Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 146: Mộng Hồi Kiếp Trước
D
ao Trì phu nhân vóc người quyến rũ động lòng người, tuy niên kỉ đã trên dưới sáu mươi, thế nhưng do bảo dưỡng tốt, nên vẫn phong tư yểu điệu như cũ. Dáng vẻ đa tình, vừa nghe nói những người này là ái đồ của Xích Hà lão nhân, chẳng những không có trách cứ, trái lại còn đối với các nàng rất từ ái.
Quả nhiên là yêu ai yêu cả đường đi lối về a…
Trong cốc, bách hoa nở rộ, hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, xen lẫn vào đó là các tỳ nữ mặc váy dài màu cánh sen qua lại không ngớt, ra vào cổ phòng có rường cột chạm trổ, nên tạo ra khung cảnh đầy cuốn hút, ở phía xa xa có thác nước chảy xuống, bên cạnh thúy đình gió xuân nhẹ thổi làm cho lụa mỏng bay cao, hay cho một thế ngoại đào nguyên, nói ở đây không thua gì Vô Tình cốc quả thật không sai chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Ở chính sảnh đang bài biện một bữa tiệc cao nhã, mọi thứ đều được phân bố cẩn thận, đồ cổ ngọc khí nhiều không đếm xuể, Dao Trì phu nhân ngồi ở trên cao, đôi mày như hiểu nguyệt, ánh mắt lóng lánh, tràn đầy màu sắc, vô cùng yêu ý bảo Lưu Tôn và Thanh Dao ngồi xuống.
“Hôm nay thực sự là ngày đại hỉ của Vân Giản cốc, thật lâu rồi chưa từng náo nhiệt như vậy, người đâu, lập tức chuẩn bị tiệc.”
Dao Trì phu nhân vừa nói xong, thì Xích Hà lão nhân đang ngồi ở vị trí quý khách bên dưới vội giơ tay lên: “Chờ một chút, Dao Trì.”
Dao Trì phu nhân vừa nghe Xích Hà lão nhân nói, ánh mắt rực sáng nhìn sang, đáy mắt đầy tình cảm không hề che dấu, khóe môi dịu dàng cười, ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lưu Tôn đang bị thương, ta muốn giúp hắn chữa trị kinh mạch trước, hãy thu hồi lại bữa tiệc đi.”
Dao Trì nâng mày nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ bất phàm, mi tâm mịt mờ hắc khí, chỉ vì lúc trước mình thật cao hứng, mà không để mắt đến nên lập tức gật đầu: “Tốt, ta trợ ngươi giúp một tay.”
Dao Trì nói xong, đi xuống từ chỗ ngồi trên cao, thân hình của nàng ưu nhã, mỗi bước trên người hoàn bội se phát ra thanh âm leng keng, càng thêm vô hạn phong tình.
Thanh Dao không nghĩ tới Dao Trì phu nhân lại dễ dàng đáp ứng ra tay trợ giúp, hơn nữa có thêm nội lực của Xích Hà lão nhân thì chuyện giúp đỡ Lưu Tôn chữa trị nội lực, căn bản dễ như ăn một bữa ăn sáng, mấy ngày liên tiếp bị áp lực, lúc này tảng đá nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống đất, nàng vội vàng đứng dậy cung kính mở miệng: “Tạ phu nhân tương trợ.”
“Ân.”
Dao Trì phu nhân gật đầu, người đã hướng bên ngoài chính sảnh mà đi, Xích Hà lão nhân cũng theo nàng ra ngoài, trong lòng mọi người biết rõ ràng, nếu như không phải phu nhân này yêu say đắm Xích Hà lão nhân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng xuất thủ, tất cả mọi việc đều là mặt mũi của Xích Hà lão nhân mà thôi.
Tại mật thất chuyên dụng của Vân Giản cốc, Dao Trì phu nhân dẫn đoàn người đi tới bên ngoài thạch thất, ý bảo mọi người canh giữ ở bên ngoài, chỉ có Lưu Tôn là theo chân bọn họ đi vào.
Thanh Dao khẽ gật đầu, canh giữ ở bên ngoài thạch thất.
Liên cô nương lúc trước cao ngạo sau khi biết xuất xứ của Thanh Dao, bỗng nhiên sửa dáng vẻ lành lạnh cao ngạo lúc trước, còn cười dịu dàng vươn tay nắm tay Thanh Dao: “Tỷ tỷ, nguyên lai ngươi chính là Huyền Nguyệt hoàng hậu, ta vẫn nghe nói có tỷ tỷ là một nhân vật truyện kỳ, vì thế rất muốn gặp gỡ, không nghĩ tới bây giờ lại gặp được.”
Thanh Dao ngước mắt nhìn nàng, nhưng vẫn chưa nói thêm cái gì, không đưa tay đánh khuôn mặt người tươi cười, cái người gọi là Liên cô nương này trước sau xử sự giống như hai người vậy, biến hóa cũng quá nhanh đi, làm cho nàng thật không thể thích ứng.
Tiểu Ngư nhi ở bên cạnh hừ lạnh, trừng Liên cô nương một cái, lúc trước nàng ta còn khinh thường chẳng muốn gặp các nàng mà? Sao bây giờ lại làm như thân thiết lắm, nữ nhân ghê tởm.
“Dối trá.”
Liên cô nương thật giống như không nghe thấy lời này, vẫn thân thiết lôi kéo Thanh Dao như trước, lải nhải nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, sư phụ cùng Xích Hà lão nhân nội lực và tu vi cực cao, trong thiên hạ có một không hai, vì thế nhất định có thể giúp đỡ hoàng thượng chữa trị nội lực.”
Thanh Dao có chút chịu không nổi nữ nhân này nhiệt tình, nguyên lai là loại nữ nhân thích huyên náo, vậy thái độ cao nhã ghét bỏ các nàng là giả trang sao?
“Ân, đa tạ Liên cô nương quan tâm.”
“Tỷ tỷ, ta là Nguyễn Tiểu Liên, ngươi kêu ta Tiểu Liên là được.”
Nguyên lai Liên cô nương vốn tên là Nguyễn Tiểu Liên, đối với võ học có thiên phú cực cao, bởi vậy rất được Dao Trì phu nhân yêu thích, hơn nữa tâm tính nàng cao ngạo, xưa nay cũng không phải người thích nhiều lời, chỉ vì gặp được đối tượng, nên khó tránh khỏi cao hứng vài phần. Nàng mặc dù ở Vân Giản cốc, nhưng đã sớm nghe nói trong thiên hạ có một kỳ nữ tử, trở thành đại nguyên soái của mười vạn binh mã, người như vậy ở trong cảm nhận của nàng giống như thần, không nghĩ tới lại đang ở trước mắt, sao nàng không cao hứng cho được.
Thanh Dao gật đầu, nhàn nhạt nhếch môi “Tiểu Liên muội muội quá khách khí.”
Tiểu Liên thấy Thanh Dao lời nói không có tinh thần, liền biết tâm tư của nàng đặt ở trên người của hoàng thượng trong mật thất, vì thế căn bản không muốn nhiều lời, nên nàng liền an tĩnh lại, cùng cả đám bọn họ đứng ở ngoài thạch thất.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đối với hành động của Tiểu Liên vô cùng xem thường, lúc trước hành động cao ngạo của nàng ta đã khắc sâu ở trong lòng các nàng, đối nha đầu này họ một điểm hảo cảm cũng không có.
Bên trong mật thất, ba người đã ngồi xuống đất, Lưu Tôn thì ngồi ở chính giữa, Dao Trì phu nhân ngồi ở sau lưng của hắn, Xích Hà lão nhân ngồi đối diện với hắn, song chưởng nhấc lên, chống lên bàn tay của hắn, mà Dao Trì phu nhân thì nội lực ngưng tụ, bàn tay bốc lên ra chân khí như sương trắng, in vào trên lưng của hắn, một trước một sau, song song vận lực, thân hình của ba người chậm rãi chuyển động, khói trắng từ đỉnh đầu của bọn họ lượn lờ bay lên, càng ngày càng nhiều.
Lưu Tôn chỉ cảm thấy quanh thân khoan khoái, lại không còn cảm giác trở ngại, thậm chí chân khí so với trước còn mạnh hơn, chúng len lỏi cực nhanh, nhiều lần di chuyển cho đến khi kinh mạch sinh động, vận động như thường, thì Xích Hà lão nhân cùng Dao Trì phu nhân mới thu hồi tay lại. Hai người mở hai mắt nhìn sang, cùng lúc mở miệng.
“Vận hành nội lực một chút, nhìn xem còn có chỗ nào không ổn hay không?” Lưu Tôn vận lực một cái chân khí liền thuận, vận dụng như thường, đâu còn có nửa điểm nghịch lưu khí huyết, trên gương mặt tuấn mỹ lập tức lộ ra ý cười, cung kính mở miệng: “Tạ ơn phu nhân xuất thủ, tạ ơn sư phụ.”
“Được rồi, đứng lên đi.”
Xích Hà lão nhân thấy Lưu Tôn đã không còn gì đáng ngại, lập tức cao hứng, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên cười rộ: “Tiểu tử ngươi gặp họa được phúc, nội lực so với trước đây lại tăng lên một tầng.”
Hắn nói như vậy, là bởi vì vừa rối hắn và Dao Trì phu nhân cùng lúc truyền một ít nội lực cho Lưu Tôn, vì thế nội lực của Lưu Tôn hiện tại cơ hồ cùng với bọn hắn đã tương xứng, giữa thiên hạ này khó có ai có tu vi nội lực qua Lưu Tôn.
“Cám ơn sư phụ cùng tiền bối.”
Lưu Tôn tiếng nói vừa dứt, Dao Trì phu nhân phúc hậu đưa tay nâng hắn, phu nhân ngước mắt nhìn hắn, thoả mãn cười lên, nghĩ đến ái đồ Tiểu Liên của mình, Tiểu Liên luôn luôn tâm cao khí ngạo, ít khi thấy có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, thế nhưng hôm nay một lại thấy mâu quang của nàng tựa như hữu ý vô tình mà ngắm Lưu Tôn vài lần, chỉ là Lưu Tôn tựa hồ đã có đối tượng, chuyện này thật đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà.
“Ân, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Dao Trì phu nhân vượt lên dẫn đầu đi ra ngoài thạch thất, cửa đá vừa dời, thì ngoài cửa mọi người cùng lúc phục hồi tinh thần lại, nhìn ba người đang đi tới, phía sau cùng là hoàng thượng cao to tuấn mỹ, khí phách bức người, cái loại phong phạm vương giả hoàn toàn tự nhiên này, cứ tùy ý phát ra, Thanh Dao liếc mắt nhìn lại một cái, liền buông lỏng tâm tình, hắn rốt cuộc đã không có việc gì.
“Không có việc gì là tốt rồi.”
Lưu Tôn đi tới bên cạnh Thanh Dao, hai mắt nổi lên ánh sáng nhu hòa, thật sâu dừng ở trên người nàng, nếu như không có nàng, e rằng chính mình sẽ không tránh không được một kiếp này, nghĩ đến nàng quả thật là quý nhân trong mệnh định của hắn, chẳng những là quý nhân, còn là người yêu của hắn, cả đời bất ly bất khí.
“Đi thôi.”
Lưu Tôn vươn tay dắt lấy tay Thanh Dao đi theo sát phía sau sư phụ, Nam An vương Lưu Chiêu nhìn hoàng huynh đã hồi phục, đáy lòng thật cao hứng, từ lúc rời kinh đến nay, tâm tư của hắn đã hiểu thấu rất nhiều, tuy là hắn từng thích qua hoàng hậu, thế nhưng từ nay về sau, nàng vĩnh viễn sẽ chôn ở đáy lòng của hắn.
Hắn chỉ hy vọng các nàng tương thân tương ái cả đời.
“Hoàng huynh.”
Lưu Chiêu đuổi theo, Lưu Tôn liền đình chỉ cước bộ, buông Thanh Dao ra, xoay người lại ôm chầm Lưu Chiêu: “Cám ơn ngươi, hoàng đệ.”
“Ân, chúng ta là người một nhà.”
Lưu Chiêu nhẹ giọng mở miệng, hiện tại hắn không còn lạnh lùng như trước đây, trải qua thời gian đau khổ, làm cho hắn học được khoan dung, lý giải, còn có đôi mắt để nhìn thế giới này.
“Phụ hoàng, còn có ta.”
“Ân, đi thôi.” Lưu Tôn sang sảng cười lên, dẫn đoàn người đi về phía trước.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu nhìn thấy hết thảy trước mắt, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm, thật tốt quá, hoàng thượng rốt cuộc đã hồi phục, tiếp theo chỉ cần hồi kinh xử lý xong Thượng Quan Hạo là được, từ đó về sau sẽ không có mưa gió nữa.
Đoàn người hướng phía sảnh mà đi đến, ở phía sau cùng Tiểu Liên khóe môi hiện lên ý cười ái muội bất minh, nữ tỳ Hồng nhi trong cốc nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, chúng ta có muốn qua đó hay không?”
“Đương nhiên muốn, đi thôi.”
Tiểu Liên ưu nhã chặt đi hai bước cùng tiến về đoàn người phía trước.