There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Kawi
Thể loại: Ngôn Tình
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1324 / 5
Cập nhật: 2016-02-23 12:05:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ây là bạn anh hả? Cũng là bạn em phải không? Em thích bạn này!
Tôi vừa nghe cái gì thế nhỉ? Vừa có người nói thích tôi ư???? Mà lại là con trai nữa! Lại là em song sinh với Minh - cậu bạn bạo lực máu lạnh của tôi! Ôi! Sao mà loạn thế này????
- Quang! Em đang nói cái gì thế hả??? – Minh có vẻ cũng bất ngờ trước câu nói vừa rồi của em trai mình.
- Chào cậu! Mình tên là Phạm Quang! Em song sinh với anh Phạm Minh! Rất vui được biết cậu!
Cậu ta mỉm cười thân thiện, đưa tay ra với ý muốn bắt tay tôi. Đây có phải là em song sinh với Minh không nhỉ??? Sao mà khác nhau một trời một vực thế này???? Tôi cứ ngơ người ra. Một phần vì bất ngờ, một phần vì vẫn chưa thích ứng được việc ngoài Phạm Minh ra còn có một Phạm Minh khác y đúc cậu ta, nhìn hai người tôi không tài nào phần biệt được đâu là Minh và đâu là Quang nữa. Giống đến khó tin. Giống như hai giọt nước!
- Hơ hơ…Rẩt…rẩt…vui được quen cậu! – tôi trả lời lắp bắp, rụt rè chìa tay ra bắt, mắt vẫn chăm chăm nhìn Quang. Cậu ta đang cười với tôi, Minh thì chẳng đời nào chịu hé môi cười, vậy đây là nụ cười của Minh sao? Nó đẹp đấy chứ? Rất nam tính và có cái gì đó cuốn hút kinh khủng. Tay Quang cũng ấm nữa. Không như Minh, người luôn toát ra sự lạnh lùng.
Tôi thấy tim mình loạn nhịp…
Lần đầu tiên tôi cảm thấy như thế….
Tôi bị sao thế này????
Tiếng chuông vào giờ chấm dứt cuộc làm quen của chúng tôi. Tôi vẫn như một con ngố đứng ngơ ngẩn bắt tay Quang và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó…
- Vào giờ rồi! Chào cậu nhé! Hẹn gặp lại! Em về lớp anh nhé!À quên! Tặng cậu này!
Quang vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng rút tay ra rồi móc trong túi áo khoác đồng phục ra một viên kẹo Anphalibe hương dâu thả nhẹ vào lòng bàn tay tôi. Lần đấu tiên có một đứa con trai tặng kẹo cho tôi…Lần đầu tiên…Trước giờ chỉ có mình tôi chủ động tặng kẹo cho người ta…
Tôi không nói được câu cảm ơn, mọi thứ cứ như đang phủ màu hồng trứoc mặt tôi vậy…Hạnh phúc…Hạnh phúc….
Quang vẫn cười vẫy tay tạm biệt rồi chạy ù đi, chỉ còn Minh với tôi. Bây giờ tôi chẳng thiết quan tâm tới cậu bạn máu lạnh đó nữa. Tôi đang bận hồi tưởng lại nụ cười của Quang - nụ cười ấm áp toát lên trên gương mặt giống y đúc gương mặt của kẻ luôn hành hạ mình. Trớ trêu thật nhưng cũng thú vị thật!
- Đi về!
Tiếng quát của Minh cắt phựt dòng liên tưởng trong đầu tôi. Làm sao mình có thể thích ứng được việc cùng một khuôn mặt đó mà có đến hai tính cách khác nhau được nhỉ???? Minh có vẻ bực tức vùng vằn bỏ đi, tôi nhảy chân sáo theo sau. Tự nhiên thấy vui ghê gớm! Tôi vừa quen được một người bạn…Một người bạn đầy thú vị!
Sáng nay lớp tôi chỉ học 4 tiết. Còn dư tiết cuối, tôi sẽ đi tới chợ để mua len. Nghĩ đến đó là đã thấy vui rồi!
Suốt tiết cuối, tôi ngồi học mà miệng cứ tủm tỉm cười. Minh chốc chốc liếc sang, mặt mày như đạn sắp lên nòng. Cậu ta bây giờ là khoẻ nhất lớp rồi, đâu cần chép bài, chỉ cần ngồi nghe giảng thôi. Tiết Lý hôm nay sao mà nhẹ nhàng thế nhỉ? Thường ngày cứ đến tiết này là tôi lại thấy ngao ngán, có lẽ là do tâm trạng đang thoải mái…
Chuông reo. Tôi hí hửng cho đến sách vở vào cặp chờ đợi thầy Lý đứng dậy cho về. Minh thì lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Cậu ta chán thật. Đời còn dài, mình còn trẻ thì phải vui vẻ lên chứ! Tôi cũng đã có thời gian đau buồn vì chuyện của Tuấn, nhưng đôi khi nghĩ lại, tôi thấy Tuấn chắc cũng không muốn tôi buồn như thế. Tôi sẽ sống vui vẻ để đợi ngày “hoàng tử mắc dịch” của mình trở về! Như thế sẽ tốt hơn!
