Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126.2
uy rằng Nam An vương đã đồng ý chuyện hoàng thượng và Thanh Dao cùng nhau bắc chinh, nhưng bản thân Thanh Dao lại kiên quyết phản đối.
Trong Biệt uyển của hoàng gia, bầu không khí trong chính sảnh rất lạnh, hai thủ hạ Mạc Sầu và Băng Tiêu vội lui ra ngoài, thực sự chịu không nổi hàn khí ở đó.
Ánh mắt của hoàng hậu bao phủ sương gió tuyết mưa, ánh nhìn như băng, lạnh tới thấu xương.
“Hoàng thượng, ta không đồng ý cùng ngươi đi đánh Đan Phượng quốc.”
Huyền đế lại không bị hàn khí của nàng làm cho hoảng sợ, đối với cách làm người của nàng, hắn hiểu rất rõ, thật ra nàng là người tốt, tâm tính mềm nhẹ như bông. Vốn không có lạnh lùng như vậy, chẳng qua nàng không muốn hắn có một chút xíu không an toàn nào. Mà hắn, cũng nghĩ tương tự như thế, chẳng qua chưa nói ra mà thôi.
“Trẫm đã quyết định, Dao nhi.”
Ngữ khí của hắn kiên trì, khí phách tự nhiên tỏa ra, không cho người ta chống cự.
Đồng tử Thanh Dao lóe lên, sâu như biển: “Hoàng thượng, tại sao phải khổ như vậy chứ? Lần này bắc phạt Đan Phượng, hung hiểm không gì sánh được, hoàng thượng là thân thể ngàn vàng, nếu xảy ra nửa điểm sai lầm, không phải Thanh Dao sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?”
Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ e Huyền Nguyệt sẽ rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nam An vương không đủ sức đảm đương đại sự, hắn làm vương gia thanh nhàn thì rất tốt, nhưng làm hoàng đế thì sẽ không đấu nổi với Văn Ngọc và Trưởng Tôn Trúc âm hiểm giả hồ đồ, còn tên tiểu nhân Thượng Quan Hạo kia nữa. Trong bảy nước, chỗ nào cũng có đại nhân vật, Nam An vương căn bản không phải đối thủ của bọn họ, thế nhưng Huyền đế thì khác, hắn là một hoàng đế cực kỳ khôn khéo.
Hơn nữa, vừa nghĩ đến việc hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng nàng lại cực kỳ khổ sở. Sự khó chịu lúc Vô Tình chết đi đã phải nếm qua một lần, nàng không muốn nó lại xuất hiện lần thứ hai.
Hắn tuy rằng là cửu ngũ chí tôn một nước, nhưng đã hai lần cứu nàng thoát khỏi tay tử thần, nàng cũng không phải động vật lãnh huyết vô tình, làm sao mà không cảm động chứ. Vì thế lần này nàng kiên quyết không cho hắn theo quân bắc chinh.
“Hoàng thượng, ta không đồng ý.”
Thanh âm kiên trì, lạnh như băng. Huyền đế sắc mặt tối sầm lại, một hồi sau mới chậm rãi mở miệng: “Dao nhi, trẫm không yên lòng ngươi, chỉ có trẫm cùng ngươi xuất chinh, bằng không, đình chỉ bắc phạt.”
“Ngươi bỏ cả mộng tưởng thống nhất bảy nước sao?” Thanh Dao mở to mắt khó tin, nam nhân này không phải vẫn ôm mộng đó sao? Sao lại có thể đình chỉ chứ, thật đúng khiến nàng có chỗ tin không nổi. Bất quá nhìn thần tình chăm chú nghiêm túc của hắn, không có chỗ nào giống đang vui đùa, nàng quát nhẹ: “Ngươi điên rồi!”
“Đúng, trẫm điên rồi. Chỉ biết nếu lần này Dao nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trẫm sẽ triệt để phát điên.”
