A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Đan Thanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 102 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6990 / 118
Cập nhật: 2017-07-26 10:55:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển I Kinh Thế Thiếu Niên - Chương 2: Vân (3)
rong khi quát mắt liền nâng mộc bổng trong tay hướng về Bộ Kinh Vân đánh tới.
Bộ Kinh Vân mặc dù gần được năm tuổi, cũng không hoảng hốt không vội vàng, xoay người né qua, một bổng này của Ngô Giác dĩ nhiên đã đánh phải lên chân nhỏ của Đổng Giác
Đổng Giác đau đến oa oa kêu to, Bộ Kinh Vân đang muốn đứng lên, nhưng lại bị Ngô Giác ngăn cản ôm chặt không tha.
Mặc dù Bộ Kinh Vân lớn lên cao lớn hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, động tác cũng rất nhanh nhẹn, nhưng dù sao là đệ tử không có võ công, hơn nữa khí lực của một đứa nhỏ năm tuổi rốt cục cũng không bằng đứa nhỏ mười tuổi, trong lúc nhất thời dĩ nhiên cũng khó tránh thoát được!
Ngô Giác nói :” Hắc! muốn chạy trốn ? Đổng Giác, mau dụng quyền đánh nó!
Đổng Giác ngây dại đứng tại chỗ, không biết xuống tay thế nào, run giọng hỏi :” Đại ca, nếu nói xú tiểu tử này có chút tổn thương, chỉ sợ sau khi mẫu thân phát hiện, sẽ trách phạt.....”
Ngô Giác nói :” Sợ cái gì? Mẫu thân hắn cũng muốn cho hắn ăn đòn, có khi sau khi người biết lại còn có thể vỗ tay khen hay đấy! ngươi mau đánh mạnh cho ta!”
Ngô Giác nói như thế, lá gan của Đổng Giác cũng lớn lên nhiều, lập tức huy quyền hướng trên người và trên mặt Bộ Kinh Vân đánh điên cuồng, tức thì những âm thanh “ ba ba ba” không dứt bên tai, cũng biết lực đạo mạnh đến cỡ nào.
Từng quyền vào người! Bộ Kinh Vân cắn chặt răng cố chịu đựng! hăn tuyệt không có kêu đau, không cầu xin tha thứ, chỉ là hung hăng trợn tròn mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia lãnh ý.
Thấy tia lãnh ý âm u này, Đồng Giác đang động thủ cũng không khỏi cảm thấy rét run trong lòng, không dám đánh tiếp!
Ngô Giác vừa định hỏi hắn vì sao dừng tay, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ mặt nào đó trong hoa viên truyền đến, nguyên lai là Hoắc Bộ Thiên vô tình đi tới.
Hai người mắt thấy người đến là cha mình, phút chốc kê phi cẩu tẩu(gà bay chó chạy), chọn bừa một chỗ trong hoa viên mau chóng trốn đi.
Chỉ còn lại một mình Bộ Kinh Vân đứngtrong hoa viên, cũng không có vì đau đớn mà ngã xuống!
Hoắc Bộ Thiên xa xa đã thoáng thấy hai nhi tử của mình lén lút rời đi, đến gần vừa nhìn, thấy Bộ Kinh Vân mặt đầy vết thương, không khỏi ngạc nhiên, nói :” A! Kinh Giác, con làm sao vậy ?”
Hắn vội vàng xem thương thế của đứa nhỏ này, không khỏi cau mày nói :” Ra tay tàn nhẫn như thế, là hai huynh đệ bọn chúng làm sao?”
Bộ Kinh Vân im lặng không nói.
Hoắc Bộ Thiên nói :” Có lần thứ nhất, tất nhiên sẽ có lần thứ hai. Bây giờ ta phải đi giáo huấn bọn chúng, để lần sau bọn chúng không dám khi dễ con nữa!”
Nói liền quay đầu muốn đi
Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo hắn, đúng là bàn tay của Bộ Kinh Vân.
Hoắc Bộ Thiên nhẹ nhàng nói :” Ngươi không muốn ta giáo huấn bọn chúng sao ?”
Bộ Kinh Vân tuy không có trả lời, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy góc áo của hắn.
“Tại sao?” Hoắc Bộ Thiên hỏi.
Thật ra, hắn hỏi lại cũng vô dụng, hắn sớm hiểu rõ tính tình của đứa nhỏ này, căn bản sẽ không trả lời câu hỏi nào.
Quả nhiên Bộ Kinh Vân như hắn sở liệu, xoay người bước về phòng của mình.
Hoắc Bộ Thiên nhìn theo bóng lưng của đứa nhỏ cô độc này, ánh mắt dần chuyển sang nhu hòa, bùi ngùi mà than thở :” Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.”
Mặc dù Bộ Kinh Vân không có nói ra bị ai đánh, nhưng Hoắc Bộ Thiên đã sớm biết hết mọi chuyện, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Đêm đó, hắn gọi ba huynh đề cùng vào trong tẩm cư gặp hắn.
Ba ngươi đến tẩm cử của phụ thân thì, Ngọc Nùng ở bên đang định dò xét, Hoắc Bộ Thiên vừa thấy ba người, liền nói với Ngọc Nùng :” Nùng, nàng trước tiên tạm lánh, ta có chuyện muốn nói với ba người bọn chúng.”
“Bộ Thiên.....”Ngọc Nùng cảm thấy man mác, thật không rõ có chuyện gì mà mình không thể biết.
Dù sao cũng không cố chấp, nàng vẫn rất nghe lời đi ra, trước khi đi liếc mắt nhìn Bộ Kinh Vân, thầm nghĩ đứa nhỏ này vẫn cô độc như trước, vẻ mặt không có biểu tình gì.
Nhưng thật ra, lần này Hoắc Bộ Thiên muốn giáo huấn hai nhi tử của mình, bởi chuyện ở đây liên quan đến cốt nhục của Ngọc Nùng, nói nếu như nàng ở đây, chỉ sợ có nhiều bất tiện, cho nên mới muốn nàng trước tiên lánh mặt đi một hồi.
Hoắc Bộ Thiên đợi sau khi Ngọc Nùng rời khỏi đây, lập tức đóng cửa phòng, quát :” Ngô Giác, Đồng Giác quỳ xuống!
Ngô Giác và Đồng Giác vốn gây nên chuyện trong lòng sợ hãi, lúc này chợt nghe giọng nói phụ thân giận dữ như thế, dưới chân như nhũn ra, song song quỳ xuống.
Đổng Giác ghé vào tai Ngô Giác nói nhỏ :” Nguy rồi! đại ca, phụ thân có phải đã biết hết chuyện? làm sao cho tốt a?”
Ngô Giác dù sao tuổi cũng lớn hơn, đảm luợng cũng lớn hơn, không giận nói :” Đích thị là do tên chõ con kia mách lẻo với cha, hắc! chẳng biết xấu hổ! có gan lại đánh thêm trận nữa!”
Dứt lời trừng mắt ác độc nhìn Bộ Kinh Vân, nhưng Bộ Kinh Vân thần sắc bình thản, cũng không để ý tới bọn họ.
Hai người tuy là thì thẩm, nhưng Hoắc Bộ Thiên sớm đã dồn toàn bộ tinh thần nghe được, vừa nghe xong, không khỏi thốt nhiên giận dữ, quát lên :” Làm càn! Cái gì tên chó con? Các ngươi có thể nhục mạ đệ đệ của mình như thế sao ? ngay cả mẫu thân ngươi cũng dám mắng!”
Ngô Giác vẫn đang là một tiểu hài tử không hiểu chuyện, không suy nghĩ vội nói :” Không phải sao? Hắn là Du Bình!”
Hoắc Bộ Thiên trong lòng đau khổ con mình ngu ngơ không hiểu như thế, không kiềm nổi giận quát :” Súc sanh!”
Trong tiếng quát giận dữ, bàn tay to lớn đã vả lên mặt của Ngô Giác, cho hắn cái bạt tai thật mạnh.
Ngô Giác bị một cái tát đến choáng váng đầu óc, hống hách chợt mất, phóng thanh khóc lớn.
Đồng Giác chưa từng thấy phụ thân nghiêm khắc lạnh lùng như thế, cũng sợ đến há hốc mồm, nói không ra lời.
Hoắc Bộ Thiên nói :” Lần này ta muốn nói cho các ngươi, Kinh Giác hắn sớm đã không có cha, rất đáng thương, tốt nhất hai ngươi nên coi hắn giống như thân đệ, ba huynh đệ một lòng hòa thuận, không nên khi dễ hắn như thế!”
Ngô Giác vừa khóc khó dừng, Hoắc Bộ Thiên mang theo lời biện giải, tự thấy ra tay quả thật hơi mạnh một chút, nhưng đã có lời, lại không thể không tiếp tục nói, bèn chánh sắc nói :” Nếu nghe nói hai ngươi còn ăn hiếp Kinh Giác lần nữa, cha đây tuyệt sẽ không khách khí, nhất định sẽ xử phạt các ngươi thật năng, đã rõ chưa ?”
Đổng Giác sớm đã sợ đến cúi găm, luôn miệng kêu vâng, Ngô Giác không cam lòng, vẫn đang khóc không ngừng.
Lúc này thì, Bộ Kinh Vân đã lâu không lên tiếng bỗng dưng mở miệng, từng chữ từng chữ nói :” Ta, không cần người khác thương cảm!”
Thanh âm của hắn rõ ràng trầm thấp như hài tử bình thường, có điều không hề có nửa phần ngây thơ.
Một câu nói vô cùng đơn giản, khiến cho ba cha con Hoắc Bộ Thiên kinh ngạc tại chỗ!
Hoắc Bộ Thiên lúc này mới chợt hiểu ra, đứa nhỏ này như thế nào cũng không chịu thổ lộ một chút chân tinh, không phải là cố ý bảo hộ hai người Đồng Giác, mà căn bản là hắn quật cường không cần đồng tình của bất luận kẻ nào.
Những lời này, không chỉ ẩn chưa sự cô độc vô hạn, quật cường, mà còn lộ ra lời của người xa cách với trần thế, tuyệt không nên xuất hiện trong miệng của đứa nhỏ gần năm tuổi.
Những lời này, trong cả đời Hoắc Bộ Thiên cũng là lần đầu nghe thấy Bộ Kinh Vân nói – một câu nói.
Sau việc này, Ngô Giác và Đồng Giác đối với Bộ Kinh Vân càng ôm hận trong lòng, nếu không có Hoắc Bộ Thiên từng nghiêm lệnh hai người bọn họ tái phạm đến đứa ấu đệ này, bọn họ nhất định làm hắn đau đến chết đi sống lại.
Tuy nói thế, hai người vì hắn vẫn cố hết sức tìm cơ hội hiếm hoi. Có khi, Bộ Kinh Vân đang đi bên cạnh bọn họ thì, hai người kết hợp bất ngờ đưa chân vấp ngã, làm cho hắn sứt đầu mẻ trán, thậm chí có lúc thừa cơ bốn bề vắng lặng, đem Bộ Kinh Vân đẩy vào hồ nước trong hoa viên, khiến cho hắn y phục của hắn đều ướt hết, chật vật vô cùng.
Hoắc Bộ Thiên mỗi lần nhìn thấy Bộ Kinh Vân như thế, cũng sẽ tìm hai nhi tử tra hỏi chỉ là bọn chúng nhất nhất dùng lời phủ nhận, không bằng không chứng, hắn cũng không thể nào trách phạt
Mà Bộ Kinh Vân ngay cả chính mình bị hại, nhưng từ trước đến giờ cũng không đề cập tới,
Hắn xem ra cũng không quen sống ở Hoắc gia, hắn luôn thường xuyên ngồi ở ngoài đại môn Hoắc gia, nhìn mây trắng xa xa phía chân trời đến ngơ ngác xuất thần.
Ở chỗ sâu trong mây trắng kia, nhưng là đang có người chờ đợi hắn.....
Một người vô luận gặp biến cố gì, vẫn sẽ có tri kỷ hiểu rõ hắn.
Nhưng là, có người nào đó nguyện làm tri kỷ vì hắn
Thời gian thấm thoát, chúng sinh mơ hồ, giống như chưa kịp quay đầu nhớ lại năm tháng, lại qua ba năm.
Bộ Kinh Vân đã được tám tuổi.
Trong ba năm này, Hoắc Bộ Thiên đối với Bộ Kinh Vân vẫn không thay đổi, ngoại trừ lúc nào cũng bảo vệ hắn, còn đặc ý thuê một vị thục sư đến dạy hắn đọc sách viết chữ, tránh cho hắn học cùng một chỗ với nhi tử của mình, tránh khỏi xung đột.
