Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122.2
hanh Dao dẫn Mạc Ưu trở lại Thanh viện nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ hai, nàng còn chưa thức dậy, liền nghe một trận ồn ào náo động bên ngoài, không khỏi có chút tức giận, khó có được ngủ một giấc an ổn, là ai sáng sớm ở trong sân tranh cãi ầm ĩ không ngớt, hơn nữa Thanh viện này, ngoại trừ mấy nha đầu, cũng không có nha đầu khác, bởi vì sự kiện tối hôm qua, thừa tướng vốn muốn người khác qua đây, đáng tiếc bị nàng ngăn lại, ngoại trừ mấy người nha đầu chưa gặp mặt qua, tất cả mọi việc trong cuộc sống hàng ngày của nàng, đều do Mạc Sầu chăm sóc.
Không biết là ai ở trong sân muốn chết, mà dám nói chuyện lớn tiếng như vậy.
“Mạc Sầu, Mạc Sầu?”
Thanh Dao liên tiếp kêu hai lần, Mạc Sầu theo ngoài cửa vọt vào, cung kính mở miệng: “Tiểu thư, người đã tỉnh?”.
Thanh Dao sắc mặt có chút lãnh, thân thể vẫn không động, nhàn nhạt hỏi: “Ai bên ngoài? lại ầm ĩ như thế.”
Mạc Sầu vừa định trả lời, liền có người từ sau tấm bình phong đi ra: “Hoàng tẩu, người ta nhớ ngươi, vì thế biết ngươi trở về, liền sang đây gặp ngươi.”.
Nguyên lai là công chúa Mộ Dung Tinh Trúc, sáng sớm lúc thỉnh an hoàng thượng, nghe được hoàng huynh nói hoàng tẩu hồi kinh, nàng lập tức sang đây nhìn nàng ấy, khó có được hoàng huynh không có phản đối.
Bất quá Mộ Dung Tinh Trúc vừa đi vào gian phòng, nhìn thấy Thanh Dao trên giường, cùng với hồng ban một bên kia gương mặt nhìn thấy mà giật mình, nàng không khỏi tức giận kêu to: “Hoàng tẩu, mặt của ngươi, là tên khốn kiếp nào hại ngươi như vậy?”
Lúc này nàng chỉ nghĩ là độc gì a, vẫn bị nàng lôi chặt ở bên cạnh Tiểu Ngư nhi lập tức tiếp lời: “Là do Hoa Văn Bác cái tên hỗn đản hại nương, nếu có một ngày ta bắt được hắn, nhất định sẽ bằm hắn ra trăm mảnh, xác treo ngọ môn, sau đó phơi nắng ba ngày.”
Tiểu Ngư nhi nghiến răng nghiến lợi khẽ nguyền rủa, người vẫn lôi tay nàng, cũng chính là bác của nàng Mộ Dung Tinh Trúc, Mộ Dung Tinh Trúc mở to cặp mắt ngập nước, ngạc nhiên nhìn Tiểu Ngư nhi, phát ra âm thanh kinh ngạc kéo dài.
“Tiểu Ngư nhi, ngươi rất lợi hại a, bác thật sự bái phục ngươi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Mộ Dung Tinh Trúc cảm thấy líu lưỡi, thực sự khó có thể tin được, Tiểu Ngư nhi chỉ là tiểu hài tử, nhìn trái nhìn phải nàng mới có hai tuổi, nhưng sao thấy có chút quỷ dị thế nào ấy.
Tiểu Ngư nhi vừa nghe nàng hỏi, lơ đãng mở miệng: “Bản cô nương h…a..?”
Nàng vừa định nói bản cô nương hai mươi mấy, thì ở trên giường Thanh Dao ho khan một tiếng, Tiểu Ngư nhi lập tức phục hồi tinh thần lại, sờ sờ đầu mình, chớp đôi mắt xếch dài nhỏ, đáng yêu mở miệng: “Bác, người ta không phải hai tuổi sao? Ngươi nhìn kỹ ta xem.”
Nói xong. Còn cố ý ở trong phòng đi vòng vo hai lần, Mộ Dung Tinh Trúc nhìn hình dạng này của nàng, thân thể nho nhỏ, mặc bộ bộ áo quần nhỏ mà xanh lam, trên đầu kéo hai cái khế công chúa, kế biên còn cắm hai đóa châu hoa, cả người phấn nộn đáng yêu, đúng là một tiểu tiểu oa nhi, xem ra là tự mình nghĩ nhiều, bất quá nha đầu kia quả thật có điểm lợi hại.
“Không tệ, Tiểu Ngư nhi lớn lên hình như rất giống hoàng huynh a.” Mộ Dung Tinh Trúc đưa tay nhéo mặt nàng một chút, quay đầu lại đi hai bước tới bên giường Thanh Dao, ôn nhu hỏi: “Hoàng tẩu, bằng không ta gọi ngự y trong cung tới đây, khám và chữa bệnh cho ngươi một chút, nhìn xem có biện pháp giải quyết hay không.”
Thanh Dao ngồi dậy, đạm nhiên lắc đầu, xấu nhan cổ này, ngoại trừ người nam nhân kia, sợ rằng không ai có thể giải được, ngay cả Vô Tình đều giải không được cổ thuật, một ngự y nho nhỏ ở trong cung thì có năng lực gì để giải. Bất quá nàng đã nghĩ thông suốt.
