Số lần đọc/download: 794 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:33:18 +0700
Chương 17
K
ế hoạch “rước nàng về dinh” bằng một lễ cầu hôn hoành tráng bỗng nhiên thiếu vắng nữ nhân vật chính, thật đúng là trò cười. Đúng tám giờ hai mươi tám phút tối, khu vực xung quanh tòa nhà giải trí “Phi” được giải tán, thế rồi một tràng pháo hoa bay vọt lên không trung, thắp sáng cả bầu trời đêm, huy hoàng rực rỡ chẳng khác nào ban ngày. Đèn đóm trong hội trường vừa được tắt bớt. Người ta đã mang lộn chiếc bánh kem chín tầng đặt làm riêng, rồi chẳng rõ tự khi nào mà hoa hồng đã xếp vào vị trí vốn có.
Tấm rèm dày nặng rủ buông, che kín ba mặt tường dần dần kéo mở vào chính lúc đó, hướng tầm mắt ra ngoài vách kính, trăng vằng vặc treo ngoài khung trời lơ lửng, trong ánh pháo hoa huy hoàng, sông ngân lấp lánh cũng nhạt phai ít nhiều.
Thế mà Lương Phi Phàm đứng dưới ánh đèn chiếu kia, tay cầm chiếc nhẫn cầu hôn, vé mặt thất thần. Cả buối tối bị làm rối tinh rối mù. May mà đến giây phút cuối cùng, đôi bạn trẻ vẫn về với nhau. Trải qua nhiều chông gai, trắc trở, rước được nàng về dinh đã thỏa mãn niềm mong mỏi bấy lâu nay của Lương Phi Phàm.
Vào lúc nửa đêm, toàn bộ ban điều hành của Lương Thị cùng người nhà đã quây quần bên nhau để cùng thưởng thức bữa đêm sau một buổi tối kinh hồn bạt vía. Cố Minh Châu mắng cho cô em ngây thơ xốc nối của mình một trận như tát nước, làm Lương Phi Phàm phải nhăn nhó vì xót người yêu, ánh mắt cánh cáo của cậu ta bắn tới tấp vè phía Cố Minh Châu, Cố Minh Châu tức điên lên được - đúng là cái thằng không biết điều, chị đã giúp lại còn!
Sau cả một buối tối bận rộn, son phấn đã nhòe nhoẹt, người bã ra vì mệt. Giữa chừng, Cố Yên bải hoải ngã vào người Lương Phi Phàm,ngủ gà ngủ gật.
Thấy thế, đám anh em của Lương Phi Phàm liền thức thời nháy nhau tỏ ý “đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng” thế rồi cả đám vội vội vàng vàng giải tán, ai về nhà nấy, vợ ai người nấy lo.
Cố Minh Châu gọi điện cho Dung Lỗi từ trước đó, lúc cô ra ngoài đợi thì xe anh đã tới.
Trên xe, cả hai người đều hết sức kiệm lời. Cố Minh Châu ngả người tựa vào cánh cửa, lòng thầm nghĩ đến biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra vào tối nay. Xe cộ trên đường thưa thớt, Dung Lỗi cho xe chạy rất nhanh, lúc dừng đèn đỏ, anh liếc nhìn sang người phụ nữ ngồi cạnh đang nhắm mắt, có vẻ đang thiu thiu ngủ.
Về đến chung cư nhà mình, anh cho xe đỗ thật êm rồi nhẹ nhàng xống xe toan bế cô lên. Bất thình lình cô mở choàng mắt, nhìn trân trân vào gương mặt đang kề sát mặt cô với dáng vẻ lom khom của anh.
Sau mấy giây sững sờ, gương mặt anh đanh lại. Anh tháo đai an toàn xong liền kéo cô xuống xe. Cô để kệ cho anh kéo, từ lúc xuống xe, cơ thể rũ rượi của cô cứ gắn chặt lấy anh y như Cố Yên lúc dựa vào người Lương Phi Phàm.
Ôm cô đi được mấy bước, anh thở dài rồi quay người bế xốc cô lên. Không ngoài dự liệu của Cố Minh Châu, cô liền choàng tay qua cổ anh, vùi mặt vào lồng ngực ấy, tha hồ hít hà thật sâu, nụ cười phớt trên môi.
