Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: linhchiduong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
hap 38
Ánh chiều tà bao phủ khắp con đường ven hồ lộng gió Ánh Dương nắm tay Thiên Bảo nhìn anh chăm chú gần đây cô luôn có cảm giác anh rất xa cách với cô đầu tiên cô còn nghĩ là mình nghĩ quá nhiều nhưng hôm nay khi chứng kiến sự thờ ơ của Thiên Bảo khi cô hẹn anh tói nhà ăn tối Ánh Dương quyết định hỏi thẳng anh, tính cách của cô rất thoải mái có khi hơi trẻ con nhưng chứng kiến tất cả những gì chi gái cô Ánh Minh đã phải trả giá ra sao để có được tình yêu thì Ánh Dương cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Ánh Dương cảm thấy Thiên Bảo rất lạ khi cô và anh từ Mỹ thăm chị Ánh Minh trở về thì anh đã thay đổi cô chợt nhớ có một người bạn học cùng đã từng nói nhìn thấy Thiên Bảo ngồi cùng một cô gái trong quán cafe nào đó nhưng lúc đó Ánh Dương không tin còn bây giờ khi đối diện với thái độ thờ ơ của anh cô lại nghi ngờ.
Lắc đầu thật mạnh xua tan đi suy nghĩ u ám trong lòng, Ánh Dương nghiêm túc nhìn Thiên Bảo
- Thiên Bảo...
Thiên Bảo đang chìm vào suy tư thì nghe Ánh Dương gọi anh quay qua nhìn cô
- Sao vậy em?
Ánh Dương nhíu mày
- Gần đây anh sảy ra chuyện gì sao?
Thiên Bảo sững người một lúc rồi lắc đầu
- Không, anh bình thường mà chỉ là anh mới đi làm nên có chút mệt thôi
Ánh Dương có chút hoài nghi vào lời nói của anh muốn truy hỏi tới cùng nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ là bạn gái nếu xen quá nhiều vào cuộc sống riêng của Thiên Bảo sẽ khiến anh không vui, vì vậy Ánh Dương không hỏi gì nữa chỉ lặng lẽ nhìn mặt hồ vì gió thổi mà lăn tăn gợn sóng cũng giống như lòng cô bây giờ nhộn nhạo không yên...
............................................
Ánh Dương về đến nhà thì mọi người đã về hết chỉ còn Ánh Nguyệt đang ngồi trên sô pha xem tivi, thấy Ánh Dương vẻ mặt mệt mỏi thất thần Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên quan tâm hỏi
- Em sao thế? mệt à?
Ánh Dương cười nhẹ lắc đầu ngồi xuống cạnh Ánh Nguyệt
- Không em hơi đau đầu tí thôi chị Minh với chị Linh ngủ rồi ạ?
Ánh Nguyệt nhìn em gái chăm chú lắc đầu
- Linh đi chơi rồi còn chị Minh thì đang trên phòng gọi điện ẹ
Ánh Dương thở dài ngồi thẳng người nhìn Ánh Nguyệt
- Chị nói chuyện với em chút được không?
Ánh Nguyệt cảm thấy có gì đó rất lạ ở em gái nên cũng không từ chối hai chị em khóa cửa rồi ra ngoài...
.........................................
Đi được một đoạn Ánh Nguyệt hỏi
- Em và Thiên Bảo có chuyện gì à?
Ánh Dương quay qua nhìn chị gái
- Chị cũng nhìn ra sao? Em cũng không biết là có chuyện gì nữa
Ánh Nguyệt dừng bước nhíu mày nhìn cô em gái vốn di luôn tràn trề sức sống vui vẻ có thừa của mình có những chuyện Ánh Dương luôn dùng vẻ ngoài thờ ơ vui vẻ của con bé để đánh lừa mọi người nhưng với Ánh Nguyệt thì khác hai người là chị em sinh đôi nên một phần nào đó rất nhỏ cảm xúc của Ánh Dương ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới cô. Ánh Nguyệt nắm tay Ánh Dương hỏi nhỏ
- Có chuyện gì rồi phải không? gần đây em rất lạ nói chị nghe đi
Ánh Dương ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm tăm tối nói nhẹ nhàng giọng buồn bã
- Em nghĩ anh Bảo có người khác chị ạ, có một người bạn nhìn thấy anh ấy cùng một cô gái gặp nhau ở quán cafe hai người có những cử chỉ rất mờ ám
Ánh Nguyệt suy tư nột chút
- Có lẽ là Bảo gặp bạn thì sao? em không nên đa nghi quá
Ánh Dương mỉm cười chua xót lắc đầu
- Không phải tự dưng mà em nghi ngờ đâu chị ạ, chị cũng biết tính em mà nhưng anh Bảo rất khác anh ấy thờ ơ có khi còn từ chối gặp mặt em tuy anh ấy nói là công việc bận nhưng em biết là không phải...
Ánh Nguyệt im lặng rồi lại nói
- Sao em không hỏi thẳng Bảo?
Ánh Dương xoay người đi tiếp giọng nhàn nhạt
- Em không đủ dũng cảm để hỏi anh ấy nhỡ đâu câu trả lời sẽ là
" chúng ta chấm dứt đi
" thì sao?
Ánh Nguyệt đặt tay lên vai Ánh Dương an ủi
- Em nghĩ nhiều quá thôi
Ánh Dương thấy mắt cay cay đưa tay lên lau nước mắt ôm lấy Ánh Nguyệt nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, Ánh Nguyệt thấy bờ vai ươn ướt khi biết rằng Ánh Dương đang khóc cô ôm em gái vào lòng nhỏ nhẹ nói
- Dương cái gì đến rồi cũng sẽ đến nếu nghĩ Bảo đã chán mối tình này thì tại sao em không thẳng thắn hỏi anh ta? cho dù câu trả lời có ra sao đi nữa thì chị, chị Minh và cả chị Linh nữa vẫn luôn ở bên em...
Ánh Dương vẫn khóc, khóc đến thương tâm....
...................................
Ánh Minh từ từ mở mắt vì sự oanh tạc của chiếc đồng hồ báo thức đang réo ầm ĩ bước xuống giường vặn người vài cái sau đó cô bước đến mở cửa ban công, áng nắng mang chút se lạnh của mùa thu tràn ngập căn phòng nhỏ Ánh Minh thở dài một hơi sau đó mỉm cười bước ra khỏi phòng. Đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà đã thấy Ánh Linh đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi cạnh bàn ăn còn Ánh Nguyệt đang chạy đi chạy lại trong bếp, Ánh Minh cầm cốc sữa trên bà uống một ngụm sau đó hỏi Ánh Linh
- Dương đâu?
Ánh Linh nhún vai
- Em chịu sáng sớm đã không thấy đâu rồi chắc lại đi chơi với anh Bảo chứ đâu?
Ánh Minh nồi xuống bàn cùng lúc Ánh Nguyệt cũng ngồi xuống
- Em có chuyện muốn hai chị chú ý một chút
Ánh Minh và Ánh Linh ngẩn ngơ gật đầu, Ánh Nguyệt hài lòng nói tiếp
- Dương và bạn trai nó Thiên Bảo đang có chút chuyện không vui em hy vọng hai chị khi ở trước mặt nó không nên nói quá nhiều tới anh ta.
Nói xong Ánh Nguyệt nhìn hai người một người đang gặn bánh mỳ một người đang uống sữa kia bằng ánh mắt nghiêm túc tới khi họ gật đầu mới hài lòng đứng dậy chuẩn bị tới trường...
Chỉ còn Ánh Minh và Ánh Linh ở lại hai cô nhìn nhau một cái rồi Ánh Minh nói trước
- Dương làm sao nhỉ?
Ánh Linh nhún vai lắc đầu tiếp tục gặm bánh mỳ
- Em không biết nữa để em hỏi ông Bảo xem sao
Ánh Minh suy tư một chút lắc đầu
- Thôi đừng tối nay chị sẽ nói chuyện với Dương là được...
Bữa sáng kết thúc trong sự thắc mắc của hai chị em Ánh Minh và Ánh Linh. Sau khi Ánh Linh tới trường chỉ còn Ánh Minh ở nhà cô chẳng có việc gì làm liền cầm túi sách muốn ra ngoài chơi một chút nhưng đi tới gần nơi Thiên Kỳ làm việc cô chợt thấy Thiên Bảo đang giằng co gì đo với một cô gái, chợt nghĩ ra chuyện sáng nay Ánh Nguyệt nói Ánh Minh muốn chạy tới hỏi cậu ta cô gái kia là ai nhưng cô không phải là Ánh Dương lấy tư cách gì chất vấn Thiên Bảo? Nên đành vờ như không thấy nhưng tối nay cô nhất định phải nói rõ chuyện này với Ánh Dương. Cô vừa đi vừa suy nghĩ xem sẽ nói chuyện này với Ánh Dương thế nào thì đâm sầm vào một ai đó ngẩng mặt lên thì thấy một người đàn ông ngoài 50 đang nhìn cô chăm chú Ánh Minh giật mình rối rít xin lỗi nhưng người đó cũng chỉ cười cười nhìn cô nói không sao rồi đi thẳng vào thang máy. Ánh Minh
" xoa đầu xứ tưởng bị mắng một trận ai dè không sao ông chú kia tốt thật
" Cô nghĩ thầm rồi vui vẻ chạy lên văn phòng tìm Thiên Kỳ, Ánh Dương bước vào văn phòng giám đốc trong tiếng xì xào bàn tán của những nhân viên bên ngoài cô loáng thoáng nghe được vài câu ý là
" chia tay rồi tới đây làm gì
" Ánh Minh chỉ mỉm cười đẩy cửa phòng Thiên Kỳ đi vào nhưng lại thấy có người nên có chút hoảng hốt
- Anh bận sao? vậy em ra ngoài chờ anh cứ tiếp tục đi
Nói xong định đi ra ngoài thì Thiên Kỳ kéo tay cô lại cười nói
- Ai đuổi mà em phải đi? vào đây
Ánh Minh ú ớ
- Nhưng anh đang có khách mà? em không muốn làm hỏng chuyện của anh đâu
Thiên Kỳ bật cười
- Khách nào? người nhà đấy vào đây
Ánh Minh cuối cùng vẫn bị anh kéo vào trong vừa vào đã ngớ người
- Ơ chú, chú là người lúc nãy bị con đụng vào mà?
Ông Quang cười vui vẻ đứng lên
- Thì ra cháu là cô bé mập mạp ấy hèn gì lúc nãy cứ thấy quen quen
Ánh Minh ú a ú ớ mập mạp gì? chú này là ai?
Thiên Kỳ thấy cô ngớ ngớ ngẩn ngẩn thì cười nói
- Đây là chú Quang chú ruột của anh, còn đây là Ánh Minh con heo mập mà chau vẫn kể cho chú đấy
Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ huých anh một cái sau đó quay qua ông chú cười nói
- Dạ chào chú cháu là Ánh Minh ạ
Ông Quang cười vui vẻ nhìn Ánh Minh trước đây khi còn ở Úc Thiên Kỳ đã nói rất nhiều về cô bé Ánh Minh này khiến ông rất tò mò không biết cô bé này ra sao mà có thể biến đứa trăng hoa bay bướm là thằng con quý tử của anh trai ông thay đổi đến như vậy bây giờ gặp mặt ông cũng đã hiểu được phần nào vì cô bé này cũng rất đáng yêu... Thấy ông chú không nói gì Ánh Minh lại gần xua tay trước mặt ông
- Chú ơi chú nghĩ gì thế?
