Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 147.5
M
ộ Dung Lưu Tôn biết sự nghi ngờ trong lòng các đại thần, nên vung tay lên, lạnh lùng trầm giọng lên tiếng: “Tất cả đứng lên đi.”
Trên đại điện mọi người đều đứng dậy lui qua một bên, hôm nay hoàng thượng tựa hồ không giống với ngày thường, không có tùy ý trừng phạt người khác, hơn nữa sau khi nghe nói Lâm đại nhân cùng Lý đại nhân chết thì rất tức giận, chẳng lẽ hai vị đại nhân không phải do hoàng thượng phái người giết chết, đến rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đang lúc họ trộm nhìn lẩn nhau, rồi cẩn thận suy đoán.
Thì thanh âm khí phách thị huyết của hoàng thượng lần thứ hai vang lên: “Người đến, chiêu cáo thiên hạ.”
Nghiêu An lập tức dẫn hai thái giám đi đến, vung phất trần đứng dậy, cung kính mở miệng: “Dạ, Hoàng thượng.”
“Chiêu cáo thiên hạ, Thượng Quan Hạo, thái tử của Vạn Hạc quốc trước đây, mưu hại hoàng thượng, mê hoặc triều cương, tàn hại triều đình đại thần, hiện đang ẩn thân ở bên trong Lâm An thành, người cung cấp đầu mối, phần thưởng vạn lượng hoàng kim.”
Nghiêu An lập tức lĩnh mệnh đi xuống tuyên chiếu, đồng thời phái người đi dán hoàng bảng.
Trên điện Kim Loan, các đại thần hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, chẳng lẽ hoàng thượng gần đây vào triều, không phải là hoàng thượng thật, mà là thái tử Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc quốc trước đây, lúc này mọi người như bừng tỉnh đại ngộ, tảng đá trong lòng cũng buông xuống, tuy rằng hoàng thượng thần uy cái thế, nhưng từ trước đến nay không phải là người khát máu, không nghĩ tới thì ra người giết các đại thần là tên loạn thần tặc tử kia, cho nên chúng đại thần cuối cùng cũng buông thả lòng ra, lần thứ hai quỳ xuống: “Hoàng thượng.”
“Đều hãy bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Mọi người cùng đứng dậy, bây giờ tất cả đều nhất trí để đối phó với ngoại địch, vì lúc này Thượng Quan Hạo còn ẩn thân ở bên trong Lâm An thành, hắn là tên khát máu tàn bạo, chỉ sợ sẽ còn làm ra chuyện kinh thiên động địa nữa, chắc hẳn tối hôm qua Lâm đại nhân cùng Lý đại nhân đã gặp phải độc thủ của hắn, nam nhân ghê tởm này thực sự là quá ác độc.
“Nam An vương, tạm thời hãy giữ chức Binh bộ thượng thư, hãy lập tức phái người lưu ý tất cả động tĩnh bên trong Lâm An thành.”
“Dạ, hoàng thượng.” Mộ Dung Lưu Chiêu bình tĩnh lĩnh mệnh, nhưng đáy lòng lo nghĩ, hoàng thượng tuyệt không thể thua được, nếu Thượng Quan Hạo không bị bắt, thì càng ngày càng có nhiều người bị tổn thương, hắn ở trong tối mà bọn họ thì ở ngoài sáng, mặc dù bọn họ có vận dụng nhiều binh lực hơn nữa, chỉ sợ nhất thời cũng rất khó bắt được hắn.
“Bãi triều đi.”
Mộ Dung Lưu Tôn vung tay lên, nhiệm vụ chủ yếu lúc này là bắt Thượng Quan Hạo, trải qua kiếp nạn lần này, trong ngoài triều đình đều bị tổn thương thảm trọng, chẳng những là nhân lực, binh lực, ngay cả tài lực cũng tổn thất không ít, nhưng chỉ có cách bắt được người nam nhân kia, thì mới an tâm chỉnh đốn lại mọi thứ.
Hoàng bảng vừa dán lên, toàn bộ Lâm An thành, thậm chí là toàn bộ thiên hạ, đều biết tiền căn hậu quả của sự việc, nguyên lai gần đây hoàng thượng ở trong cung khát máu tàn bạo là do Thượng Quan Hạo của Vạn Hạc quốc giả mạo, hắn dám lẫn vào trong cung mưu hại hoàng thượng, còn giả mạo hoàng thượng, để giết nhiều người như vậy, mà Thượng Quan Hạo này, vốn là đồng môn cùng hoàng thượng, đều là môn hạ của Thiên Sơn Xích Hà lão nhân, người này tâm tư quỷ dị, âm hiểm độc ác.
