We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111.3
a không mệt mỏi, chúng ta lên kinh cứu Mạc Ưu trước đi.” Đối với thân phận Mạc Ưu, Vô Tình cũng không biết, chỉ cho rằng các nàng đã làm gì đó chọc giận quan phủ, nên Mạc Ưu mới bị bắt.
Nếu Vô Tình không có việc gì, Thanh Dao nhìn ba người còn lại một cái, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
“Chúng ta đi thôi.”
Bốn người chưa từng nghỉ ngơi, lại lên xe ngựa. Thanh Phong cùng Mạc Sầu thay phiên nhau đánh xe, đi về phía Ly kinh.
Mười ngày sau đến nơi, họ tìm một khách sạn nghỉ ngơi, Thanh Dao cùng Mạc Sầu khôi phục diện mạo như cũ. Hiện tại các nàng không còn sợ gì, Trưởng Tôn Dận đã chết, hơn nữa đây không phải là Thanh La quốc, mà là Ly kinh của Hoàng Viên quốc.
Sau khi ở trọ, Mạc Sầu lập tức tìm tiểu nhị để nghe ngóng tin tức, Ly kinh gần đây có ai bị chém không.
Tiểu nhị kinh ngạc, nhìn nữ nhân này xem có thần kinh không, thật lâu mới kịp phản ứng, liên tục lắc đầu.
“Không có, khách quan, nào có ai bị chém đầu, kinh thành gần đây chỉ có một hỉ sự, không có án tử.”
“Đại hỉ sự?”
Mạc Sầu sửng sốt một lúc, có chút không yên lòng, thuận tiện hỏi:
“Hỉ sự gì vậy?”
Mặt mài tiểu nhị rạng rỡ nói:
“Thất hoàng tử đã trở về, Hoàng thượng thật vui mừng.”
Nghe xong một lúc lâu Mạc Sầu mới phản ứng được, Thất hoàng tử, Mạc Ưu không phải là thất hoàng tử sao, hắn quả nhiên lại trở về làm thất hoàng tử, hắn căn bản là không có việc gì, mà các nàng trên đường thì ăn không ngon ngủ không yên, hắn được lắm, dĩ nhiên làm hoàng tử, không biết bởi vì thân phận Mạc Ưu hay là do chịu khổ, Mạc Sầu nổi cáu khóc, không nói được một lời, đi bẩm báo chủ tử.
Thanh Dao nghe xong như đã hiểu rõ, nhưng mà nhìn Mạc Sầu ánh mắt hồng hồng, thật có chút yêu thương.
“Ngươi khóc cái gì, hắn vốn là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, bây giờ xác định hắn không có việc gì, không phải nên cao hứng sao? Chẳng nhẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bị giết?”
Thanh Dao vừa nói xong, Mạc Sầu trong lòng cứng lại lẩm bẩm nói:
“Nhưng là hắn thành Thất hoàng tử, vậy thì hắn không theo chúng ta về Vô Tình cốc sao?”
Cả người đều mệt mỏi, không có tinh thần, Thanh Dao quay đầu nhìn Vô Tình, xem ra nha đầu này trong lòng đã có Mạc Ưu, có trở về Vô Tình cốc hay không, đương nhiên là phải xem ý tứ Mạc Ưu. Chỉ cần hắn muốn về, nàng tự nhiên sẽ có biện pháp đưa hắn đi, nếu hắn không tự nguyện đi, nàng muốn mang hắn đi cũng không mang được.
“Mặc kệ có trở về hay không, chúng ta vẫn nên vấn an hắn.Hiện tại tất cả mọi người mệt mỏi, nghỉ ngơi nửa ngày đi, đến tối chúng ta đến phủ Thất hoàng tử bái phỏng, xem hắn muốn là Thất hoàng tử Thẩm Ngọc hay là Mạc Ưu.”
Thanh Dao nói xong quay đầu nhìn Vô Tình, thản nhiên mở miệng:
“Vô Tình, ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi, trên đường đã mệt mỏi rồi. Đến tối chúng ta sẽ đi bái phỏng Thất hoàng tử, nếu hắn đồng ý về Vô Tình cốc, chúng ta cùng nhau đi, nếu hắn không muốn trở về thì chúng ta tự trở về.”
“Được.”
Vô Tình gật đầu, hắn rất khát vọng trở lại trong cốc, nơi đó rất yên tĩnh, hắn đã nghĩ cùng Thanh Dao yên ổn mà sống.
Thanh Phong qua giúp Vô Tình sang phòng khác, bốn người chia nhau rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi tối, mọi người mới tỉnh ngủ, đứng lên dùng bữa, hỏi tiểu nhị xem phủ đệ của Thất hoàng tử ở chỗ nào, đoàn người ngồi xe ngựa đến phủ của Thất hoàng tử.
Ly kinh – Hoàng Viên quốc đế đô, buổi tối so với ban ngày càng náo nhiệt, xa hoa hơn, đủ loại đèn lồng treo trước cửa hình thành khung cảnh tráng lệ. Mạc Sầu vén rèm nhìn cảnh sắc, lẳng lặng suy tư, cảm súc phập phồng không thể suy nghĩ, sắp gặp lại Mạc Ưu, trong lòng nàng liền cao hứng, nhưng nghĩ tới thân phận của hắn lại nhói đau một cái, hắn cùng nàng không giống nhau.
Phủ đệ Thất hoàng tử cách hoàng cung rất gần, đây là ân điển của hoàng thượng, xung quanh khá yên tĩnh, một tiếng động cũng không có.
Trước cửa phủ đồ sộ, hai cái đèn lồng đỏ sẫm, thạch sư hai bên thật uy vũ, phía trước hai con sư tử đá rất nhiều thị vệ đứng thành hai hàng, hông đeo bội kiếm, thỉnh thoảng đi lại trước cửa, Mạc Sầu lập tức đi xuống, bình tĩnh nói:
“Chúng ta muốn cầu kiến Thất hoàng tử.”
Mấy thị vệ vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng thị vệ đứng đầu trầm mặt, phất phất tay:
“Ở nơi nào đến đây thế, Thất hoàng tử đang nghỉ ngơi, không gặp bất cứ ai.”
Mạc Sầu chán nản, trừng mắt nhìn thị vệ,Thất hoàng tử thật khí thế, ngay cả người cũng không thấy được.
Thị vệ dẫn đầu vừa thấy Mạc Sầu phẫn nộ, không khỏi nóng giận, vươn người qua, vừa sờ bội kiếm bên hông, vừa hung hăng mở miệng:
“Mau cút, bằng không sẽ bắt ngươi giam lại.”
Theo tính tình hàng ngày của Mạc Sầu thì đã sớm cùng hắn đánh nhau, nhưng tốt xấu gì đây cũng là phủ đệ của Mạc Ưu, hơn nữa không có chỉ thị của chủ tử nàng không dám tự ý, chỉ đành quay người lại đi tới trước xe ngựa cung kính bẩm báo:
“Chủ tử, không cho gặp, hắn nói Thất hoàng tử đang nghỉ ngơi.”
Mạc Sầu vừa báo, Thanh Dao trong xe ngựa khẽ nhíu mi, nàng biết sẽ như vậy.
Điều này chứng minh rõ ràng nàng đã suy đoán đúng, Thất hoàng tử bị giam lỏng, thị vệ trước của nhất định nghe lệnh của Y gia, mà mục đích của Y gia là bảo vệ Thất hoàng tử, như vậy thì lợi thế của bọn họ mới tốt.
Thanh Dao sắc mặt lạnh lùng, khóe môi hiện ra ý cười, lạnh như nước.
Ngồi bên cạnh nàng Vô Tình vươn tay nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói:
“Không cho gặp, thì xông vào.”
Tuy tiếng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo lệ khí thị huyết, đôi mắt Thanh Dao tối sầm lại, cùng Vô Tình bước xuống xe, ngẩng đầu lạnh lùng phân phó Mạc Sầu cùng Thanh Phong:
“Không cho gặp thì xông vào bên trong cho ta.”
Cuồng vọng dâng trào, sát khí ngất trời.
Mạc Sầu đã không quen nhìn những hình người dạng cẩu, vừa nghe mệnh lệnh của chủ tử, đã không còn khách khí với bọn họ, thân hình chợt lóe, ánh sáng lạnh khiếp người toả ra, mang theo bảo kiếm lao thẳng về hướng thị vệ, sau đó Thanh Phong cũng không cam lòng bĩ rớt lại phía sau, phi thân mà lên.
Hai người giống như hai món vũ khí sắc bén, gặp người giết người, gặp phật giết phật, một đường thẳng tiến vào phủ Thất hoàng tử.
Mấy người thị vệ trước cửa bị đánh tơi bời, liên tiếp thối lui, trong phủ tràn ra nhóm thị vệ khác, mấy thì vệ này thì đáng gì, các nàng đại chiến cùng với hai nghìn phòng vệ quân cùng một nghìn tinh binh cũng không có chuyện gì, huống chi là mười mấy thị vệ, khỏi cần Thanh Dao cùng Vô Tình động thủ.
Thanh Dao đẩy Vô Tình theo Mạc Sầu và Thanh Phong một mạch tiến vào phủ Thất hoàng tử.
Trong phủ ngoài thị vệ đang xông tới còn có một số hạ nhân, nha hoàn, hoảng sợ chạy toán loạn, nhất thời cả phủ đều náo loạn.
Lúc này có rất nhiều thị vệ bị thương, nên không dám tiến lên gần Thanh Phong cùng Mạc Sầu nữa, họ thối lui về sau, vượt khỏi trung đình, chạy qua hoa viên, hành lang, một người vội vàng đi tới, trang phục xa hoa, trên đầu mũ vàng, cả người phát ra hơi thở tôn quý.
Mạc Sầu ngơ ngác nhìn nam nhân đang đi đến, tuy rằng hắn không lớn, nhưng một thân quý khí bức người, căn bản không phải là Mạc Ưu, mà là Thất hoàng tử Thẩm Ngọc.
Mạc Ưu đứng ở trên hành lang, trừng mắt lạnh nhìn thị vệ:
“To gan, đó là bằng hữu của ta, dám tổn thương bọn họ, các ngươi đáng chết.”
Hắn vừa nói xong, mười mấy thị vệ tức khắc hoảng sợ thối lui về một bên, người đứng đầu vội vàng nói:
“Thuộc hạ đáng chết, không biết là khách của Thất hoàng tử, đã mạo phạm.”
Mạc Sầu thấy Mạc Ưu như vậy, ngược lại đã bình tĩnh, lùi một bước, đến sau lưng Thanh Dao và không nói gì cả.
Thanh Dao giơ tay lên, nhìn về phía Mạc Ưu, hắn nói một câu, nhưng lại không có nhiều lực, xem ra đã bị ngươi ta hạ độc.
“Thất hoàng tử, không tiếp bằng hữu sao.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Mạc Ưu thu hồi ánh mắt ở chỗ Mạc Sầu lại, cung kính nói:
“Mời đến phòng khách.”
Thanh Dao khẽ gật đầu, xem ra vẫn là Mạc Ưu, hắn không có thay đổi, chỉ sợ hiện tại hắng đang thân bất do kỷ, hoàn toàn bị người ta hạ độc, các nàng đanh định theo Mạc Ưu đi vào, thì nghe thấy ở chỗ khác trên hành lang có một tiếng nói:
“Khoan đã.”
Theo tiếng nói nhìn sang thì ra là một cô nương xinh đẹp, mài rậm mắt to, đúng là biểu muôi Y Song Nhi của Thất hoàng tử, một thân vênh váo hung hăng, hai mắt đầy lửa giận nhìn về phía dưới hàng lang, nơi bốn người đứng trong hoa viên, đèn lồng chiếu sáng tỏ, thấy rõ bốn người kia là ai thì càng tức giận, nghĩ đến cái tát của Mạc Sầu, nàng hận không thể phát tiết được, nhưng biết rõ thân thủ lợi hại của nàng ta nên cũng không dám hành động tùy tiện, chỉ lạnh lùng nhìn về phía thị vệ bên cạnh:
“Mấy người này không phải là bằng hữu của Thất hoàng tử, họ là người đã bắt cóc Thất hoàng tử, lập tức lên bắt bọn họ.”
Y Song Nhi vừa nói xong, bên cạnh đã có một tiếng quát lên như sấm: “Ai dám?”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu