Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 697 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:29:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05 - 06
HƯƠNG 5
Dịch bởi: Ying Li
Tiếu Dĩnh có chút bất ngờ, bởi lẽ họ đã lâu rồi không hôn nhau. Một tháng? Hay là hai tháng? Hay là lâu hơn thế nữa, vốn dĩ tưởng rằng giữa hai người sớm đã không còn hứng thú gì với nhau nữa, thế nhưng lúc này mới phát hiện hóa ra cảm giác này vẫn còn rất quen thuộc.
Cô bất giác nới rộng khớp hàm, quấn vào lưỡi của anh, mùi rượu mát lạnh cùng với hơi thở của Diệp Hạo Ninh hòa quyện vào nhau, có chút cay cay, lại nghẹt thở. Theo tiềm thức cô nhíu mày, muốn trốn tránh liền bị anh vặn chặt sau gáy, không thể nào cử động được.
Người này đã trở nên thô bạo thế này từ lúc nào vậy! Cô mơ màng nghĩ, đầu óc cô càng lúc càng nặng trịch, có lẽ vì thiếu oxy hoặc do mùi cồn phảng phất của rượu mà ra. Cuối cùng, gạt bỏ những dòng suy nghĩ, trọng lực toàn thân dường như ngã về phía thành bếp bằng đá cẩm thạch và cánh tay anh, đá cẩm thạch cứng như vậy, làm đau cô, cô cũng bất chấp, chỉ sợ mất sức đứng không vững thôi.
Mãi đến khi Diệp Hạo Ninh chịu dừng lại, cô vẫn cứ như còn đang ở trên mây, chỉ nghe tiếng anh nói bên tai:” Về nhà với anh”!
Cô vẫn đang thở hổn hển, có phần hơi sửng sốt, dường như không kịp phản ứng lại.Thế nhưng, biểu cảm này của cô lại làm Diệp Hạo Ninh một lần nữa tức điên lên,dù biết rõ rằng lúc này tâm trí của cô chưa kịp hoàn hồn nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ lạnh lùng,khóe môi nhìn như đang cười, giọng điệu hoàn toàn nhẹ nhàng và chậm rãi: “Em không phải đã quên là mình còn có nhà chứ?”
Cũng không đợi cô trả lời, liền buông tay quay người bước đi nhanh, bỏ mặc cô mất trọng tâm nghiêng ngả về phía sau. Cuối cùng, tấm ván cửa đánh cái rầm sau lưng, rung đến mức căn phòng trống không dường như vẫn còn tiếng vọng lại.
Thân thể Tiếu Dĩnh cũng rung chuyển theo, sau đó quát ầm lên: “ Đồ thần kinh!”. Sau đó cô đứng thẳng người mở vòi nước, thấm nước lạnh lau đôi môi, như thể để nguôi nguôi cơn giận.
Thật ra Diệp Hạo Ninh chỉ là đi xuống lầu, nhất thời chưa rời khỏi đó, anh vẫn ngồi trong xe hút điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên vẫn thấy ánh sáng vọng ra từ khe cửa sổ.
Thì ra đó không phải là ảo giác, thì ra có một người như thế thật, có thể khiến Tiếu Dĩnh khi gặp mặt giọng điệu đã trở nên mất tự nhiên, cuối cùng thì vội vã bỏ chạy, cơ hồ là vội vã chạy trốn. Hệt như đứa trẻ khi bị đánh bại, rõ ràng là đã thua rồi, nhưng vẫn không chịu là mình thua, vẫn cố tỏ ra bộ mặt và dáng vẻ có bỏ chạy cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Kỳ thật cô chỉ là một đứa trẻ, tính tình cố chấp lại cứng đầu, trước đây có lần vô tình xảy ra tranh chấp, cái điệu bộ ngoan cố ấy vẫn thường khiến anh phải phì cười.
Thế nhưng giờ đây, Diệp Hạo Ninh cười không nổi, chỉ đột nhiên cảm thấy phiền muộn, đưa tay lên kéo chiếc cà vạt xám bạc xuống. Giơ lên trước mặt nhìn, sắc mặt anh trầm xuống, mím chặt môi rồi tiện tay ném nó xuống băng ghế sau. Sau đó, dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở, ngang nhiên bỏ đi.
Tiếu Dĩnh mấy ngày liên tiếp đều nghỉ ngơi không tốt, tối nào cũng nằm mơ, nội dung rối tinh rối mù. Lúc thì mơ thấy chính mình chạy như điên trong thế giới mông lung, trước mặt lúc nào cũng có một cái bóng, không gần cũng không xa. Người đó chưa bao giờ quay đầu lại, nhưng cô thì lại rất rõ ràng—-rõ ràng chỉ là trong cơn mơ, nhưng trong lòng biết rõ anh ta là ai. Nhưng lại có lúc mơ thấy một gương mặt tuấn tú khác, lần này thì rõ ràng mười mươi, ngay đến nụ cười đọng lại nơi cuối mắt của người ấy cũng hiện rõ ngay trước mặt, gần đến mức đưa tay ra là có thể chạm đến.
Thế nhưng cô lại cảm thấy xa lạ, vẫn là nghĩ không ra tên, cố tình không muốn nghĩ đến, cứ thế mơ hồ để sang một bên mà trong giấc mộng cứ nhớ lại mãi, thế nên mỗi lần choàng tỉnh rồi lại thức suốt đêm, bởi vậy mà càng thêm mỏi mệt.
Cuối cùng, vẫn là Hứa Nhất Tâm phân tích và rút ra kết luận, cô nàng nói: “ Cậu quen Diệp Hạo Ninh được nửa năm thì cưới luôn, sau đó chỉ sống với nhau được không đến hai năm, trong đó mất hết một nửa thời gian là chiến tranh lạnh, đương nhiên không thân thiết bằng Trần Diệu rồi. Cũng còn chưa tính, 20năm tình cảm nhá, cứ cho là hóa thành tro bụi thì cũng đều nhận ra.”
Tiếu Dĩnh thật sự muốn phản bác, nhưng bọn họ là vợ chồng cơ mà, không phải sao? Cho dù có hồ đồ đến mức nào, thì cũng không thể nhiều lần không nhớ nổi tên của Diệp Hạo Ninh. Trạng thái này, tuy chỉ là cảnh trong mơ, nhưng vẫn cảm thấy có cảm giác tội lỗi.
Hứa Nhất Tâm lại nói: “ Nếu không thì là chính cậu không yêu chồng mình, nên trong tiềm thức đã gạt anh ấy ra bên ngoài ký ức. Không phải là tớ nói cậu, Tiếu Dĩnh à, điều kiện cuộc sống cậu bây giờ, nếu đổi lại là người khác biết tìm ở đâu ra? Họ Diệp đó có gì không tốt hả? Vừa đẹp trai, vừa có tiền, vóc dáng cũng bảnh. Trước đây đối xử với cậu cũng không tệ. Nhà cửa, xe cộ tất tần tật đều mua cho câu, nhẫn cưới kim cương của cậu còn to hơn hai chiếc nhẫn của tớ cộng lại….”
“ Thôi được rồi.” Tiếu Dĩnh thật sự nhịn không được cắt ngang lời cô nàng, mỉm cười nói: “ Nói tới nói lui, tớ chỉ nghe mỗi một chữ, tiền. Như vậy mà gọi là tốt ư?Cậu hình như còn hiểu anh ta hơn tớ nữa”.
“ Cậu cũng hiểu Trần Diệu đấy thôi! Kết quả thì sao hả? Kẻ đó chả phải nói đi là đi đó sao, vẫy vẫy tay không mang theo một áng mây màu.”
Tiếu Dĩnh không khỏi sửng sốt, rồi đột nhiên trầm ngâm, hơi hơi hạ mắt xuống, bỏ đi lật tờ báo trên giường.
Hứa Nhất Tâm lúc này mới ý thức được mình nhất thời nói nhanh quá, dừng lại, rồi hạ thấp ngữ khí: “ Cho nên tớ mới nói, người trong cuộc không tỏ, người ngoài cuộc mới rõ. Có lúc vẫn là người ngoài cuộc chúng ta nhìn rõ nhất, biết ai mới là tốt. Theo tớ thấy, Diệp Hạo Ninh quả thật là tuyệt, từ trước đến nay giao thiệp bên ngoài cũng chỉ dẫn cậu đi cùng”
Cô nàng nói chuyện nhưng vẫn không bỏ dở việc lên mạng, thao tác rê chuột rất trơn tru, thông thuộc đường đi nước bước tìm những tin tức xì căng đan làng giải trí. Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại, nhìn vào màn hình.
