Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 136.2
M
ọi người cùng kêu lên, chẳng những là Thanh Dao, ngay cả Băng Tiêu cùng Mạc Sầu cũng bị một cú sốc, không nghĩ tới Nam An vương lại thích nương nương, còn ở trong tình cảnh này mà biểu lộ tình cảm của mình nữa, quả thật là hù dọa chết người a, Thanh Dao đang ngây ngẩn cả người, cũng không biết phải phản ứng thế nào, Lưu Chiêu luôn lạnh lùng như băng lại nói thích nàng, đây là điều nàng nằm mơ cũng không nghĩ qua, hiện tại nàng không biết phải nói cái gì, mới có thể không làm tổn thương tâm Lưu Chiêu, hắn đã sầu khổ như vậy, nếu mình nói lời nặng, chẳng phải là quá đả kích hắn sao, ngay lúc nàng đang ở thế khó xử, thì Mộ Dung Lưu Chiêu đã quay đầu xoay người lại đi vào giữa phòng giam, thanh âm lạnh lùng nặng nề vang lên.
“Thanh Dao trở về đi, ta không muốn tăng thêm bất luận gánh vác gì cho ngươi, nếu như không phải có kiếp nạn này, ta nghĩ đến chết cũng sẽ không nói ra, thế nhưng ta lại sắp chết, đây là nguyện vọng duy nhất trước khi ta chết.”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng bất chấp để ý tới Nam An vương, nhà tù không thể ở lại lâu, còn kéo dào chỉ sợ có phiền phức, bởi vậy hai nha đầu một tả một hữu đưa tay vịn nàng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi Hình bộ đại lao, bên ngoài ánh nắng liền chói mắt, Thanh Dao còn có chút hoảng hốt, nàng vẫn cảm thấy chuyện vừa rồi là quá thật, nên quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu. Một chữ một lời mở miệng: “Vừa rồi Nam An vương nói cái gì?”
“Bẩm chủ tử, Nam An vương gia nói thích nương nương.”
Mạc Sầu tận tâm tận lực bẩm báo, nàng cũng là nằm mơ không nghĩ tới chuyện này.
Lúc này đây Thanh Dao cuối cùng cũng khẳng định chính mình vừa rồi không có nghe lầm, nên sắc mặt trắng nhợt, nàng là không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, tại sao lại hội ngộ thượng Nam An vương chứ? Thực sự là làm cho người ta đau đầu.
“Hồi mộc phủ.” Quay lại xe ngựa trước cửa Hình bộ, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng lên xe, đoàn người xoay người lại hướng về phủ thừa tướng mà đi, phía sau một đôi ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm các nàng cho đến khi xe ngựa biến mất không thấy.
Huyền Nguyệt, bên ngoài cửa thượng thư phòng hoa lệ.
A Cửu dẫn mấy người thái giám cùng cung nữ yên tĩnh đợi ở bên ngoài, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, lúc này có một nhuyễn kiệu đã ngừng lại, từ cỗ kiệu phía trước đi tới mấy người mặc trang phục cung nữ, cung kính cẩn thận nhấc lên cẩm liêm, ánh dương quang như nước chiếu, bao phủ quanh thân của nàng, nàng mặc một kiện quần dài màu đỏ tía, tóc đen như mực búi cao thành bích vân khế, trịnh trọng cắm lên phía trên đó cây trâm kim phượng hoàng, trong miệng phượng hoàng đung đưa tua cờ, thả dọc xuống, ở trên gương mặt đong đưa trái phải, càng tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu kiều mị, thân thể mềm mại như giòng nước, bước đi thanh tao lịch sự, quanh thân đẹp đẽ quý phái, bước đi dao động tiêu sái đến trước thềm đá.
A Cửu cùng thủ hạ thái giám và cung nữ cung kính thi lễ.
“Tiểu nhân ( nô tỳ ) tham kiến Thục phi nương nương.”
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt cười như không cười lạnh lùng liếc A Cửu một cái, A Cửu run rẩy lên một chút, càng phát ra cung kính cúi đầu.
Tây Môn Tân Nguyệt liếc một cái cũng không buông tha hắn, khóe môi càng âm ngao cười nhạt: “A Cửu, hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng ở bên trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Nói không gặp bất luận kẻ nào.”
“Phải không? Cũng bao gồm bản nương nương à?”