Thanh âm của hắn khàn khàn, Thanh Dao run lên, không nói nên lời. Gương mặt lãnh trầm căm tức nhìn nam tử cao to trước mặt, trước ngực phập phồng, tâm tình kích động, rất lâu mới hô hấp bình thường trở lại. Nàng cảm kích hắn mang nàng và giang sơn đặt nặng ngang nhau, hắn hoàn toàn không phải muốn lợi dụng nàng. Nhưng bây giờ không phải là lúc bàn chuyện nhi nữ thường tình, một trận chiến này, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được cuối cùng ngôi vị cao nhất sẽ vào tay ai. Nhưng mà chỉ cần nàng còn một hơi thở, nàng nhất định phải đánh.Đây không chỉ là vì muốn báo thù, mà còn là tính cách của nàng.
“Được, vậy chúng ta kề vai chiến đấu. Chỉ mong kỳ khai đắc thắng.”
Thanh Dao đột nhiên nở nụ cười, trong con ngươi sâu thẳm, một gánh nặng dường như đã buông xuống, cả người thần thanh khí sảng.
Không ai có thể nói trận chiến này sẽ bại, nếu muốn bảo toàn nàng và hắn, chỉ có thể thắng, mà nàng tất sẽ mang hết toàn lực ra làm, dù không phải vì bản thân cũng sẽ vì Vô Tình, vì hắn mà chiến đấu.
“Được.” Mộ Dung Lưu Tôn rất cao hứng, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt, trong con ngươi ánh sáng lại lập lòe.
Trong chính sảnh một mảnh gió xuân ấm áp, căng thẳng đã giải trừ. Mạc Sầu, Băng Tiêu còn có Tiểu Ngư nhi từ bên ngoài đi tới.
“Nương, ta cũng muốn đi.”
Tiểu Ngư nhi lên tiếng trước, chuyến này nàng nhất định phải đi theo, lúc trước nghe lời của phụ hoàng và nương, chuyến đi này rõ ràng là cực kỳ hung hiểm, nếu không cho nàng đi theo, nàng sẽ không yên tâm.
“Tiểu Ngư nhi, không được.”
Hai người trăm miệng một lời lên tiếng. Mộ Dung Lưu Tôn và Thanh Dao nói xong liếc mắt nhìn nhau một cái, xem ra có đôi khi bọn họ đúng là rất ăn ý, điển hình như chuyện này của Tiểu Ngư nhi.
Tiểu Ngư nhi vừa nghe hai người nói, sắc mặt đã trở nên khó coi, gương mặt phấn nộn nho nhỏ đỏ ửng, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ, đôi mắt to chớp chớp, lông mi dài run rẩy, trong đó ẩn chứa cả một lớp sương mù, điềm đạm đáng yêu cắn môi, tựa hồ như vừa bị khi dễ.
Huyền đế nhìn nữ nhi như vậy tự nhiên thấy có chút đáng thương, vội vươn tay kéo nàng qua: “Tiểu Ngư nhi, chuyến này vạn phần hung hiểm, ngươi vẫn nên ở lại Biệt uyển đi.”
“Phụ hoàng, uổng công ta thích người như vậy, người lại không mang ta theo, ta muốn ở cạnh bên người của nương và phụ hoàng. Chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện nhỏ đó của Tiểu Ngư nhi cũng không thể thỏa mãn sao? Tiểu Ngư nhi thật đáng thương a.”
Tiểu nha đầu này đang bày ra bộ dáng vờ vịt, ba phần thật bảy phần giả, lọt vào trong mắt người khác lại cực kỳ có hiệu quả. Huyền đế nhìn hình dạng đáng thương của nữ nhi, có chút không đành lòng, ngẩng đầu nhìn Dao nhi.
“Hay là…”
Thanh Dao giơ tay, sắc mặt âm u, cắn răng mở miệng: “Mộc Tiểu Ngư, ngươi có phải chưa suy nghĩ không, lần này không phải là du sơn ngoạn thủy, là chiến tranh. Đến lúc đó phụ hoàng ngươi và ta sẽ rất bận rộn, không ai chiếu cố ngươi được.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, nước mắt của Tiểu Ngư nhi đã rơi xuống, là khóc thật, không hiểu vì sao, vừa nghe đến hung hiểm, nàng lại càng muốn đi cùng bọn họ.
Băng Tiêu vẫn đứng lặng im bên cạnh chậm rãi mở miệng:
“Nương nương, nếu người tin năng lực của Băng Tiêu hãy giao công chúa cho nô tỳ chiếu cố, nô tì sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”
Băng Tiêu vừa nói xong, Tiểu Ngư nhi lập tức quay đầu cảm kích:
“Cám ơn Băng Tiêu tỷ tỷ.”