Hai giây sau, lại quay đầu lại, chỉ thấy Tiếu Dĩnh vẫn ngồi xếp bằng trên giường, vẫn là bộ dạng lão tăng ngồi thiền ấy.
Cô nàng chán nản, đột nhiên giận dữ nói:” Coi như nãy giờ tớ chưa nói gì!”
Điều này quả thật có chút khác thường, bởi lẽ Hứa Nhất Tâm lúc bình thường mà đã hứng lên, không nói trên hai tiếng thì tuyệt đối không nghỉ, bây giờ ngữ khí lại mau chóng thay đổi, khiến Tiếu Dĩnh bất giác ngẩng đầu lên:” Hả?”
Ánh mắt dõi theo liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc trên màn hình vi tính.
Do phản quang, nên nhìn không rõ, nhưng cô chỉ liếc nhìn cũng đã nhận ra, huống hồ lúc này, đầu óc cô tđang ỉnh táo cho nên không đến nỗi quên mất tên của người đó.
Cô ngớ người ra, nheo mắt cười: “ Vạch áo cho người xem lưng ư?” Ồ, tấm hình chụp Diệp Hạo Ninh trông thật đẹp trai, tay cầm ly rượu đứng trước ống kính cười cười nói nói, vẻ mặt anh tú hơn người. Còn gây ấn tượng với khán giả nữa là một mỹ nữ đẹp tuyệt trần diện bộ sườn xám cách điệu bên cạnh anh, nụ cười dịu dàng nghiêm trang. Nếu như thay thế bằng bức ảnh đen trắng, hoàn toàn có thể sánh với mỹ nữ quý tộc Thượng Hải trước đây.
Hứa Nhất Tâm bĩu môi nói: “ Được dịp góp vui ư? Thật ra trong lòng có chút hoài nghi, bởi vì hai người tring ảnh cử chỉ dường như rất ăn ý.
Cô nàng tiện tay click vào dấu chéo đỏ,đóng website lại, còn Tiếu Dĩnh thì đi chân trần xuống giường, đuổi cô nàng ra khỏi chỗ ngồi, nói:” Để tớ chơi game cái nào!”
Mở trò game QQ, Tiếu Dĩnh nghĩ thầm, cảm giác tội lỗi cái thá gì chứ! Coi người ta bộ mặt rạng rỡ đắc ý, doanh nhân thành công đã kết hôn, sánh vai cùng mỹ nữ rêu rao khắp nơi thế kia thì bị người ta quên tên trong giấc mơ cũng đáng đời lắm! ( Há há, oan anh quá chị ơi >_<)
Kết quả là đêm hôm đó, quả nhiên cô không nằm mơ thấy anh nữa, cả bóng dáng Trần Diệu cũng không còn xuất hiện nữa. Đó quả là một việc tốt, nhưng cứ đến phút cuối cùng, cô lại gọi tên Diệp Hạo Ninh rồi bừng tỉnh lại, bốn phía tối thui, rõ ràng là căn phòng không lớn, lúc này lại phảng phất tiếng vọng lại.
Tiếu Dĩnh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một thân một mình nằm trên giường, tim vẫn đang đập rất mãnh liệt, hoàn toàn không dám nhớ lại cơn ác mộng lúc nãy. Thật ra nội dung giấc mơ khi tỉnh lại đã cảm thấy rất mơ hồ rồi, chỉ nhớ rõ cái cảm giác kinh dị, dường như một mình cô bị bỏ rơi trong bóng tối sâu thăm thẳm, cố gắng tìm một điểm tựa, một sự cứu trợ. Thế nhưng trong cơn mơ chẳng có lấy nửa bóng người xuất hiện. Sau khi kiếm tìm khắp nơi không được,cô lại nghĩ đến con người buổi sáng đã bị cô hận đến nghiến răng. ( chị ơi về ở với anh đi, gặp ác mộng khắc có điểm tựa liền XD)
Đến khi trời sáng, cô ũ rũ suy sụp nói với Hứa Nhất Tâm: “ Sau này tất cả tin tức liên quan đến con người ấy, tớ cũng không muốn biết đâu!”
Chứ còn gì nữa? Thật đúng là gặp phải ma rồi. Rõ ràng là 1 tháng trước vẫn yên yên lành lành, cuộc sống yên bình trôi chảy hàng đêm ngủ ngon, nhưng kể từ sau khi con người đó đột ngột xuất hiện, cô dường như không có ngày nào là yên ổn, ác mộng vây quanh, mỏi mệt không dứt.
Thế nên, thừa dịp cuối tuần, cô thật sự cần phải thư giãn, vậy mà có người vẫn không chịu buông tha cô. Lúc nhận cuộc điện thoại của Trần Diệu, Tiếu Dĩnh đang chăm sóc da mặt với đồng nghiệp ở thẩm mỹ viện, khí điều hòa trong phòng mát rười rượi, cô đắp mền bắt đầu tán chuyện trên trời dưới đất, chẳng mấy chốc mà cảm thấy buồn ngủ.
Điện thoại bất chợt rung lên, cô suýt giật nảy mình, sờ soạng lần tìm, áp điện thoại vào tai, trả lời mơ hồ: “Xin chào, ai ở đầu dây vậy?” Vẫn là khẩu khí thường ngày đi làm, không sao sửa được. Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nói:” Xin chào, anh là Trần Diệu!” Khẩu khí cũng lịch sự khách khí
Chương 6
Dịch bởi: Ying Li
Nguồn: taoyingli.wordpress
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nói:” Xin chào, anh là Trần Diệu đây”. Khẩu khí cũng lịch sự khách khí.
Tiếu Dĩnh nhíu mày mở to mắt, đưa điện thoại ra trước mặt xem, lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra số sim điện thoại kết nối từ thành phố C.
Lúc đầu để giảm thiểu rắc rối, sau khi đến đây làm việc cô đã trực tiếp đổi điện thoại mới, có thể sử dụng được cả hai sim, thế là ngay cả tin nhắn báo cho bạn bè thông báo đổi số điện thoại cũng không cần phí công gửi.
Thế nhưng, Trần Diệu lại vẫn còn nhớ số điện thoại của cô.
Cô vốn tưởng là anh đã sớm quên đi rồi thế nên mới khiêu khích làm khó anh như vậy.
Trần Diệu nói:”Ra ngoài ngồi chơi không?”
Lúc này cô còn tâm trí nào mà làm đẹp nữa chứ? Đành ngồi dậy nói:” Được thôi”
Thật ra Tiếu Dĩnh trước giờ mù tịt đường xá, khoảng thời gian đến thành phố B, chỉ toàn là Hứa Nhất Tâm dắt đi những phố xá mua sắm chủ yếu, khó khăn vất vả lắm mới có thể nhớ lờ mờ tất cả những nét kiến trúc của đoạn đường phố xá tấp nập nhộn nhịp.
Lúc cần thì trực tiếp đi xe điện ngầm hoặc bắt xe taxi. Cho nên đến tận bây giờ, phạm vi hoạt động ở bên ngoài chỉ gói gọn ở công ty, căn hộ đang thuê và khu phố mua sắm. Còn địa điểm gặp mặt Trần Diệu vừa nói, cô chưa nghe qua bao giờ, nhưng lại không muốn anh đến đón, kết quả là tốn 1 khoảng thời gian mới tới được đó. Trần Diệu đã ở đó đợi, nhạc trầm bổng du dương trong sảnh, thoang thoảng mùi thơm tựa như trầm hương.
“ Dọn món ăn lên được rồi!”Trần Diệu rung chuông gọi bồi bàn, rồi nói với cô:” Sợ em đói nên anh đã đặt món ăn trước rồi!”
Cô cũng nhoẻn miệng cười, nói:” Sao cũng được” ăn cơm vốn không phải là mục đích, hôm nay cô hoàn toàn không có hứng ăn.
Sự thật là, trước đây cũng thường như thế, tất cả mọi việc đều do anh quyết định, còn cô cứ vui vẻ hớn hở theo sau, việc gì cũng không bận tâm, điều duy nhất cô phải làm là ngồi mát ăn bát vàng.
Họ đã quá quen thuộc, đến mức anh hiểu rõ tất cả những gì cô yêu thích và căm ghét. Thế nên từ trước đến giờ vẫn luôn sắp đặt mọi việc rất tốt, cô dường như là người may mắn nhất thế gian này, thật sự là vô ưu vô lo.
Là anh làm hư cô rồi, đã khiến cô quen với những ngày tháng đó, lẽ dĩ nhiên là tưởng rằng mãi mãi sẽ sống cuộc sống như thế, mãi mãi vẫn sẽ có một người chống đỡ bầu trời cho mình như thế……
Kết quả là, cuối cùng khi anh ra đi, cô dường như khóc không dừng không dứt, cứ như thể trút cạn nước trong cơ thể mình. Đồng thời, cũng khiến cả nhà và đám bạn bè một phen hú vía.
Hứa Nhất Tâm thậm chí cũng không chịu nổi, cũng khóc cùng cô, đó cũng là lần cuối Tiếu Dĩnh rơi lệ vì chuyện Trần Diệu bỏ đi. Sau cái đêm đó, khi trời vừa tờ mờ sáng, Tiếu Dĩnh rốt cuộc lau mặt bò dậy, vỗ vỗ vào vai Hứa Nhất Tâm, giống như là an ủi ngược lại người khác vậy,giọng khàn khàn, khóc nức nở theo phản xạ có điều kiện nhưng ngữ khí nói thì hoàn toàn oán hận kiên quyết: “ Có gì to tát đâu chứ!…….chả qua chí là đàn ông thôi mà, thiếu hắn ta trời đất cũng không sụp được…” Đó là lần đầu tiên cô xưng Trần Diệu là đàn ông, hai chữ đó nghiến răng nghiến lợi vọt ra từ miệng cô, như thể chỉ có cách gọi này mới có thể biểu hiện được suy nghĩ phóng khoáng thông suốt của mình.
Và đó cũng là lần đầu tiên, cô phát hiện ra thế giới của bản thân thật ra không sụp đổ hoàn toàn, rốt cuộc thì vẫn có nhiều người đứng về phía cô, vẫn còn nhiều người bên cạnh, cô chỉ là mất đi Trần Diệu mà thôi.
Đúng thế, rốt cuộc thì cô vẫn mất anh rồi.
Đó là bữa ăn nhạt không có vị,hai người trò chuyện trong phạm vi chủ đề an toàn,cô lại nhiều lần thất thần lạc đề, thậm chí còn hoảng hốt hỏi:” Paris thú vị chứ?ngước mắt nhìn lên bắt gặp nụ cười dịu dàng ôn hòa của anh, lúc này mới chợt bừng tỉnh ra. Ồh, anh ấy rõ ràng là đi nước Anh cơ mà.
Nhưng anh vẫn trả lời:” Rất tuyệt, đặc biệt là tháp Effen về đêm, mọi người cảm thấy nó bình thường, riêng anh vẫn thấy nó rất đẹp”
“ Ồh, vậy sao?” Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng vô thức nhấc lấy chiếc thìa dưới ánh sáng bạc lóe sáng khác thường ấy, lại càng tô điểm làn da trắng nõn nà như da em bé.
Đôi lông my dài khẽ rũ xuống, rung động như cánh bướm tung bay trong cơn gió nhè nhẹ, cô im lặng một lát mới khẽ nhếch mép nói tiếp:” Em chỉ mới thấy trên tivi thôi, chắc là phải đẹp lắm!”
Cô rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng giọng điệu trầm xuống, lại như hơi trầm mặc, Trần Diệu nghe như thấy có tiếng động trong lòng.
Bàn tay cô đặt tại mép bàn, cách anh không tới mười centimet, kỳ thực chỉ cần nhè nhẹ hướng về phía trước là lại có thể nắm chặt trong tay đôi bàn tay mềm mại ấm áp đấy rồi, nhưng anh lại âm thầm nắm chặt tay dưới bàn, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể ngăn lại những rung động kìm nén quá lâu.
Thật ra anh rất muốn nói với cô, mấy tối ở khách sạn, đối diện ban công là tòa tháp cao lớn nổi bật, buổi tối không ngủ được đưa mắt ngước nhìn lên ánh đèn rực rỡ ấy. Có lúc lại xuất hiện thứ ảo giác, cứ ngỡ rằng bên mình còn có một người, cứ tưởng rằng giây phút này đây có thể nghe thấy tiếng reo hò kinh ngạc giòn tan của cô. Sau đó, anh quả nhiên có xúc động, nhấc điện lên định gọi một cuộc đường dài, nhưng vẫn thường nhấn đến số ký tự cuối thì anh lại từ bỏ.
Nghe nói cô vẫn sống rất vui. Lúc trước nếu như chính anh xoay người đi đã đoạn tuyệt như thế, thì giờ đây cớ sao lại kích động cô nữa làm gì chứ?
Thế nhưng đến khi gần về nước, anh mới trăn trở lần tìm nghe ngóng tin tức của Tiếu Dĩnh thông qua những người quen cũ, đều là những lời lẽ gần xa không tỏ tường, hoặc có lẽ là những tình hình không rõ ràng, chỉ là nói cô đột nhiên thuyên chuyển công tác đến thành phố B, dường như là vừa mới ly thân với chồng.
Chính là vì đã quá hiểu rõ tính cách Tiếu Dĩnh, thế nên anh nhất thời không khỏi lo lắng, muốn biết tình hình hiện nay của cô xem rốt cuộc là có tốt đẹp hay không
Tuy thế, bất luận có vặn hỏi thế nào, câu trả lời của Tiếu Dĩnh tối hôm đó vẫn cứ là em vẫn sống vui, sống tốt, trước sau kiên định như một, những việc khác không nói gì thêm, thanh toán tiền xong đứng lên vội nói:” Em phải về đây!”
Kỳ thực một bữa ăn hai người ngồi đối mặt nhau,chưa nói được gì với nhau thì cô đã đòi về rồi.
Con phố dài tĩnh lặng, hai bên đèn đường sáng choang, anh đi phía sau, thế nên cô ra sức cố gắng khống chế bước chân của mình.
Rồi anh đưa mắt dõi theo bóng cô xa dần, bất chợt nghĩ, có lẽ năm đó cũng là như thế, chỉ có điều hôm nay đảo ngược lại mà thôi.
Hóa ra, đứng nhìn một người ra đi rời xa mình đầu không ngoảnh lại, chính là cảm giác này đây, rõ ràng là chỉ cách nhau không tới vài thước, nhưng đưa tay ra lại không thể chạm đến, không cách gì chạm vào được nữa.
Chẳng ai nghĩ rằng, họ lại đi đến bước đường này, cũng như chẳng ai lường trước được, một việc ngoài ý muốn cực kỳ bình thường của những năm tháng
trước đây lại sắp đặt an bài cho những xích mích và gắn bó lâu dài sau này.
Khi Tiếu Dĩnh lên năm tuổi, vì lý do điều động công tác của cha mẹ, cả nhà đã phải rời khỏi miền quê.
Kỳ thực rời xa đám bạn trẻ cùng quấn quýt bên nhau suốt đêm ngày, trong lòng Tiểu Dĩnh không vui chút nào, nhưng dù sao ngày ấy cũng vẫn còn nhỏ tuổi, rồi cũng rất nhanh thích ứng với hoàn cảnh.
Lúc đó nhà cô đến sống ở khu nhà trệt, từng hộ gia đình sống sát cạnh nhau, tạo thành một khoảng khuôn viên rộng, quan hệ hàng xóm láng giềng cũng đặc biệt khắng khít.
* Chú thích: Đây là kiểu nhà truyền thống của Trung Quốc, vài căn hộ sống chung trong 1một khuôn viên, mỗi hộ một nhà biệt lập nhưng vẫn rất khắng khít với nhau vì sinh hoạt chung một khuôn viên.
Trong sân nhà cũng có một bạn nhỏ trạc tuổi Tiểu Dĩnh, tối hôm đầu tiên chuyển nhà đến, thì đã đứng ngoài rủ Tiểu Dĩnh cùng nhau chơi trò chơi. Dưới bầu trời sao sáng mùa hè ấy, đám trẻ con ngây thơ vô tư nô đùa vui vẻ. Trong đám ấy ai cũng tốt, duy chỉ có một người Tiểu Dĩnh không thích. Đó là 1 cậu con trai, rõ ràng là chỉ nhỉnh hơn cô một chút, mọi người đều đồng trang lứa như nhau, nhưng cậu ta lại có vẻ chững chạc hơn nhiều, thậm chí những bạn lớn tuổi hơn lại rất nghe lời cậu ta, quả là một vị vua con, với bộ dạng vừa hô hoán trăm người phục tùng.
Tiếu Dĩnh vẫn là không thích cậu ta, bởi lẽ cậu ta cứ thích kêu gọi hô hào mọi người cùng đi đi chu du thám hiểm, hoặc giả làm những việc xuất chúng khác người. Ban ngày người lớn đi làm hết, sân nhà náo loạn một trận long trời lở đất
đến khi trời chạng vạng tối, thường nghe thấy tiếng quở mắng răn dạy con cái của cha mẹ hòa quyện cùng khói bếp trắng, cứ thế bay lượn lờ đến những nơi xa xa.
Con người này thật là xấu! Lúc đó theo khuôn phép cư xử lại đặc biệt diu dàng khéo léoTiếu Dĩnh trong lòng vẫn cứ nghĩ như thế, bình thường cũng không tỏ vẻ sắc mặt tốt với anh, những người còn lại đều phụ họa cho anh, chỉ có cô là không! Tận đáy lòng luôn cảm thấy anh không phải là người tốt.
Nhưng anh dường như chưa bao giờ để mắt tới cô, có lẽ là vì cô quá yếu ớt, lại không nổi bật, lại có lẽ vì đã sớm mẫn cảm nhận thức được rằng cô bé mới đến này có gì đó ghen ghét và khinh khỉnh đối với anh, thế nên ngày thường chơi thì vẫn chơi, nhưng anh tuyệt nhiên không nói câu nào với cô.
Thế mà, cũng chính cái “kẻ xấu” trong lòng Tiếu Dĩnh này, về sau đã giúp cô giải vây, đã cứu cô thoát khỏi tay cô bé hống hách kiêu căng
Lúc đó, cô đã bị đối phương đẩy ngã xuống đất, đất cát văng lên tung tóe, làm bẩn chiếc tất trắng tuyết cùng chiếc váy búp bê mới tinh. Một cặp mắt đen lau láu mở to nhìn, không chịu chớp mắt, chỉ sợ môt giây sau giọt nước mắt như hạt đậu sẽ rớt xuống.
Nhưng bàn tay cô vẫn ôm chặt đồ ăn vặt trước ngực, không cam lòng để đối phương cướp đi.
”Đưa cho ta” Đứa bé gái đó tiến sát gần
“Không đưa”
Trong khoảnh khắc đó hai người lại tiếp tục giằng co đánh nhau, cô chỉ cảm thấy đau ở cánh tay, hét to:” Đồ đáng ghét!……..cái miệng nhỏ nhỏ xíu, nước mắt suýt chực trào ra.
Lúc này, đột nhiên trên đỉnh đầu vọng lại tiếng nói:” Này, không được ức hiếp bạn ấy!” Rõ ràng đều ngây ngô như nhau, nhưng lại mang vẻ dáng dấp uy nghiêm. Kỳ thực lúc đó trong mắt đã ngân ngấn nước, chẳng nhìn rõ cái gì, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng đều là màu trắng mờ mờ, cảnh vật xung quanh trong mắt cũng lòe nhòe biến dạng.
Đứa bé gái dã man đó rốt cuộc cũng dừng lại. Tiểu Dĩnh thở hổn hển ngẩng mặt nhìn lên, bím tóc bù xù, chỉ nhìn thấy một bóng hình, đứng chặn giữa mình với “ kẻ thù”. Ánh mặt trời giữa trưa gay gắt, cô cứ ngỡ như cả người anh đều phát sáng, khiến cô không tài nào mở mắt ra được.
Đúng thế, đúng tại thời điểm ấy, như thể từ trên trời, hoàng tử đến giải cứu công chúa, tuy là trong tay không cầm thanh bảo kiếm, không cưỡi ngựa bạch mã, tuy rằng nàng công chúa này toàn thân bẩn thỉu, kỳ thực thì càng nhìn càng giống cô bé lọ lem, thế nhưng giay phút này đây, địa vị của anh trong lòng cô không ai có thể sánh bằng.
Cũng giống như tên gọi của anh*, nho nhã tuấn tú, đứng trước mặt cô, tất cả đều chói lòa
Từ đó về sau, cô cam tâm tình nguyện bám đuôi anh, coi anh như vị hoàng tử chân mệnh thiên tử của mình
Bởi lẽ trong cổ tích, hoàng tử và công chúa sẽ có cuộc sống hạnh phúc, không phải thế sao?
*Chú Thích: Tên Diệu âm Hán Việt có nghĩa là chiếu rọi, sáng chói
Gần như vậy, xa đến thế Gần như vậy, xa đến thế - Tình Không Lam Hề