Nhà xe chật ních người, tôi len lỏi trong đám học sinh lốn nhốn để tìm kiếm con ngựa sắt thân yêu. Đây rồi! Sao hôm nay nhìn mày dễ thương thế ngựa? (hix, tôi là vậy đấy, cứ hễ gặp chuyện gì vui là lại “khùng khùng” theo kiểu này!)
Bây giờ minh sẽ đạp thẳng tới chợ, cũng không xa lắm, ngay ngã rẽ ở đầu đường thôi. Sau khi để cặp xách vào giỏ trước của xe, tôi nhổm người nhấn bàn đạp.
- Bạn “Chảnh” ơi!
Tai tôi cảm thấy nhột nhột. Mình vừa nghe cái gì thế nhỉ??? Hình như có ai đó ở đằng sau đang gọi tôi. Nhưng mà chưa bao giờ tôi nghe thấy cái cụm từ “Bạn Chảnh ơi” cả. Hay có đứa nào muốn chọc quê mình nhỉ? Tôi bực dọc ngoái đầu nhìn, miệng bụm lại, mắt…trợn trợn (nhìn tôi lúc đó chắc xấu kinh! +_+)
- Hì! Cứ tưởng nhìn nhầm người! Hôm nay lớp cậu cũng bốn tiết à?
Mặt tôi dãn ra, mắt sáng trưng. Là Quang đây mà! Ôi ngượng quá đi mất! Khuôn mặt đáng sợ của tôi vừa rồi chắc làm cậu ấy giật mình lắm! Xấu hổ quá! Xấu hổ quá! Mà sao Quang lại biết biệt danh Chảnh của tôi nhỉ? Cậu ấy vừa mới chuyển đến trường này hôm nay mà?
- Cậu…Sao cậu lại gọi mình như thế? – tôi lắp bắp hỏi.
- Xin lỗi nhé! Mình cũng không muốn gọi cậu như thế đâu! Nhưng mình không biết tên cậu là gì, hồi nãy hỏi anh hai thì ảnh bảo vậy! – nghe thái độ của Quang thì không giống người đang nói dối. Còn Minh thì tôi hiểu quá rõ. Sự thật chắc là vậy rồi!
- Cái cậu Minh này! Thật là…Mình tên là Trần Thanh Thanh! – tôi cười toe toét giới thiệu.
- Thanh Thanh hả? Tên nghe hay thật! Rất êm tai! - cậu ta đọc lại tên tôi rồi mỉm cười nhận xét khiến tôi…nở bung cả lỗ mũi.
- Mà sao cậu không về với anh của cậu?
- Anh có người chở về rồi, anh không thích đi cùng mình! - mặt cậu ta buồn buồn.
- Sao thế? Anh em ruột mà kì vậy ta?
- Mình cũng không biết! Từ hồi cấp 2 ảnh đã vậy. Ảnh bảo là ghét sự giống nhau giữa mình và ảnh!
- Lão Minh này đúng là…- tôi lầm rầm, ngay cả với em song sinh của mình mà còn kì quặc như thế thì huống gì với bạn bè như tôi.
- Mà cậu về nhà hay đi đâu vây?
- À! Mình tính ra chợ mua len!
- Hở??? Len???
- Sao? Kì lạ lắm à?
- Ờ không! Cho mình đi cùng với nhé! - cậu ta nheo mắt cười đề nghị.
- Nếu cậu thích thì cùng đi! – tôi đồng ý ngay tắp lự, không hiểu sao tôi thích cách hành xử của cậu ấy, có cái gì đó rất tự nhiên và chân thành.
Thế là hai chúng tôi đạp xe đến chợ. Quang đi con xe địa hình hiệu Asama, theo tôi biết thì đây là loại xe đang cực thịnh trong giới học sinh. Lớp tôi cũng khá nhiều đứa đi loại này, nhìn cá tính cực. Quang cao lêu nghêu, cái ba lô thì to đùng, mái tóc cắt toe toe hoe hoe màu vàng cháy nắng, cậu ta ngồi trên xe mà tôi có cảm tưởng chỉ thấy mỗi mình thân hình của Quang, chiếc xe như bị lọt thỏm đi. Câu nói “Người đẹp vì lụa” quả không sai. Mặc dù Minh và Quang là anh em sinh đôi, giống nhau đến từng chi tiết nhưng người ngoài nhìn vào hoàn toàn có thể nhận ra đâu là Minh, đâu là Quang qua cách ăn mặc của hai người. Tôi chưa bao giờ phủ nhận là Minh xấu trai, và đến lúc này, khi thấy Quang tôi có thể khẳng định một lần nữa ý kiến ấy. Bằng chứng là cậu em song sinh của Minh ăn mặc áo quần cực kì có phong cách, không cầu kì nhưng toát lên được sự cá tính. Gì chứ tôi thích cặp kính cận Gucci của Quang hơn cặp kính cận Nobita của Minh, không phải vì kính hiệu gì mà vì hình dáng của cái kính. Tại sao Minh cứ phải đeo cặp *** chai to tổ bố, mất thẩm mĩ như thế mà lại không đeo những cái kính gọn nhẹ, mảnh khảnh đại loại như của Quang? Nếu cậu ta thay cái kính cận đi thì sẽ tăng thêm vẻ đẹp của mình lên hơn 30%. Tôi cam đoan là như vậy.
Quang nói chuyện cực có duyên. Duyên ở đây không phải là do dẻo miệng như anh trai tôi mà là do sự chân thật, vui vẻ của cậu ấy. Những vấn đề mà tôi đưa ra đều được Quang tiếp thu và bàn bạc một cách nhiệt tình, tôi không hề thấy sự chán nản hay thờ ơ từ phía cậu ấy. Không ngờ có lúc tôi cũng gặp được một người như Bom – hoàng tử Online của mình ở ngoài đời. Vui quá đi!
Câu chuyện làm cho con đường đến chợ ngắn hơn. Chúng tôi dừng xe trước một quầy hàng chuyên bán đồ dùng bằng len trong chợ. Nhìn những chiếc khăn quàng cổ với đủ màu sắc, hình dáng trước mặt mình mà lòng tôi thấy hứng thú lạ lùng. Rồi đây Trần Thanh Thanh tôi cũng có thể tự tay đan những chiếc khăn như thế ( đúng là chưa làm chưa biết được khổ +_+). Bà chủ quầy đang thoắt thoắt với hai que đan trên tay ngẩng lên nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Đó là một thái độ có thể chấp nhận được khi có người đi mua len trong cái thời tiết nắng khô người lúc này.
- Các cháu muốn mua gì?
- Dạ thưa cô! Cháu muốn mua len và học một vài kiểu đan để tự đan khăn ạ! – tôi lễ phép trả lời.
- Cháu nhìn hàng khăn treo bên phải đi, muốn đan kiểu nào thì chọn rồi cô bày cho!
Tôi cười híp mắt nhìn Quang. Cậu ấy cũng có vẻ hứng thú với việc này, mắt cứ nhìn quanh quầy hàng.
Trước mặt tôi lúc này là bao la các chiếc khăn len với đủ mọi kiểu đan. Có nhiều chiếc đẹp cực, nổi hình rất ấn tượng. Đang loay hoay chọn một mẫu cho mình (đúng hơn là chọn cho Minh +_+) thì bà chủ quầy lên tiếng:
- Nếu cháu mới học đan thì nên chọn loại căn bản mà làm, mấy kiểu trên tay cháu khó đan lắm, chỉ những đứa thạo tay và đan quen mới làm được thôi!
Tôi vỡ mộng. Mặt mày xụ hẳn đi. Quang biết ý nên vỗ nhẹ vai tôi an ủi:
- Mình thấy cũng không cần cầu kì đâu, chỉ cần có tâm là được mà!
Hix! Quang nói cũng đúng. Thôi thì chọn kiểu đơn giản nhất mà làm vậy.
Sau một hồi hỏi ý kiến, cuối cùng tôi chấp nhận kiểu đan ô vuông chéo. Tức là nửa ô chia theo đường chéo là màu này, nửa ô vuông còn lại là màu kia. Khi lên màu nhìn cũng đẹp phết, đơn giản mà lại ấn tượng. Tôi ngồi chăm chú nhìn bà chủ quầy đan thử vài múi đầu. Và đến bây giờ, khi đi vào thực tiễn, tôi mới hiểu được một…chân lý: “Đan len còn khó hơn cả…học Văn (môn tôi ghét nhất)”. Đếm ra thì có hơn 10 lần tôi đan hỏng ngay phần lấy múi, có lẽ vì tôi đưa mũi đan chéo qua chéo lại bị sai nên mãi mà vẫn chưa có đường mũi cơ bản. Bà chủ quầy bắt đầu bực mình trước sự vụng về kinh khủng của tôi.
Hoàng Tử Online Hoàng Tử Online - Kawi Hoàng Tử Online