Tình yêu thực chốt là một sự thỏa hiệp, còn giới hạn mà Dung Lỗi dành cho Cố Minh Châu có lẽ vô hạn.
Cả ngày mải lo tính toán sách lược tác chiến đã thấm mệt rồi. Bây giờ phải bế một người nặng hơn bốn mươi cân từ tầng trệt lên tầng mười bảy, rồi mở cửa vào nhà, thả cô xuống sofa. Dù có được đi thang máy thì cũng đủ hành anh mệt thử không ra hơi.
Nhìn sắc mặt anh là cố Minh Chầu đã tinh ý hiểu ra ngay, cô ôm ghì cổ anh, kéo anh ngồi xuống ghế, còn mình chạy ào vào buồng ngủ chuẩn bị nước cho anh ấy tắm rửa.
Dung Lỗi ngã vào ghế sofa, chân tay dang rộng hình chữ đại, người không buồn nhúc nhích, Cố Minh Châu quỳ trên ghế, tay day nhẹ lên trán anh.
“Hôm nay Dung Nham lại nghịch dại gì à? Mới rồi nhà gọi điện báo tối nay nó vừa điều động một máy bay trực thăng quân sự, bay thắng đến Amsterdam?” Dung Lỗi uể oải hỏi.
Cố Minh Châu hừ mũi, “Nó lừa cô em gái yêu dấu của em, làm con bé chạy cuống cả lên. Phen này Lương Phi Phàm bẽ mặt không biết để đi đâu. Từ hồi nào đến giờ, hôm nay em mới được thấy dáng vẻ kích động của cậu ta."
Dung Lỗi chẳng lấy làm hứng thú với câu chuyện, anh chỉ ậm ừ cho qua: “Đã định ngày cưới chưa?"
“Chưa,” Cố Minh Châu thở vắn than dài, “Bố em không đồng ý cho hai đứa nó lấy nhau, Cố Yên chưa biết gì đâu, giờ em đang phải giấu đầu giấu đuôi. Bao giờ khuyên được ông cụ ra nước ngoài phẫu thuật, em sẽ nhân lúc ông cụ vắng mặt rồi tống quách Cố Yên đi lấy chồng.”
Dung Lỗi mỉm cười bảo "ừ, cách làm rất Cố Minh Châu. Tròn méo thế nào thì Cố Yên cũng đành chịu em vậy.”
Trái qua một buổi tối với quá nhiều điều khác thường, tự dưng lại có một cuộc nói chuyện bình thường. Dung Lỗi không hề đả động đến việc rửa tiền nên Cố Minh Châu cũng vờ như bâng quơ, “Người trong thì quáng, người ngoài thì sáng, tình cảm Cố Yên dành cho Lương Phi Phàm ra sao, em nhìn là biết.
Phương Diệc Thành chẳng còn cơ hội nào đâu."
Dung Lỗi vẫn lim dim, giọng nhạt nhẽo báo, “Em và Phương Phi Trì có thể làm này làm nọ với nhau thì sao Cố Yên và Phương Diệc Thành lại không thể về với nhau?"
“Cố Yên không phải em, không nhất thiết phải ôm đồm vào người.” Cố Minh Châu phớt lờ lời châm chọc của anh, “Tự do không có nghĩa là anh muốn làm gì cũng được. Tự do chân chính tức là anh không phải làm những gì mà anh không thích. Con cả như em, làm gì có được diễm phúc đó. Bản thân em đã không có rồi thì đương nhiên em phải dốc sức bảo vệ em gái mình, để nó có được một cuộc sống tự do thoải mái.”
“Ờ, vĩ đại thật." Dung Lỗi thấy chướng tai bèn buông thõng một câu khen, đoạn bật dậy đi tắm. Cố Minh Châu bĩu môi, rồi lại như một cô bé con lon ton theo anh, nào là lấy khăn mặt, lấy quần áo, cuối cùng là trải giường chiếu chuẩn bị đi ngủ.
Lên giường tắt đèn, Dung Lỗi nằm quay lưng về phía cô, Cố Minh Châu dán mình lên lưng anh, mơn trớn nhè nhẹ. Anh từ chối cô bằng giọng uể oải: “Hôm nay anh mệt lắm.”
“Em có ý gì đâu... em cũng mệt lắm chứ bộ.” Cố Minh Châu ôm ghì eo anh, “Em đã suy nghĩ cả một buổi tối về những gì anh nói. Trước kia em cứ nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ nói gì, nhưng nghe anh nói xong, em lại thấy buồn. Đá này, em bảo, em không hợp với nghề kinh doanh, em cứ như... ếch ngồi đáy giếng, phải vậy không nhỉ? Mấy năm qua nếu không có Lương Phi Phàm và Phương Phi Trì, có lẽ Vi Bác đã tan tành trong tay em rồi.”
Sau tiếng “ừ” rất khẽ, anh hói “Thế nên em muốn xin anh hãy tha cho Phương Phi Trì chứ gì?"
Cô áp tai lên lưng anh, nơi có con tim đang đập, từng nhịp đều đều mà sao ruột gan cứ rối bời bời. Xin anh ư? Cũng chẳng phải cô không thể hạ mình, nhưng... xin anh ấy, liệu có làm anh ấy tức điên lên không? Có lẽ anh nói thế chỉ để thử cô, thử xem Phương Phi Trì quan trọng với cô đến cỡ nào.
Đồ chết bầm, Cố Minh Châu thấy oan ức quá, gã này lằng nhằng kinh lên được.
“Không rõ nữa, chuyện của đàn ông các anh, em sao biết được." Cố Minh Châu thầm thì, rầu rĩ, “Bây giờ em sợ anh một phép rồi đấy, nhỡ đâu có câu nào làm anh nổi sùng thì sao... Anh càng lúc càng gớm đấy nhé, đồ đáng ghét!”
Qua lớp áo ngủ mỏng manh, hơi thở của cô thấm vào từng thớ thịt trên lưng anh, hơi nóng hầm hập từ nơi ấy dần lan rộng ra rồi chui tọt vào trái tim anh. Dung Lỗi xoay người, ôm cô vào lòng, cánh tay anh gối dưới đầu cô, cằm tì lên đỉnh đầu cô ấy, hai cơ thế ghép lại với nhau, ăn khớp như trời sinh.
Dung Lỗi ôm thật chặt cô nàng nhỏ nhắn mảnh mai trong lòng mình, tay kia vỗ lên lưng cô, “Em khỏi phải thử anh, anh cứ nói để em rõ, trong tay anh đang nắm chắc mọi chứng cứ về hành vi rửa tiền của Phương Phi Trì. Nếu em đã bảo lúc chuyển tiền, em không nghĩ được nhiều đến thế thì ngay bây giờ anh sẽ phân tích để em biết. Rồi sau đó đừng xen vào chuyện này nữa.”
Cơ thể Dung Lỗi cứng đờ, Cố Minh Châu cựa mình rúc sâu vào lòng anh. Cánh tay vắt ngang eo anh bắt đầu miết nhẹ lên bờ lưng, cho đến khi anh bình tĩnh trở lại, hơi thở dài và đều. Cô ngẩng đầu, thơm lên yết hầu anh, “Vậy... anh định giải quyết thế nào. Hôm nay Trần Ngộ Bạch báo em, mấy cơ quan chức năng có liên quan đều đến tìm anh à” Tuy buồn ngủ díp cả mắt nhưng cũng thấy liêu xiêu bởi động tác vuốt ve của cô, song anh lại thấy bực, vì cái kiểu cô cứ vòng vo tam quốc xoáy mãi vào chuyện của Phương Phi Trì. Anh ôm cô chặt hơn, đoạn khẽ gắt lên: “Ngủ đi!”
Cố Minh Châu giật mình, huých cho anh một cú rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
Sau tối đó, nếu không ở Vi Bác hoặc Lương Thị, bắt buộc Cố Minh Châu phải gọi điện báo cáo lộ trình với Dung Lỗi. Đi làm hay tan ca đều do anh đưa đón tận nơi.
Thoạt đầu, Cố Minh Châu còn thấy khó chịu, nhưng sau cái lần suýt bị mấy gã bặm trợn mặc đồ đen xách súng bắt cóc thì cô tuyệt nhiên không dám ý kiến ý cò với sự quản chế 24/24 của anh nữa.
Rắc rối của Phương Phi Trì rất nhanh đã qua đi, anh từng liên lạc với Cố Minh Châu, báo cô rằng hiện tại mình chí còn hai bàn tay trắng nên bọn bên Mỹ không đến gây sự nữa. Phía cánh sát trong nước không có đú chứng cứ, huống chi anh lại là nhân vật đặc biệt, thế nên qua một thời gian là sẽ giải quyết êm thấm. Nghe anh nói vậy, cô càng thấy rợn tóc gáy. Nhưng lúc đó, cô cũng không nói với Phương Phi Trì rằng Dung Lỗi đã nắm chắc trong tay đầy đú chứng cứ xác thực. Đã nhiều lần cô định bụng sẽ thủ thỉ với Dung Lỗi, nhưng lần nào cũng bị anh áp đảo, đâm ra mối quan hệ giữa họ cũng vì thế mà lúc thì tình thương mến thương, lúc lại mặt nặng mày nhẹ.
Chớp mắt đã đến cuối tuần là ngày Dung Dịch về nước.
Sáng hôm ấy, Cố Minh Châu bừng tính vào lúc bảy giờ hơn, nằm trong lòng anh chừng hai mươi phút là cô đã thấy sốt ruột, thế rồi khẽ khàng nhấc tay anh ra, leo xuống giường, mặc quần áo, đánh răng, tắm rửa.
Lúc cô ra khói nhà tắm, Dung Lỗi đang ngồi nghệt mặt trên giường, hình như vừa mới dậy và chưa lấy gì làm tinh táo cho lắm.
“Còn sớm, anh cứ ngủ thêm một lúc nữa đi, chín giờ em gọi anh.” Cố Minh Châu vừa cầm khăn lau tóc, vừa bảo anh.
Dung Lỗi vẫy tay gọi cô, cô bèn quay lại chiếc giường vừa mới bước xuống. Anh chồm người kéo cô nằm xuống, đè lên cô, vừa hôn vừa vuốt ve đầy tha thiết, Cố Minh Châu vỗ vào lưng anh, làm bộ từ chối, "... Đừng... lát nữa còn phái ra sần bay đấy...”
Bàn tay anh thò vào trong lớp áo tắm, bắt đầu dạo chơi qua các chốn. Anh còn cắn bờ môi cô, ngậm đầu lưỡi ấm mềm ấy toan hút cạn mọi hơi thở thanh mát. Mãi cho đến khi chính miệng anh cũng thơm
Mùi kem đánh răng còn vương lại, anh liền chuyến sang hôn cô. cổ Minh Châu cố tình dùng đầu lưỡi mình chặn lại, không cho anh được đà lấn tới, nhưng anh vẫn hùng hổ gõ răng mình vào răng cô. Những tiếng lách cách phát ra như ngọc chạm vào nhau làm Cố Minh Châu dở khóc dở cười, đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Đến gần chín giờ, bài thể dục buổi sáng mới kết thúc, Cố Minh Châu được Dung Lỗi bế vào nhà tắm, tắm rửa lần hai. Mái tóc dài âm ẩm của cô xòa xuống ngực anh, đôi gò má ứng đỏ, cặp môi hơi sưng. Dung Lỗi để cô nằm bên trên, hai cơ thế xếp chồng lên nhau trong bồn tắm, anh giơ chân mở vòi hoa sen, từng tia nước xối xả đáp xuống, có mấy giọt nước bắn vào mắt cô, cô rên lên một tiếng rồi lật người nằm sấp trên ngực anh, quay lưng về phía làn nước.
Dung Lỗi nghịch ngợm mớ tóc đen nhánh buông thõng của cô, cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn như đóng đinh vào cô một lúc rất lầu, sau rồi mới khẽ gọi tên cô.
Cố Minh Châu uế oái đáp một câu “hứ”, song chẳng thấy anh nói gì tiếp, ánh mắt vẫn nhìn thật lâu, lâu lắm, dường như sau một hơi thớ dài, anh mới nhấc cô dậy, lau khô rồi bế ra ngoài.
Leo lên chiếc xe Volvo vừa trờ tới, cô vô tình hói: “Sao lại lái xe này”
“Không để được hành lý.” Dung Lỗi đáp gọn lỏn. Nhưng Cố Minh Châu thì khựng lại, giọng chừng như căng thẳng: “Anh... biết em đi đón ại không'’
“Anh biết mình phải đi đón ai.” Dung Lỗi đùa bâng quơ, song rõ ràng có ý cả.
Sự hưng phấn buổi sáng ngay lập tức bị thế chỗ bởi hoang mang và nghi ngờ, cô đoán chắc anh không biết gì về Dung Dịch, chứ nếu không, làm gì có chuyện giọng anh nghe bình tĩnh thế này. Vậy thì, thái độ răm rắp nghe lời của anh chứng tỏ anh phải đi đón một người mà anh quen - lẽ nào là con bé Fay kia.Nó là người Trung Quốc hồi hương hay là người Pháp mò về đây tìm Dung Lỗi
Bụng bảo dạ không chắc chắn, nên cô vẫn giữ im lặng suốt dọc đường đi, địch bất động thì ta cũng bất động.
Tại sân bay, Dung Lỗi vẫn đứng cạnh cô, chẳng có vẻ gì là đi đón một người xa lạ nào đó.
Trong đám người chen chúc ở cửa ra vào, cách một quãng rất xa, Cố Minh Châu thoạt trông đã nhận ra một cô gái trẻ tầm đôi mươi đội mũ beret, mái tóc ngắn đánh rối, tém về đằng sau, để lộ trái tai có bấm một cái khuyên kim cương màu trắng sáng lóa, áo len dáng dài sợi thô màu trắng vắt trên tay, cô gái kéo theo chiếc vali da màu nâu dòng classic của LV đang thẳng tiến về đằng này.
Cũng từ góc nhìn của Cố Minh Châu, một bóng dáng nhỏ xíu đang ngồi xoay lưng trên đống hành lý, chiếc mũ liền áo màu đỏ trùm kín dầu thằng bé. Cái đầu nhó xíu không ngừng ngó nghiêng, đôi bàn tay hồn nhiên vỗ bôm bốp vào nhau không biết mỏi là gì.
Cố Minh Châu đưa ánh mắt phức tạp nhìn Dung Lỗi đang đứng cạnh bên. Theo ánh mắt cô, Dung Lỗi cũng hướng về phía trước. Bất chợt điện thoại trong túi réo rắt đố chuông, thấy Trình Quang gọi đến, cô bèn nghe ngay. Giọng câu cất lên đầy nôn nóng: “Em đang ở sân bay! Chị đang ở cửa số mấy”
Cố Minh Châu nói rõ địa điểm đang đứng cho Trình Quang hay, hình như cô còn loáng thoáng cảm nhận được cậu ấy đang chạy, giọng nói hổn hà hổn hển: “Fay chính là Nguyễn Hạ! Dung Lỗi không đi Pháp, anh ta đến lúc, học cùng trường với Nguyễn Hạ., Đã xác minh rồi, thật đấy... Em bảo thằng Tam đi đón Hải Đường và Dung Dịch rồi, chị đừng lo!”
Đúng, là thế thật, ngay vào lúc này và ngay trước mắt cố Minh Châu, một cô gái nhỏ nhắn đang lao thẳng về phía Dung Lỗi: áo vải lanh màu trắng phối cùng short bò mài bạc, chiếc thắt lưng da bện hình đuôi sam vắt vẻo lắc lư trên eo theo từng bước chân cô ấy. Đôi chân dài miên man thẳng tắp xỏ đôi boots ƯGG bé cố màu da bò, làn da nâu giòn ấy khiến Cố Minh Châu phái lóa mắt.
Cứ thế, Cố Minh Châu đã thấy con bé chạy vụt qua người Hải Đường, lao về phía người đàn ông cao to đĩnh đạc đang đứng cạnh mình, nhanh hơn nhiều so với Dung Dịch.
Bấy giờ, Cố Minh Châu quá quyết rằng bản thân cô đã nghe thấy lời chỉ dạy thượng xốt: của các đấng thần linh khuất mặt.
“Kevin!” Fay dừng bước trong niềm phấn khởi.
“Diên đâu” Dung Lỗi túm tím đưa tay xoa đầu cô bé. Còn về phần Cố Minh Châu, một bộ phận nào đó trong cơ thể cô đang quặn đau như thế vừa bị ai véo mất.
“Đang đợi lấy hành lý, ra ngay giờ đấy!” Fay tít mắt cười nói, mãi đến tận lúc này cô bé mới chợt nhận ra bên cạnh Dung Lỗi còn một người nữa, cô bé không khỏi ngạc nhiên khi thấy người đó, “.. Chị sao chị cũng đến - Sao chị biết hôm nay em về!”
Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, Nguyễn Hạ liền ôm chầm lấy cố Minh Châu. Dung Lỗi đứng đó, mỉm cười và chứng kiến khuôn mặt bơ phờ, lạnh như tiền của Cố Minh Châu khi được cô em gái trao cái ôm.
Vẻ mặt cô chết lặng chứ không biểu hiện cám xúc nào khác.
Thấy cô không hỏi han gì, Nguyễn Hạ chừng hơi sợ bèn le lưỡi báo:“Chị... em muốn tặng chị một bất ngờ mà, chị giận đấy à ” Bấy giờ Dung Lỗi đã xoay ra đứng cạnh Nguyễn Hạ, thấy vẻ mặt cứng đờ của cô, anh thản nhiên nở một nụ cười.
Còn cô chẳng tài nào gượng cười cho được, chí có mồ hôi chảy từng dòng trên lưng.
Loáng thoáng bên tai câu hỏi tò mò của Nguyễn Hạ: “Kevin, anh quen chị em à”
Ánh mắt Dung Lỗi dán chặt vào cố Minh Châu, cười thích chí bảo, “ừ, anh và chị em quen nhau lâu rồi...”
Dường như Cố Minh Châu đang chìm trong một cơn ác mộng buốt giá, cô bị bóng đè, muốn cựa quậy mà không cựa quậy được. Cô thấy anh cười vẻ thản nhiên, từng câu từng chữ thoát ra khói miệng anh thật tàn nhẫn, thế mà cô ngay cả mở miệng ngăn anh lại cũng khó mà làm được.
“Hi... Tiểu Hạ!” Dung Lỗi đang nói bỗng nhiên bị cắt ngang.
Có làn hơi thở ấm áp vây quanh cố Minh Châu, đập nát vụn cơn ác mộng của cô. Cô gượng gạo quay đầu thấy Trình Quang đang khoác vai mình, cậu mỉm cười chào người đối diện trong hơi thở hốn hến, “Anh Dung... ta lại gặp nhau rồi!"
Nguyễn Hạ càng ngạc nhiên hơn, “Anh Trình Quang cả anh cũng biết hôm nay em về à"
“Anh đến để đón em đây. Mừng em trở về, Tiểu Hạ!” Cậu cười nói với Nguyễn Hạ, tảng lờ ánh mắt sắc lẹm và lạnh lẽo của Dung Lỗi. Cố Minh Châu vẩn bồn chồn không yên trong lòng cậu, cánh tay đang ôm vai cô liền siết chặt thêm, có thế mới khiến vẻ hoảng loạn đang choán đầy mắt cô dịu xuống ít nhiều.
“Trình Quang nắm thông tin cũng nhanh nhỉ." Nhất cử nhất động của hai người bọn họ đều lọt cả vào mắt Dung Lỗi, anh nói bằng giọng đều đều.
Sẩm tối ngày hôm qua anh mới tung tin ra, hiển nhiên vẫn kịp để Trình Quang dự trù.
Sau cả một quãng đường dài phải chạy, cho đến tận bây giờ, khuôn mặt sáng sủa ấy vẫn mướt mồ hôi đi kèm hơi thở hổn hển, cậu trai trẻ nhếch miệng cười, nhìn thắng vào mắt Dung Lỗi đáp, “Có lòng thì tất sẽ kịp.”
Đương nhiên cậu thừa biết chính Dung Lỗi là người tung tin. Anh ta toan mượn mồm cậu chuyển lời đến Cố Minh Châu. Chứ không làm gì có chuyện tìm hiểu mãi mà vẫn không ra, thế rồi đùng một cái, tất cả đều nổi lềnh phềnh trên mặt nước chỉ sau một đêm. Chỉ vậy thôi đã đủ để Trình Quang nhận ra Dung Lỗi là kẻ khó lường, nhưng ngay lúc này đây, cậu chỉ có thể dành cho anh ta sự tức giận và khinh thường.
Nguyễn Hạ đứng một bên, dỏng tai nghe mà ù ù cạc cạc, hết nhìn người này lại ngó người kia. Tuy Dung Lỗi đang nói chuyện với cô ấy, nhưng ánh mắt luôn lia về phía cố Minh Châu. Trình Quang mạnh dạn kéo Cố Minh Châu nép sát vào lòng mình, kề tai cô thì thầm: "Đừng lo, cứ giấu trước đã, bao giờ chị nghĩ thông suốt thì mình lại quyết”
Cố Minh Châu đã bình tĩnh hơn một tẹo, cô lắng lặng gật đầu với Trình Quang.
Cô kéo Nguyễn Hạ, nhéo cho nó một cái: “Sao lại về sớm thế này đồ án tốt nghiệp đã làm xong chưa”
Nguyễn Hạ vừa cười xòa vừa né tránh, “Em tranh thủ thời gian nên xong sớm,” cái nhìn trong veo mà đầy trìu mến không quên gửi về phía Dung Lỗi. Song từ nãy đến giờ ánh mắt anh vẫn như khoan vào người Cố Minh Châu.
Lúng túng trước cái nhìn của anh, Cố Minh Châu bèn ngoảnh đầu láng tránh.
“Người em cần đón đâu, mấy giờ hạ cánh" Dung Lỗi lên tiếng hỏi làm Cố Minh Châu đưa mắt hướng về phía biển người như một phản xạ tự nhiên.
Trình Quang hơi nghiêng người chắn tầm nhìn của cô, cậu cười bảo; “Em thấy chị bận nên vừa báo thằng Tam đi đón rồi. Chị và anh tầm chiều còn nhiều việc đúng không Để em đưa Tiểu Hạ về trước, chắc bà ngoại đợi sốt ruột lắm rồi.”
Nguyễn Hạ “há" một tiếng rồi liếc nhìn Dung Lỗi.
Song Dung Lỗi còn mải đăm chiêu dõi nhìn theo đám đông. Gã đàn em của Trình Quang vừa đón đường một cô gái đang đẩy hành lý, thấp thoáng có bóng một đứa trẻ đang ngồi chễm chệ trên đám vali ấy. gã Tam kia bận phân trần gì đó với cô gái nọ.
Nghe Trình Quang nói vậy, Dung Lỗi liền gật đầu. Nguyễn Hạ chực nói lại thôi, lát sau cô chào hai người rồi lặng lẽ theo Trình Quang.
Đằng kia, vừa nghe A Tam giải thích xong, cô gái liền đưa mắt nhìn Cố Minh Châu, nhận được cái gật đầu của Cố Minh Châu, cô bèn theo ATam.
Lúc này Dung Lỗi mới dám thừa nhận, anh vừa có linh cảm. Trong lòng anh gợn lên một thứ cảm xúc rất ỉạ, dường như... như thế có thứ gì đó vô cùng quý giá sắp rời xa anh.
Bữa đó ở trên xe, trong điện thoại vọng ra tiếng lanh lảnh như giọng trẻ con trước khi Cố Minh Châu làm đổ cốc hoành thánh...
Sáng nay, khi bảo muốn cùng anh đi đón một người, vẻ mặt cô rất hiền...
Trong đám người đang dợm cất bước kia, đứa trẻ mặc áo khoác đỏ cứ ngọ nguậy không ngừng...
Có một lần, Duệ Duệ chỉ vào anh mà gọi “Đá nhó”, Cao Hạnh tỏ ra hoang mang...
Còn nữa, còn có vết sẹo ở vùng bụng dưới của cố Minh Châu!
"Đó là ai” Bất thình lình, Dung Lỗi đanh giọng hỏi người đứng bên
“Duệ Duệ chứ ai,” cố trấn áp con tim đang loạn nhịp, cô bình tỉnh trả lời: “Cao Hạnh và Chung Tiềm đi Mỹ hướng tuần trăng mật, nhưng được có mấy ngày thì Duệ Duệ đã mè nheo, Cao Hạnh đành nhờ người đưa nó về.”
Cô nói rất đỗi tự nhiên. Nhưng Dung Lỗi vẫn thấy ngờ ngợ, cụ thể ra sao thì anh lại không cắt nghĩa được.
Lối ra đông nghẹt người. Dung Lỗi vẫy tay khi thấy Diên từ đằng xa, “Diên! Bên nay!”
Đứng chen trong đám đông là một gã trai khôi ngô đang hướng ánh mắt về phía này kèm theo một cái gật đầu nhè nhẹ. Gã trai ấy phải cao đến một mét chín, đường nét khuôn mặt sắc cạnh nom như con lai. kéo hành lý sái từng bước dài, nhanh thoăn thoắt nhưng lại phăm phăm tiến về phía A Tam, tuy nhìn nghiêng song Cố Minh Châu vẫn thấy ánh mắt cậu ta hằm hằm như thể sắp phóng dao tới nơi.
Cố Minh Châu linh cảm có điều chẳng lành đã xảy ra. Y như rằng,
thấy mình sắp mất dấu A Tam và Hải Đường sau một khúc ngoặt, gã trai đột nhiên đứng khựng lại, gào toáng lên: “Triệu Hải Đường!”
Giữa đám đông vang lên một tiếng hét đầy phẫn nộ khiến bầu không khí xung quanh chợt lắng xuống. Nhóm hai người lớn và một đứa trẻ đi đằng trước cũng đứng khựng tại chỗ, giọng trẻ con lanh lảnh vẳng lại, nháy mắt nó đã gợi lên nỗi hoang mang trong Cố Minh Châu: "Dì, dì ơi! Có ai gọi dì kìa!”
Nhanh như cắt không cho ai kịp trở tay, Diên đã quẳng quách hành lý xuống rồi lao như bay về phía cửa. A Tam giơ tay chặn đứng gã lại theo bản năng, nhưng gã xồng xộc lao đến huých luôn A Tam ngã ngửa ra đằng sau.
Sau lưng bọn họ, một bóng ngưòi nhỏ xíu vừa nhảy phắt khỏi đám hành lý, nó lách người qua đám đông hỗn loạn toàn những người lớn lớn nó rất nhiều, thế rồi thoắt cái thằng bé đã đứng đối diện với Dung Lỗi và bóng lưng của cố Minh Châu. Khuôn mặt nhỏ xinh nghếch lên nhìn Diên và A Tam đang quắp lấy nhau ra sức vật lộn ngay trước mặt nó, cái miệng há hốc nhưng vẫn xinh “tệ” há thành hình chữ “O".
Con ngươi màu xanh biển của Diên như bừng cháy lên ngọn lứa khi tìm lại được người yêu đã mất liên lạc trong suốt năm năm. Còn Dung Lỗi, khi đối diện với thằng nhỏ kia, toàn bộ hô hấp lẫn nhịp tim đều khựng lại.
Sao trên đời lại có chuyện thần kỳ đến thế Thằng bé đang đứng cách anh một khoảng rất xa là thế, xưa nay hai người chưa từng gặp mặt nhau lấy một lần, song Dung Lỗi vẫn có thể khắng định chắc nịch chỉ trong vòng một giây, đây đích thị là con trai anh.
Thằng bé mặc áo khoác màu đỏ ấy cao bằng tầm Duệ Duệ, nhưng bụ bẫm hơn Duệ Duệ một chút, cái mặt bầu bĩnh phúng phình trắng nõn. Khuôn mặt của thằng bé... chẳng phải chính là khuôn mặt của Dung Lỗi trong mỗi bức ánh chụp hồi bé mà thỉnh thoảng anh vẫn giở ra xem đó ư
Cả cuộc đời Dung Lỗi, từ xưa đến nay, bây giờ mới có một khoảnh khắc khiến anh phải đực mặt đứng nhìn.