại.
Cô ra ban công mở cửa sổ, ban ngày nóng bức đến ban đêm vẫn không giảm xuống chút nào, ngoài trời không một chút gió, dị thường oi bức, thời tiết tháng ba nóng bức ở Bắc Kinh đã chính thức bắt đầu.
Cô làm ba mươi cái động tác gặp bụng, lại nhảy dây hai trăm cái. Cảm thấy cả thân mình đều ướt đẫm, cô mới đi đóng cửa sổ, vào phòng tắm tắm rửa, mơ hồ nghe được ở bên ngoài có tiếng mở cửa đóng cửa. Cô đóng nước vòi sen lại, quấn đầu tóc ẩm ướt, khoác áo choàng tắm đi ra.
"Anh làm em giật mình." Nhìn Hạ Dịch Dương đầu tóc ướt đẫm giống mình, cô nghẹn ngào phát ra tiếng hờn dỗi từ cổ họng.
"Trừ anh ra còn có thể là ai?" Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt âm thầm chiếu vào trên mặt của cô, cái mũi cao thẳng, vầng trán cao, góc cạnh rõ ràng.
Anh lướt qua cô, đi vào toilet lấy khăn mặt. Ấn cô ngồi xuống ghế dựa, nhẹ nhàng giúp cô lau khô tóc, cô rất ít dùng máy sấy, nói hơi nóng từ điện sẽ làm tổn thương tóc, mỗi lần tắm rửa, cô đều không ngại dùng khăn lau, đến khi tóc hơi khô.
"Anh buổi tối không cần đọc sách sao, thế nào mà còn qua đây?" Cô cố ý hỏi, hô hấp rất nhanh mà ngắn ngủi, hai người cũng không phải lần đầu tiên ở cùng một chỗ, nhưng mà anh quả thật là lần đầu tiên vào đêm khuya đến nhà của cô.
"Em không cảm thấy cái sô pha đó rất chật hẹp sao?"
"Em không chú ý. Chật hẹp thì thế nào?"
"Em nói xem?" Nghe ra ý cười cợt của cô. Anh cúi đầu trừng phạt cắn cắn cái lỗ tai xinh đẹp của cô, tóc đã gần khô, anh ôm lấy cô.
Cô nhìn thấy trong đôi con ngươi tuấn lãng của anh có hai ngọn lửa nho nhỏ, tận trong sâu thẳm, như ngôi sao phương xa, làm cho người ta mê say.
Đột nhiên, tất cả cứ trở nên tự nhiên như vậy.
"Dỗi quỷ!" Cô cười khẽ.
Giường của cô không rộng rãi như giường anh, lại chỉ có một cái gối nằm, nhưng đối với họ mà nói, đã đầy đủ.
Khăn mặt, áo choàng tắm... vô số thứ rơi đầy đất, từ phòng khách đến giường ngủ, môi anh vẫn quấn quýt gắn bó giữa môi và răng cô, lưu luyến không rời. Thân thể của cô giống như trúng độc, đưa tay ôm lấy thắt lưng trần trụi của anh, một tấc một tấc gần sát đón ý nói hùa. Cơ thể, da thịt cô ở dưới ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng trở nên nóng ấm, từng chút một như lửa cháy lan tràn ra đồng cỏ.
Cô giống một cô gái nhỏ nhu nhược, khát khao sự che chở tinh tế của anh. Lại khát vọng anh bá đạo nắm bắt thân thể của cô, đây là hai loại yêu cầu mâu thuẫn, cũng là một loại thể nghiệm, mà anh lại xem như trân bảo nâng niu yêu chiều, dường như càng làm cho cô trở thành một cô gái nhỏ yếu đuối bất lực.
Khi cô xoay mình chợt nhớ tới một câu "Nhất giang xuân thủy". Đúng vậy, giữa những cái hôn dày đặc từ nhẹ đến sâu của anh, khi anh hòa nhập cùng thân thể của cô, choáng váng, nóng rực, kích kháng... đủ loại cảm giác, làm cho cô cảm thấy chính mình du nhập vào trong nhất giang xuân thủy.
Có lẽ, cái khoảng cách lúc trước, khoảng cách bé nhỏ không đáng kể kia, đều là chất xúc tác thiêu đốt trong giờ phút này.
Anh mang theo cô, đưa lên cao ngất, sự bùng nổ như thế làm cho cô có cảm tưởng như được thoát khỏi tất cả những trói buộc, thân mình nhẹ như lông vũ, cô lo lắng mình sẽ rơi xuống nên chỉ có thể ôm chặt lấy anh, ở bên tai anh thì thào rên rỉ, anh đem tất cả rên rỉ của cô mút vào trong miệng, ồ ồ hô hấp dần dần trở nên dịu đi, "Diệp..." Giọng anh khàn khàn ngay cả tên cô đều không thể kêu đủ, có lẽ đây là cách gọi độc nhất thuộc về anh.
Cơ thể cực kỳ mệt mỏi, hai người cũng không chịu ngủ, anh kéo tấm chăn qua bao lấy thân mình cả hai, nghiêng người ôm lấy cô, bị hạ thân trần trụi da thịt quấn quít lấy, ai cũng luyến tiếc rời ra trước.
"Buổi tối em đều nghe nhạc sao?" Anh chợt cảm thấy nơi cổ lành lạnh. Từ bên gối lấy ra một cái máy MP3.
"Dạ." Cô ở trong lòng anh xoay người, mở máy MP3 ột người một cái tai nghe, "Có bài hát rất đặc biệt, anh nghe thử một chút."
"Hum?" một âm thanh trung tính mạnh khỏe có cả nam lẫn nữ vang lên."Ngoại trừ nhớ em, ngoại trừ yêu em, bất kể việc gì anh đều nguyện ý..."
"《 Không đáng 》Mộng phi thuyền, có hay không?"
"Hoàn hảo," anh tháo tai nghe của cô xuống. "Em khi thu trực tiếp mang tai nghe, nghe nhạc lại dùng tiếp, đối với thính lực không tốt đâu."
"Em sợ ảnh hưởng đến nhà hàng xóm cách vách, phải biết anh ấy là một biên tập viên lớn tiếng tăm lừng lẫy." Cô cau cái mũi.
"Nghịch ngợm!" Anh nằm thẳng lại, nhẹ nhàng mà kéo tay cô đặt lên bụng ở vị trí dạ dày của anh, nói: "Giúp anh xoa xoa."
"Làm sao vậy? Dạ dày không khỏe sao?"
"Có thể ăn không đúng cách, dạ dày lên tiếng rồi."
"Vì sao lại không ăn đúng cách?"
Anh cười cười, "Em xoa nhẹ xong, nó sẽ ngoan hơn."
Cô đột nhiên hiểu được là vì cô làm cho anh lo lắng, cô yên lặng thay anh xoa nhẹ một hồi, đột nhiên ngồi dậy. "Sữa đối với dạ dày rất tốt, em đi pha sữa."
"Không cần!" Anh lôi kéo cánh tay của cô, làm cho cô nằm xuống ngủ.
Cô làm sao có thể ngủ. Đứng dậy mặc áo ngủ, rồi mở đèn, đi xuống giường.
Nếu thức dậy trước chín giờ, cô có thói quen uống sữa thêm trứng, chính là trong sữa bò cho thêm trứng gà, nấu sôi rồi lược một chút, chờ tới lúc trứng gà sắp đọng lại lại chưa kịp đọng là lúc hương vị ngon nhất. Cô không biết anh có thích hay không, nhưng cũng tự chủ trương làm cho anh, khuấy lên, đưa đến trước mặt anh.
Anh nhận lấy, nhìn nhìn cô, đặt ly ở đầu giường, đem cô kéo lên, dùng chăn và cơ thể bao bọc cả người cô, chỉ vừa bước xuống giường một chút, cơ thể của cô liền lạnh ngắt.
"Diệp Phong, anh nghĩ nên đến ra mắt cha mẹ của em một chút." Anh nâng cằm của cô lên, nhìn vào cô thật sâu thật chăm chú. Sự ôn nhu trong mắt anh có thể làm cô chìm đắm, nhưng mà cô lại giật mình khẽ nhếch miệng.
Anh muốn cầu hôn sao?
"Anh nghĩ nên trực tiếp gặp họ để bày tỏ lòng biết ơn của anh, bởi vì họ, sau đó có em, mà bởi vì có em, mang cho anh tràn đầy khoái hoạt, hạnh phúc."
"Dịch Dương..." Mắt tiệp thật dài thong thả chớp một chút, cô nở nụ cười."Cảm thấy hạnh phúc, trước tiên lấy sữa uống hết đi."
"Được!" Anh bưng ly lên, uống không còn một giọt.
Chờ anh một lần nữa súc miệng rồi nằm lên giường, anh nhìn thấy cô đang mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chớp cũng không chớp, anh không có kinh động cô. Chỉ đem cô ôm vào khuỷu tay, tắt đèn, lẳng lặng chờ đợi.
"Nếu anh là một người con trai mà em vừa mới quen biết, có một số việc có lẽ có thể cam đoan trầm mặc, nhưng là ở trước mặt của anh, về đoạn cảm tình mà em đã trải qua, em nghiễm nhiên chính là một cái vật trong suốt, khi đó em, có bao nhiêu ngây thơ, tùy hứng, ỷ lại, anh đều thấy qua, bởi vì như vậy, em làm cho anh ấy cảm thấy mệt mỏi, vào thời kì anh ấy khó khăn nhất, anh ấy đã đẩy em ra, lựa chọn đem sự thống khổ cùng mỏi mệt của anh ấy đặt ở trước mặt một người khác. Em chỉ thừa nhận em làm người thực thất bại. Sau đó, em hy vọng chính mình có thể độc lập, trưởng thành một chút, để khi hai người ở cùng một chỗ, chỉ đơn thuần bởi vì thích, động lòng. Mà không phải trở thành sự trói buộc của người kia, chỉ tiêu quảng cáo là do em đến tìm chú Ngô Phong, ông ấy là trưởng bối mà em tôn trọng, rất thương em, giống như trưởng bối trong nhà, giúp em làm việc, em mới không có gánh nặng."
Anh thở dài, cảm thấy người ở trong lòng có hơi vô lý, "Vậy về sau chúng ta ở chung, có hẳn là nên theo chế độ AA hay không?"
"Em không phải có ý đó..."
"Nếu anh kiên trì tập thể hình, làm cho thân mình có cơ bắp, chẳng lẽ chỉ là vì muốn cơ bắp đẹp một chút? Diệp Phong, em có nghĩ tới hay không, có lẽ là anh hy vọng anh cường tráng hơn, mới có thể có năng lực cho người anh yêu có cảm giác an toàn không? Lần trước anh đã nói với em, đón em tan tầm, nấu cơm cho em, lúc đêm khuya chờ em, đó đều là hạnh phúc, cố gắng công tác như vậy, chính là muốn khi chúng ta sống bên nhau, có thể có cuộc sống thoải mái, nếu chuyện gì em cũng không ỷ lại anh, chúng ta làm sao là người yêu, người yêu đó. Chỉ có thể xem như một người sống cùng không khác biệt mấy mà thôi, ở trong lòng em, anh không đáng giá tín nhiệm so với người nhà của em sao? Có phải anh nên tỉnh lại một chút hay không, làm bạn trai của em, ở thời điểm em cần giúp đỡ, người đầu tiên nghĩ đến không phải anh, anh thật sự là đủ thất bại." Anh đột nhiên tạm dừng một chút, ngữ khí hơi mang chút tự giễu nhợt nhạt, "Trừ phi là em không muốn nợ anh chút gì. Về sau... đối với anh cảm thấy có lỗi..."
"Đồ xấu xa!" Cô đỏ hốc mắt. Tức giận đến giãy khỏi cánh tay anh, bả đầu xoay hướng một bên.
Anh kéo vai cô lại, nhìn chằm chằm cô, "Diệp Phong, chăm sóc em là trách nhiệm của anh, trách nhiệm này anh tự tin có thể gánh vác nổi, không cần người khác chia sẻ."
Cô bị sự kiên định trong mắt anh làm giật mình kinh hãi, cái loại sức mạnh mà phỏng chừng không có ngoại lực gì có thể tác động được, cô giống bị thôi miên, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngày mai gọi điện thoại cho Tần Phái, xin miễn sự giúp đỡ của anh ấy. Hôm nay anh đã đi tìm nói chuyện với một công ty vệ sinh, họ sẽ chủ động liên hệ với em."
"Anh... thì ra anh đã sớm quyết định... Vậy tối hôm qua anh còn đối với người ta dữ như vậy..." Cô thực ủy khuất.
"Anh không có lý do tức giận sao?" Anh nở nụ cười.
Cô bị chọc tức cong lên mũi chân, gãi gãi chân của anh, anh sợ ngứa đem cô ôm chặt, hai người cùng lăn ra cười.
Chờ bình tĩnh lại, cô giống như con mèo nhỏ cuộn mình ở trong lòng của anh, tiếp tục thẳng thắn."Đến Quảng viện tiến tu, là ý của ba mẹ em. Kỳ thật họ cũng không phải muốn em phải có tiền đồ như thế nào, chì là hiện tại em trở lại ngành phát thanh này làm người chủ trì, dù sao đã bỏ đi sáu năm, họ cho rằng em cần học nâng cao, bằng không sẽ bị lạc hậu, làm một chuyện gì thì phải làm thật tốt."
"Ba mẹ em có ý nghĩ như vậy anh rất tán thành."
"Chuyện này cũng không cần giấu giếm anh, lúc chú Ngô Phong nói đến, em cũng không để ở trong lòng, để đóng học phí xong rồi, em sẽ nói với anh, không ngờ tới anh sẽ biết trước." Cô hít sâu một hơi, lắng nghe tim anh đập mạnh mẽ, "Về phần chú Ngô Phong, em biết hai người ở cùng một ngành, em thật sự là cố ý không muốn cho anh biết."
Thế nào một loại yêu không đau Thế nào một loại yêu không đau - Lâm Địch Nhi