Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 541 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 Phần 2
hanh… Thanh Vũ…” Đường Thiên Tiêu vội vã buông tay ra, hoang mang nhìn về phía tôi.
“Thiếp… không sao cả…” Tôi miễn cưỡng mỉm cười rồi nói: “Hoàng thượng, thiếp vẫn luôn nhớ… ngài đã từng nói, chúng ta có thể trở thành người bạn có thể dốc bầu tâm sự thầm kín trong lòng. Hoàng thượng, lúc này chúng ta có còn là bạn bè nữa không?”
“Bạn bè…” Sắc mặt Đường Thiên Tiêu dần dần chuyển sang trắng nhợt, ngài lùi lại sau một bước rồi chậm rãi nói: “Đối với một đế vương mà nói, bạn bè và người thân đều là thứ xa xỉ”.
Tôi im lặng.
Ngài chán nản buông ống tay áo xuống, thả thẳng xuống mặt đất, lững thững đi ra ngoài cửa.
“Hoàng thượng, xin ngài hãy khoác chiếc áo này vào…”
Có người hầu cầm chiếc áo lông màu trắng ra muốn khoác lên cho ngài nhưng bị ngài đẩy ra.
Cánh cửa cũ kỹ được mở ra, cơn gió lạnh giữa đêm lại thổi mạnh vào tường, tạo nên những tiếng gió rít đáng sợ.
Người hầu kia vội vã đóng cánh cửa lại, nhưng cơn gió lạnh kia đã tràn vào trong phòng, thổi đến trước ngực và bụng tôi, khiến tôi chẳng cảm nhận được hơi ấm của chiếc lò sưởi trong tay nữa.
Lúc này lại nghe thấy giọng nói của Đường Thiên Tiêu truyền từ ngoài vào: “Hâm nóng vài bình rượu rồi mang đến thư phòng cho trẫm”.
Người hầu nữ đáp lời, rất lâu sau không còn thấy bất cứ động tĩnh gì khác.
Đúng lúc tôi đoán phải chăng ngài đã rời khỏi đây, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng ngài ra lệnh cho người khác ở bên ngoài: “Mau cho người đi chuẩn bị cỗ xe ngựa, ngay sáng sớm mai đưa người phụ nữ trong phòng đến đại doanh của bọn phản nghịch dưới chân núi. Trẫm… không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó nữa”.
Bọn phản nghịch trong miệng của ngài chắc chắn nhằm ám chỉ binh mã của Khang hầu Đường Thiên Trọng.
Thai nhi cựa quậy trong bụng bấy lâu lại đạp mạnh vào bụng tôi một cái, tôi cúi đầu vuốt nhẹ lên bụng, mỉm cười an ủi đứa trẻ: “Không sao đâu, ngày mai… có lẽ có thể gặp được phụ thân của con rồi”.
Tuy vẫn còn bốn tháng nữa mới chào đời, nhưng tôi vẫn tin rằng thai nhi trong bụng có thể nghe hiểu lời tôi nói, ít nhất thì có thể cảm nhận được những cái vuốt ve dịu dàng, ấm áp của người mẹ.
Lúc nằm lại vào chăn, thai nhi đã ngoan ngoãn hơn nhiều, như thể đang chìm vào giấc ngủ sâu. Nghịch ngợm, hiếu động thế này, chắc hẳn là con trai. Sau này tôi nhất định phải dạy dỗ đứa trẻ này tri thư đạt lễ, anh dũng giống như phụ thân nó, khoáng đạt, ôn hòa như ông nội. Vì thế nhân mà nhìn thoáng đi đôi chút, có lẽ cũng tốt hơn cho người nhà, cho bản thân chăng?
Nhớ lại những lời Đường Thiên Tiêu nói, nếu quay về bên cạnh Đường Thiên Trọng thì tai họa giáng xuống, không kịp trở tay, tôi đột nhiên cảm thấy bất an. Đường Thiên Tiêu hoàn toàn không có lý do gì thả tôi về, ít nhất cũng có thể dùng tôi làm con tin để đe dọa, kiềm chế hành động của Đường Thiên Trọng mới phải.
… Tôi tin rằng, nếu như tình thế cấp bách, Đường Thiên Tiêu hoàn toàn có khả năng làm ra những chuyện này.p>
Thế nhưng lúc này tôi thật sự chẳng thể nào hiểu nổi, với mưu lược tài trí và quyền uy tuyệt đối của Đường Thiên Trọng trong doanh trại, làm gì có chuyện người khác có thể làm tôi bị thương ngay trong địa bàn của ngài?
Ở nơi lạ lẫm, tình hình nguy nan, tôi chẳng thể nào ngủ ngon giấc nổi, nhưng càng không dám không nhắm mắt lại tĩnh dưỡng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Thiên Tiêu quả nhiên không xuất hiện, người hầu đã tắm rửa, mặc trang phục cho tôi, mang lên mấy loại cháo bổ dưỡng, hợp khẩu vị mà trước nay tôi vẫn yêu thích.
Nếu như có thể tạm thời được sống yên ổn thế này, cho dù sau đó phải đối mặt với sự bức ép của Đường Thiên Tiêu, tôi cũng tình nguyện ở lại.
Tuy rằng rất muốn quay về bên cạnh Đường Thiên Trọng, nhưng tôi không thể nào phớt lờ đi sự uy hiếp tiềm ẩn trong câu nói của Đường Thiên Tiêu, càng không thể đoán biết được ẩn ý sâu xa trong lời nói của vị Hoàng đế trẻ tuổi, cao thâm khó lường này.
Nhớ lại Đường Thiên Tiêu nói mấy ngày nữa, Trang Bích Lam có khả năng sẽ tới đây, tôi đột nhiên cảm thấy do dự, liệu có nên đợi chàng đến, bàn bạc cùng chàng rồi mới quyết định xem liệu có nên gặp Đường Thiên Trọng hay không. Cho dù đã lấy người khác làm chồng, nhưng tôi tin rằng Trang Bích Lam vẫn đối xử thật lòng, chân thành với tôi như trước kia. Tình yêu của chúng tôi đã đi đến điểm tận cùng, nhưng chúng tôi vẫn là thanh mai trúc mã, vẫn là những người bạn yêu quý, thấu hiểu lẫn nhau.
Thế nhưng Đường Thiên Tiêu không hề để cho tôi được ở lại đây thêm nữa.
Vừa dùng xong bữa sáng, bỗng nhiên có người hầu đến mời: “Cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Trần tướng quân đang đợi đưa cô nương về”.
Tôi do dự nói: “Liệu ta có nên đi cáo biệt Hoàng thượng một tiếng không?”
Người hầu liền đáp: “Tâm trạng Hoàng thượng dường như không tốt lắm, tối qua uống rượu đến nửa đêm, bây giờ say mèm, sợ là đến quá trưa mới tỉnh dậy được”.
Tôi lặng người đi, đang cúi đầu xuống định chối từ, người hầu kia liền mỉm cười nói: “Cô nương phải chăng cũng nhận thấy Khang hầu chẳng thể nào bảo vệ nổi người phụ nữ của mình sao?”
Bỗng nhiên nghe thấy một người hầu nhỏ bé nói Đường Thiên Trọng như vậy, tôi cảm thấy khí huyết toàn thân sộc lên mặt, không thèm suy nghĩ gì thêm nữa, nhấc chân nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Mãi cho tới khi ngồi lên xe ngựa, trên đường gập ghềnh, khúc khuỷu tiến về phía trước, tôi mới chợt cảm thấy lời nói của người hầu ban nãy có điều gì đó lạ thường.
Chẳng qua chỉ là một người hầu tầm thường, thấp hèn mà thôi, tại sao lại biết tôi sẽ được đưa về chỗ Khang hầu, lại còn dám cười nhạo Khang hầu đang nắm trong tay đại quyền mà không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình?
Rõ ràng, Đường Thiên Tiêu đã viện cớ bị say không đến gặp tôi, lại phái người hầu đó đến khích tướng tôi.
Ngài dùng trăm phương ngàn kế bắt tôi đến đây, làm sao lại dễ dàng thả tôi đi như vậy được? Xem ra ý đồ của ngài ban đầu là muốn thu nạp tôi thành phi tần trong hậu cung lần nữa. Nếu như tôi không chịu, thì sẽ lợi dụng tôi lấy lòng Trang Bích Lam, củng cố địa vị. Nếu như tôi vẫn không chịu, sẽ đưa tôi về bên cạnh Đường Thiên Trọng.
Đương nhiên là ngài sẽ bày ra một cái bẫy đáng sợ nào đó.
Thée nhưng tôi hoàn toàn không đoán ra nổi, rốt cuộc bọn họ muốn dùng tôi để đối phó với Đường Thiên Trọng thế nào?
Thừa cơ ám sát ngài hay là muốn uy hiếp ngài?
Chắc hẳn không hề đơn giản chỉ muốn Đường Thiên Trọng thấy rõ ngài chẳng thể nào bảo vệ được tôi.
Đúng lúc đang suy nghĩ miên man, xe ngựa đã dừng lại, tôi loáng thoáng nghe thấy phía trước đang có tiếng người la hét, kèm theo tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lúc này, Trần tướng quân hộ tống tôi đến đây liền nói: “Trong xe là Khang hầu phu nhân họ Ninh, ta phụng mệnh đưa phu nhân về đây. Đến nay chức trách đã tận, mời các vị đưa phu nhân vào gặp tướng quân của các ngươi”.
Vừa nói dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng vó ngựa truyền bên tai, vội vã vén rèm lên, tất cả đội binh mã hộ tống tôi lẫn người đánh xe cũng chạy mất tung tích. Đội lính phía trước mười người ngơ ngác quay sang nhìn tôi, dường như cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tôi đoán bọn họ nhất định là những kỵ binh được Khang hầu sai tới để do thám tình hình quân địch, vôi vã nói: “Liệu có thể phiền mấy vị dẫn đường cho ta đến gặp Khang hầu?”
Vị đội trưởng của đội lính này liền tiến lên hỏi: “Người là… Khang hầu phu nhân sao?”
Tôi gật đầu nói thêm: “Chồng của ta chính là Khang hầu”.p>
Mấy kỵ binh liền nghi hoặc: “Nghe nói vào mùa thu Khang hầu phu nhân đã qua đời rồi, bây giờ lại chui đâu ra một Khang hầu phu nhân nữa đây?”
Tôi cảm thấy ngần ngại, đành phải nói: “Vậy thì phiền mấy vị đưa tôi về doanh trại trước, sau đó thông báo cho Khang hầu, chỉ cần nói Thanh cô nương tới là được”.
“Thanh cô nương…”
Chuyện Khang hầu vô cùng yêu thích, sủng ái Thanh cô nương cũng đã lưu truyền rộng rãi ra bên ngoài, mấy người kỵ binh này lập tức giãn hẳn khuôn mặt ra, phái một người đánh xe ngựa, tiền hô hậu ủng đưa tôi vượt qua vô số các sơn động giăng lều bạt, rồi dừng lại ở một chiếc miếu sơn thành có treo cờ chủ soái phía trước.
Thế nhưng mấy người này không hề mời tôi xuống ngay tức khắc, thậm chí còn đi vào bẩm báo rất lâu, cũng chẳng thấy ai nghênh tiếp.
Trong lòng tôi chợt cảm thấy nghi ngờ, tự kéo thân người nặng nề, phù nề của mình xuống khỏi xe ngựa, vừa bước đến trước cửa miếu sơn thần, hai người lính canh còn chưa kịp chặn lại, thì nghe thấy người bên trong cười lạnh lùng nói: “Thanh cô nương với Đục cô nương gì chứ? Có ai mà không biết hai ngày trước hầu gia đã lặng lẽ rời khỏi doanh trại, muốn quay về đoàn tụ cùng Thanh cô nương thật sự rồi chứ.”
“Bây giờ lại chạy đâu ra một Thanh cô nương nữa?”
Lập tức lại nghe thấy lời phụ họa của người xung quanh: “Đúng vậy, đúng vậy, lại còn là người do tiểu Hoàng đế kia đưa tới, có thể nào không? Không phải là gian tế mới là chuyện kỳ lạ đấy”.
“Có điều, người phụ nữ này trông thật sự vô cùng xinh đẹp, cử chỉ, lời nói cao quý, nhìn không giống chút nào”
“Hừm, tên gian tế này xinh đẹp lắm sao?”
“Rất xinh đẹp, thuộc hạ lớn từng này rồi nhưng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào có đôi mắt đẹp đến thế, chỉ cần lặng lẽ nhìn thuộc hạ một lần, đã cảm thấy vô cùng sung sướng, đây quả thực là một mỹ nhân tuyệt thế”.
“Vậy thì…”
“Có điều người phụ nữ này đang mang thai, xem bụng chắc cũng được năm, sáu tháng rồi”.
Đường Thiên Trọng… không hề ở trong doanh trại mà đến Nhiêu Thành tìm tôi?
Vậy thì Đường Thiên Tiêu chọn đúng lúc này đưa tôi đến đây cũng là cố ý cả sao?
Đang cảm thấy luồng gió lạnh lẽo trong sơn động khiến tôi ớn lạnh, thì phía trong cửa miếu bỗng thò ra hai cánh tay cường tráng, to khỏe thần tốc kéo tôi vào trong, suýt chút nữa khiến tôi vấp vào thềm cửa mà ngã. Tôi đang định đưa tay bảo vệ chiếc bụng của mình thì liền cảm thấy đôi tay của mình đang bị kẹp chặt lại, đau đến mức nhói tim.
Hai người lính kia đã tóm gọn tôi lại.
Tôi cố gắng nhịn đau, vội vã biện giải cùng họ: “Ta thật sự là Thanh cô nương luôn ở cạnh bên Khang hầu. Đường Thiên Tiêu cố tình chọn thời điểm này đưa ta đến đây nhằm làm hỗn loạn quân tình, điên đảo trắng đen, mọi người đừng có mắc lừa Hoàng thượng”.p>
Lúc này phía sau lưng tôi liền truyền tới tiếng cười đùa lả lướt của ai đó: “Mọi người đừng có mắc lừa con hồ li tinh này. Nói không chừng nó bày ra âm mưu gì để đối phó với hầu gia đấy”.
Tôi nghe thấy giọng nói này khá quen thuộc, dường như đã từng nghe thấy trong phòng nghị sự của Đường Thiên Trọng ngày trước, đang định quay đầu lại nhìn rõ ràng thì bỗng mọi thứ trước mắt đen sầm lại. Dường như tôi bị ai đó che mắt lại bằng một tấm vải, tiếp đó, miệng cũng bị nhét giẻ vào, rồi bị đưa đến một nơi hoang vắng.
Tôi mơ hồ kêu lên, nhưng chẳng thể nào nói được như trước nữa, cánh tay bị vặn đến mức như thể sắp lìa khỏi cơ thể, sau đó bị trói lại bằng một đoạn dây thừng chắc.
Cánh cửa bên ngoài cũng bị đóng sầm lại, dường như hai tên áp giải tôi đến đây đang đứng ngoài giám sát.
Người đứng phía trước liền hỏi: “Ngộ nhỡ ả ta thật sự là vị Thnh cô nương mà hầu gia nhất mực sủng ái, yêu thương thì sao đây?”
Tên lính phía sau liền lạnh lùng mỉm cười nói: “Ngươi sợ cái gì, có người nói ả ta là giả, thì đương nhiên ả ta sẽ là giả. Có điều sắc đẹp của ả ta… quả thực là vô cùng diễm lệ. Thân thể này…”
Bàn tay thô ráp thừa cơ du ngoạn lên trên, đặt vào phần ngực tôi, dừng lại một hồi lâu, bắt đầu nắn bóp theo cơn thú tính dâng lên trong người của hắn.
Hoảng hốt nhớ lại buổi chiều giữa hè đáng ghét năm đó, cơn ác mộng suýt chút nữa bị Hoang đế Nam Sở làm nhục, tôi vừa tức giận vừa sợ hãi, vừa vội vã lại vừa phẫn nộ, cảm thấy phần bụng đau dữ dội, tất cả những thứ ăn ban sáng liền dâng hết lên miệng. Có điều lúc này miệng đang bị nhét giẻ, muốn nôn mà cũng chẳng thể nôn ra được, chỉ cảm thấy được nước chua truyền lên mũi, khó chịu đến mức khiến tôi hoa mày chóng mặt, toàn thân mướt mát mồ hôi, dường như sắp sửa ngất lịm đi.
Đoán chắc sắc mặt của tôi lúc này vô cùng đáng sợ, người đứng phía trước dường như sợ hãi, liền lên tiếng ngăn cản: “Là phụ nữ đang mang thai đấy, nhìn thân thể yếu mềm thế này, đừng có làm ả ta chết”.
Người phía sau bỗng mỉm cười kỳ quái: “Huynh đệ, ý của huynh là trước tiên phải dẹp cái bụng của ả ta rồi hãy chơi thiếp hả? E là… đến lúc ấy cô ta đã chịu không nổi mà ra đi rồi”.
Người này nói xong, liền đưa tay ra xé rách y phục trên người tôi. Tôi mơ hồ kêu lên, sợ đến mức tim gan thắt lại, không thể nào chịu thêm nỗi nhục nhã, uất ức này nữa, cúi tháp đầu xuống, ra sức đập mạnh vào cột gỗ phía sau.
