Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109.2
ạ tiểu thư, Mạc Ưu vẫn là Mạc Ưu, bây giờ hay trước đây đều giống nhau, trên đời này không có Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc đã chết.”
Mạc Ưu mở miệng như đinh đóng cột, không chút nào do dự, đúng là lúc ban đầu hắn có chút không quen, nhưng hiện tại hắn rất hưởng thụ cuộc sống như thế, đơn điệu mà bình thường, một điểm lục đục với nhau cũng không có, trước đây khi ngủ hắn cũng đều nằm ác mộng, mơ thấy người khác tới hại hắn, hiện tại hắn làm sao có thể trở lại nữa.
“Tốt, vậy lưu lại đi, ” Thanh Dao đưa tay nâng hắn đứng dậy, nếu hắn đã muốn ở lại thì ở lại đi, Y Song Nhi đã nhận ra hắn là biểu ca của nàng, chuyến đi này bọn họ không thể ở lạkhách sạn được nữa.
“Cám ơn chủ tử.”
Mạc Ưu thở dài một hơi, thật sợ hãi chủ tử không cần hắn nữa, nếu quả thật như vậy, hắn cũng không biết phải đi đâu, nói chung hoàng cung kia, hắn chắc sẽ không trở về, về phần người của Y gia, hắn càng không muốn để ý, bởi vì bọn họ bất quá xem hắn là công cụ mà thôi, hắn cũng không phải là Y Song Nhi, thật lòng tin cha nàng là người nhân nghĩa.
“Được rồi, đem Mạc Sầu gọi vào đi.”
“Dạ ” Mạc Ưu kéo cửa ra, Mạc Sầu đang đứng thẳng ngoài cửa, còn có Ngân Hiên nữa.
Thanh Dao nhìn ra, thấy vẻ mặt Ngân Hiên như đã hiểu rõ, liền biết hắn đã nghe được bên trong phòng nói chuyện, liền cười mở miệng: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ừ, lúc đầu quá ồn, nên ta đến xem xảy ra chuyện gì?”
Ngân Hiên xong nói đi tới, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu theo phía sau hắn đi vào, rồi đóng kỹ cửa phòng.
Thanh Dao sắc mặt ngưng trọng, quanh thân lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Hiện tại đã xuất hiện phiền toái, chỉ sợ nơi này không thể ở được, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ra thành, mà Y Song Nhi khi trở về nhất định sẽ bẩm báo lại, Y gia chỉ sợ rất nhanh sẽ tới, chỉ cần Y gia khẽ động, thì người trong hoàng thất liền sẽ biết Mạc Ưu kỳ thực không có chết.”
“Ừ, bằng không để ta an bài một chỗ, tin rằng không ai có thể tìm tới.”
Ngân Hiên trầm ổn cuồng ngạo mở miệng, Thanh Dao sửng sốt một chút, nói thật ra, khi nhớ tới chuyện Xuân Phong Lâu lần trước, nàng đến bây giờ còn cảm thấy có lỗi với hắn, hơn nữa hắn đã cứu nàng, nhân tình nợ càng lúc càng lớn.
“Chuyện này sợ không tốt lắm, ngươi có nơi ở tốt nào, ngàn vạn lần đừng liên lụy đến người khác nữa.”
Thanh Dao lên tiếng, Ngân Hiên nở nụ cười, nụ cười kia ôn nhuận tựa như ôn tuyền.
“Ngươi đừng lo lắng, đi thôi, nếu như trì hoãn nữa, chỉ sợ người ra sẽ tới.”
Đúng là như thế thực, Thanh Dao cũng bất chấp quy củ, lập tức trầm giọng mở miệng: “Được, đi thôi.”
Ngân Hiên vượt lên đầu đi ra ngoài, Thanh Dao theo phía sau hắn, Mạc Ưu đem mười mấy tiểu khất cái dẫn đi, đoàn người vừa đi ra ngoài, bước thẳng xuống dưới lầu, ở dưới lầu chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ, sắc mặt khẽ sửng sốt, ánh mắt có chút lóe sáng, thủ hạ Ngân Hiên liền đi tới, đem tiền thanh toán xong đoàn người ra khỏi khách sạn.
Chưởng quỹ đến khi đoàn người trước cửa lên xe ngựa hết, chậm rãi ly khai, hắn lập tức ngoắc bảo điếm tiểu nhị qua đây, nhỏ giọng nói thầm hai câu.
Điếm tiểu nhị mở to hai mắt, kinh hoảng mở miệng: “Làm cái gì vậy, những người đó vừa nhìn cũng không phải người dễ chọc.”
“Ngươi sợ cái gì, đây không phải là chủ ý của ta, là của Y đại tiểu thư phân phó, ngươi không nghe, đến lúc đó cũng đừng nghĩ yên ổn.”
Chưởng quỹ một lời vừa xong, điếm tiểu nhị không dám nhiều lời nữa, lập tức lắc mình đi ra ngoài, mang theo ngựa, bám đuôi đoàn người phía trước, xem bọn hắn đến ở nơi nào.
Phía trước…
Bên trong xe ngựa Ngân Hiên cùng Thanh Dao lập tức biết có người theo dõi bọn họ, xe ngựa chạy giữa đường phố, Ngân Hiên trầm ổn lạnh lùng dứt khoát mở miệng: “Người đâu.”
Thuộc hạ hắn lập tức thúc ngựa chạy lên, tới gần xe ngựa cung kính mở miệng: “Gia.”
“Phía sau có người theo dõi, ngươi cẩn thận một chút, diệt trừ hắn.” giọng nói lạnh lùng thị máu, không mang theo một chút tình cảm.
Tên thuộc hạ không dám nhiều lời, cung kính lĩnh mệnh, chậm rãi dung nhập vào dòng người, đợi đến khi xe ngựa chạy rất xa, liền thấy phía sau có người cưỡi ngựa bám theo, thì ra là điếm tiểu nhị của khách sạn kia, lập tức sắc mặt tối sầm lại, một cục đá bắn ra ngoài, điếm tiểu nhị đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên ngã lộn nhào rơi xuống đất, thật lâu cũng không động đậy chút nào, người trên phố thoáng cái vây xem, rất nhanh liền nghe được có người nói chuyện.
“Chết như thế nào vậy, thật là dọa người.”
“Đúng vậy, đang yên lành thế chết như thế nào.”
Tên thuộc hạ kia lôi kéo dây cương cùng tiến về phía trước xe ngựa, đoàn người tách khỏi đường phố lớn quẹo qua ngõ nhỏ đi khỏi đó thật xa, mới tới một chỗ yên tĩnh.
Cả con đường không người không nhà cửa, yên tĩnh không tiếng động, mặc dù không có hạ nhân, thế nhưng trong trạch viện lại không nhiễm một hạt bụi, rõ ràng cho thấy có người thường xuyên quét tước, hoàn cảnh thanh u, thật rất thích hợp cho vài người các nàng ở lại, bất quá nơi này là nơi nào đây?
Thanh Dao kỳ quái đánh giá một phen, giả sơn đá vụn, tiểu kiều nước chảy, thực sự là một ngôi nhà tinh xảo.
“Ngân Hiên, ở đây là nơi nào?”
“Chỗ ta ở, bình thường không có người qua đây, ngươi cứ an tâm ở đây đi.” Ngân hiên trầm ổn nội liễm lên tiếng, Thanh Dao gật đầu, nếu hắn đã nói như thế, vậy nhất định sẽ không có chuyện gì?
Quay đầu phân phó Mạc Ưu đem mười mấy tiểu khất cái dàn xếp tốt, tuy rằng chỉ có mười mấy người, nhưng dầu gì cũng có để bồi dưỡng, sau này mười mấy người kia đều do Mạc Ưu phụ trách, từ giờ trở đi, ở trong viện này, mỗi ngày luyện tập, nàng sẽ mau chóng sắp xếp một phần kế hoạch biểu đưa ra cho bọn hắn, sau này chỉ cần Mạc Sầu chiếu cố nàng là được.
Tất cả mọi việc an bài thỏa đáng, Mạc Ưu lĩnh người đi xuống.
Mạc Sầu hầu hạ nàng đi vào một tòa viện bên cạnh, sát vách đó là chủ viện của Ngân Hiên, mà Mạc Ưu cùng những tiểu khất cái ở trong hậu viện, như vậy có thể cho bọn họ an tâm tập võ.
Đoàn người an định xong, quả nhiên không ai tìm tới nơi này.
Không ngoài Thanh Dao dự đoán, bên ngoài thực sự là long trời lỡ đất, Hoàng Viên quốc đế đô, Ly kinh, còn một chút nữa là bị lật lên trời, từ mặt đường đến tửu lâu trà tứ, còn cả thanh lâu sở quán, phàm là cửa hàng, ai cũng bị người ta lục soát một phen, trong chuyện này một đám là người trong hoàng thất, một khác là người của Y phủ, hai đám người đều muốn tìm Mạc Ưu.
Bởi vậy toàn bộ Ly kinh, lòng người bàng hoàng, căn bản không biết xảy ra chuyện gì? Quan phủ bỗng nhiên náo động như vậy.
Trận lục soát này so với tội phạm quan trọng của triều đình không kém là bao nhiêu, thế nhưng gần nhất cũng không có ai nghe nói có án tử lớn nào.
Thanh Dao phân phó thủ hạ một người cũng không cho phép đi ra ngoài, bao gồm mấy tiểu khất cái ở bên trong, bởi vì Y Song Nhi đã gặp qua những người bọn họ, nếu không may bị chú ý nhận ra, thì đúng là chọc phải phiền toái lớn.
Nàng không muốn làm cho Ngân Hiên có thêm bất luận phiền phức gì, bất quá từ khi bọn họ vào ở viện này.
Ngân hiên liền như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không cần biết vội gì, khi buổi tốitrở lại, hắn cũng sẽ cùng Thanh Dao chơi cờ, nói chuyện, nhưng cũng không nói hắn đi ra ngoài làm chuyện gì, Thanh Dao cũng không hỏi, như vậy tự nhiên đơn giản ở chung cũng rất tốt.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu