Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Đan Thanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 102 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6990 / 118
Cập nhật: 2017-07-26 10:55:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển I: Kinh Thế Thiếu Niên - Chương 4: Quỷ Tại Khốc (10)
ỷ Nhu nói: “Cho dù ngươi không phải hoàn toàn vì tiền, nhưng ngươi có còn nhớ tình cảm năm xưa chăng? Hai ngươi vốn không cha không mẹ, chỉ có hai người nương tựa lẫn nhau, năm đó trong thôn cũng chẳng có ai chiếu cố hai đứa trẻ các ngươi được, chỉ còn lại hai cái bánh bao, ngươi ăn hết cái của mình rồi còn kêu đói, Quỷ Hổ thấy không đành lòng mới đưa cái của hắn cho ngươi ăn…”
Chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi nhưng Kỷ Nhu nhắc tới cũng thấy thổn thức không thôi…
Linh Ngọc mặt đầy chính khí nói: “Chuyện này ta cũng nhớ rõ, cái bánh bao đó ta có ăn một mình đâu, ta vẫn đền cho y một nửa còn gì!”
Chuyện cũ tựa khói sương.
Nhiếp Phong ở trong đống xác rắn lắng nghe chuyện cũ của người khác, chỉ cảm thấy lẽ nào ân nghĩa thế gian lại khó trả đến thế sao? Chỉ có điều, thấy Linh Ngọc mặt đầy chính khí như thế, trong lòng lại nghĩ nếu là nó chắc không trả lại Quỷ Hổ một nửa cái bánh bao…Nó chắc chắn sẽ đền lại Quỷ Hổ tất cả! Sẽ đền đáp tất cả!
Nhưng Nhiếp Phong có thể hiểu rõ cái gọi là đạo lí đối nhân xử thế, có thể trả được một nửa là đã xa xỉ lắm rồi!
Đột nhiên Nhiếp Phong nghe thấy Quỷ Hổ bên cạnh phát ra một tiếng “tách” thật nhẹ, nhẹ như tiếng nước mắt rơi trên da rắn.
Là một giọt nước mắt.
Đó có lẽ là một chút tình cuối cùng với chuyện cũ, có thể thấy được năm đó Linh Ngọc đối với mình còn một chút chân tình.
Chỉ là, bỗng có một ngày hắn lớn lên…
Hắn hoảng sợ, nhớ lại năm đó mình cùng chia nhau một cái bánh bao với Quỷ Hổ, một người nghĩa huynh bình thường xấu xí.
Hết thảy mọi chuyện, đều vì gương mặt ấy…
Kỷ Nhu cũng biết rằng năm đó quả thực Linh Ngọc đã làm đúng như vậy, nhưng cũng đã thành quá khứ, Linh Ngọc trước mặt đã không còn như trước mà đã thành một người khác, nàng khó chịu nói: “Cho dù ngươi nói vì đại nghĩa mà không niệm tình nghĩa khi xưa, nhưng nửa tháng trước Quỷ Hổ còn cứu ngươi một mạng trước miệng hổ, ngươi sao có thể vui vẻ đồng ý với Phong thị huynh đệ như vậy!”
Linh Ngọc vốn mồm mép đối đáp trơn như bôi mỡ, nhưng lời của Kỷ Nhu điểm trúng vào chỗ yếu, việc này thì đuối lý, tự nhiên thẹn quá hóa giận, nói: “Uổng công ta bấy lâu nay tìm mọi cách che chở nàng, hy vọng có một ngày nàng đứng về phía ta, nhưng đến giờ nàng vẫn luôn đứng về phía hắn, giúp hắn như xưa!”
Kỷ Nhu nghe hắn nói xong, má phấn ửng đỏ, nói: “Ngọc, ngươi sao có thể nói những lời ấy? Trước giờ Quỷ Hổ lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho ngươi từng chút một, tính hắn trầm lặng, chỉ âm thầm dùng mãnh trảo trời sinh của mình để trừ thú dữ cho thôn dân, công lao thì đều do ngươi chiếm cả, danh tiếng lẫn ngợi khen đều chỉ dành cho ngươi, mọi người coi trọng ngươi hơn, thử hỏi khi được thôn dân yêu mến, dương dương tự đắc, có bao giờ ngươi từng nghĩ đến nghĩa huynh này chăng? Khi đó, chỉ có ta là vẫn ở bên cạnh hắn…”
Linh Ngọc nói: “Phải! Trong thôn ai cũng coi trọng ta, đáng tiếc, ta chỉ hy vọng cặp mắt kia coi trọng ta, nhưng trong đôi mắt ấy lại chỉ có nghĩa huynh ta, hừ, hắn dựa vào cái gì mà có thể có được chứ?”
Kỷ Nhu bị hắn hỏi, nhất thời cứng lưỡi, lắp bắp: “Hắn…hắn…”
Linh Ngọc gian manh nói tiếp: “Ngươi không trả lời được? Hắc, mỹ nữ thiên hạ đều chung tình với nam nhân xấu xí, tất cả đều vì cái lí do cũ mèm là bời tâm địa hắn thiện lương, nhưng ngoài thiện lương ra hắn có gì nữa? Một người không có đầu óc, không tiền bạc, thế thì vẫn mãi là thứ tiện dân thôi! Nàng nhìn Quỷ Hổ đi, cho dù hắn trọng tình trọng nghĩa thế nào, hôm nay không phải cũng rơi vào đường cùng sao? Nhìn ta đi, không phải là gương mặt mà thôn dân đều mến trọng sao?”
Kỷ Nhu quả thực không thể tin được Linh Ngọc sẽ nói như vậy, đáp: “Ngọc, ngươi nói vậy sai rồi, không có trái tim thì không có gì cả!”
Linh Ngọc giận dữ nói: “Không sai, ta không đủ nhân nghĩa! Ta vốn có thể có tất cả, nhưng lại không có được, ta không cam tâm!”
Kỷ Nhu thấy hắn động khí, nói mãi không chịu dừng lại, bèn quay mặt nói: “Đừng nói nữa, chuyện đó…đã qua lâu lắm rồi.”
Linh Ngọc kéo người nàng lại, nói: “Không! Đối với ta thì mới chỉ như hôm qua mà thôi! Nếu Quỷ Hổ đẹp hơn ta, ta thua hắn cũng cam lòng, nhưng hắn từ nhỏ đã xấu xí, vì sao nàng lại cố tình chọn hắn? Vì sao nàng cố tình không chọn ta?”
Linh Ngọc càng hỏi càng ấu trĩ, kích động, nhưng vừa hỏi lại vừa lay mạnh thân thể Kỷ Nhu!
Kỷ Nhu bất đắc dĩ yếu ớt kêu lên: “Mỹ nữ trong thiên hạ đâu có thiếu, Ngọc, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi khổ sở muốn lấy ta bằng được?”
Thật là một câu hỏi hay! Linh Ngọc nhất thời ngẩn ngơ, tựa như lạc vào mê cung.
Đúng vậy, vì sao hắn lại nhất định muốn lấy Kỷ Nhu?
Hắn vốn là kẻ thông minh, đáng tiếc đối thủ hắn gặp không phải đấu trí với hắn mà là đấu tình! Tình, một chữ khiến người ta điên đảo, chỉ cần có ở trong tim, đó là tình!
Nhưng mà đối với chữ Tình, thông minh tuyệt đỉnh như Linh Ngọc cũng mơ hồ như lạc vào mê lộ…
Hắn không rõ vì sao hắn lại muốn có tình yêu của Kỷ Nhu? Vì sao mười ba năm qua, nàng lại không thể vì “mưa dầm thấm đất” mà yêu thương hắn?
Nhưng sao phải hiểu chứ?
Hắn tự hỏi, một lần cuối cùng, có lẽ cũng làm lòng mình chết một lần!
Cuối cùng, Linh Ngọc hỏi: “Vậy là cho dù thế nào, nàng cũng sẽ không chọn ta?”
Kỷ Nhu thở dài: “Ngọc, điều này ta đã trả lời ngươi không biết bao nhiêu lần từ mười ba năm trước, không ngờ hôm nay ngươi lại ép ta trả lời lần nữa…”
Nàng chăm chú nhìn Linh Ngọc, rồi bất đắc dĩ nói tiếp: “Câu trả lời của ta cũng giống như mười ba năm trước.”
Thực ra, chưa cần hỏi thì trong lòng cũng đã có đáp án, Linh Ngọc vẫn mong sẽ có kì tích, nhưng không ngờ lại như thế…
Hắn ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng mới vô thức nói: “Nàng thật là tàn nhẫn!”
Kỷ Nhu đáp: “Không tàn nhẫn bằng ngươi đối với Quỷ Hổ!”
Một lời nói ra, ân đoạn nghĩa tuyệt!
Tàn nhẫn?
Linh Ngọc bỗng nhiên phát hiện ra hắn rất hận nàng, hận đến thấu xương, vì yêu mà thành hận!