Muôn miệng một lời, cuối cùng Thượng Quan Hạo đã trở thành người có tội lớn nhất ở Huyền Nguyệt, còn là ác đồ xấu xa tồi tệ nhất trong thiên hạ …
Phượng Loan cung.
Thanh Dao đã tỉnh ngủ, sau đó liền đứng dậy thu thập một phen, cùng Tiểu Ngư nhi dùng đồ ăn sáng, hiện tại trong cung rất yên tĩnh, nhưng lại bao trùm một cổ bất an khiến người ta hít thở không thông, đối với những người trong lãnh cung, trong lòng của Thanh Dao vẫn rất thương hại họ, ngoại trừ Tây Môn Tân Nguyệt cùng Tư Mã lan Mai, thì những người khác cũng không có làm gì sai, nhưng lại gặp phải sự đối đãi này, như vậy nhất định trong lòng họ cũng rất thống khổ.
Ánh dương quang từ bên ngoài cửa điện như trút xuống bên trong, nó ôn nhu chiếu vào trên người của nàng, Thanh Dao đang cau mài như có điều suy nghĩ, lúc này Tiểu Ngư nhi đang nằm ở bên chân của nàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẫu thân, nghĩ gì thế?”
“Thi độc kia thực sự không có thuốc nào chữa được sao?”
Tiểu Ngư nhi sửng sốt một chút, không nghĩ tới nương lại suy nghĩ chuyện này, nên đôi môi trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn chu lên, ra vẻ không vui nói: “Mẫu thân, người đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, là các nàng đáng đời, nhất là Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta làm ra bao nhiêu chuyện ghê tởm như vậy, đây là báo ứng, ngẫm lại cái hình dạng như quỷ của nàng ta, ta liền cảm thấy trong lòng sảng khoái, cũng không phải là chúng ta hại nàng, mà là Thượng Quan Hạo hại nàng, hoặc có thể đây là ý của ông trời, còn Tư Mã Lan Mai nữa, thật quá tàn nhẫn, Mao Tuyết Cầu có tội gì đâu, nàng ta giết cũng đã giết rồi, chí ít hãy cho nó toàn thây, không nghĩ tới còn tàn nhẫn lột đi da của nó, nghĩ đến chuyện này, ta rất là đau lòng, nó là một tiểu hồ ly rất đẹp.”
Tiểu Ngư nhi nói xong lời cuối cùng, nước mắt xoạch xoạch chảy xuống, nhớ tới chuyện Mao Tuyết Cầu chết, lòng của nàng rất khó chịu, điều này đã trở thành bóng ma trong lòng nàng, nếu như nó bị chết không khó coi như vậy, nàng cũng sẽ không thương tâm đến thế, vì vậy những nữ nhân kia căn bản là đáng chết.
“Không sai, Tây Môn Tân Nguyệt cùng Tư Mã Lan Mai đáng chết, các nàng dù có chết một nghìn lần một vạn lần cũng không quá đáng, thế nhưng những nữ nhân khác thì sao? Trước tiên các nàng vô tội không biết gì, nhưng bỗng nhiên bị loại đối đãi này, ngươi nói xem có quá tàn nhẫn hay không?”
Thanh Dao chậm rãi mở miệng, nàng biết trong lòng Tiểu Ngư nhi kỳ thực rất thiện lương, bằng không cũng sẽ không bởi vì một tiểu hồ ly mà thương tâm lâu như vậy.
Tiểu Ngư nhi nghe xong lời của nàng, quả thật trong nháy mắt sửng sờ, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng: “Chúng ta cũng không có biện pháp, là số mệnh của các nàng thôi, Minh Nguyệt đã nói tất cả rồi, thi độc căn bản là không có biện pháp giải.”
“Mạc Sầu?”
Thanh Dao như chợt nhớ tới một việc, liền gọi Mạc Sầu qua đây phân phó “Đi đem Minh Nguyệt đến gặp ta, ta có việc hỏi hắn.”
“Dạ, nương nương.”
Mạc Sầu nhanh chóng lui ra ngoài, lúc này Minh Nguyệt đang ở Thiên điện của Phượng Loan cung, không có ai gọi thì hắn không thể tùy tiện đi vào.
Minh Nguyệt rất nhanh bị Mạc Sầu dẫn đến, hắn cung kính hành lễ với Thanh Dao: “Nương nương.”
