Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 124.2
G
ương mặt duyên dáng sang trọng của hoàng hậu, lúc này bao phủ một mảnh dữ tợn, âm trầm mở miệng quý: “Y Tư Nguyên, ngươi thật to gan, nơi này chính là đăng cơ đại điển của tân hoàng, ngươi nhất giới bình dân lại dám xông vào quang minh chính điện, luận tội phải chết.”
“Chết?” trên tay Y Tư Nguyên có người, căn bản không sợ hoàng hậu, bởi vậy lạnh lùng liếc nữ nhân kia một cái, khinh thường hừ lạnh.
“Đến tột cùng là ai đáng chết, thử qua mới biết được.”
Y Tư Nguyên tiếng nói vừa dứt, văn võ đại thần vẫn bảo vệ thất hoàng tử gật đầu tán thành, nghị luận sôi nổi: “Có tiên hoàng di triệu ở đây, Y Tư Nguyên đại nhân là hộ giá công thần, có tội gì.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp triệt để điên rồi, lạnh lùng mở to một đôi mắt đầy tia máu, nếu bọn họ không cho hắn dễ chịu, thì bọn họ ai cũng đừng nghĩ dễ chịu, lập tức liên thanh kêu lên: “Lên, một cũng không để lại, giết cho ta.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, ngự lâm quân lần thứ hai xông lên.
Lúc này, bên ngoài sân rộng lại vang lên tiếng bước chân, dẫn đầu đúng là huynh trưởng của Tiêu thị hoàng hậu, dẫn hai người vọt tới.
Hoàng hậu vừa nhìn thấy huynh trưởng tới, lập tức cười ha hả, âm trầm nhìn những người ở trước mắt, nàng cũng hiểu rõ, lúc này chỉ có một hồi huyết chiến, người thắng làm vua, người thua làm giặc, về phần lục quốc sứ thần, kiên quyết sẽ không nhúng tay vào chuyện đấu tranh nội bộ của hoàng thất Hoàng Viên quốc.
“Hoàng hậu nương nương, thần cứu giá chậm trễ.”
Huynh trưởng của Tiêu hoàng hậu, từ trước đến nay vẫn không được trọng dụng, ở trong triều chỉ đảm nhiệm một văn chức, cũng không phải chức vị quan trọng gì, tiên hoàng vẫn luôn phòng bị người của Tiêu gia, nhưng đến cuối cùng vẫn chết trên tay nữ nhân này, chỉ là Tiêu gia lấy đâu ra binh mã nhiều như vậy, cả triều văn võ đều ngạc nhiên không ngớt, bởi vì này hai ngàn người hơn, mà Ngũ hoàng tử binh bại như núi lở, chớp mắt liền bị chế trụ.
“Tốt, tốt, đến đây giết cho ai gia, giết chết Thẩm Ngọc tên nghịch tặc này.”
Hiện tại chỉ có trừ đi Thẩm Ngọc, bọn họ mới có một đường sinh cơ, bằng không chỉ có một con đường chết, Thẩm Ngọc đăng cơ làm hoàng đế, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho bọn họ, vì thế hiện tại chỉ có thể được ăn cả ngã về không, cũng may có nhiều binh tướng như vậy, rốt cuộc ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu?
Chỉ là hơn hai ngàn người kia vừa đi vào sân rộng, cũng không theo bên người Tiêu đại nhân đến bên cạnh hoàng hậu cùng đại hoàng tử, mà hướng bên người thất hoàng tử đi tới.
Tiêu hoàng hậu sắc mặt đại biến, đại hoàng tử sắc mặt nhăn nhó dữ tợn, nhìn về phía cậu của mình, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu đại nhân cho rằng những người đó nhầm lẫn, rất nhanh kêu lên: “Các ngươi lầm rồi, đây mới là hoàng hậu cùng đại hoàng tử, các ngươi phải nghe lệnh y nói.”
Thất hoàng tử Thẩm Ngọc từ phía mọi người đi tới phía trước, lãnh mị lên tiếng: “Lâm Tư Miểu, ngươi làm rất khá.”
Trên quảng trường không khí bỗng trở nên yên lặng chết chốc, thất hoàng tử là có ý gì? Chỉ thấy hơn hai ngàn người theo Tiêu đại nhân tiến vào chính đại quang minh điện, một người cầm đầu ôm quyền trầm giọng mở miệng: “Tạ ơn thất hoàng tử khích lệ, tại hạ phụng mệnh cung chủ, đến đây bảo hộ thất hoàng tử, chúc thất hoàng tử quang vinh đăng đại vị.”
Cung chủ?
Trên quảng trường, mọi người hai mặt nhìn nhau, văn võ đại thần của Hoàng Viên quốc, còn có lục quốc sứ thần, sự nghi ngờ không ngừng phát sinh ra, cung chủ trong miệng những người này lại là người phương nào? Hơn nữa bọn họ rốt cuộc là ai.
Thẩm Ngọc thanh âm lãnh chìm nhất thời vọt lên không trung vang vọng ở trên quảng trường, xuyên thấu trái tim mỗi người.
“Bản điện tạ ơn cung chủ Phượng Thần cung.”
Phượng Thần cung ba từ vang dội phát ra, cuối cùng có thể từ ở đây bay ra ngoài.
Vẫn đứng ở phía ngoài Thanh Dao lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, nghe bên tai, đồng thời cũng thấy ngũ quốc còn đang nói thầm.
“Phượng thần cung? sao cho tới bây giờ chưa nghe ai nói qua a?”
“Thật nhiều người a, không biết chỗ tối còn có người nữa hay không?”
“Mà cung chủ kia vừa nghe qua chắc là một kẻ vô cùng lợi hại, ngươi xem mượn tay Tiêu đại nhân trừ đi Ngũ hoàng tử, hiện tại ra mặt giúp đỡ thất hoàng tử, thật đúng là tính toán giỏi a.”
Thanh Dao nghe những lời này, lơ đễnh nhíu mày, tiếp tục chú ý động tĩnh trong sân.
Lâm Tư Miểu dẫn hai nghìn binh mã lắc mình đứng ở bên người thất hoàng tử Thẩm Ngọc.
Bên này vì một đội nhân mã thêm vào đã kịch liệt chiếm ưu thế, mà bên kia đại hoàng tử Thẩm Diệp sắc mặt xấu xí đến cực điểm, tóc đen dài ở trong gió bừa bãi dựng thẳng, vừa nghĩ tới tình trạng trước mắt, đều là do cậu tạo thành, hắn lập tức phẫn nộ giơ lên một cước, thẳng tắp hướng Tiêu đại nhân đá một cái, đem Tiêu đại nhân đá văng xa gần mười mét, ùm một cái rơi dưới đất, đau đớn rên lên một tiếng rồi ngất đi.
Hoàng hậu vừa đau lòng huynh trưởng, lại đau lòng nhi tử của mình, gương mặt âm trầm xấu xí, khóe môi nhếch lên hạ ra mệnh lệnh tàn bạo cho ngự lâm quân.
“Lên, giết chết bọn họ, hôm nay nếu như hoàng thượng thuận lợi đăng vị, các ngươi mỗi người đều thăng quan tiến tước.”
Hoàng hậu tiếng nói vừa dứt, ngự lâm quân liền vọt lên, mà binh tướng Y Tư Nguyên mang đến cùng người của Phượng Thần cung, trực tiếp nghênh diện, trong khoảng thời gian ngắn, trên khoản sân rộng lớn, tiếng kêu vang lên, huyết sắc một mảnh, sáng mờ đỏ bừng, yêu diễm mà đẹp đẽ.
Quỳ sát ở một bên đám cung nữ cùng thái giám sớm hoảng hốt rút lui, thét kêu lên tìm mọi nơi đển lẫn trốn.
Ngự lâm quân tuy rằng dũng mãnh phi thường, thế nhưng thủ hạ của Phượng Thần cung đều là những kẻ rất lợi hại, bởi vậy vừa xông lên lập tức hiện ra ưu thế, nhiều ngự lâm quân bị giết chết, làm những quân lính còn lại tan rã, rút lui về phía sau.
Đại hoàng tử Thẩm Diệp, triệt để điên cuồng, thân hình phóng lên, nhảy tới giữa không trung, thẳng hướng Thẩm Ngọc mà đến.
Thẩm Ngọc làm sao sợ hắn, bản thân đã sớm muốn giết người này, thay phụ hoàng của mình báo thù.
Thân hình nhảy lên, bay nghênh đón, hai đạo thân ảnh rất nhanh chém giết nhau…
Đối với võ công của Thẩm Ngọc, Thanh Dao rất có lòng tin, bởi vì hiện tại, công phu của hắn tuy rằng còn không có đạt được đăng phong tạo cực, thế nhưng đối phó đại hoàng tử Thẩm Diệp, vẫn dư sức.
Thanh Dao tâm tư vừa rơi xuống, Thẩm Ngọc đã bay lên một chưởng đánh thẳng về phía trước ngực Thẩm Diệp, đánh cho hắn rơi xuống trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Thẩm Ngọc cũng không có vì bộ dạng này mà bỏ qua cho hắn, người này lúc trước không chỉ sát hại mình, bây giờ còn giết cả phụ hoàng, mình có thể tha thứ cho những thương tổn hắn gây cho mình, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ sát hại phụ hoàng.
Hắn luận tội rất đáng chết.
Thẩm Ngọc ý niệm trong đầu chợt lóe, thân hình nhanh như tia chớp rút ra bảo kiếm trong tay của binh lính bên cạnh, một kiếm đâm thẳng trước ngực đại hoàng tử…
Đại hoàng tử bị giết, hoàng hậu nổi điên nhanh chóng nhào tới, ôm lấy thân thể hắn, gào thét kêu lên: “Diệp nhi, Diệp nhi.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp khóe môi mĩm cười, ánh mắt mở rất lớn, vẻ mặt không cam lòng, thế nhưng chỉ có thể ôm nỗi hận mở miệng: “Mẫu hậu, chúng ta thua.”
Nói xong hắn liền nhắm hai mắt lại, tắt thở.
Hoàng hậu ôm thi thể hắn cười to, đưa tay lên rút ra bảo kiếm trên người nhi tử, cũng tự vận tại chỗ.
Ngự lâm quân vừa nhìn thấy chủ tử đã chết, đâu còn dám chống lại, rất nhanh ném xuống binh khí, khủng hoảng quỳ xuống đất.
Lúc này, lễ nghi quan vừa rồi không biết trốn ở nơi nào bỗng nhiên chạy ra, đứng ở trên đài cao, lớn tiếng tung hô: “Bái tân hoàng, hoàng thượng muôn năm, muôn năm, thiên thiên tuế.”
Lễ nghi quan cúi đầu, cung nữ cùng thái giám cũng bái, trong triều văn võ đại thần cũng lạy xuống, cuối cùng ngay cả lục quốc sứ thần đều bái lạy.
Trên quảng trường hùng vĩ trang nghiêm, chỉ có Thẩm Ngọc một mình đang đứng, nhìn bốn phía đoàn người đông nghịt, trong lòng trầm trọng không gì sánh được, vì ngôi vị hoàng đế mà phải trả giá lớn như vậy, hắn tình nguyện không cần, nhưng bây giờ hắn đã là ngôi cửu ngũ, liền ngưng mi lạnh giọng: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Thanh Dao thở dài một hơi, Thẩm Ngọc rốt cuộc đã làm tân hoàng Hoàng Viên quốc, bước đầu tiên kế hoạch trong của nàng cũng đã thành công, kế tiếp mục tiêu chính là Đan Phượng quốc, nghĩ đến Đan Phượng quốc, nàng không khỏi quay đầu nhìn về bên trái ở phía trước, cách đó không xa là Cơ Tuyết, khóe môi nhất câu liền nở nụ cười lạnh lẽo.
Cơ tuyết, ta sẽ làm cho những người như các ngươi, tất cả đều không có kết cục tốt.
Thanh Dao nhủ thầm, sau đó thu hồi tầm mắt, nàng vốn chuẩn bị vận dụng năm trăm tinh binh từ Huyền Nguyệt mang đến, không nghĩ tới cuối cùng lại không có dùng đến, xem ra bọn người Lâm Tư Miểu đã thành thục, rất nhiều chuyện đều có thể làm.
Bởi vì lão hoàng đế Hoàng Viên quốc băng hà, hơn nữa trải qua trận giết chốc đẫm máu này.
Nghi thức đăng cơ của Tân hoàng tất cả đều đơn giản đi, Thẩm Ngọc thầm nghĩ xử lý tốt hậu sự cho phụ hoàng, vì mệnh lệnh này nên hai gã đại quan trong triều, liền đem lục quốc sứ thần đuổi về dịch cung…