Nếu cuối cùng cũng không chiếm được nàng, vậy thì hắn không còn sợ nàng biết…
Bằng bất cứ giá nào.
Nếu muốn hận nàng thì sẽ hận tất cả, hắn muốn nàng biết hết tất cả, hắn muốn nàng đau lòng, sợ hãi, rơi lệ…
Bỗng dưng, Linh Ngọc như răng cười, tàn nhẫn nói: “Hắc hắc, ta như thế là tàn nhẫn độc ác sao? Có nhiều chuyện nàng còn chưa biết đâu!”
Ngữ điệu Linh Ngọc hết sức lạnh lùng, Kỷ Nhu nghe thấy thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, giống như hắn đang muốn nói cho nàng biết một chuyện vô cùng đáng sợ!
Linh Ngọc cười nói: “Cả nhà lão Lí không phải do Quỷ Hổ giết chết, người ta gặp đêm đó là một kẻ khác cơ!”
Kỷ Nhu kinh hoảng, nàng sớm thấy chuyện này kì lạ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc hắn vu cáo hãm hại nghĩa huynh, thậm chí cả nghĩ cũng không dám. Linh Ngọc cực kỳ khoái chí nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nàng, hắn hờ hững nói tiếp: “Việc đó thì đáng gì! Nàng biết không, vì muốn có nàng, mười ba năm trước ta còn làm một chuyện thú vị hơn nhiều!”
Mười ba năm trước? Trong lòng Kỷ Nhu chùng xuống, Quỷ Hổ đúng là mất tích vào năm đó, chẳng lẽ…”
Linh Ngọc nói tiếp: “Năm đó, ta cầu hôn nàng nhưng không được, trong lòng vừa giận vừa ganh tị, nếu ta không có được nàng thì Quỷ Hổ càng không xứng, nên đêm đó ta đã hạ độc trong rượu của hắn!”
Kỷ Nhu chấn động toàn thân, nàng chậm rãi đứng lên, từng bước lùi về phía sau.
“Quỷ Hổ uống xong chén rượu kia liền ngã xuống đất quay cuồng rên rì, chỉ chống lát đã nằm im không động đậy. Ta nghĩ hắn đã chết nên mới đem hắn lên tuyết lĩnh này chôn, phòng khi xác bị người khác phát hiện, ta bèn lấy lửa thiêu hủy dung mạo hắn, hắn vốn đã xấu xí nay càng không giống hình người, cho dù bị phát hiện cũng đố ai nhận ra hắn là ai, khà khà…”
Tiếng cười Linh Ngọc thực âm hiểm, như tiếng rắn độc quẫy đuôi, Nhiếp Phong nghe hết nguyên nhân mọi chuyện, không khỏi dựng hết lông tóc!
Khó trách giọng nói Quỷ Hổ khó nghe như vậy, gã uống phải kịch độc mà chưa chết đã là vạn phước rồi!
Nhiếp Phong cũng nghe thấy ngực cha bên cạnh phập phồng mạnh, thứ lấy oán trả ân này, thật là mất hết nhân tính, dù ai nghe xong cũng khinh bỉ không thôi, huống hồ là Nhiếp Nhân Vương!
Quỷ Hổ lại bình tĩnh đến kì lạ.
Kỷ Nhu đã khóc không thành tiếng, không biết là khóc vì Quỷ Hổ, hay vì nhận ra chính mình là nguyên nhân mọi chuyện?
Nàng đau đớn lẩm bẩm một mình: “Là ta hại hắn…Là ta hại hắn…”
Linh Ngọc thấy nàng đau lòng thì càng điên cuồng hơn, đứng lên tiến sát nàng nói: “Đúng là nàng đã hại hắn! Bởi vậy, nàng cũng phải chịu báo ứng, như lời Phong thị huynh đệ nói, hắn đã ẩn trốn trên tuyết lĩnh này tám năm trời, nhưng nàng chờ mười ba năm mà hắn không thèm trở lại gặp mặt nàng một lần, đây chính là báo ứng của nàng!”
Kỷ Như nước mắt như mưa, khoát tay nói: “Không, hắn nhất định sẽ trở về!”
Linh Ngọc cười lạnh: “Ta cũng nghĩ vậy, chỉ có điều hắn trở về là để tìm ta! Ta hại hắn đến vậy rồi, nhất định một ngày nào đó hắn sẽ trở về tìm ra báo thù!”
Ngay chính lúc này, một âm thanh như dạ quỷ lạnh lùng truyền đến sau lưng Linh Ngọc: “Ngươi…sai…rồi!”
Phong Vân Phong Vân - Đan Thanh Phong Vân