“Minh Nguyệt, ta muốn hỏi ngươi một chút, Quần Phương tuỷ mà Nguyễn Tiểu Liên tặng cho ta, có khả năng giải thi độc hay không?”
Minh Nguyệt không nghĩ tới nương nương lại nhớ kỹ chuyện này, nên sửng sốt một chút, sau đó cau mày suy nghĩ sâu xa, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Không thể, thi độc này căn bản không có biện pháp giải, nhưng Quần Phương tuỷ khi hòa tan trong nước, có thể tu bổ lại da thịt hư tổn của các nàng.”
“Nói cách khác, tối đa chỉ có thể làm cho các nàng chết sạch sẽ một chút, phải không?”
Thanh Dao có chút không đành lòng, bất quá nếu Quần Phương tuỷ có một chút tác dụng này, thì hãy để cho các được chết sạch sẽ một chút đi.
“Mạc Sầu, đem thuốc này lấy ra, làm cho các nương nương mỗi người uống một ít đi.”
“Dạ, ” Mạc Sầu tiếp nhận bình ngọc lưu ly màu xanh trong tay Thanh Dao, thì hương khí ngào ngạt bắt đầu tràn ngập ở trên đại điện, Mạc Sầu chần chờ một chút, sau đó mở miệng xin chỉ thị: “Vậy Tây Môn Tân Nguyệt cùng Tư Mã Lan Mai?”
Tiểu Ngư nhi vừa nghe thấy lời của nàng, đã sớm nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng bình tĩnh nói: “Không cho, để các nàng đến địa ngục làm một con quỷ mà bầu bạn cùng Mao Tuyết Cầu của ta đi.”
Thanh Dao thở dài, đưa tay ôm chầm lấy Tiểu Ngư nhi, yêu thương mở miệng: “Tiểu Ngư nhi, người rồi sẽ chết, tất cả đều đã là quá khứ, số phận của các nàng chính là bi kịch, chúng ta hà tất quấn quýt mãi, hơn nữa các nàng cũng đã bị lương tâm khiển trách rồi, nên hãy khoan dung một chút đi.”
Tiểu Ngư nhi không nói cái gì nữa, và Mạc Sầu cũng đã đi ra ngoài.
Trong Phượng Loan cung, Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi đang nói chuyện, bỗng nhiên có thái giám từ bên ngoài vọt vào, rất nhanh mở miệng: “Nương nương, có người muốn gặp nương nương, nghe nói đến từ hoàng gia biệt viện.”
“Hoàng gia biệt viện!” sắc mặt của Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi lập tức biến đổi, nơi đó là công binh xưởng bí mật của các nàng, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ, người tới đây lại là ai mà biết chạy thẳng đến tìm các nàng, mà không phải tìm hoàng thượng?
“Nhanh, để cho hắn vào.”
Thanh Dao quyết đoán vung tay lên, thái giám kia lập tức lui ra ngoài, nhanh chóng dẫn một người theo mình vào, người đến đã bị thương, dưới chân có chút xiêu dẹo, một tay bưng lấy cánh tay kia, lảo đảo xông vào đại điện, sau đó ùm một tiếng quỳ xuống đất, đau lòng kêu lên: “Nương nương, công chúa!”
Người đến thì ra là Tiểu Đào, lúc này trên người của nàng đã bị vài vết thương, vết máu thấm ra quần áo, đầu tóc mất thì trật tự, con ngươi mờ mịt, hàm răng trắng nõn đang cắn chặt môi dưới, làm rướm máu cánh môi non mềm, nhưng nàng vẫn vô tình không hay biết, có thể thấy được cả thể xác và tinh thần của nàng đều bị thương nặng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Ngư nhi rất nhanh lắc mình xuống ghế phượng, rơi tới bên cạnh Tiểu Đào, sau đó vươn tay nâng dậy nàng ấy, đau lòng mở miệng, Tiểu Đào ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngư nhi, trên gương mặt tái nhợt hiện lên nụ cười khổ: “Công chúa, toàn bộ công binh xưởng đã bị phá hủy, bị hoàng thượng phái người đến nổ tung, mười mấy người của chúng ta cũng bị hắn phái người giết, ta phải thừa cơ hỗn loạn mà trốn thoát, thị vệ bên hoàng gia biệt viện càng tử thương vô số.”
Tiểu Đào còn không biết biến cố lớn ở trong cung, vẫn nghĩ chuyện này đều do hoàng thượng chỉ thị, nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao hoàng thượng lại phái người nổ hủy công binh xưởng, còn đánh chết mười mấy người, làm tử thương vô số, cả hiện trường vô cùng thê thảm.