Tây Môn Tân Nguyệt âm hiểm mở miệng, A Cửu đâu còn dám nói nhiều thêm một câu nào, thế nhưng Tây Môn Tân Nguyệt cũng không có buông tha hắn, mà là giơ chân lên một cước nhắm ngay A Cửu đá quá, thẳng tắp đem hắn đá ngả lăn.
“Ngươi là cẩu nô tài, đại khái ngươi không nghĩ qua ta có một ngày sẽ được sủng ái chứ gì, mà ngươi lại rơi xuống trình độ ngày hôm nay, ngươi cứ chờ cho ta, ta phải từ từ dằn vặt ngươi.”
Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, khí thế lăng người sải bước lên thềm đá, đi đến trước cửa thư phòng, tỳ nữ Liên Yên của nàng cũng vội vàng cùng tiến về phía trước, canh giữ ở ngoài cửa thượng thư phòng, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Bên trong Thượng thư phòng, có một nam tử mặt long bào đang ngồi ngay ngắn, trên mặt tuấn mỹ vô trù đang chăm chú, cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Nghe được động tĩnh ở cửa, liền ngẩng đầu lên nhìn sang, vừa nhìn thì thấy là Thục phi nương nương, không khỏi cau lại lông mày, tiếng nói liền có chút không vui: “Ngươi tại sao lại tới.”
“Hoàng thượng.”
Tây Môn Tân Nguyệt sớm như chim nhỏ nép vào trong ngực của tuấn mỹ nam tử, bộ dạng mềm mại đáng yêu mở miệng: “Người ta nhớ ngươi, hoàng thượng, ngươi cũng không đến xem người ta.”
Tuấn mỹ nam tử ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, con ngươi đen kịt sâu không lường được, lóe ra ánh sáng quắc đẹp đẽ quý giá, nam nhân này không là ai khác, chính là Huyền Nguyệt hoàng đế, Mộ Dung Lưu Tôn, đáy mắt là hàn khí bức người, bất quá khi hắn nhìn thẳng vào nữ tử trong lòng, thì lại ôn hòa xuống, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười nhu hòa như nước.
“Tân Nguyệt thật là biết làm nũng, mấy ngày gần đây trẫm có chút bận, chờ xong trong khoảng thời gian này, sẽ nhất định hảo hảo ở cùng ngươi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” hai cánh tay của Tây Môn Tân Nguyệt ôm lấy hoàng thượng, chủ động dâng lên cặp môi thơm, nam nhân thì dùng sức sâu hôn xuống, ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, làm sao không câu động dục hỏa, bàn tay to nhấc lên liền ôm nữ tử trong lòng hướng về nhuyễn trường kỷ ở một bên mà đi, tầm mắt nóng bỏng quấn quanh nữ tử trong lòng, bàn tay hắn vung lên, quần áo ràng buộc trên người nàng bị giải trừ, đem nàng đặt ở trênnhuyễn trường kỷ, cả người liền đè xuống.
Bên trong Thượng thư phòng, trình diễn một màn sống sắc sinh hương, tục tĩu đầy rẫy.
Ngoài thư phòng, một người vội vã bôn tiến vào, vừa ngẩn đầu lên, thì thấy bên trong thượng thư phòng, bóng dáng hai người như hai con cá bạc quấn cùng một chỗ, liền lập tức hoảng sợ đến sắc mặt đại biến, rất nhanh rời khỏi thư phòng, rồi ùm một tiếng quỳ ở bên ngoài: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, xin hoàng thượng trách phạt.”
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Bên trong thư phòng vang lên thanh âm lạnh lùng, A Cửu vội cẩn thận mở miệng: “Hình bộ Thị lang cầu kiến, nói hoàng hậu nương nương đã hồi kinh.”
Lời ấy vừa rơi xuống, nam tử xoay mình đình chỉ động tác, nữ nhân trên trường kỷ thân thể uốn éo mềm dẻo như rắn, không nghe theo ngâm khẽ, còn muốn yêu cầu càng nhiều hơn chút, thế nhưng nam tử đã bứt ra đứng lên, tầm mắt lạnh lùng bắn về phía nữ tử mang vẻ mặt đỏ bừng, tựa hồ nàng còn không có tận hứng, trong con ngươi tràn đầy ghen ghét
Mộ Dung Lưu Tôn đưa tay lên bóp gò má trên mặt của nàng một chút, thanh âm nhu hòa mở miệng: “Ngoan, trở về đi, quay đầu lại sẽ bồi thường cho ngươi, trẫm có việc phải xử lý.”
“Ngươi thật chuẫn bị xử lý nữ nhân kia như thế nào?”