“Công chúa?” Băng Tiêu có chút không tự nhiên, nàng là công chúa, là chủ tử, làm sao có thể gọi mình là tỷ tỷ chứ, bất quá thấy mọi người không ai chú ý cũng thôi, họ cùng nhìn về phía Thanh Dao. Thanh Dao ngẩng đầu lên quét mắt một vòng, cuối cùng ánh nhìn rơi vào Tiểu Ngư nhi, đứa nhỏ này vành mi hồng hồng, bình thường cũng không thấy nàng ta kiên trì như vậy, xem ra nàng ta thật sự quan tâm an nguy của nàng, cuối cùng không nói được lời nào, chỉ đành cho phép.
“Được rồi, ngươi phải an phận một chút, mặc khác mang theo cả con chó săn và tiểu hồ ly kia.”
Hai động vật này đã chung đụng cùng nàng lâu ngày, sẽ không dễ dàng cho phép người khác tới gần.
“Cám ơn nương, cám ơn phụ hoàng.”
Tiểu Ngư nhi lập tức phát ra một tiếng hoan hô, nhảy nhót không ngớt, ánh mắt hồng hồng thương tâm lúc trước, giờ đã thay đổi 180 độ.
Thanh Dao lắc đầu, bày ra vẻ mặt không có biện pháp: “Ngươi a, nên nhanh lên một chút, bắt tay thu xếp mọi chuyện đi. Việc chính không thể dừng lại, giao cho tiểu Đào, để nàng ta tiếp tục công việc.”
“Dạ, nương.” Tiểu Ngư nhi rất nhanh li khai, Băng Tiêu cũng theo nàng ra ngoài, Mạc Sầu cũng lui ra.
Chính sảnh, Thanh Dao quay đầu nhìn Huyền đế, hắn cũng đang nhìn nàng, cặp mắt xếch tuấn mỹ kia cùng với đôi mắt của Tiểu Ngư nhi là một khuôn mà ra.
Năm ngày sau, đoàn người thu thập xong tất cả những thứ cần thiết, đi đến Nguyệt Nha quan ở biên cương Huyền Nguyệt và Hoàng Viên quốc, người đi trước, binh khí theo sau, bởi vì còn phải thao luyện mười vạn binh mã, vẫn chưa tới thời điểm tấn công Đan Phượng quốc.
Hai chiếc xe ngựa, trên xe phía trước là Thanh Dao và Huyền đế đã dịch dung, Ngân Hiên. Trên xe phía sau là Tiểu Ngư nhi, Băng Tiêu và Mạc Sầu, còn có cả Mao Tuyết Cầu và con sói tiểu Bạch, bên cạnh còn có mười mấy thủ hạ cưỡi ngựa, đều là thủ hạ của Mộ Dung Lưu Tôn. Một đội nhân mã thẳng tiến Nguyệt Nha quan. Dọc đường đi rất an ổn, trong thời buổi thái bình thịnh thế cũng rất ít có thảo khấu.
Mười dặm trước cổng Nguyệt Nha quan, An Định Phong dẫn mấy vị phó tướng thủ hạ ra nghênh đón, vừa nhìn thấy hai chiếc xe ngựa, hắn đã gọn gàng xoay người xuống ngựa, cung kính mở miệng: “Thần An Định Phong dẫn phó tướng thủ hạ cung nghênh phượng giá của hoàng hậu nương nương.”
Trong xe ngựa, Thanh Dao quét mắt liếc Ngân Hiên bên cạnh một cái, từ giờ trở đi, hắn chỉ có thể là nhân vật thần bí không có phẩm hàm.
Ngân Hiên đưa tay lên, bàn tay thon dài cầm tay nàng siết nhẹ, ý bảo nàng cứ theo lẽ thường mà làm.
Thanh âm lành lạnh của Thanh Dao chậm rãi vang lên: “Làm phiền An tướng quân.”
“Thỉnh theo chúng thần vào doanh trại Nguyệt Nha quan.” An Định Phong ôm quyền mở miệng, Thanh Dao đạm bạc trả lời: “Đi thôi.”
“Dạ, hoàng hậu nương nương.” An Định Phong lên ngựa đi trước dẫn đường, mấy người phó tướng theo sau, trên khuôn mặt mỗi người đều rất hiếu kỳ, bọn họ là thân tín của An Định Phong, tuy rằng chủ tử rất kính nể đương triều hoàng hậu nương nương, nhưng bọn họ còn chưa tận mắt thấy năng lực của hoàng hậu, tổng cảm thấy có chút khó chấp nhận, một nữ nhân giỏi giang thì có thể giỏi tới mức nào?
Chủ tướng của bọn họ lại kính nể một nữ nhân như vậy, còn theo lời điều ra mười vạn binh mã, tùy nàng xử lí.
Đối với chuyện bắc chinh lần này, rất nhiều người không dám gật bừa. Nếu để họ đánh Hoàng Viên quốc, họ rất có tự tin, nhưng bảo bọn họ đánh Đan Phượng quốc, mọi người thật sự không dám đảm bảo chút nào.
Đan Phượng kia là một cường quốc, so với Huyền Nguyệt cũng không kém bao nhiêu, dù bọn họ dốc toàn bộ lực lượng cũng chưa chắc thắng. Nhưng bây giờ nghe nói hoàng hậu nương nương chỉ cần mười vạn tinh binh đã muốn tấn công Đan Phượng, từ Nguyệt Nha quan đi qua Hoàng Viên quốc, tới bên kia ranh giới Hoàng Viên quốc, Trần Đường quan, đây chính là một tòa thành trì rất khó công phá.
Nghe nói trấn thủ Trần Đường quan là năm viên dũng tướng, mặc dù là nữ tử nhưng lại không hề thua nam nhi. Hoàng hậu phải làm sao mới hạ được Trần Đường quan?
Đối với điểm này, người không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ đều có điểm không tin, bất quá thánh thượng có chỉ, binh tướng bọn họ chỉ có thể chấp hành.
Hiện tại, hoàng hậu cuối cùng cũng lộ diện, bọn họ thật sự rất tò mò, nàng rốt cuộc là loại người gì?
Đoàn người ra roi thúc ngựa, rất nhanh đã vào đến Nguyệt Nha quan.
Thanh Dao ngồi bên trong xe ngựa vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước cửa Nguyệt Nha quan, đề phòng nghiêm ngặt, trên thành, số người rất đông, trước cửa lớn, binh lính mang trường thương tuần tra qua lại, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm túc chăm chú. Những bách tính qua lại trước cửa thành, tất cả đều cẩn thận từng li từng tí, một chút tiếng vọng động lớn cũng không dám.
Thanh Dao buông rèm, quay đầu nhìn Ngân Hiên bên cạnh: “An Định Phong trị quân rất nghiêm, xem ra chúng ta không cần phải phí quá nhiều sức cũng có thể thao luyện tốt mười vạn tinh binh, bởi vì tố chất bọn họ vốn đã tốt sẵn rồi.”
“Ừ, tốt nhất là như vậy.”
Ngân Hiên lười nhác gật đầu, giờ phút này hắn khôi phục vẻ yêu nghiệt lúc trước, hai gò má trên khuôn mặt tinh xảo bừng sáng, nhìn hắn một hồi, Thanh Dao bỗng nhiên tò mò.
“Thuật dịch dung của ngươi thật là lợi hại, hai gò mà tựa như da thịt thật, nhìn không ra chút vết tích dịch dung nào.”
Thanh Dao nói xong, Ngân Hiên nở nụ cười, gương mặt càng lộ vẻ thần bí khó lường, đưa tay vuốt lọn tóc đen như mực rủ xuống nửa bên mặt, hắn nhướng mày một chút:
“Nếu thật tỉ mỉ cẩn thận vẫn có thể nhìn ra được. Lúc không dịch dung, ngũ quan của con người rất tự nhiên, sau khi dịch dung, cho dù thủ thuật tốt tới đâu thì khi cười vẫn bị lộ. Biểu tình trên mặt sẽ không tự nhiên mà có chut` hơi cứng nhắc, có đôi khi cho rằng người ta không thích cười, nhưng thật ra chính là sợ lộ ra sơ hở.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu