Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 113: Vũ Điệu Đàn Xà. Lựu Đạn Hiện Thế
Ở ngoài phòng, dưới hành lang dài, đoàn người chưa kịp lo lắng, vì không biết nương nàng sẽ phạt nàng như thế nào, không ngờ lại vang lên tiếng cười dễ nghe, làm cho mọi người lại kinh ngạc, cuối cùng họ đều tự giải tán, Vô Tình phân phó hạ nhân đem tam hoàng tử cùng thủ hạ của hắn an trí đến phòng khách.
Vô Tình cốc bởi vì chưa từng có người tiến vào, cho nên căn bản không có phòng khách độc lập, cái gọi là phòng khách, chính là gian phòng cách bọn họ một gian, bình thường không có người ở, lần này Tam hoàng tử đến đây, tạm thời cho hắn ở đó.
Phòng của Vô Tình.
Minh Nguyệt vẻ mặt bi thảm, có thể nhìn ra cả người hắn tiều tụy rất nhiều, một bên giúp công tử dọn dẹp gian phòng, một bên nghẹn ngào mở miệng “Công tử, may mắn mọi người đã trở lại, cuối cùng cũng cứu ta một cái mệnh, nếu trở về trễ một chút, người liền nhìn không thấy ta.”
Nói xong hắn quay đầu lại, Ánh sáng rực rỡ trên mặt nay trở nên u ám.
Vô Tình kỳ quái cau mày, khóe miệng khẽ nâng, thản nhiên mở miệng: “Ai chọc giận ngươi?”
“Tiểu Ngư Nhi, nha đầu kia căn bản không phải người, nàng chính là một Tiểu ma nữ, công tử, ngươi đừng xem nàng chỉ lớn có một chút, thật ra so với yêu quái không kém là bao nhiêu” Minh Nguyệt nói xong, còn cẩn thận kiểm tra bên ngoài, tựa hồ thực sợ hãi tiểu nha đầu kia sẽ từ sau bình phong đi ra, cuối cùng còn run run một chút phối hợp.
Vô Tình có chút khó có thể tin, Tiểu Ngư Nhi dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, Minh Nguyệt sao lại sợ thành như vậy, không thể nào, yêu quái, đi nói một tiểu hài tử là yêu quái, hắn cũng không thèm để ý tới Minh Nguyệt nữa, rất nhanh bay lên không trung, ngồi vào trên giường.
Minh Nguyệt thấ ycông tử không tin, khuôn mặt lại càng trắng bệch đến lợi hại.
“Công tử, ngươi không tin thì thôi, các ngươi rất nhanh sẽ biết, nàng căn bản không phải người, đúng vậy, nhất định là yêu quái.”
Minh Nguyệt thì thào tự nói, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy công tử đã tựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không để ý tới hắn, nên đành phải lặng yên lui xuống.
Trong phòng thực im lặng, Vô Tình cũng không có chân chính nghỉ ngơi, mà là đang suy nghĩ một số chuyện.
Vô Tình cốc chưa bao giờ có người ngoài tiến vào, lúc Thanh Dao đến đây, hắn cảm thấy thực uất ức, hiện tại chẳng những có thêm mười mấy tên khất cái, mà ngay cả Văn Ngọc cũng vào được, hắn cảm thấy Văn Ngọc kia hoàn toàn không phải người lương thiện, Vô Tình nghĩ đến đây sắc mặt lại phủ một tầng sương lạnh.
Lúc này, Thanh Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy chủ tử vẫn không nhúc nhích tựa vào trên giường, biết hắn cũng không có nghỉ ngơi, mà tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, không khỏi nhẹ nhàng mở miệng.
“Công tử, Tam hoàng tử kia chỉ sợ có ý đồ riêng?”
Vô Tình không nhúc nhích, hắn đương nhiên biết tên kia đang có ý đồ không tốt, hắn chính là muốn cho tên đó biết, mặc dù vào được trong cốc, cũng không có cơ hội nào cả, hơn nữa hắn muốn cho Thanh Dao hiểu được, Văn Ngọc căn bản không phải Ngân Hiên, như vậy nàng mới không lung tung tín nhiệm tên đó.
“Ta đã biết, bọn họ ở trong cốc này hai ngày, các ngươi phải lưu ý, đừng để phát sinh chuyện gì.”
“Dạ, công tử, ” Thanh Phong lên tiếng trả lời, đi xuống an bài nhân thủ, cẩn thận nhìn theo dõi Tam hoàng tử, người trong cốc này, dù là một hạ nhân cũng đều có công phu cực kì lợi hại, bởi vậy cũng không sợ hãi bị Văn Ngọc đánh lén......
Bên kia, trong phòng Thanh Dao.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô, Mạc Sầumang vẻ mặt khó có thể tin nhìn nha đầu nhỏ nhỏ kia, nàng ta quang minh chính đại đứng trước mặt nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, thật lâu sau thì kêu một tiếng rất rõ ràng: “Mạc Sầu.”
Mạc Sầu cằm suýt chút nữa rơi xuống, tròng mắt tròn xoe, nha đầu kia từ nhỏ đã kỳ lạ rồi, không nghĩ tới chưa đầu một tuổi, đã nói chuyện được, hơn nữa từng chữ từng câu lại hết sức rõ ràng, quan trọng nhất là ánh mắt của nàng, rất mạnh mẽ, lấp lánh hữu thần.
Tiểu Ngư Nhi mới vừa nói xong, Thanh Dao ngồi bên cạnh đánh cho nàng một cái, lạnh lùng cảnh cáo: “Kêu Mạc di, nếu về sau ta còn nhìn thấy người cùng người trong cốc không phân biệt lớn nhỏ, ta liền kéo căng da của ngươi.”
Thanh Dao ra lệnh một tiếng, Tiểu Ngư Nhi lập tức bỏ qua kiêu ngạo lúc trước, hết sức kỳ quáy, mỉm cười ngọt ngào.
“Mạc di.” (TT: cười chết ta mất, bé thật biết làm trò ^_^)
Mạc Sầu gật đầu, đứng lên lôi kéo nàng đi qua một bên, đánh giá kĩ một lượt, không khỏi thở dài, tiểu nha đầu này càng lớn càng giống cha của nàng, cùng hoàng đế quả thực từ một khuôn đúc ra, bất quá từ xưa sinh nữ nhân đa số giống phụ thân, cũng khó trách bộ dáng của nàng cùng Hoàng Thượng giống như vậy, nhưng mà chủ tử tựa hồ hoàn toàn không biết, một chút ảnh hưởng đều không có.
Mạc Sầu ánh mắt vụt sáng, Tiểu Ngư Nhi đứng ở bên người nàng, bỗng nhiên tránh khỏi tay nàng, hưng phấn mở miệng: “Nương, cho ngươi xem cái này.”
Nàng nói xong thân mình nho nhỏ đã xông ra ngoài, rất nhanh ôm vào một con vật đáng yêu, một con sói con thân mình tuyết trắng, nàng mang vẻ đắc ý gật gật đầu.
“Thế nào? Minh nguyệt bắt cho ta đó, nương, còn chưa có tên đâu? Ngươi đặt cho nó một cái tên đi.”
Tiểu Ngư Nhi cười tủm tỉm chờ, Mạc Sầu liếc mắt nhìn một cái, không khỏi tán thưởng, con sói nhỏ này bộ dạng quả thật đáng yêu, cùng tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu cạnh tranh được, nhưng phải đặt tên gọi là gì đây? Nàng ngẩng đầu nhìn chủ tử, thấy Thanh Dao liếc mắt nhìn một cái, liền thấy được khuôn mặt của Tiểu Ngư Nhi, nhớ tới ngườ trong cung kia, thuận miệng nói một câu: “Gọi là Tiểu Tôn đi.”
Lời của nàng vừa rơi xuống, Tiểu Ngư Nhi vô cùng ngoan ngoãn đem sói con ra ngoài, trong phòng, Mạc Sầu ánh mắt lại trợn tròn, hơn nữa ngay cả lên tiếng cũng nói không được, hai mẫu tử này bản tính thật đúng là giống nhau a.
“Chủ tử, tên người này?”
“Lại nữa, ta gọi là chuyện của ta, hắn gọi là chuyện hắn, đây là hai vấn đề khác nhau, biết không? Ngươi lòng dạ cũng quản nhiều thứ quá.”
Thanh Dao lơ đễnh phất tay, hai người đang nói chuyện, thì Mạc Ưu từ bên ngoài tiến vào, cung kính bẩm báo: “Chủ tử, mười mấy đứa nhỏ đã dàn xếp tốt lắm.”
“Ân, ngươi từ giờ trở đi, chuyên môn phụ trách huấn luyện bọn họ, tuy rằng nhân số ít một chút, nhưng cứ tạm thời như vậy đã, việc tìm người chúng ta sẽ chậm rãi làm, vấn đề này không vội.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Ưu gật đầu, vẫn chưa lui ra ngoài, liếc mắt nhìn Mạc Sầu,Thanh Dao dĩ nhiên biết tâm tư của hắn, phất phất tay trầm giọng mở miệng: “Ta nghỉ ngơi một lát, các ngươi đi ra ngoài đi.”
“Dạ ” hai người lui ra ngoài.
Thanh Dao đúng là quá mệt mỏi, ngủ ở bên ngoài quả thật khó chịu, chỉ có vào trong cốc, thể xác và tinh thần mới trầm tĩnh trở lại, nhưng nhớ tới Văn Ngọc, lại một trận phiền lòng, Vô Tình vì cái gì đồng ý cho hắn vào cốc? Hơn nữa Vô Tình nói Văn Ngọc không phải Ngân Hiên, như vậy Ngân Hiên là ai? Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Ngân Hiên, nồng hậu như vậy, tựa hồ so với nham thạch nóng chảy thì nóng bỏng giống nhau, nhưng sẽ không tự nhiên mà có một người đến thích nàng chứ, chỉ là ở trong trí nhớ của nàng, cũng không có người nào như vậy.
Trừ bỏ Hoàng Thượng cùng Văn Ngọc, nhưng Hoàng Thượng ở ngoài xa hàng dặm, không lẽ hắn lại dịch dung đi vào nơi này, ẩn thân ở thanh lâu, mà thanh lâu kia là cơ sở hắn đã sớm bố trí, Thanh Dao càng nghĩ càng phiền, bất quá nàng thật sự rất muốn làm rõ ràng, Văn Ngọc rốt cuộc có phải Ngân Hiên hay không, nếu hắn không phải, thì chính là hoàng thượng?
Thanh Dao tưởng tượng đến đây thôi thì trong lòng chợt hoảng hốt, nàng là tình nguyện Ngân Hiên là Văn Ngọc, cũng không nguyện ý là hắn, bằng không bọn họ tựa hồ có chút dây dưa không rõ. (TT: tình cảm không còn sao lại hoảng sợ khi biết là Tôn ca, tỷ thật mâu thuẫn)
Thanh Dao đang rối rắm, thì có tiếng bước chân đi vào, trầm ổn, nội liễm, tầm mắt nóng bỏng đặt trên người nàng, đáy lòng Thanh Dao chợt lóe lên hờn giận rồi biến mất không vết tích, người này không cần nghĩ cũng biết là Văn Ngọc, không ngờ hắn ngay cả một điểm ý thức đều không có.
Tùy tiện vào phòng của nữ tử, trong cốc này, bởi vì cho tới nay cũng không có người ngoài, cho nên không có người canh giữ ở ngoài cửa phòng, không nghĩ tới lại làm cho người này không kiêng nể gì mà xông vào.
Thanh Dao cũng không nhúc nhích, nàng thật muốn nhìn một chút, hắn muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ hắn thật sự không phải Ngân Hiên, Ngân Hiên thái độ làm người là cực kì quang minh lỗi lạc, hắn tuy rằng cũng nhìn nàng như vậy, nhưng không có cái loại cảm giác cường thế này, mà chỉ chứa đựng rất nhiều thâm tình......
Văn Ngọc không nhúc nhích nhìn ý trung nhân đang ngủ say, cảm thụ được hơi thở phập phồng cao thấp của nàng, đáy lòng chợt lóe lên tham lam, thật muốn cứ như vậy đem nàng giữ lại bên người, hơn nữa hắn biết nàng cũng không có ngủ.
Văn Ngọc cố ý vươn tay muốn chạm đến hai má của nàng, xem nàng còn có thể giả ngủ nữa hay không?
Thanh Dao sớm đã biết được dụng ý của hắn, đang định ra tay tập kích hắn, thì lại bị người khác quấy rầy.
Ngoài cửa phòng, Tiểu Ngư Nhi dẫn Tiểu Tôn cùng Mao Tuyết Cầu, cả ba chậm rãi tiến vào phòng, vừa thấy trong có một người nam nhân, bộ dạng cũng được lớn lên khá xinh đẹp, nhưng mà hắn muốn làm gì, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, hét lớn: “Hái hoa tặc, làm gì? Buông nương, nếu không đánh cho ngươi mặt mũi bầm dập, thất khiếu đổ máu.”
Nói xong, người đã nhanh chóng vọt đến, đem Văn Ngọc đẩy tách ra, chính mình sau đó cũng ngã xuống.
Văn Ngọc hơn nửa buổi cũng không phản ứng được, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nhìn thiên hạ nho nhỏ trên mặt đất, đúng là một nha đầu quần áo màu hồng phấn, đôi mắt phượng sáng rực, bộ dáng này, vẻ mặt này giống như cùng hoàng đế đúc ra từ một khuôn, còn nghe được nàng kêu Thanh Dao là nương, như vậy đây là con gái của Huyền đế?