“Công chúa không cần vì ta phiền não, ta không sao.”
“Hoàng tẩu?”
Mộ Dung Tinh Trúc kêu lên, Thanh Dao lập tức đưa thẳng một tay lên, nàng cần phải nói rõ điều này, sắc mặt rất nghiêm túc, ngữ khí cũng nghiêm túc: “Tinh Trúc, ta không còn là hoàng tẩu của ngươi, ngươi sau này không nên gọi ta như vậy, hãy gọi tên của ta, hoặc gọi ta là Mộc tỷ tỷ, tùy ngươi, chỉ là không nên gọi ta hoàng tẩu, bằng không ta chỉ có thể làm như không biết ngươi.”
“Hoàng tẩu?”
Mộ Dung Tinh Trúc chu miệng lên. Nàng vốn có cho rằng hoàng tẩu đã trở về, là đã tha thứ cho hoàng huynh, không ngờ nàng ấy căn bản không nghĩ như vậy, vừa nghĩ tới hoàng huynh trong khoảng thời gian gần đây cô đơn, nàng không khỏi tiến đến trước mặt Thanh Dao, cúi đầu mở miệng: “Hoàng tẩu, ngươi tha thứ cho hoàng huynh đi.”
“Ta không trách hắn, chưa từng có, thế nhưng ta không còn là hoàng tẩu của ngươi điều này cũng là sự thực, xin công chúa không nên khó xử ta.”
Về điểm này, nàng rất kiên trì, nàng sẽ không buông tay lập trường của mình.
Cuối cùng Mộ Dung Tinh Trúc bất đắc dĩ buông tha ý nghĩ cùng nàng đấu, đổi giọng gọi nàng Mộc tỷ tỷ, sau đó ở lại mộc phủ chơi với Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi.
Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc bản tính rất thích nói chuyện, lần này gặp phải Tiểu Ngư nhi, rốt cuộc ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người tuy rằng cách bối phận, hơn nữa một lớn một nhỏ, nhưng chơi với nhau rất ăn ý, tuy rằng không bao lâu sau, công chúa sẽ hoài nghi tích cách kỳ lạ của Tiểu Ngư nhi là nơi nào tới, nhưng cũng chỉ do nàng ấy quá thông minh thôi, mà không nghĩ đến những chuyện khác.
Mộc thừa tướng sáng sớm liền đi vào triều sớm, sau khi lâm triều, hoàng thượng phân phó hắn ở lại.
“Lão thần tham kiến hoàng thượng.”
Mộc Ngân cung kính cấp hoàng thượng thỉnh an, không biết vì sao, nhìn vóc dáng hoàng thượng, tựa hồ so với ngày xưa càng nhiều hơn lăng hàn khí phách, cuồng vọng bễ nghễ, cao cao tại thượng.
“Đứng lên đi, mộc thừa tướng.”
Huyền đế ngồi ở trên cao vung tay lên, trầm ổn mở miệng, hắn lưu lại Mộc Ngân, chính là muốn nghe xem nàng ở tại mộc phủ có được tốt hay không, có quen chỗ chưa.
“Tạ ơn hoàng thượng, ” Mộc Ngân đứng dậy lập tức đứng ở một bên, bên trong thư phòng một mảnh lãnh khí lưu chuyển, Mộc Ngân cẩn thận chờ nghe chỉ, không biết hoàng thượng lưu lại hắn vì chuyện gì, chẳng lẽ bởi vì chuyên Dao nhi hồi kinh, không biết hoàng thượng sẽ an bài Dao nhi như thế nào, bất quá hôm qua nghe Dao nhi nói, giữa bọn họ tựa hồ có liên hệ với nhau, vậy hẳn là không trừng phạt Dao nhi mới đúng.
“Nàng ở Mộc phủ ở có quen không?”
Thanh âm lãnh mị từ tính vang lên, Mộc Ngân ngẩn ra, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, mau mau trả lời: “Bẩm hoàng thượng, tiểu nữ muốn cựu thần cẩn thận tìm một tòa nhà cho nàng, thứ nhất bởi vì hồng ban trên mặt nàng, ngoài ra còn để cho nàng dùng vào một chút việc khác. Thứ hai, nàng nói muốn có một chỗ để chế tạo vũ khí quân sự, vì thế đợi lát nữa cựu thần đi ra ngoài làm chuyện này.”
Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi mỉm cười, một đôi con ngươi đen thâm sâu càng phát ra sâu thẳm, mặt mày vung lên vẻ tà mị cuồng tiếu.
Đây là do hắn sơ sót, nàng tâm tính như vậy, sao có thể chịu được người nhà dùng ánh mắt khác nhìn nàng, nếu như là người xa lạ, nàng có thể thản nhiên mà chống đỡ, nhưng ánh mắt người nhà sẽ làm cho nàng không được tự nhiên.
Huyền đế con ngươi đen sắc bén chợt lóe lên gợn sóng, chậm rãi mở miệng: “Việc này thừa tướng không cần ưu phiền, cứ giao cho trẫm làm đi, trẫm vẫn muốn vì nàng làm chút chuyện.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu