"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rain8X
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: dac tuan
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4712 / 117
Cập nhật: 2019-07-17 14:21:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67 - Màu Nỗi Nhớ
gủ đi bạn!!
- Ờ!
- Đừng sốt ruột quá, sẽ chẳng đủ tỉnh táo để tính toán việc gì đâu!
- Sao mày không ngủ đi!? - Tôi đặt tấm bản đồ xuống.
- Thằng Sơn nó gáy như lợn! Với lại tao qua giấc rồi! - Hòa bước lại cầm chai nước trên bàn tu ừng ực.
- Liệu có chắc Ngọc đang ở đây không? - Nó ngồi xuống cạnh tôi, sắc mặt đăm chiêu.
- Nhỡ đâu là một chiêu trò của tên Huy kia thì sao? - Nó nói tiếp.
- Tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, mày cũng có lý và thằng Sơn cũng vậy! Nhưng đã ở đây rồi, thay vì thắc mắc hoài thì cứ tìm hiểu và bóc tách dần dần thôi! - Tôi vừa trả lời nó, vừa tiếp tục cầm cái bút lên đánh dấu.
- Mày định làm gì tiếp theo?
- Ngọc vẫn chưa bình phục, nên có lẽ sẽ bắt đầu từ bệnh viện, các phòng khám tư nhân! Lần mò và loại bỏ dần dần thôi! - Tôi chống cằm suy nghĩ.
- Thằng kia nó có điều kiện, nếu tao là nó tao sẽ thuê hẳn bác sĩ riêng chăm sóc. - Hòa nhún vai.
- Tao tính đến khả năng đấy rồi, nhưng nếu như kiểm tra chụp chiếu gì thì vẫn phải qua bệnh viện chứ! Mà điều kiện tốt nhất ở đây chỉ có bệnh viện đa khoa tỉnh thôi! - Tôi lấy bút tô đậm thêm vòng tròn đã đánh dấu chỗ “Bệnh Viện Đa Khoa Tỉnh Lâm Đồng”.
- Sau đó mới là các biệt thự cho thuê! Nhưng vấn đề là nó không có đủ hết trên bản đổ, và mình phải tự đi tìm hiểu.
- Vấn đề là nếu như gặp Ngọc thì mày định làm gì?
- Tao cũng chưa biết, cứ gặp cái đã! Đó là mục tiêu trước mắt! Sau đó là tùy tình hình thôi! - Tôi khẽ chống cằm suy tư.
- Cũng đau đầu đó bạn! Ngọc chỉ còn có mẹ, và cô ấy chắc chắn sẽ không thể bỏ mẹ cô ấy mà trốn theo bạn được đâu! Bạn sẽ đẩy cô ấy vào lựa chọn, một là tình yêu, hai là tình cảm gia đình! - Hòa thở dài.
- Thực sự nếu như được nói chuyện với bác ý trước! - Tôi cũng thở dài theo nó.
- Ai!?
- Mẹ của Ngọc!
- Mày định nói gì?
- Thôi đừng hỏi nữa, mày vừa khuyên tao bình tĩnh, nhưng mày đang làm tao rối loạn hơn đấy. - Tôi đặt cây bút xuống. Rồi mở cửa bước ra ngoài lan can.
“Sẽ phải nói gì? Nói gì?”
Tôi nhìn bâng quơ, miệng khẽ lẩm nhẩm.
Trời đã tờ mờ sáng, bình minh đang lên, nhưng cả thành phố vẫn bao trùm trong làn sương mờ. Nhiệt độ còn khá lạnh. Tôi nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu, từng luồng không khí trong lành mát rượi khiến tôi thấy sảng khoái và tỉnh táo lên nhiều.
Tối qua loanh quanh mãi mới thuê được một cái nhà nghỉ ở ven thành phố, phòng khá tệ, hôi hám. Lại có vẻ như không được... lành mạnh cho lắm khi ông Lâm khám phá ra trong thùng rác có khá nhiều bao cao su đã qua sử dụng. Được cái an ủi là nó nằm trên một triền đồi, và có thể nhìn bao quát thành phố. Xung quanh cây cối rậm rạp và mát mẻ. Nhưng có vẻ hơi âm u.
Mà đối với cái phòng trọ ngày mưa thì lụt với dột ngày nắng thì nóng kinh khủng khiếp mà trước tôi Hòa, Thanh và anh Kiên trọ ở Cầu Diễn thì nơi đây vẫn còn sang chán. Với lại chúng tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Cứ kiếm chỗ ngả lưng cho tất cả mọi người đã, sau một hành trình xa như vậy ai còn hơi sức đâu mà để ý.
Ngày mai chỉ cần nắm được tí thông tin nào chuẩn xác là nàng thực sự đang có mặt ở đây. Thì tôi bất chấp hết.
Kể cả việc tôi xin lỗi mẹ, tôi sẽ bỏ hết mọi thứ việc học lại phía sau, ăn dầm ở dề nơi đây tôi cũng sẽ phải làm. Kể từ lúc tôi xách balo rồi phi xe ra tiệm cầm đồ, thì không ai có thể cản được quyết tâm mà tôi đang nung nấu.
“Ở đâu có nàng thì cuộc sống của tôi sẽ thuộc về nơi đó!!!”
• Cạch! - Đang suy tưởng bỗng có tiếng động trong phòng làm tôi bừng tỉnh.
Thằng cu Hòa nó vẫn chưa ngủ sao? Mà thôi, suy nghĩ miên man quá nhọc sức kinh khủng, chỉ sợ chưa gặp được đã lăn quay ra ốm như cái lần trước thì...
Nghĩ đoạn tôi mở cửa bước vào trong phòng. Qua ánh đèn ngủ lờ mờ thấy bóng người đang ngồi giường ôm đầu.
- Mày định không ngủ thật à Hòa? - Tôi bước lại bàn lấy chai nước tu ừng ực.
- Không! Tao Lâm. - Lúc này tôi mới định thần nhìn lại, thấy đúng là Lâm thật, còn thằng Hòa đang nằm gáy o o!
- Ơ! Chúng mày thay phiên nhau canh chừng tao hay sao thế? - Tôi phì cười nhảy lên giường, kéo chăn nằm giữa Lâm và Hòa.
- Tao...! - Thằng lâm không ôm đầu nữa, ngập ngừng. Mặt hơi nhăn nhó.
- Làm sao? Thôi ngủ đi, tao đi ngủ đây! - Tôi ngáp dài.
- Hiếu này! - Lâm quay sang tôi.
- Hả!
- Nãy mày đứng ngoài đó một mình à?
- Không mình thì mấy mình?
- Ờ...
- Sao?
- Mày có thấy ngôi nhà này có cái gì đó không bình thường không?
- Tao chỉ thấy đống bao cao su mày phát hiện trong thùng rác là không bình thường thôi! - Tôi bật cười.
- Không phải!
- Thôi ngủ đi! Mệt! - Tôi đập cái bốp vào đầu nó. Rồi nhắm nghiền mắt lại...
.
.
*****
.
.
Đà Lạt chào chúng tôi trong buổi sáng sớm bằng một cơn mưa nhẹ. Sau đó trời bắt đầu hửng nắng, thành phố bỗng nên thơ hơn với những tia năng chiếu dọi qua những tán cây ánh lên làn sương mờ tạo ra những mảng màu lung linh, êm dịu và ấm áp, tự nhiên lạ lẫm với một sắc xuân len lỏi qua từng giác quan và hơi thở. Thi vị thật đấy, chẳng trách Tiên bảo nơi đây còn gọi là thành phố bốn mùa, có thể trải nghiệm hết qua một ngày.
Không khí dần náo nhiệt, nhưng có một cái gì đó khác hơn so với Sài Gòn và Hà Nội. Nếu như ở Hà Nội là những nét cổ điển pha trộn của vùng đất nghìn năm, Sài Gòn mang một nhịp sống nhanh và năng động. Thì nơi đây cho ta một cảm giác hơi chậm lại, yên bình và thư thái len lỏi giữa những náo nhiệt ấy.