Tôi không hề cảm thấy đau đớn, nhưng lại có cảm giác chất lỏng nóng nóng gì đó bắn lên cổ, thân thể cũng dần mất hết sức lực ngã rạp xuống đất.
Trong mơ màng, tôi dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tanh nồng tràn lan tứ phía.
“Tướng… tướng quân!”
Người lính giám sát tôi không hề thất lễ với tôi run rẩy hành lễ, còn tên khốn kiếp lợi dụng tôi nãy giờ không còn chút hơi thở nào nữa.
Tôi liền nghe thấy có người ra lệnh: “Tướng quân nói cần phải giữ lại mạng sống, các ngươi còn dám ép ả ta đi vào con đường chết sao? Nếu như ả ta gặp bất trắc gì vào lúc này, lấy mạng cả nhà các ngươi đền vào cũng không đủ”.
Tôi đã từng nghe thấy giọng nói này, chỉ có điều gặp mặt chưa nhiều, nên cũng chẳng thể nhớ ra tướng mạo của người này.
Trong điện rõ ràng vẫn còn một người đàn ông nữa, đứng cách chỗ tôi không xa, dùng giọng nói khẽ khàng ra lệnh gì đó. Sau đó liền có người lên phía trước, cầm thứ thuốc gì đó bôi lên chỗ tôi bị thương, sau đó lại dùng vải buộc lại.
Thế nhưng tôi không cho rằng bọn họ có ý tốt gì.
Mũi tôi đang dâng trào vị chua chua nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thuốc nghi ngút tỏa khói trước mặt mình.
Nếu như tôi ngửi không nhầm thì trong này có chứa vị thuốc ô đầu, hùng hoàng, mã tiền tử… những thứ chỉ có trong thuốc phá thai.
Đây là thuốc… phá thai?
Quả nhiên, có người bỏ chiếc giẻ nhét trong miệng tôi ra, bóp miệng rồi đổ bát thuốc đó vào miệng tôi.
Tôi ra sức chống trả, khó khăn lắm mới phun hết ngụm thuốc trong miệng ra, nhân cơ hội họ chưa kịp đổ thêm thuốc vào, tôi liền thét lớn: “Đường Thiên Kỳ, Nhiếp chính vương đang ở trên đầu nhìn ngươi đó. Nhiếp chính vương đang ở trên đầu nhìn ngươi bán rẻ huynh trưởng, hãm hại con cháu nhà họ Đường”.
Người đổ thuốc vào miệng tôi đã bóp mạnh khuôn miệng tôi ra, nhưng vẫn chưa đổ xuống, thậm chí ngay cả bàn tay đang bóp miệng tôi cũng giãn hẳn ra.
Tôi biết chắc mình hoàn toàn đoán đúng.
Trong Nhiêu Thành, trên dưới đều là người của Đường Thiên Kỳ. Chỉ khi được hắn dung túng, thì người của Hoàng đế Gia Hòa mới có thể lặng lẽ, nhanh chóng ra vào được vùng đất trọng yếu đó, hơn nữa hắn còn nói ra chỗ ở bí mật của tôi, vì thế tôi mới dễ dàng bị bắt đi như thế.
Còn Đường Thiên Kỳ là đệ đệ ruột thịt của Đường Thiên Trọng, địa vị và quyền hành chỉ dưới mỗi mình huynh trưởng, nếu Đường Thiên Trọng không có đây, người đưa ra quyết định cao nhất chính là hắn.
Hắn nói tôi không phải là Thanh cô nương thì đương nhiên tôi sẽ không phải, hắn nói tôi là gian tế, thì tôi chính là gian tế.
Từ trước đến nay hai huynh đệ hắn yêu thương, đoàn kết với nhau, sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ Đường Thiên Kỳ đang nói dối.
Có điều tôi thật sự không hiểu nổi, Đường Thiên Kỳ và tôi chưa từng kết oán thù gì hết, tại sao lại phải hại tôi đến mức này?
Hoặc giả điều này đơn giản chỉ vì muốn trợ giúp cho người anh họ mà bán rẻ huynh trưởng của mình chăng?
Tôi nghĩ không ra, liền rướn người về phía trước, đối mặt với người đàn ông chỉ đứng cách chỗ tôi vài bước chân, chưa từng lên tiếng bấy lâu.
Một hồi lâu sau, tấm vải che mắt cũng được tháo xuống.
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi, chắp tay sau lưng, thân mang chiến bào màu trắng, sắc mạo tuấn tú, thần dũng, đôi mắt đen láy như màn đêm, không nhìn thấy chút linh động của người thanh niên mới lớn nào hết. Người này chính là Đường Thiên Kỳ.
