Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 114.5
T
hái độ cao ngạo đến cực hạn, nếu bọn họ đã coi thường nàng, cũng đừng mong nàng có sắc mặt tốt cho bọn hắn nhìn, xem ra hôm nay nếu không lấy ra bản lãnh mạnh mẽ, chỉ sợ những người này sẽ không tin phục, tốt, khóe môi nhếch lên nụ cười thị huyết, những kiêu ngạo cùng lòng hiếu thắng trong người nàng ở kiếp trước đều bị khơi mào, đám thủ hạ này còn không sánh bằng một lính tinh nhuệ dưới trướng của nàng, nàng thật cũng không đặt lòng tin, nên hừ lạnh một tiếng, cũng không hề nhìn ba nam nhân kia nữa, chỉ đẩy Vô Tình vượt lên đầu đi về phía trước.
Phía sau Lâm Tư Miểu cùng hai người thủ hạ nhìn nhau liếc mắt một cái, nữ nhân này không chỉ cuồng vọng, hơn nữa đối với bọn họ chẳng để vào mắt, khí phách nghễ thiên hạ lan tràn, so với bọn hắn còn lớn hơn, so với chủ tử Vô Tình còn càng mạnh mẽ hơn nhiều.
Chẳng lẽ nàng ta thực sự rất lợi hại, thế nhưng vừa nghĩ tới nàng là một nữ nhân, bọn hắn liền có điểm không cam lòng.
Sân tập luyện dưới đất, khi Thanh Dao nhìn thấy mục trừng khẩu ngốc, diện tích có chừng hơn một nghìn thước vuông, hai bên bãi thả đủ các loại binh khí, liếc mắt một cái nhìn lại, một mảnh bừa bộn, ba người một đám, năm người một đội đang luyện tập, thân là tham mưu trưởng quân sự, Thanh Dao chỉ cần liếc mắt nhìn, liền biết đâu là ưu nhược điểm của những người này, tuy rằng nhiều người, đập vào mắt cảm thấy nhiều, nhưng chắc có gần ba nghìn người, có điều rất hỗn loạn, nếu nhìn về cơ cấu một tổ chức, những người này nếu như phân tán đi ra ngoài theo từng nhóm nhỏ, thì còn có thể, nhưng xuất cả đoàn đội, thì căn bản không chịu nổi một kích.
Vô tình tuy rằng công phu lợi hại, nhưng năng lực tổ chức, thì không được tốt.
Vô tình vừa xuất hiện, rất nhiều người dừng lại động tác, đều nhìn nữ tử ở bên cạnh Vô Tình, họ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, sau đó chậm rãi vây vòng lại đây, trên mặt của mỗi người đều lóe ra hứng thú.
Thanh Dao lạnh lùng ngạo nghễ nhìn họ, phân tán, lộn xộn không tập trung, mỗi người tựa hồ không có sự huấn luyện chuyên nghiệp.
Lâm Tư Miễu, chính là người có nữa khối hổ phù, một thân uy nghiêm tiêu sái đến ở giữa, thanh âm lãnh chìm vang lên: “Mọi người im lặng, chủ tử có việc muốn phân phó.”
Mọi người đứng yên, lặng ngắt như tờ, cả đám tò mò nhìn chủ tử ngồi ngay ngắn ở xe lăn, trong mắt vừa kính nể vừa e sợ, có người càng cẩn thận từng li từng tí.
Vô tình thần sắc nhàn nhạt, thanh âm không lớn, nhưng tự tự như châu ngọc, một chữ cũng không sót rơi vào trong tai mọi người.
“Kể từ hôm nay, mỗi người các ngươi phải nghe lệnh của Thanh Dao, chính là nữ tử ở bên người ta, hổ phù hiện tại ở trong tay của nàng.”
Lời vừa nói ra, như đá chìm đáy biển, bắt đầu khơi lên sóng lớn, bên dưới thanh âm trầm trồ vang lên, nghị luận sôi nổi, mỗi người đều khó tin, tiếp theo là không phục, bắt bọn họ phải nghe lệnh của một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử xinh đẹp bức người, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Ba người phía sau Vô tình, vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, cũng không có ngăn cản những người kia, nếu muốn làm lão đại bọn họ, thì cần xuất ra thực lực của mình, làm cho toàn bộ mọi người tin phục mới được, không thể chỉ bằng mệnh lệnh của chủ tử, mà bắt ba nghìn nam nhân phải nghe lời của một nữ nhân mà hành sự.
Việc này dù sao cũng không phải là chuyện vinh dự gì a.
Đây là suy nghĩ của Lâm Tư Miểu, cũng là tiếng lòng của mọi người.
Thanh Dao nhìn về phía Vô Tình, Vô Tình gật đầu một cái, đẩy xe lăn thối lui ra phía sau một chút, Thanh Dao một mình một người đứng ở trước mặt mọi người, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có một mảnh lạnh lùng, không nói một lời nào, quanh thân hơi thở cường đại bao phủ hơn ba nghìn người bên dưới, nữ nhân này hình như thật có thể làm được chút việc.
Đầu tiên là một mảnh ầm ỹ, sau đó chậm rãi yên tĩnh một ít, lại yên tĩnh một ít, đến cuối cùng thì lặng ngắt như tờ.
Thanh Dao giọng nói lợi hại như đao phong vang lên, mang theo sát khí lạnh lùng.
“Chỉ bằng thái độ lộn xộn không yên lòng của các ngươi, mà còn có bản lĩnh coi thường người khác, ” khẩu khí lạnh lùng khi thường vang lên, lập tức tiếng ồn nổ tung ra, lần thứ hai vang lên tiếng nghị luận.
Những người này ngày đêm rèn luyện, không nghĩ tới khi lọt vào trong nữ nhân này, lại không đáng giá một đồng tiền, việc này sao không làm cho người ta kích động được, thanh âm bắt đầu to lên, ông ông từng trận.
Thanh Dao nhìn bọn họ, dồn khí vào đan điền, nội lực tản ra, tuy rằng rất nhẹ, nhưng một chữ cũng không sót lọt vào trong lổ tai mọi người.
“Xem đi, này chính là của các ngươi năng lực sao?” Thanh Dao quanh thân bao phủ khí lạnh băng hàn, mâu quang khiếp người đảo qua một cái, sau đó chậm rãi mở miệng: “Nếu như cùng người khác đối chiến, có phải bị một câu nói của người khác, các ngươi liền kích động ồn ào như thế này hay không? Sách cổ có nói, điều này đã phạm vào tối kỵ của binh gia, không vội không nóng mới là quan trọng”.
Lời của nàng chậm rãi vang lên ở trên sân diễn tập tràng, từng lời từng chữ như châu ngọc, sâu sắc và độc đáo.
Phía trên, ba thủ hạ ở bên cạnh Vô Tình, trong đó có Lâm Tư Miễu sắc mặt đã biến đổi, con ngươi rất nhanh hiện lên một tia kính nể, xem ra nữ nhân này xác thực rất lợi hại, một lời vừa nói ra đã vạch trần sự lợi hại trong đó.
“Lại nói tiếp, nhìn đội hình hiện tại của các ngươi, đội không thành đội, hàng không ra hàng, lúc vừa tập hợp, ra lệnh một tiếng, ở trong thời gian nhanh nhất phải tập trung lại, mà các ngươi thì chậm trễ kéo dài, đến bây giờ còn rất mất trật tự, mời mỗi người các ngươi trái phải trước sau chia nhau nhìn sang, xong rồi có cảm giác gì.”
Thanh Dao một lời vừa rơi xuống, mọi người phía bên dưới nhìn chung quanh, rất nhanh liền phát hiện đúng như lời nữ tữ này nói, một điểm chỉnh tề cũng không có, thật đúng là chỉ có thể dùng một chữ hình dung.
Loạn!
Vô tình nhìn hết thảy trước mắt, đáy lòng không khỏi thả lỏng, xem ra đem những người này đem giao cho Thanh Dao xử lý là đúng.
“Chúng ta cũng không phải quân đội chính tông, tại sao cần phải làm việc này, chỉ cần công phu lợi hại là được!”
Không biết là ai trong đám người kêu lên một câu, sau đó nhiều người phụ họa theo, mâu quang của Thanh Dao hung ác độc địa như sói bắn tới, kiến người vừa nói chuyện phải rất nhanh đều chỉnh tiếng nhỏ lại, Thanh Dao quay đầu đi tới, chậm rãi mở miệng: “Tốt, ai mới vừa nói chỉ cần võ công lợi hại là được, tốt lắm, người tự cho mình võ công lợi hại đứng ra?”
Thanh Dao ra lệnh một tiếng, lập tức có người nhảy ra, nữ nhân này lúc trước đả kích được bọn họ đến không lòng tin, hiện tại nhất định phải hảo hảo giáo huấn nàng một phen.
Một, hai, ba, càng ngày càng nhiều người nhảy ra, chừng hơn mười người, những người khác tuy rằng không nhúc nhích, nhưng tất cả đều mang một bộ dạng xem kịch vui, khóe môi câu ra châm chọc, ánh mắt híp lại, nữ nhân này không phải thích giáo huấn người sao? Nói chuyện còn mang bộ dạng cao ngạo, vậy hãy để cho nàng biết lợi hại của bọn họ, những lời nói đầy lí lẽ kia sẽ không dùng được nữa, chỉ có nắm đấm cứng mới là thực lực.
Thanh Dao quét mắt liếc một cái, những người khác ở bên cạnh, đầu tiên Lâm Tư Miểu, kế là Triệu Hoằng Văn, một người nữa là Lý Trí Thần, trong mắt của ba người này có sự nghiền ngẫm, đối với tình trạng trước mắt thật giống như không nhìn thấy, ngược lại bọn họ cũng có vẻ mặt xem kịch vui.
Thanh Dao cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Vô Tình, Vô Tình dùng sức gật đầu một cái, dành cho nàng sự khẳng định, hắn tin thực lực của nàng, nàng nhất định có thể dùng nhân cách cùng mị lực của mình mà đánh thắng trận này, chỉ có chân chính chế phục được bọn họ, bọn họ mới chịu nghe lệnh của nàng, hơn nữa hiện tại hắn cho rằng, Thanh Dao thực sự so với hắn thích hợp hơn để quản lý những người này, chính mình cũng không phải là người có năng khiếu này.
Thanh Dao xoay người lại, một thân hung tàn, mâu quang chợt lóe lên rồi mũi nhọn rồi biến mất, chỉ mỗi khí thế thôi, đã chứng tỏ tài trí hơn người, có thể làm cho phân nữa người tùy tiện nhảy ra sẽ hối hận.
Nhìn xem thái độ cuồng vọng của Mộc tam tiểu thư, nàng vươn một tay ra, nắm chặt thành quyền, ngón tay cái vươn lên, rồi đột ngột xoay xuống dưới, vẻ mặt khinh thường, lãnh lệ mở miệng.
“Cùng lên đi.”
Một thân cuồng tư, ngạo nghễ đầy đe dọa nhìn mười mấy người đối diện, tên đã ở trên dây cung không bắn không được, tuy rằng rất nhiều người sinh ra khiếp sợ, không ngờ nữ nhân này lại quá cuồng vọng như vậy, trong mười mấy người, có mấy người trong lòng kêu gào tức giận, liền đi trước một bước xông ra ngoài, những người khác theo sát phía sau, chớp mắt đã bao vây Thanh Dao.
Thanh Dao tay nhấc lên, sau thắt lưng hoàng vĩ cầm xanh ngọc hiện ra, đàn này bởi vì mềm dẻo, nên không chỉ để đánh đàn, mà còn có thể tham gia làm năm loại vũ khí đứng đầu, Thanh Dao tay cầm hoàng vĩ cầm, xoay mình vòng vo ba trăm sáu mươi độ bay vọt lên, hoàng vĩ cầm kia bắn ra nội lực cường đại, mười mấy người kia vốn lòng đã sinh hoảng sợ, cũng đồng thời nhảy lên, mà cùng lúc nhất thời cánh tay Thanh Dao giương lên, ám khí vòng liên hoa làm bằng bạc bắn ra ngoài, theo giữa không trung xoát xoát bay qua, không đợi đến mười mấy người kia phục hồi tinh thần lại, vòng liên hoa đã trở lại trong tay của nàng.
Cái này căn bản là đánh lén, thế nhưng nhưng chết tiệt lại rất đẹp.
Một chiêu đã toàn thắng, xung quanh không khí vắng vẻ như chết.
Lòng của phụ nữ này thực sự quá sâu, đầu tiên là chọc tức đối phương, sau đó lấy thái độ phóng đãng áp đảo đối phương, cuối cùng đánh một kích kết thúc.
Một chiêu xuất ra, lưu loát sinh động tự nhiên như mây bay nước chảy, làm cho người ta không dám khinh thường.
Mười mấy người cúi đầu nhìn tóc của mình rơi xuống.
Nếu như đây là đầu của mình thì đã…, mọi người đều thấy tim lạnh lại, không dám thở mạnh.
Lúc này, ba nghìn thủ hạ không ai dám nói nhiều một câu, nữ nhân này quá mạnh mẻ, bề ngoài không giống như cường, nhưng con mẹ nó lại quá mạnh.
Mà Thanh Dao cũng không tính buông tha bọn họ, hoàng vĩ cầm giương lên, bàn tay trắng nõn đã lướt lên cầm huyền, leng keng thanh âm dễ nghe vang lên, tiếng đàn bắn ra, mang theo nồng đậm sát khí bay vụt đi ra ngoài, trong nháy mắt trên đại điện trống trải, lồng ngực của mọi người cứng lại, khó chịu dị thường, quay đầu lại nhìn quét một vòng, ngoại trừ Vô Tình, không ai may mắn tránh khỏi.
Ngay cả ba người của Lâm Tư Miểu cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Mặc dù không có ra tay nhưng mọi người lại thấy như bị kim đâm, khó chịu dị thường, nguyên lai nữ nhân này lợi hại như thế, bọn họ thực sự là coi khinh nàng, nhìn mi tâm của nàng lãnh lệ băng hàn, một thân tư thế hiên ngang oai hùng, sao lại không bằng nam nhi, chỉ sợ là so với nam tử càng mạnh hơn.
Ba nghìn thủ hạ, đã có phân nửa người nằm trên mặt đất lăn lộn, cầu khẩn.
Đáng tiếc Thanh Dao không động đậy, tiếng đàn càng cao vút, lúc này ai cũng không dám hoài nghi, lòng của nàng ta quả thật hung ác, chỉ sợ so với Vô Tình chủ tử có hơn chứ không kém.
Lâm Tư Miểu vừa nhìn thấy, sớm dẫn hai người thủ hạ quỳ xuống, cung kính mở miệng: “Lâm Tư Miểu tham kiến chủ tử.”
“Triệu Hoằng Văn, Lý Trí Thần tham kiến chủ tử.”
Ba người bọn hắn quỳ xuống, đám người bên dưới, ai còn dám nhiều lời thêm một chữ, hơn nữa tân chủ tử là người thủ đoạn độc ác, chỉ sợ chọc giận nàng, chỉ có một con đường chết, lúc này, ai cũng không hoài nghi nàng nữa.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử.”
Thanh âm lang lảnh vang lên, Thanh Dao xoay mình vừa thu lại cầm, mọi người mới thở được một hơi nặng nề ra, may a, may là bọn họ chuyển biến thái độ, bằng không chủ tử nhất định sẽ chỉnh chết bọn họ.
“Tất cả đứng lên đi, hôm nay chúng ta mới biết nhau” Thanh Dao ngạo nghễ thu hồi hoàng vĩ cầm, không nhanh không chậm vuốt ve tay của mình, trên tay của nàng mang một ban chỉ, ban chỉ này cất giấu độc dược, đây là Tiểu Ngư nhi thiết kế cho nàng, muốn cho nàng mang theo.
“Kể từ hôm nay phải điều chỉnh kế hoạch huấn luyện, nếu như tan rã giống trước” Thanh Dao nói đến đây nhi, hắc hắc cười nhạt hai tiếng, xoay mình ngước mắt, ba nghìn người chỉ cảm thấy nội tâm cứng lại, không ai ngoại lệ, đều cảm nhận được nồng đậm sát khí, nàng quay đầu nhìn phía ba người phía sau, Lâm Tư Miểu cùng Triệu Hoằng Văn còn có Lý Trí Thần, vươn một tay hướng ba người bọn họ ngoéo… một cái.