Song, Bộ Kinh Vân cho dù khi học tập thì trước sau cũng không nói một lời, hắn vẫn lạnh băng như trước, ngay cả thục sư cũng không dám cường bức hắn mở miệng.
Hắn tựa hồ đối với bất cứ việc gì đều không hề hứng thú, nhưng mỗi khi Hoắc Bộ Thiên dạy Ngô Giác và Đồng Giác luyện kiếm thì, hắn luôn đứng ở một chỗ thật xa để nhìn, nhưng Hoắc Bộ Thiên vẫy tay gọi hắn đến cùng luyện thì, hắn lại rời tách ra xa.
Phúc tẩu phụ trách chăm sóc cho Bộ Kinh Vân cũng phát hiện đứa nhỏ này không thích đến gần người khác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thường thường bao phủ một tầng sương lạnh, khiến Phúc tẩu cũng không dám đến quá gần hắn.
Không chỉ có Phúc tẩu, mọi người trên dưới Hoắc gia cũng vừa thấy hắn liền né tránh, tựa như đứa nhỏ này sẽ mang đến một loại bất hạnh. Mẫu thân hắn Ngọc Nùng sau khi xuất giá vào Hoắc gia, phảng phất đã hoàn toàn quên minh có một nhi tử như vậy, hai người rất khó ngẫu nhiên gặp gỡ trong hoa viên rộng lớn của Hoắc gia, gặp nhau cũng không nói gì, chỉ coi như người qua đường.
Nàng lạnh lùng.
Nó so với nàng còn lạnh lùng hơn
Hắn lãnh lẽo giống như được điêu khắc từ một tòa núi băng, căn bản không giống một người sống.
Trong lòng một đứa nhỏ như vậy, rốt cục nghĩ cái gì ?
Ai biết ? Người nào muốn biết ?
Có lẽ, chỉ có một người muốn biết Hoắc Bộ Thiên!
Cho đến một lần, hắn rốt cục đã biết.,
Một lần, Ngọc Nùng không biết sao nhiễm trọng bệnh, một bệnh không dậy nổi, nằm ở trên giường đã hơn mười ngày.
Hoắc Bộ Thiên vì thế mời không ít đại phu, đáng tiếc là căn bệnh này chữa trị không khỏi
Ngọc Nùng đáng thương hổn hển khó thở nằm dài ở trên giường, thống khổ vô cùng, người cũng mơ màng nặng nề.
Bộ Kinh Vân lẳng lặng nhìn mẫu thân của mình lăn lộn rên rỉ, trong ánh mắt không có chút tình cảm thương tiếc.
Hoắc Bộ Thiên đang đứng cạnh đó, mặt lộ vẻ ưu sầu
Hắn nghĩ Ngọc Nùng nửa đời góa phụ, sau khi xuất giá đến Hoắc gia, tưởng rằng cuộc sống sẽ tốt lên, ai ngờ, cuộc sống tươi đẹp của nàng cũng không được lâu, thật sự là mệnh bạc như hoa.
Hoắc Bộ Thiên buồn bã nói với Bộ Kinh Vân :” Kinh Giác, nghe đại phu nói, mẫu thân ngươi....nàng......”
Hắn muốn nói lại thôi, thanh âm có chút khàn khàn.
“Nàng....không sống được lâu, hiện giờ ta chỉ dùng nhân sâm giúp nàng kéo dài, có lẽ....trong vài ngày nữa sẽ.......”
Hắn không nói thêm gì nữam chỉ nhìn khuôn mặt của Bộ Kinh Vân, khuôn mặt của hắn trơ như gỗ không có biểu tình, không mang theo bất cứ thất tình lục dục gì.
Hắn từ từ đi ra khỏi phòng.
Một buổi tối hai ngày sau, rốt cục Ngọc Nùng phát bệnh
Mọi người trong Hoắc gia trang đều tập trung trong tẩm cư của trang chủ, mọi người vây quanh trang chủ phu nhân nhu nhược nằm trên giường, thần sắc đều đau buồn, cũng không biết đang đợi cái gì?
Phong Vân Phong Vân - Đan Thanh Phong Vân