Trên tay hắn cầm kiếm, vẫn còn thấm đẫm máu tươi. Bên cạnh tôi có một thi thể đàn ông vạm vỡ, bị người ta dùng kiếm đâm từ sau lưng, đây chính là tên đàn ông khốn kiếp, ăn hiếp tôi trước đó.
Đôi môi tôi khẽ run run, một hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi được: “Tại sao lại thế?”
Khóe miệng của Đường Thiên Kỳ miễn cưỡng nhoẻn lên một nụ cười lạnh lùng, chỉ vào bát thuốc trong tay của người tùy tùng rồi nói: “Uống bát thuốc này đi, ta sẽ nói cho cô biết”.
Tiểu bảo bối trong bụng tôi nhất định đã thức giấc, tôi cảm nhận rõ ràng đứa trẻ đang vươn vai ưỡn người, lập tức lên tiếng trả lời: “Đây là đứa con của ca ca ngươi đó. Đây chính là cốt nhục của nhà họ Đường các ngươi”.
Đường Thiên Kỳ không thèm nói chuyện cùng tôi nữa, liếc mắt nhìn sang tên tùy tùng rồi ra lệnh: “Mau chuốc cho ả ta”.
“Đừng… không được…”
Tôi ra sức vùng vẫy, cố gắng nôn hết số thuốc sẽ hại chết đứa bé của tôi ra ngoài, nhưng bị sặc mấy lần, đã nuốt không ít thuốc vào trong, nên sợ hãi, hoảng loạn vô cùng. Tôi liền cúi đầu xuống cố gắng ho mạnh, chỉ mong có thể nôn được số thuốc kia ra khỏi miệng.
Cả miệng cả lưỡi đang thấm đầy mùi vị của bát thuốc phá thai kia, bên tai liền truyền đến tiếng thét tức giận của Đường Thiên Kỳ: “Cô tưởng rằng làm vậy là có thể thoát được sao?”p>
Ánh mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy một bóng đen vụt tới, nhanh chóng đạp lên bụng tôi.
Chân hắn hạ nhanh xuống, đạp trúng vào bụng tôi.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy chiếc bụng nhô lên của mình, sau cái đạp mạnh của hắn, đã nhanh chóng xẹp xuống.
Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bản thân, vang vọng trong ngôi miếu cũ kỹ rất lâu, một thứ nóng nóng chuồi ra khỏi phần dưới của người mình.
Nỗi đau đớn thắt tim quặn ruột, như vạn tiễn xuyên tâm, mồ hôi đổ ra như tắm.
Trước mắt mọi thứ đều đen sầm, bầu trời đêm u ám, những ánh sao mờ xa.
Lúc này trong đầu tôi trống rỗng, không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa.
Linh hồn dường như đã tan theo khói mây, không phân rõ được mọi thứ phía trước lớn hay nhỏ, ngắn hay dài, vô hình hay hữu hình, tôi chỉ muốn biến thành tro bụi, bay theo gió mây.
Không biết sẽ bay về nơi đau.
Trong tiềm thức sau cùng của bản thân, tôi cảm thấy mình được đặt xuống, giữa một vũng máu lớn.
Chiếc yếm trong người bỗng bay ra, rơi trên đống máu kia, hình bách tử hiển hiện sinh động, rõ nét.p>
Đôi môi đứa bé trai đỏ thắm, đang nói, mẹ, nhìn xem, con bắt được một chú bướm lớn này.
Đứa bé gái đang mặc trên người bộ trang phục màu đỏ hoan hỉ nói, mẹ, nhìn xem chiếc diều có hình đôi yến của con đi.
Đứa bé trai nắm tay tôi rồi hỏi, mẹ ơi, lúc nào thì cha sẽ cùng con đi bắt ếch?
Đứa bé gái mỉm cười nhìn tôi nói, mẹ ơi, cánh diều đứt dây, liệu có thể nào bay đến được chỗ cha không?
Những đứa trẻ thêu trên tấm yếm bách tử đó đều mỉm cười tươi tắn, dường như đứng bật dậy, vây quanh tôi vui đùa nô nức, gọi tôi, mẹ ơi, mẹ ơi.
Trong giấc mơ, tất cả bọn trẻ đều đang hân hoan gọi tôi, mẹ ơi, mẹ ơi.
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ - Tịch Nguyệt Giảo Giảo