Ông Quang nghe vậy bật cười xoa đầu Ánh Minh
- Cháu đáng yêu thật đấy ha ha
Ánh Minh thấy mình được khen liền đắc ý
- Chú cũng rất đẹp trai, đẹp trai hơn anh Thiên Kỳ nữa
Ônh Quang lại bật cười kéo Ánh Minh ngồi xuống hỏi han rất nhiều vấn đề hai chú cháu trò chuyện vui vẻ quên hẳn sự tồn tại của cái người đang nghiến răng kèn kẹt kia. Thiên Kỳ tuy có chút tức giận vì bị bỏ rơi nhưng cũng rất vui mừng vì chú Quang khó tính nhất nhà cũng đã yêu quý cô như vậy thì người khác chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nghĩ tới đây anh cũng vui vẻ ngồi xuống gọi cho thư kí đặt thức ăn nhà hàng mang tới đây để chúc mừng Ánh Minh vượt qua cửa ải gặp mặt gia đình chồng tương lai tuy nhiên điều này chỉ có mình anh biết...
Trong văn phòng ba người ngồi ăn uống vui vẻ đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó ông Quang nhìn Ánh Minh lên tiếng
- Chú nghe nói chau nghỉ học đúng không Minh?
Ánh Minh giật mình đữa rơi khỏi tay, Thiên Kỳ thấy vậy muốn lên tiếng nhưng bị cô chặn lại, Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ lắc đầu sau đó quay sang ông Quang mỉm cười nói
- Dạ cháu từng tự thôi học
Ông Quang nhíu mày nhìn Ánh Minh với vẻ không hài lòng
- Vậy bây giờ cháu làm gì?
Ánh Minh ngồi ngay ngắn lấy một tấm danh thiếp đưa cho ông, ông Quang nhìn tấm danh thiếp trong tay sửng sốt
- Cháu làm việc cho tập đoàn F.K?
Ánh Minh gật đầu
- Dạ cháu là giám đốc ngoại giao ở F.K
Thấy Thiên Kỳ cúi đầu không nói gì Ánh Minh đưa tay nắm lấy tay anh nhẹ nhàng vỗ về an ủi, ông Quang nghe xong có chút sững sờ lại hỏi
- Công ty này yêu cầu về nhân viên rất cao làm sao cháu vào được?
Ánh Minh mỉm cười nói
- Dạ sau khi cháu nghỉ học được 4 năm bố mẹ có cho cháu qua Mỹ học tiếp năm nay cháu vừa tốt nghiệp nên được bố cho vào công ty làm ạ
Ông Quang nhíu mày nhìn Ánh Minh
- Bố cháu là lãnh đạo trong công ty?
Ánh Minh gật đầu
- Dạ cũng có thể nói như vậy
Ông Quang hỏi xong nhìn qua Thiên Kỳ thấy anh thất thần ông hắng giọng
- Thiên Kỳ sao không nói gì?
Thiên Kỳ ngẩng lên gương mặt có chút không vui dạ một tiếng rồi quay sang nói với Ánh Minh
- Muộn rồi em về nghỉ ngơi đi vết thương của em còn chưa lành hẳn đừng đi lại lung tung đợi một chút ăn xong anh sẽ bảo lái xe đưa em về
Ánh Minh nhìn anh rồi nhẹ giọng
- Vâng em cũng định về luôn đây
Nói xong cô đứng lên Nhìn ông Quang cười mỉm sau đó nói
- Vậy cháu xin phép về trước chào chú
Ông Quang cười gật đầu
- ừ cháu đi đường cẩn thận.
.........................................
Khi Ánh Minh ra khỏi phòng Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn ông Quang
- Chú hỏi cô ấy những câu như vậy là có ý gì?
Ông Quang cũng nhìn anh
- Chú biết nó là cô gái tốt nhưng có vẻ không hợp với gia đình chúng ta
Thiên Kỳ đứng lên dáng vẻ mệt mỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ
- Chú biết không Ánh Minh yêu cháu từ khi còn là một cô bé nhưng khi cô ấy thổ lộ cháu đã tổn thương cô ấy, vì muốn cô ấy quên cháu mà cháu đã cố tình yêu đương trước mặt cô ấy chính vì điều đó khiến cô ấy suy sụp và đau khổ.
Anh dừng lại nhìn ông Quang ngồi đó hai tay đan vào nhau nghe từng lời anh nói thì lại tiếp
- Khi đó cô ấy bắt đầu bất cần chơi cùng bạn xấu chỉ vì muốn chứng minh với cháu cho dù không có cháu cô ấy vẫn sống tốt, tới khi cô ấy thôi học chúng cháu không qua lại nữa.
Nói tới đây Thiên Kỳ day thái dương có chút mệt mỏi
- Nhưng thời gian sau đó chúng cháu ơ bên nhau rồi cháu lại tiếp tục tổn thương cô ấy khi quyết định đi Úc cùng Hồng Anh chắc chú cũng nhớ cô ta chứ?
Ông Quang nghe thấy cái tên này thì nhíu mày
- Là con bé chảnh chọe đã cãi nhau với cháu ở khách sạn khi chúng ta đi nghỉ hè phải không?
Thiên Kỳ gật đầu
- Dạ, năm nay khi nhận chức quay về đây cháu có xem qua dự án của F.K và chú đớn xem đại diện là ai?
Ông Quang có chút đăm chiêu
- Ánh Minh?
Thiên Kỳ cười nói tiếp
- Đúng vậy nhưng cô ấy lại để tên là Amy, sau khi gặp lại cô ấy thay đổi rất nhiều khó khăn lắm cháu và cô ấy mứi lại tái hợp một lần nữa thì Hồng Anh suất hiện cô ta gây ra hiểu lầm khiến Ánh Minh bỏ về Mỹ. Khi qua bên đó cô ta đã đâm xe vào Ánh Minh khiến cô ấy hôn mê mấy ngày liền...
Ông Quang cười nhìn Thiên Kỳ
- Vậy nếu gia đình nhất quyết phản đối cháu định làm gì?
Thiên Kỳ nhìn ông ánh mắt kiên định
- Cháu sẽ không bao giờ buông cô ấy ra cho dù mọi người có ngăn cản cháu cũng sẽ không buông...
Ông Quang bật cười vỗ vai Thiên Kỳ
- Đừng nghiêm trọng như vậy chứ? chú chỉ muốn biết thêm một chút về cô bé kia thôi yên tâm chú sẽ xem xét kĩ việc này
Nói xong ông ra khỏi phòng đi tới của có một bàn tay kéo lấy áo ông giọng nói trong chẻo vang lên
- Daddy Thiên Kỳ có hỏi gì con không?
Ông Quang nhíu mày nhìn con gái
- Như Ngọc con thôi ngay đi nó là em họ con đấy
Như Ngọc bĩu môi
- Đâu phải chứ?
Ông Quang và Như Ngọc lên xe về tới nhà Như Ngọc lại nói
- Daddy con muốn lấy Thiên Kỳ
Ông Quang trừng mắt nhìn đứa con không biết phải trái kia hét to
- Con điên sao? con là chị nó thì làm sao lấy nhau?
Như Ngọc ngồi phịch xuống ghế khoanh tay trước ngực
- Không biết, con muốn lấy Thiên Kỳ
Ông Quang bó tay với đứa con này lại gần xoa đầu Như Ngọc
- Ngọc daddy biết con thích Thiên Kỳ nhưng mà nó có bạn gái rồi con à
Như Ngọc nghe vậy nhảy dựng lên hét lớn
- Bạn gái? Cô ta là ai?
Ông Quang nhìn Như Ngọc nói nghiêm túc
- Con đừng lộn xộn nữa con cũng biết Thiên Kỳ nó là người như thế nào với lại theo như daddy thấy nó rất yêu cô bé kia nên con thôi đi
Nói dứt lời ông Quang bỏ lên phòng, đã từ lâu ông biết đứa con gái này không phải con gái mình nhưng mà cho dù không có máu mủ cũng còn tình cảm ông không thể bỏ nó được nhưng càng ngày thấy Như Ngọc càng ngang ngược khiến ông thật sự nản lòng...
Tiếng đóng cửa vang lên Như Ngọc tứ giận ném vỡ tan chiếc ấm cổ tinh xảo trên bàn, ngồi phịch xuống ghế năm chặt tay
- Ông cứ chờ mà xem tôi nhất định sẽ khiến anh ấy yêu tôi........
End chap 38
Ác Quỷ Của Em Ác Quỷ Của Em - linhchiduong Ác Quỷ Của Em