Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 123.3
M
ột lời của nàng vừa rơi xuống, mọi người bên trong tẩm cung đều kinh hãi, Mạc Sầu giành trước chui vào, thất hoàng tử Thẩm Ngọc còn đang thương tâm, Thanh Dao rất nhanh lôi kéo hắn, hướng phía dưới giường chui vô, ba người vừa rụt vào, trong thì nghe được thanh âm lạnh mỏng như hàn băng của nàng vang lên: “Nếu như các ngươi không muốn chết, thì hết thảy câm miệng.”
Mấy người ngự y cùng tổng quản thiếp thân thái giám của hoàng đế, đều nhẹ run lên một cái.
Thở mạnh cũng không dám, lúc này ai mà dám nói thêm cái gì, hơn nữa nữ nhân này nói có chút đạo lý, hiện tại thánh chỉ ở trong tay thất hoàng tử, nếu như thất hoàng tử thuận lợi đăng cơ, mấy người bọn họ cũng không có chuyện gì, ngược lại nếu đại hoàng tử đăng cơ, bọn họ đã từng mắt thấy hắn mưu hướng đoạt vị, một người cũng đừng mong sống.
Mấy người ngự y vừa nhìn thấy Thanh Dao trốn đi, đều thở dài một hơi, xoa mồ hôi trên mặt, mỗi người đều cảm thấy cực kỳ mệt mỏi rã rời.
Tổng quản thái giám trong cung vừa thấy mấy người bọn hắn vẫn đang quỳ, vội nóng ruột mở miệng: “Nhanh đứng dậy, còn quỳ nữa, nên làm cái gì, thì làm đừng lộ ra dấu vết.”
“Dạ, dạ, ” vì mạng sống, vài người phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng lên, vây đến bên giường, lúc này, hoàng thượng lần thứ hai rơi vào hôn mê, thái giám tổng quản sửa lại xong long bào cho hoàng thượng, tuy rằng khuôn mặt vẫn khô gầy như lúc trước, nhưng thần thái đã an tường nhiều lắm, vài người trong lòng biết rõ ràng, hoàng đế cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, mới có thể yên ổn ra đi.
Mọi người đang muốn nói thêm cái gì, thì phía sau tiếng bước chân rất nhanh vang lên, có người xông vào tẩm cung.
Thanh Dao dựng tay lên ý bảo Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nín thở đều tức, đại hoàng tử chỉ sợ võ công không kém, bởi vậy các nàng tất nhiên phải cẩn thận.
Người xông vào, quả nhiên là đại hoàng tử Thẩm Diệp, hắn hé ra gương mặt hình chữ quốc (国), lúc này bao phủ âm u cùng lãnh khốc, ánh mắt hồng lên, khóe môi nhếch câu có thể nhìn ra tâm tình của hắn lúc này đang phẫn nộ tới cực điểm, vừa đi vào tẩm cung, liền lạnh lẽo mở miệng.
“Có người tiến vào không?”
Mấy ngự y vừa nhìn thấy người đi tới, liền ùm một tiếng quỳ xuống đất.
Lúc này Thanh Dao cũng rất lo lắng, mấy ngự y này sẽ không bởi vì sợ mà lộ ra chân tướng chứ.
Cũng may rất nhanh liền vang lên thanh âm của một người trong nhóm ngự y: “Đại hoàng tử, chúng ta vẫn an phận đợi ở chỗ này, một bước cũng không rời đi, hoàng thượng còn không có tỉnh lại, thần đều theo chỉ ý của đại hoàng tử, không dám ly khai.”
“Ân.” Đại hoàng tử Thẩm Diệp hoài nghi lạnh lùng liếc nhìn vài người, xem bọn hắn bộ dạng kinh hoàng của bọn họ, xác thực không quá giống như đang giấu giếm hắn, nhưng buổi tối hôm nay, quốc khố bên kia bỗng nhiên cháy là có ý gì, cuối cùng là ai đang âm thầm động tay động chân, hiện tại sáu quốc gia khác đang giương giương mắt hổ nhìn chằm chằm Hoàng Viên quốc, còn người chỗ tối là thất hoàng tử Thẩm Ngọc vẫn chưa xuất hiện, tên tiểu tử kia không thể coi thường được, vì thế hắn càng phải cẩn thận.
“Tốt, phụ hoàng còn không có tỉnh lại sao? Lại gia tăng thuốc cho hắn đi.”
Thanh âm của hắn bình thản, làm Thẩm Ngọc đang trốn ở dưới giường tái mặt vì giận thiếu chút nữa là xông ra ngoài, lúc này, Thanh Dao nắm chặt tay hắn, ánh mắt lãnh trừng hắn, Thẩm Ngọc mới không có làm ra chuyện mạo hiểm.
“Dạ, đại hoàng tử.”
Đại hoàng tử Thẩm Diệp tùy ý ở bên trong tẩm cung bước đi thong thả, cuối cùng xác định bên trong tẩm trung không giấu người, mới dẫn người xoay mình rời đi, hiện tại hắn phải lập tức phái người đến Dịch cung điều tra một chút, nhìn xen có phải lục quốc đang vở trò hay không, muốn thiêu hủy quốc khố của Hoàng Viên quốc bọn họ, như vậy hắn còn chưa đăng cơ, liền đi theo hướng vong quốc.
Đại hoàng tử vừa đi, mấy lão ngự y mới dám run rẩy đứng dậy, Thẩm Ngọc đang muốn đi ra ngoài, nhưng Thanh Dao đã ngăn hắn lại, bởi vì thời gian này, đại hoàng tử Thẩm Diệp không có khả năng không đề phòng, bọn họ vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, nàng nghĩ như vậy thì một lát sau, quả nhiên lại có cước bộ vang lên, chuyện này làm cho đám ngự y vừa mới đứng dậy lần thứ hai sợ đến mức ùm một tiếng quỳ xuống: “Tham kiến đại hoàng tử.”
“Được rồi, các ngươi đứng lên hảo hảo hầu hạ phụ hoàng đi, nếu có bất luận tin tức gì, lập tức thông tri bản điện.”
“Dạ.” Vài người đồng thời lên tiếng trả lời, đợi đến khi đại hoàng tử rời đi, lúc này mới là đi thật.
Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đi ra, mấy người ngự y kia lại muốn quỳ, bởi vì trước mắt là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, vẫn là thái tử tương lai của đất nước.
Thẩm Ngọc đưa tay lên ngăn trở động tác của những người này, đau lòng trầm giọng: “Phụ hoàng đối với các ngươi không tệ, các ngươi nhất định không nên dằn vặt hắn nữa, để cho hắn yên tĩnh một ít đi.”
“Dạ, bọn thần vâng theo ý chỉ của thất hoàng tử.”
Vài người lĩnh mệnh, Mạc Sầu quay đầu nhìn bên ngoài, lửa cháy bên quốc khố đã bị dập tắt, như vậy hiện ở bên ngoài ngự lâm quân nhất định rất nhiều, ba người các nàng làm thế nào đi ra ngoài đây?
“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Bên ngoài nhất định có rất nhiều người coi chừng, chúng ta làm sao đi ra ngoài?”
Thanh Dao nhướng mày, tính toán trong lòng xong quay đầu nhìn thái giám đang đứng ở trước giường, chậm rãi mở miệng:
“Ngươi đi ra ngoài, nói với bọn họ là hoàng thượng hơi thở càng ngày càng suy yếu, nên phải làm sao bây giờ? Trong đám ngự lâm quân này nhất định sẽ có một nhóm người tiến vào để xem, chúng ta thừa dịp kẻ hở này đi ra ngoài.”
“Dạ.” thiếp thân thái giám vẫn theo hoàng thượng, nhìn thấy hoàng thượng bị hành hạ đến không còn hình người, trong lòng đã sớm bất mãn hành vi của đại hoàng tử, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, hắn lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, Thanh Dao đợi hắn đi ra ngoài xong liền ẩn thân ở một góc đại điện.
Thái giám kia vừa ra ngoài, thì rất nhanh ngoài cửa điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một nhóm ngự lâm quân theo công công kia đi vào, hướng về phía tẩm cung.
Thanh Dao vung tay lên dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu ra bên ngoài, đêm đã rất khuya, bên ngoài mấy ngự lâm quân trấn giữ đang ngã trái ngã phải, vừa mới cứu hoả, nên mỗi người đều mệt đến ngất ngư, đâu còn có tinh thần mà canh giữ, lúc này Thanh Dao lấy ngọc châu trên đầu, ném đi ra ngoài, làm nó phát ra một thanh âm vang dội, quả nhiên dẫn tới vài người chạy vội qua đó, mà ba người các nàng liền thuận lợi ra khỏi Thừa Minh điện…
Dịch cung.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, vẫn ngồi ngay ngắn ở chính sảnh chờ các nàng, một lòng treo ngược một tảng đá, rất sợ xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn thấy ba người bọn hắn bình yên vô sự, mới yên lòng.
“Không xảy chuyện gì ra ngoài ý muốn chứ.”
“Không có, ” Thanh Dao ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, Mạc Sầu gọn gàn rót một chén nước cho nàng, cũng rót một chén cho Thẩm Ngọc, sau khi nhìn thấy phụ hoàng xong hắn liền trầm mặc.
Rất rõ ràng, lão hoàng đế của Hoàng Viên quốc là do đại hoàng tử hãm hại, đại khái hắn biết người hoàng đế chọn kế vị không phải tự mình, vì thế trong lòng lo nghĩ, hơn nữa trong triều nhiều đại thần phản đối hắn như thế, nên mới buộc hắn làm ra hành độc được ăn cả ngã về không này…