Nhưng với một người, thì mọi thứ có lung linh cỡ nào cũng chẳng có tâm trí đâu mà tận hưởng.
Sau khi thúc giục đồng bọn ăn sáng. Tôi lôi tuốt ra một quán cafe bàn tính việc.
Thực ra kế hoạch thì lúc này Sơn nó lại cầm trịch, vì mọi cái tính toán về mặt xã hội nó hơn chúng tôi rất nhiều sau những ngày va chạm sống trong mặt trái bên trời Âu.
Được cái những điều tôi dự tính cũng trùng với Sơn, nên chốt cực nhanh. Và sau đấy là phân công vai trò cụ thể. Anh Kiên và Hòa, sẽ mặc quần áo điều dưỡng, bịt khẩu trang và trà trộn vào bệnh viện đa khoa tỉnh để nắm bắt tình hình. Tôi và Lâm sẽ thuê xe máy tỏa ra hỏi thăm những biệt thự, nhà cho thuê trong thành phố, Sơn cũng thuê một cái xe máy, nhưng nó hoạt động tự do, chẳng tiết lộ hành tung gì cả.
Sau khi đã sắp xếp đâu vào đấy, chúng tôi bắt đầu hành động.
Lúc trao đổi thì hào hứng lắm, nhưng khi đồng bọn đã tỏa đi hết giờ còn lại một mình thì lại chẳng biết phải bắt đầu như thế nào cả. Nhảy lên xe rồi, đứng ngần ngừ, tôi lại giở bản đồ ra nghiền ngẫm đăm chiêu một lúc.
Để tránh dẫm vào chân nhau, tôi với Lâm chia ra 2 khu vực, lấy Hồ Xuân Hương làm mốc. Mỗi thằng đi một ngả, Lâm ôm mảng từ Phường 12 kéo xuống Phường 9 và các khu vực bao quanh Thiền Viện Trúc Lâm. Tôi thầu mảng còn lại hắt từ Trần Quốc Toản nối dài qua Cách Mạng Tháng Tám đổ lên.
Để đỡ mất thời gian thì tôi sẽ hỏi các khu biệt thự, nhà riêng biệt cho thuê, không có trong bản đồ để khoanh vùng trước, ở đây thì chắc chỉ có hỏi xe ôm hoặc taxi thôi. Lúc sáng cũng có hỏi lễ tân chỗ nhà nghỉ chúng tôi ở, và đánh dấu được mấy cái.
Loanh quanh đến trưa, người lắc đầu, người mơ hồ không chắc chắn, người thì chỉ những nơi mà tôi đánh dấu rồi. Người thì đòi dẫn đến tận nơi, trả phí mới chỉ...
Sau tất cả, thì tôi cũng lên được một cung đường khả dĩ có thể đi trong buổi chiều nay.
Nắng đã lên đỉnh đầu, không gay gắt như ở Sài Gòn, nhưng với cái khẩu trang kín mít, tôi cũng thấy bức bối và ngột ngạt vô cùng.
Đưa tay quệt vội những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi tiến hành luôn bước tiếp theo.
.
.
*****
.
.
- Chị ơi! Cho em hỏi căn nhà này đã có ai thuê chưa ạ? - Tôi đón lõng một chị vừa bước từ cổng ra, nom như có vẻ là người giúp việc hay lao công ở đó.
- Chưa em! Em là môi giới hay gì?
- Dạ không! Em hỏi nhờ cho cơ quan ạ!
- Đi công trình à? Hay nghĩ dưỡng?
- Dạ vâng! Nghỉ dưỡng! Em cảm ơn chị nhé! - Tôi hấp tấp phóng vụt đi, trước cặp mắt khó hiểu của chị ý.
Thường những nhà chưa cho thuê thì tôi chỉ hỏi qua quýt rồi rút nhanh cho đỡ mất thời gian. Còn nếu như có người thuê rồi thì mới thêm vào dăm ba câu truyện hỏi dò.
Phóng được một đoạn tôi mới dừng xe, giở bản đồ ra đánh dấu X vào.
Loanh quanh sắp hết buổi chiều, manh mối vẫn là con số không tròn trĩnh. Tôi đã hỏi hơn chục căn, nhà có người thuê thì thông tin mang lại cũng không phải là điều tôi đang tìm kiếm, còn lại thì như cái căn nhà tôi vừa hỏi. Có nhưng chỗ chỉ ngó nghiêng mà chẳng hỏi được ai cả.
Nhiều lúc còn lạc đường loanh quanh lại về đúng chỗ cũ, mà có khi còn không nhân ra ngôi nhà mà mình đã đi qua và đánh dấu nữa cơ, chỉ khi thấy cái nhíu mày và nhận ra người mình vừa hỏi lúc nãy, mới lại cười trừ xin lỗi và phóng vọt đi.
Đầu óc càng lúc càng bị loạn.
Từ trưa đến giờ còn chẳng buồn ăn uống gì cả. Bụng réo liên hồi, nhưng nó cũng bị cái sự sốt ruột đang ngày một dấy lên trong lòng khỏa lấp.
Sự lo lắng, nhớ nhung pha trộn với những hoang mang, nó khiến tôi nhiều lúc muốn phát điên.
Chẳng ngơi nghỉ một chút nào cả, hành trình cứ hỏi, đánh dấu, gõ cổng, bấm chuông, núp núp, ngó ngó, thở dài.... lặp đi lặp lại.
Và với giọng đặc miền Bắc, bịt khẩu trang, cũng đem lại cho tôi không ít ánh mắt hiếu kỳ với xì xào bàn tán. Không biết đội anh em đi kết quả thế nào? Tôi cũng thắc thỏm đợi một cuộc gọi, chứ không dám gọi. Nhưng từ trưa đến giờ vẫn im ắng.
Có đôi lúc thấy bóng dáng quen quen thoáng trong ô cửa kính của chiếc taxi vọt qua, tôi lại nổ máy đuổi theo. Rồi cũng thở dài thườn thượt khi người bước xuống không phải...
Cứ loanh quanh mãi như vậy rồi chẳng biết từ lúc nào tôi vô thức phi xe lên một triền đồi, phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố...
- Sao? Có thông tin gì không bạn?
- Chưa! Mông lung lắm! - Lâm giọng có vẻ uể oải.
- Có gì làm tao vui không Sơn?
- Chán! Đại ca đang ở đâu thế?
- Tình hình thế nào rồi anh?
- Không có gì, Hòa suýt bị phát hiện, tối về anh kể cho, em thế nào rồi?
- Tút..tút..tút.............
Sau mấy cuộc gọi cho nhóm bạn, tôi buông thõng chiếc điện thoại xuống, cúi gằm mặt.
Những tia nắng le lói qua lớp sương mỏng, chiếu dọi xuống thành phố, ánh lên mặt hồ đẹp mê hồn, nhưng càng nhìn tôi càng muốn ứa nước mắt.
Tôi chẳng biết mình phi xe lên đây làm cái quái gì nữa, nhưng khi chiều tà xuống, trong lòng lại thấy nôn nao, bao nhiêu sốt ruột dồn vào và cứ thế là tôi lại muốn tìm nơi giải tỏa.
Có khi đứng đây hét, gào như cái lần ở hồ vào mùa đông năm nọ, thì sau đấy nàng sẽ lại xuất hiện ở phía sau, buông lời thỏ thẻ xoa dịu cõi lòng tôi nhỉ?
Tôi mỉm cười nhìn nhân ảnh mình đang đưa tay lên mồm hướng về phía thành phố:
- Ngọc ơi!!! Em ở đâu!!!
Và rồi tôi nghoảnh nhìn về phía sau, nơi mặt trời đang lấp ló phía rặng núi xa xa.
Chẳng có nụ cười mỉm nào cả, chỉ còn những tia nắng le lói cuối cùng, mang một màu ảm đạm xoáy vào những nỗi nhớ đang cồn cào trong tim.
.
.
****
.
.
- Alo! Đại ca chưa về à?
- Mấy giờ mà về?
- 10h đêm rồi? Giờ đi hỏi cũng chẳng giải quyết gì cả, người ta lại tưởng trộm cắp...
- Chúng mày cứ ngủ trước đi! - Tôi ngắt lời.
- Đại ca ăn uống gì chưa?
- Tao đang ăn! Anh em về hết chưa?
- Rồi đại ca! Ăn xong về ngủ sớm đi, mai chiến tiếp đại ca à! Xác định có mò mẫm hết thành phố này cũng phải mất mấy ngày, đại ca đừng có nôn nóng quá! Chúng ta đang mò kim đáy bể đó, đại ca phải chuẩn bị sẵn tinh thần như thế.
- Ừ! Bảo anh em ngủ trước đi, tao ăn xong tao về!
Tôi tắt máy, rồi cầm cốc bia tu ừng ực.
Sau khi trở lại trung tâm thành phố, tôi lại tiếp tục lang thang vật vờ hỏi tiếp. Và giờ thì ngồi nhấm nháp nỗi thất vọng trong một khu chợ.
Mưa phùn lấm tấm, khiến sương xuống một dày hơn. Nhưng phố chợ vẫn đông tấp nập người qua lại, giữa những ôn ã là tôi lặng thinh một góc.
Cái se lạnh theo từng cơn gió thi thoảng ùa tới...
“Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang, từng ngón tay buồn em mang, em mang... đi về giáo đường ngày Chủ Nhật buồn còn ai còn ai? Đóa hoa hồng cài lên tóc mây... ôi đường phố dài, lời ru miệt mài...ngàn năm... ngàn năm...”
Đâu đó văng vẳng tiếng ghi-ta với lời hát của một nữ ca sĩ nào đó vọng lại. Giai điệu buồn phảng phất như một lời tự sự thê lương văng vẳng từ miền tiếc nhớ và hoài niệm, nó lại hợp với khung cảnh đến vậy.
“...tuổi buồn như lá, gió mãi cuốn đi, bay tận cuối trời...” - Tôi lim dim mắt lẩm nhẩm hát theo, tranh thủ tợp luôn ngụm dài cạn cốc bia, mặt đã hơi phừng phừng rồi.
Thêm điếu thuốc nữa thì đúng là... tự nhiên thấy thèm...
Nhưng tôi lại gạt suy nghĩ ấy đi nhanh chóng.
“Nàng sẽ mắng mình té tát đấy!” - Tôi tủm tỉm.
Đặt cốc bia xuống bàn, tôi vẫy anh chủ quán.
- Tính tiền anh ơi!!!!
.
****
.
Cũng hơi chếnh choáng một chút, mệt nữa. Nhưng sau khi rời quán bia tôi cũng chẳng ra lấy xe phóng về nhà nghỉ. Mà lại đi bộ lang thang.
Một ngày công cốc, chẳng biết ngày mai thế nào nữa?
“Giờ nàng đang làm gì nhỉ?”
“Không biết sức khỏe đã đỡ hơn nhiều chưa?”
“Ngày mai sẽ tiếp tục thế nào?”
“Hay nàng thực sự không có ở đây? Mọi suy diễn chỉ là ảo tưởng!”
Tôi cứ đi vật vờ giữa dòng người đông đúc với muôn vàn câu hỏi trong đầu. Lý do tôi chẳng muốn về vì cứ nằm không thì những suy nghĩ như thế lại dày vò hơn gấp bội, đâu có ngủ được đâu. Hơn nữa tôi sợ... sợ cái sự thất bại của chuyến đi này đang manh nha hiện dần lên trong tâm trí.
Thà giữa phố đông ồn ào còn đỡ hơn là nằm với những suy nghĩ ấy, sự im lặng nữa.
Giữa dòng người qua lại, thi thoảng lại có những cặp đôi chung một chiếc ô dìu nhau đi trong mưa vô tình lọt vào tầm mắt, khiến tôi thoáng ngẩn ngơ. Rồi lại thất thểu, mưa và sương bết vào mặt. Tôi nhìn những ánh đèn qua lớp sương mờ mờ ảo ảo. Thấy nó có một màu như lúc chiều đứng trên triền đồi vậy.
Màu của nỗi nhớ... lúc nào cũng thật nhẫn tâm...
Thế là tôi lại ứa nước mắt...
Chẳng biết bao nhiêu cho đủ....???
.
*****
.
Về tới phòng nghỉ cũng không rõ là mấy giờ nữa, tôi cũng chẳng buồn xem đồng hồ. Nhìn lũ bạn đang nằm say sưa ngủ. Tôi cởi quần áo ra quẳng lên mắc rồi bước vào nhà tắm.
Tắm táp xong xuôi, hơi men của mấy cốc bia cũng vơi đi nhiều. Tôi lại mở cửa bước ra ngoài lan can đứng nghĩ ngợi bâng quơ.
• Lạch cạch! - Vừa đứng một tí thì có tiếng cửa mở, tôi ngoái lại. Thằng Lâm đang lò dò bước ra.
- Ơ! Tao tưởng mày ngủ rồi
- Ngủ quái gì! - Nó tựa vào lan can rút bao thuốc ra.
- Hôm nay đi thế nào? - Nó hất hàm hỏi tôi.
- Mày đâu cần phải hỏi khi đã có câu trả lời! - Tôi khẽ nhún vai thở dài.
- Đội Chi bao giờ lên đây thế?
- Tao cũng không biết, có thể mai hoặc ngày kia, chưa thấy các bạn ý gọi lại. Mà tao tưởng chỉ mình tao mất ngủ! Đến cả mày nữa. Lạ nhà à?
- Không phải!!
- Thế thì sao?
- Tao thấy chỗ này có cái gì đó không bình thường!
- Mày nói lần này lần thứ hai rồi đó! Đừng làm tao thêm mệt, không bình thường ở chỗ nào?
- Từ lúc bước vào, tao thấy có gì đó hơi rờn rợn, cứ sởn da gà ý!
- Lạnh thì bảo mẹ là lạnh đi, lắm chuyện! - Tôi ngoác miệng cười.
- Không! Bà nội tao bảo tao căn nặng, tao không dám chắc, hôm qua cũng chẳng dám nói, sợ chúng mày không tin, lại cười tao, nhưng mà sao lại...?? - Nó trầm giọng, sắc mặt nghiêm trọng, khác hẳn với vẻ mặt bông đùa thường ngày.
- Đêm hôm qua lúc mày ngồi xem bản đồ, và thằng Hòa chưa dậy hỏi mày ý!
- Thì sao?
- Lúc ấy phòng chỉ có mình mày thức thôi! Đúng không?
- Thế thì lúc ấy thằng nào nằm nhìn tao? - Tôi tủm tỉm cười.
- Tao nằm ở giường tính gì! Nhưng cái lúc chập chờn ấy... tao thấy có bóng ai đó, đang đứng cạnh mày...
Tôi im bặt, trố mắt nhìn nó.
- Bậy bạ! - Tôi đập cái bốp vào đầu nó rồi cười phá lên.
- Đừng đem ba cái chuyện vớ vẩn dọa tao! Mày phải xây dựng cái gì đó rợn hơn nữa thì tao còn xem xét xem có nên sợ hay không! Nhá!
- Tao nói thật, dở hơi mà dọa. Lúc ấy tao cũng nghĩ là ảo giác, hoặc thằng Sơn đang đứng xem cùng mày, nhưng nhìn bóng dáng đó gầy gầy, tóc dài. Thì lại không phải, tao định đưa tay lên dụi mắt để nhìn cho rõ, nhưng tay chân cứng đờ không thể nhúc nhích được, tao cố mấp máy môi gọi mày, nhưng mày không nghe gì cả! Mà càng cố gọi càng mệt không thở nổi.
- Tốt! Tốt! - Tôi khoái chí vỗ tay.
- Rồi sao nữa!?
- Thế rồi thằng Hòa ngồi dậy hỏi mày, nó nhấc cái chân tao đang gác lên nó ra, thì tao mới có cảm giác được. Lúc ấy nhìn ánh đèn bàn chỗ mày ngồi nó sáng hơn, tao dụi mắt tiếp thì lại không nhìn thấy gì nữa.
- Ờ, tiếp tục đi bạn! - Tôi chống cằm tựa lan can, thú vị nhìn nó.
- Sau đó thằng Hòa lại ngồi với mày, chúng mày nói chuyện tao nghe hết, rồi mày bước ra ngoài lan can. Thằng Hòa quay lại nằm tiếp.
- Xong chưa!!?
- Chưa, nếu như chỉ có thế thì lại quá bình thường, sau khi mày bước ra mới có chuyện kỳ quặc hơn.
- Kể thử tao nghe xem?
- Mày bước ra đây một lúc, tao định ngủ tiếp, thì nghe tiếng cào lạo xạo, như có con gì cào vào thành giường ý.
- Nơi này không có chuột mới là lạ, mà có chuột thì kiểu gì chả có mèo, rồi sao?
- Lúc đầu Hòa nằm giữa tao và mày đúng không? Thằng Sơn và anh Kiên ngủ giường bên.
- Ừ!
- Tao nghe tiếng cào liền quay nhìn, khi đó Hòa nằm quay mặt về phía tao!
- À! Nó dọa mày chứ giề! - Tôi lại bật cười.
- Không, nó ngủ, nhưng tao thấy khuất sau lưng nó thấp thoáng bóng người nằm, vai hơi rung rung theo từng tiếng cào loạt soạt.
- Vậy có thể thằng Sơn hoặc anh Kiên chạy sang ngủ cùng! - Tôi gật gù.
- Nhưng tao ngoảnh sang giường bên kia, thì vẫn thấy thằng Sơn và anh Kiên đang nằm bên đó. Mày thì tao chắc chắn lúc ấy vẫn đứng ngoài lan can.
- Thế à?
- Ờ, tao sợ quá bật dậy luôn, nhưng không có ai nằm cạnh Hòa cả... rồi tao luống cuống vơ cái bao thuốc, làm rơi cái chén với cái bật lửa, sau đó mày bước vào.
- Chỉ vậy thôi hả?
- Nên hôm nay tao đếch dám ngủ, chờ mày về thôi. Mà hôm nay về cũng thế, từ lúc đặt chân vào ngôi nhà này, lên căn phòng này, tao cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình.
- Mày có nói với bọn thằng Sơn biết không?
- Không!
- Chuẩn đấy! Nếu không mai mày có thể đổi vai cho Hòa với anh Kiên, tranh thủ hỏi xem có khoa tâm thần nào không mà vào khám! - Tôi ngoác miệng cười tiếp.
Định buông thêm vài câu cợt nhả nữa, nhưng thấy mặt nó thộn ra tôi lại thôi, đưa tay vỗ vai nó an ủi.
- Ngủ đi bạn! Hôm qua đi đường mệt mỏi, sinh áo giác, bóng đè, hàng tá lý do. Chứ chẳng có cái quái gì cả. Bọn tao đầy lần chứng kiến mày ú ớ rồi. Ngủ đi, tỉnh táo khỏe mạnh thì chả có cái gì ám quẻ được mày cả!
Tôi vừa nói vừa kéo nó vào.
- Hôm nay mày đi lang thang chắc cũng mệt nữa, nên để tâm trí nó thoải mái đi!
Hai thằng bước vào trong, đóng cửa, rồi nằm lên giường.
Nói ngủ nhưng tôi cũng có ngủ được đâu, chỉ mong cái kim đồng hồ treo trên tường nó chạy nhanh một chút, cứ nằm thao thức nghe tiếng tích tắc nặng nề trôi qua. Bao nhiêu nhung nhớ dồn nén thực sự khó chịu vô cùng. Chỉ mong cho mau đến sáng hẳn, để ngày mai lại tiếp tục cuộc hành trình mà tôi không biết khi nào mới có điểm dừng.
“Giờ có lẽ nàng vẫn đang say giấc nồng, hoặc cũng có thể thao thức như tôi không? Liệu nàng có biết rằng tôi đang hiện diện ở nơi đây? Chắc không rồi! Làm sao mà biết được...”
“Mà...
Không biết sức khỏe em ra sao...? Lo nghĩ nhiều, tâm lý không tốt...”
Nghĩ đến đó một lần nữa nước mắt lại ứa ra, chẳng dám suy diễn tiếp nữa.
Tôi bậm môi, hai dòng lệ nóng hổi lăn dài trên má thấm xuống gối.
“Hy vọng nó sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng, anh sẽ sửa sai, sẽ làm lại, lấy lại hết những gì chúng ta đã để vuột mất...”
Tôi tự nhủ với lòng mình vậy, trước khi nhắm mắt...
• Cạch! - Đang thiu thiu thì lại có tiếng mở cửa, tôi giật mình ngồi bật dậy.
Thấy... thằng Lâm mặt thểu não bước vào. Tôi sửng sốt nhìn nó, ban nãy cả tôi với nó cùng vào đã nằm lên giường đắp chăn rồi mà.
Thằng Lâm quẳng bao thuốc lên bàn rồi ngồi phịch xuống giường, mặt vẫn thất thần.
- Sao thế? - Thấy điệu bộ và ánh mắt của tôi nó liền hỏi.
- Khi nãy... mày với tao...!!! - Tôi ngập ngừng lắp bắp, chẳng biết lý giải sao nữa.
- Mày cũng thấy cái gì không bình thường giống tao phải không? - Mắt nó sáng lên như vừa tìm được đồng minh.
- Không! Không! - Tôi xua tay lấp liếm.
- Nhưng tao vào trước à!? - Tôi hoang mang hỏi dò.
- Thì kể xong cái mày cười phá lên rồi vào còn gì! - Nó bực dọc.
Đến lượt tôi quay cuồng, gai ốc nổi lên theo cơn lạnh buốt đang chạy dọc sống lưng.
- Sao? - Nó khẽ nhíu mày nhìn tôi.
- À không! Không! Thôi ngủ đi! - Tôi lúng túng nằm xuống đắp lại chăn.
“Chắc mình cũng mệt, với lại không ngủ, say bia nữa, nên có lẽ bị ảo giác giống nó rồi!”
Sau một hồi trấn tĩnh và suy nghĩ, tôi đưa luôn ra kết luận với một tá lý do vừa nêu.
“Thôi, từ giờ chẳng nghĩ nhiều cũng chẳng thức nữa, chỉ sợ chưa gặp được nàng đã lăn quay ra ốm như đợt nọ ở Sài Gòn! Muốn tìm bao bọc và bảo vệ nàng! Mình phải khỏe chứ!”
Tôi lẩm bẩm...
Đôt nhiên miệng lưỡi cứng đờ, không hiểu sao tôi lại liếc về phía cửa sổ, chiếc rèm khẽ bay lất phất sau mỗi lần chiếc quạt treo tường quay hướng đến đó...
Và... thấp thoáng qua ánh rèm...
Dưới ánh đèn ngủ...
Với một vài ánh chớp nhỏ nhập nhằng bên ngoài...
Thực sự là...
Có bóng một người đang đứng ngoài lan can... nhìn vào căn phòng này...
“Lâm! Lâm! Có ăn trộm!” - Tôi thất kinh ú ớ gọi, cố khều nó.
Nhưng tôi chẳng có cảm giác gì về chân tay cả, những cảm nhận rõ rệt nhất lúc này...
Là tiếng động của chiếc quạt cọt kẹt trên tường, tiếng tích tắc đồng hồ lặp đi lặp lại...
Và đôi mắt tôi... đang mở trừng trừng hướng về phía cửa sổ...
(Còn nữa)
Ranh Giới Ranh Giới - Rain8X Ranh Giới