He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102.4
ô tình cốc.
Một tháng chớp mắt trôi qua, bên bờ hồ phía sau núi đang có người ngồi ngay ngắn gảy đàn, tiếng đàn leng keng chậm rãi thổi qua mặt hồ, hồ nước nhộn nhạo gợn sóng.
Bên bờ hồ, nữ tử đôi mắt cụp xuống che phủ bởi làn mi dầy, tóc đen như mực rực rỡ dưới ánh dương, y phục màu tím nhạt tùy ý lay động trong không khí.
Non xanh nước biếc, nhưng nữ tử ngồi bên hồ còn đẹp hơn, trông như một bức tranh sơn thủy hữu tình.
Ở phía sau nữ tử, một nam tử ngồi yên lặng, hai mắt khép hờ, hoàn toàn chìm đắm ở trong tiếng đàn, lắng nghe thần vận của cầm phổ.
Khuôn mặt của hắn dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt, trông như miếng lam ngọc, hàng lông mi thật dài che phủ ánh mắt trong trẻo của hắn, sống mũi cao, ngũ quan tinh xảo, đôi môi hồng sáng rực rỡ làm người ta nhịn không được ba phần tưởng niệm, còn bảy phần khát vọng.
Ánh hào quang tỏa ra vạn dặm bao phủ lấy một đôi tuyệt sắc nam nữ, làm cho người ta không thể dời đi tầm mắt.
Toàn cảnh non xanh nước biếc đẹp không sao tả xiết. Bát ngát phía chân trời, là từng rặng liễu xanh um, hoa thơm đua nhau khoe sắc hương, gió nhẹ mơn man thổi qua khiến tơ liễu tung bay, hoa tuyết đua nhau nhảy múa trong không trung.
Mạc Sầu ôm Tiểu Ngư nhi nhẹ chân đi tới, nhìn hai người giữa thiên nhiên mà choáng váng. Mạc Sầu nhìn Tiểu Ngư nhi nhẹ giọng mở miệng.
“Đẹp quá a, Tiểu Ngư nhi, ngươi nói đúng không?”
Trong ngực nàng Tiểu Ngư nhi hé ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, tựa hồ rất tán thành lời của nàng.
Mạc Sầu nhìn Tiểu Ngư nhi như vậy cũng quen rồi. Nàng tựa hồ nghe hiểu ý tứ của người lớn, tuy rằng chưa nói được nhưng thể hiện ra ta hiểu ý tứ của người, thực sự là một hài tử kỳ quái.
Một khúc kết thúc, dư âm vẫn còn nhiễu trên mặt hồ.
Mạc Sầu đi tới, mở miệng thán: “Tiểu thư, tiếng đàn của người thật tốt a. Làm cho người ta nghe say sưa không dứt.”
Thanh Dao nghe xong không nói gì, cũng không có cao hứng. Nàng quay đầu hơi nghiêng về phía Vô tình, một tháng này hắn vẫn cùng nàng luyện cầm. Chỉ cho nàng những chỗ không đúng. Cho nên cầm của nàng tiến bộ nhanh chóng. Có thể nói nàng có bước đột phá trong luyện cầm, tuy rằng diễn tấu được toàn bộ cầm phổ, thế nhưng uy lực kia tựa hồ không có phát huy được chút nào. Điểm này luôn luôn không khai thông được, làm cho nàng rất sốt ruột.
“Toàn bộ cầm phổ đều diễn tấu trôi chảy, nếu như chỉ là đơn thuần thưởng thức, tiếng đàn của ngươi không thể nghi ngờ là có chút cầm nghệ. Thậm chí ngươi có thể giành được tiếng tăm trong chốn nữ nhân tài hoa. Nhưng nếu là lấy cầm làm vũ khí, thì còn kém rất xa. Cầm này căn bản không tạo ra uy lực, mà ngươi muốn phát huy hiệu lực của ma cầm, sẽ lần đầu tiên trở thành ma, hoặc là tự mình trở thành thị huyết, như vậy mới có thể thông thạo mà sử dụng cầm, mới có thể chân chính trở thành một vũ khí giết người. Thế nhưng phải nhớ kỹ, ngươi phải khống chế cầm, mà không để cho cầm khống chế ngươi. Nếu như vận dụng không đúng, thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, nói không chừng cầm có thể làm bị thương ngươi”.
Vô tình thanh âm ôn nhuận vang lên, chậm rãi giảng giải ảo diệu bên trong cầm phổ.
Thanh Dao vừa nghe xong lời của hắn, hai mắt sáng rực, khấp khởi mở miệng.
“Vậy ta sẽ tấu lại một lần nữa cho ngươi xem được không?”
Hắn cười rộ lên, không nghĩ tới nha đầu kia tập cầm đến mê mải như thế. Người bình thường phải tập đến mấy tháng mới có thể đàn được khúc này, mà nàng chỉ cần một tháng liền tấu thành thục. Hiện tại chỉ có nội lực chưa được thâm sâu, mặt khác, cầm nghệ muốn gấp cũng không được, chậm rãi luyện tập, sẽ ngày càng thuần thục.
“Tốt.”
Vô tình gật đầu, trong đáy mắt trong trẻo hiện lên tia ôn nhu, mỉm cười nhìn nàng. Trên mặt nàng tỏa ra ánh sáng trông tựa hoa đào khiến người xem không thể dời đi tầm mắt.
Mạc Sầu vừa nghe hai người nói chuyện thì lập tức kêu lên.
“Tiểu thư, ta qua đây mời hai người về dùng cơm trưa, tại sao lại đàn tiếp.”
“Ta không đói bụng”, Thanh Dao đang hoàn toàn mê mẩn, phất tay ý bảo Mạc Sầu đi trước, chờ nàng diễn tiếp một khúc.
Mạc Sầu đem ánh mắt chuyển sang phía Vô tình công tử, chỉ cần Vô tình công tử nói một câu, sẽ không có chuyện như thế, nhưng Vô tình công tử lần nào cũng đều theo ý tiểu thư.
“Ngươi đi về trước đi, cho nàng diễn lại một khúc.”
Mạc Sầu vừa nghe, mắt trợn tròn. Xem đi, nàng chỉ biết công tử nhất định sẽ nói như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy công tử nói khác đi. Vô tình công tử sủng tiểu thư như vậy, nhưng trong mắt mọi người thì hắn thật là thị huyết vô tình vô tình công tử sao? Thật có điểm làm cho người ta khó có thể tin nổi. Các nàng ở trong cốc một thời gian, thấy thật rõ rành rành, người trong cốc căn bản rất đơn thuần, do ít tiếp xúc với người bên ngoài, vì thế cũng sẽ không lục đục với nhau, tuy rằng cũng sẽ giết người nhưng đều là do chọc tới bọn họ làm cho họ tức giận.
“Dạ.”
Mạc Sầu nhận mệnh, xoay người rời đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
Vô tình công tử đối với tiểu thư thật tốt. Mặc kệ tiểu thư làm chuyện gì, hắn tựa hồ cũng không đối với nàng nổi giận.Còn đem đồ tốt nhất đưa cho tiểu thư. Cầm mà tiểu thư đang dùng là Hoàng vĩ cầm, cùng với Phượng vĩ cầm của Vô tình công tử là một cặp. Việc này Thanh Phong và Minh Nguyệt cũng không biết. Nguyên lai dưới đáy Phượng vĩ cầm có cất giấu một cây đàn khác, đó chính là Hoàng vĩ cầm. Cái chuôi cầm này được chế ra từ ngọc, so với Phượng vĩ cầm thì nhỏ và tinh xảo hơn. Có thể đặt ở dưới đáy Phượng Vĩ cầm, người ngoài căn bản là không biết bên trong có bí mật.
Đàn này nguyên lai là một đôi.
Phượng hoàng thị huyết, chú thân thành cầm, đây là một truyền thuyết rất đẹp. Truyền thuyết nói rằng chỉ cần Phượng vĩ cầm và Hoàng vĩ cầm cùng tấu một khúc, trời sẽ hiện dị tướng…
Nói chung mặc kệ truyền thuyết thật hay giả, Hoàng vĩ cầm lại về tay tiểu thư. Trước sự thực như thế Mạc Sầu nghĩ không ra Vô tình công tử lại có lòng như vậy. Bất quá gần đây nàng len lén quan sát thấy Vô tình công tử tựa hồ thích tiểu thư, điều này cũng lý giải việc công tử đem hi thế đàn cổ tặng cho tiểu thư.
Mạc Sầu ôm Tiểu Ngư nhi vừa đi đường vừa cười, vẻ mặt sinh động, thỉnh thoảng hỏi Tiểu Ngư nhi đang nằm trong lòng.
“Tiểu Ngư nhi, ngươi nói nếu như tiểu thư cùng vô tình công tử ở một chỗ thì như thế nào?”
Tiểu Ngư nhi nhíu mày. Thế gian vốn lắm ưu phiền, rốt cuộc ai mới là phu quân của ai, không đi đến cuối cùng thì căn bản không thể nói chính xác được.
Bên hồ.
Mộc Thanh Dao diễn tấu lần thứ hai, Vô tình ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, sự chấp nhất của nàng, tính quật cường của nàng, sự kiên trì của nàng, mỗi một dạng đều hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn chung quy che giấu không được tâm tư của chính mình, hắn đã bị nàng hấp dẫn.
Hắn không cầu nàng đáp lại, chỉ muốn nhìn nàng, thế là đã thỏa mãn, có lẽ đây là ông trời ưu ái cho hắn.
Có đôi khi mất đi liền phải nhận được. Chiếm được sẽ lại mất đi, thế sự vô thường…
Thanh Dao nghe Vô tình nói nếu muốn cầm trở thành một loại vũ khí trước hết lấy thân thành ma hoặc là lấy thân thị máu, cầm mới có thể trở thành lợi khí.
Nghĩ vậy, trong suy nghĩ của nàng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Mai Tâm, trong lòng dâng lên một tầng ưu thương, bởi vì ưu thương, nên tiếng đàn trầm hẳn lên, như ca như khóc, tựa hồ có người khóc nức nở, u buồn dưới bầu trời xanh thẳm.
Hoảng hốt nghĩ tới Mai Tâm đã chết đi, trong lòng đau đớn và tràn ngập phẫn hận. Do có sự phẫn hận, tiếng đàn vừa chuyển xoay mình cao vút đứng lên, đôi mắt âm ngao u ám, khóe môi hé ra nụ cười nhạt, mái tóc đen phần phật vung lên trong gió, y phục cũng theo gió cuốn lên.
Tiếng đàn mang theo sát khí thị huyết. Khảy đàn bắn ra luồng khí cường đại gợn xoẹt qua mặt hồ. Cành hoa trong vòng mười trượng xung quanh hồ đều bị nổ tung, văng ra tứ phía. Mà nàng tựa hồ cả người đều rơi vào ma mị, khó có thể điều khiển được cầm, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, con ngươi đỏ đậm một mảnh huyết sắc, tay càng lúc nhanh, càng ngày càng sắc bén, không phải nàng khống chế cầm, mà là cầm khống chế nàng, mất đi bản thân.
Vô tình kinh hãi, biến sắc. Cánh tay nhấc lên, Phượng vĩ cầm đã bay tới tay, khởi mạnh nội lưu xoay mình đè xuống đi, chỉ nghe một tiếng trống vang lên, đánh tan tất cả ảo ảnh.
Thanh Dao xoay mình thoát khỏi ma cầm. Một tiếng trống vang lên, lui ra phía sau vài bước, ngồi xếp bằng trên mặt đất, khóe miệng trào máu, thần tình hờ hững, một lúc lâu chưa có phản ứng gì.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu