Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110.3
rước cửa cổ miếu, có một cây đại thụ cánh lá tươi tốt che trời, ánh trăng bao phủ lên tàng cây, tạo thành những cái bóng loang lổ trên mặt đất, bốn phía vắng ngắt, một bóng người cũng không có, Thanh Dao sớm nóng ruột vọt đi vào, nhưng trong cổ miếu căn bản không có người, vài người bọn họ ngước đầu nhìn hướng lên trời, cũng không thấy được thân ảnh nào, chẳng lẽ Mộ Dung Như Âm lừa các nàng, hay là Vô Tình đã đi rồi.
Vừa nghĩ tới hắn lúc này gặp phải dày vò trong lòng, Thanh Dao hận không thể lập tức nhìn thấy hắn, chí ít cũng làm cho hắn ít chịu dằn vặt, hắn nhất định là đang tìm nàng, cho nên mới phải ở Phượng Phần thành trở thành hái hoa tặc tóc bạc.
Về điểm này Mộ Dung Như Âm cũng không cần thiết lừa nàng.
Như vậy thì Vô Tình đã đi rồi, làm sao bây giờ? Thanh Dao lo lắng ở trước cửa miếu cổ đi tới đi lui, người luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh như nàng, lúc này lại đánh mất đi vẻ tự cao, thực sự là tự mình bị loạn mà.
Ngân Hiên thân hình cao lớn đi tới, vươn tay nắm vai của nàng, trầm giọng mở miệng.
“Ngươi đừng vội, chúng ta sẽ tìm được hắn, tin ta.”
Lời của hắn thật giống như cam tuyền, rất có tác dụng trấn an nhân tâm, Thanh Dao nghe xong lời của hắn, quả nhiên trấn định lại, tuy rằng trong lòng vẫn đang lo lắng, nhưng đã phục hồi tinh thần lại, cau lại mài, nhìn cổ thụ che trời trên đỉnh đầu, trầm giọng mở miệng.
“Ta biết hắn nhất định sẽ lưu ý một chỗ, chỉ cần chúng ta động thủ giết Trưởng Tôn Dận, hắn nhất định sẽ xuất hiện.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Ngân Hiên cùng Mạc Sầu đều gật đầu, lời này cũng không phải giả, vì Vô Tình không phải đứa ngốc, hắn biết nàng nhất định sẽ trở lại Phượng Phần thành để giết Trưởng Tôn Dận, vì thế hắn nhất định núp trong bóng tối theo dõi Dận vương phủ, chỉ cần bọn họ động thủ giết Trưởng Tôn Dận, hắn nhất định sẽ xuất hiện.
“Ừ, chúng ta đi về trước đi.”
Bàn tay to của Ngân Hiên lôi kéo nàng. Tay nàng mềm mịn nhẵn bóng đã lạnh lẽo thành một mảnh, có thể thấy được đáy lòng nàng thật sự bị dày vò.
Chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng không biết, nàng trong lúc vô ý thức đã động tâm, Vô Tình thực sự không giống với người bình thường, một người phô thiên cái địa chấp nhất si niệm như vậy, là người thì sẽ động lòng thôi, đã như thế hắn muốn không buông tay cũng không được, chẳng lẽ hắn thực sự nhẫn tâm nhìn nàng khổ sở, thương tâm sao. (TT: Ca kết luận sớm quá rồi đó -_-)
Dao nhi, chỉ mong ngươi sau này thật vui vẻ.
Đoàn người trở lại chỗ ở, Ngân Hiên vẫn đem Thanh Dao đưa vào gian phòng, nhẹ giọng mở miệng: “Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ nhanh chóng ra tay.”
Thanh Dao đột nhiên dừng lại thân thể, chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Ngân Hiên: “Ta nghĩ cùng Mộ Dung Như Âm hợp tác, giết Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo.”
Ánh mắt thật hung tàn giống như một con sói, thích giết chóc máu tanh.
“Không được, nữ nhân kia rõ ràng không có lòng tốt, ngươi đừng trúng mưu kế của nàng.”
Ngân Hiên lập tức phản đối, bọn họ có thể giết Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo, nhưng không thể cùng nữ nhân kia liên thủ, hắn biết rất rõ ràng nữ nhân kia không có lòng tốt, tội gì trêu chọc nàng ta, y theo ý tứ của hắn, trực tiếp một đao giết nàng ta đi, bất quá trước khi hắn rời đi, nhất định sẽ giết nàng ấy, bằng không hắn không thể an tâm rời khỏi…
“Ta không sợ nàng, ta muốn nhìn xem nàng có chủ ý tốt gì, biết đâu trước hết giết Trưởng Tôn Dận, sau đó ta lại giết nàng, tuyệt đối không sẽ cho nàng có cơ hội phản kích, nàng ấy muốn lợi dụng ta diệt trừ Trưởng Tôn Dận, quả thật nằm mơ, chúng ta sao không tương kế tựu kế, trước tiên diệt trừ Trưởng Tôn Dận, sau đó thì diệt trừ nàng.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Ngân Hiên suy tư một chút, nhưng cũng không phản đối, suy nghĩ ngưng trọng một chút, cuối cùng gật đầu.
“Tốt, nhìn xem nàng ta đùa giỡn thành cái dạng gì, bất quá nữ nhân này tuyệt đối không thể lưu, ta đáp ứng ngươi cùng nàng hợp tác, ngươi cũng phải đáp ứng ta, chuyện này xong nhận thấy ám hiệu của ta, nhất định phải giết nàng.”
“Được ” Thanh Dao gật đầu, dẫn Mạc Sầu đi vào.
Ngoài cửa, Ngân Hiên đứng một hồi lâu, mới chậm rãi ly khai, trong lòng hình như đang đè ép một tảng đá nghìn cân rất nặng.
Những ngày còn lại chỉ sợ không nhiều lắm, hắn còn có thể vì nàng làm bao nhiêu chuyện nữa, chỉ cần người nam nhân kia xuất hiện, chuyện của nàng chính là trách nhiệm của hắn ta, đã không còn quan hệ với hắn nữa rồi.
Trong phòng, Thanh Dao không ngủ, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, trong lòng trầm trọng, đau đớn không dứt.
Vô tình, ngươi rốt cuộc ở đâu, tại sao tóc lại trắng, sao mắt ngươi lại đỏ? Hình dạng này ngươi, làm cho lòng ta rất đau, nhưng bây giờ lại tìm không được ngươi.
Mạc Sầu đi tới, cẩn thận mở miệng: “Tiểu thư, nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Mạc Sầu, ta ngủ không được, ngươi đem phượng vĩ cầm lấy đến, ta muốn đánh đàn, thật hy vọng hắn có thể nghe được tiếng đàn của ta” Thanh Dao chậm rãi mở miệng, Mạc Sầu lập tức đem phượng vĩ cầm qua đây, bãi đặt ở trên bàn, Thanh Dao ngồi xuống, nhìn trăng đánh đàn…
Tiếng đàn phiền muộn, tiếng đàn đau xót, bởi vì lòng người đánh đàn đang đau, vì thế tiếng đàn kia tựa như gào thét, càng giống như có người cúi đầu khóc nức nở.
Người đánh đàn hao tổn tinh thần, người nghe đàn cũng không dễ chịu, trong viện bên cạnh, Ngân Hiên bưng lên một chén rượu, nhẹ nhàng tựa ở song cửa sổ, nhìn Minh Nguyệt, bên tai nghe tiếng đàn thương cảm, lòng của nàng đau, thì tim của hắn càng khó chịu.
Một mặt vì nàng mà đau lòng, nhìn thấy nàng khổ sở, hắn không muốn, một mặt vì lòng mình mà đau, trong lòng của nàng đã chân chính chứa một người nam nhân, mà người đó lại không phải là hắn, đây chuyện tàn nhẫn nhất trên đời, thế nhưng hắn lại không có khả năng thay đổi được gì cả?
Hôm nay trăng tròn đến như vậy, vì sao trong đầu của hắn lại lạnh đến thế, ngay cả ánh trăng đều lạnh từ trong xương, thầm nghĩ nhất tuý giải thiên sầu, nghĩ thế hắn không chút do dự nâng chén uống rượu, khi uống không còn một giọt liền xoay người lại rót một chén khác, lẳng lặng nghe đàn rồi uống rượu, cuối cùng trực tiếp cầm bầu rượu, nghe một hồi đàn thì uống một hồi rượu, nở nụ cười, vừa đau, vừa khổ, ánh mắt xót xa chỉ là ép buộc mình không rơi lệ mà thôi, chữ tình này rốt cuộc đã hành hạ bao nhiêu người?
Một người đàn cả đêm, một người nghe đàn cũng hết một đêm, cho đến khi say mèm, bất tỉnh nhân sự…
Đàn hết một đêm, Thanh Dao ở lúc trời gần sáng, đã lên giường nghỉ ngơi, ngủ thẳng đến buổi trưa mới đứng lên, phân phó Mạc Sầu dịch dung đi Dận vương phủ truyền tin, từ hậu viện vào đi, nói là cầu kiến Liên Âm cô nương, nàng tin Liên Âm nhất định có an bài người canh gác, đây chính là điều nàng ta mong muốn.
Mạc Sầu lĩnh mệnh đi, cầm theo thư của Thanh Dao, tiến đến Dận vương phủ truyền tin, quả nhiên không ngoài Mạc Sầu sở liệu, nàng đi vào, căn bản không đụng bất kỳ phiền toái gì, nơi đó sớm có một nha đầu chờ, vừa nghe nói tìm Liên Âm cô nương, lập tức qua đây mang Mạc Sầu đi gặp trắc phi nương nương.
Mạc Sầu không nghĩ tới Mộ Dung Như Âm lại thành Dận vương phủ trắc phi, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì? Đáy mắt nàng hiện lên mê man, cuối cùng bị tiểu nha hoàn đưa vào một gian gian phòng hoa lệ, bên trên Mộ Dung như âm một thân ngạo khí đang ngồi ngay ngắn, bên cạnh đứng thẳng hai nha đầu, cung kính mà cẩn thận hầu hạ, một người đang sơn móng tay cho nàng, một người thì bóp vai, nữ nhân này thoạt nhìn thích ý đến cực điểm, chỉ là thần sắc rất lạnh, phòng khách to như vậy, lại vắng vẻ không tiếng động.
Nàng vừa nhìn thấy Mạc Sầu dịch dung đi tới, khóe môi nở nụ cười khó hiểu, rồi phất phất tay trầm giọng phân phó.
“Đều đi xuống đi.”
“Dạ, nương nương, ” nha hoàn trong phòng khách đều lui xuống, chỉ để lại một mình Mạc Sầu, Mộ Dung Như Âm đôi mài cau lại, tầm mắt băng lãnh vội vã nhìn Mạc Sầu, nữ nhân này thấy nàng mà không hành lễ, phải biết rằng nàng là Huyền Nguyệt công chúa, thực sự là theo người nào, học người nào, nàng ta cùng chủ tử đều ngạo mạn ngang nghạnh như nhau, nhưng bây giờ nàng cũng không có thời gian tính toán vấn đề lễ phép của nàng ta.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Mạc Sầu cúi thân thể một chút, hai tay dâng lên một phong thơ, chỉ có một hàng chữ số mờ mịt.
Thanh ba lầu gặp mặt, giờ Mùi canh ba.
Thanh ba lầu là một gian trà quán, không thập phần xa hoa, mà chỉ là một quán trà nhỏ bình thường, bất quá hai người các nàng gặp mặt, ở nơi ít người chú ý mới tốt, bởi vậy Thanh Dao mới chọn một quán trà bình thường.
“Được, nói cho chủ tử các ngươi biết, ta sẽ đúng giờ đến gặp mặt.”
Mộ Dung Như Âm khẽ gật đầu, chậm rãi mở miệng, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đâu, tiễn khách.”
Nha hoàn lúc trước dẫn Mạc Sầu vào, lập tức đi tới đưa Mạc Sầu rời đi, xem ra này tiểu nha hoàn là tâm phúc của Như Âm.
Mạc Sầu ly khai, trong phòng khách Mộ Dung như âm sắc mặt rất lạnh, ánh mắt âm u, nàng ta rốt cục vẫn phải đáp ứng cùng nàng hợp tác rồi, tốt, nàng muốn mượn tay nàng ta diệt trừ Trưởng Tôn Dận, sau này Dận vương phủ sẽ là của nàng, những chuyện kế tiếp, đó là? Con ngươi ánh lên ánh sáng sắc bén, tựa như đao phong.
Giờ Mùi canh ba, Thanh Ba lâu.
Lầu hai nhã giữa, đang ngồi hai người nam tử, một diện mạo bình thường, vẻ mặt vàng như nến, giống như người quanh năm lưu luyến nơi yên hoa, tên còn lại thì nhẹ nhàng như ngọc, phong thái bức người, hai người mặt đối mặt suy nghĩ, ánh mắt băng hàn nói không nên lời, vội vã mắt đối mắt, cuối cùng Thanh Dao hóa trang thành nam tử bình thường liền chậm rãi mở miệng.
“Ngươi dám gạt ta, hắn căn bản không có ở Tây Giao cổ miếu, có tin hay không, ta hiện tại chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết ngươi.”
Thanh Dao ánh mắt âm u tàn nhẫn, sắc mặt âm trầm đặc biệt doạ người.
Mộ Dung như âm tuy rằng mạnh mẽ trấn định, nhưng lòng vẫn có chút run rẩy, nàng ta nói không sai, nàng cùng nàng ta chênh lệch quá xa, nàng ta có thể dùng cầm khống chế mọi người, mà nàng chỉ là tay trói gà không chặt, như vậy nàng làm sao dồn nàng ta vào chỗ chết đây, hoặc là dồn người nam nhân kia vào chỗ chết, nhưng mỗi người đều có biện pháp của mình không phải sao?
“Ta không có nói láo, ta từng phái người theo dõi hắn, nhìn thấy hắn dừng chân ở cổ miếu, nếu như hắn không ở đó, nhất định đã rời khỏi nơi đó rồi.”
Mộ Dung như âm cảnh giác mở miệng, cùng giữ vững một khoảng cách khi đối diện Thanh Dao, nói thật ra, nói không sợ là giả, như so với nữ nhân trước mắt này, nàng càng sợ hãi Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo hơn, hai nam nhân kia, hiện tại đã hoàn toàn cấu kết với nhau làm việc xấu, nữ nhân cũng có thể xài chung, điều này làm cho nàng phẫn nộ, cừu hận, vì thế hiện tại nàng thầm nghĩ hủy diệt Trưởng Tôn Dận cùng Thượng Quan Hạo.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu