Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 99.4
Quan binh kia dẫn một đội người chính là đang trợ giúp Dận vương gia kiểm tra, cũng đang xem sổ ghi chép của bọn họ, đại thể không xảy ra chuyện gì. Trưởng Tôn Dận ngước mắt, nhìn ánh nắng chiều đã lui, trời sắp tối rồi, lập tức ngưng mi suy tư, dựa theo đạo lý, các nàng hẳn là đến Nhạn Môn Quan, vì sao không thấy đây?
Nữ nhân kia cũng không phải hạng người bình thường, nếu quả thật từ Nhạn Môn Quan đi ra ngoài, như vậy nhất định sẽ cải trang, cải trang?
Trưởng Tôn Dận dường như nhớ tới cái gì, vội xoay mình đến nơi vừa mới ghi tên, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, mang theo một mảnh sát khí, xoay người xuống ngựa, chỉ vào người vừa mới ghi sổ.
“Ba người này đi qua lúc nào?”
“Mới xuất quan không lâu lắm, ” quan binh kiểm tra tâm kinh đảm chiến mở miệng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cố gắng nhớ lại, ba người kia là ông lão a, cùng trên bức họa người một điểm cũng không giống, thế nhưng Dận vương gia lại sinh khí (tức giận) gì a?
Trưởng Tôn Dận hắc đồng hiện lên hàn thị âm u, tức giận chỉ vào quyển sổ: “Ngươi nói là các nàng có dẫn theo một con hồ ly màu xám đúng không?”
Quan binh kia sợ hãi lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, hình như là hồ ly.”
Nói xong liền nhìn về binh lính ở một bên: “Đó là con hồ ly màu xám nhỉ?”
“Dạ, vương gia, là một tiểu hồ li, lông màu xám, thật đáng yêu, ” người binh lính kia chứng minh, bọn họ tiếng nói vừa dứt, Trưởng Tôn Dận đã vung lên một roi. Roi kia vung xuống mang theo lăng hàn sát khí, chớp mắt quấn lấy quan binh kiểm tra, dùng sức vung, quan binh kia bay thẳng ra ngoài, đập vào cửa thành, phát ra « ba » một tiếng, rơi thẳng xuống đất, lăn lộn hai cái liền bất động.
Trước cửa thành, trong nháy mắt nhân tâm táo động, mọi người khủng hoảng rút lui qua một bên, những người chuẩn bị rời khỏi thành thì sợ đến tứ phân ngũ tán (bốn năm phần rời rạc = chạy loạn), trong chớp mắt không còn một người.
Mà Dận vương Trưởng Tôn Dận dẫn một đám thủ hạ phi thân lên ngựa, rất nhanh đuổi theo.
Lần này thái tử bị đâm, nghe nói đã hai ngày còn chưa tỉnh, phụ hoàng thương tâm không ngớt, hạ lệnh hắn nhất định phải bắt được hung thủ ám sát thái tử, đây chính là cơ hội tốt nhất của hắn, không nghĩ tới lão thiên cuối cùng lại đứng về phía hắn, không cần hắn phải ra tay liền có người giúp hắn trừ đi thái tử, xem ra giết được cái nha đầu kia thật đáng giá a.
Trưởng Tôn Dận đắc ý, một đường đuổi tới, ra khỏi Nhạn Môn Quan, phía trước là Hoàng Viên quốc, hắn không thể gióng trống khua chiêng lục soát, bất quá nữ nhân kia có một kẽ hở, chính là các nàng mang theo một tiểu hồ li. Dù cho người có thể biến (thay đổi), lông hồ ly có thể biến, nhưng lại không có khả năng đem hồ ly biến thành một con mèo, hoặc là biến thành một con chó, như vậy chính là cho hắn cơ hội.
Mộc Thanh Dao, chỉ cần bắt được ngươi, giấc mộng trở thành thái tử của bản vương có thể hoàn thành.
Có một việc Trưởng Tôn Dận không có nói sai, người là có thể biến, lông hồ ly cũng có thể biến, vì thế Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu, Mạc Ưu, hiện tại đã không phải bộ dạng lão già cùng trang phục nông dân như lúc trước, mà là ba người có dáng dấp thư sinh, cầm trong tay chiết phiến, cũng có người cầm cây sáo trong tay, có một người khác trong lòng ôm tiểu hồ ly, lông hồ ly kia cũng không là bạch sắc, cũng không phải xám, mà là trắng đốm xám.
Thế nhưng tiểu hồ ly vĩnh viễn cũng là tiểu hồ ly, không thể đem nó biến thành tiểu miêu, cũng không thể đem biến thành tiểu cẩu, vì thế đây là kẽ hở, Trưởng Tôn Dận theo cái tin này một đường truy tung mà đi.
Thẳng đến khu núi rừng biên giới của Hoàng Viên quốc, mới mất đi đầu mối.
Núi này liên miên không dứt, khắp bầu trời đầy sương mù, suốt năm không gặp ánh mặt trời, bên trong có rất nhiều dã thú, Trưởng Tôn Dận dẫn một nhóm thị vệ đứng ở chân núi, sắc mặt ngưng trọng nhìn sương mù dày đặc bao lấy ngọn núi, rừng cây cao vút như đâm thẳng tới bầu trời, nhìn từ xa sắc bén như lưỡi đao, vách núi vách đá đựng đứng.
Trưởng Tôn Dận nghĩ không ra, nữ nhân kia dẫn hai người thủ hạ tiến ngọn núi này làm gì? Các nàng không muốn sống nữa sao?
“Vương gia, làm sao bây giờ?”
Có thị vệ lo lắng xin chỉ thị Trưởng Tôn Dận, bọn họ đều sợ hãi ngọn núi này, bởi vì ngọn núi này chẳng những có độc xà cuồng thú, còn có một làm người ta sởn tóc gáy – Quỷ y Vô Tình. Vô tình cốc ở trong núi lớn này, một chút cũng không tốt, bọn họ tiến vào chỉ sợ xương cốt không còn một mảnh. Nghe nói Vô tình lúc không có chuyện gì làm, thích ở Vô tình cốc xung quanh bày trận pháp, trong trận kia còn có một con đại mãng (trăn lớn), còn có cuồng thú, bọn họ nếu đi vào, chỉ sợ…
“Vào núi.”
Trưởng Tôn Dận vì ngôi vị hoàng đế, đã quyết tâm được ăn cả ngã về không, phụ hoàng thích thái tử hoàng huynh, lần này thái tử bị đâm, chỉ cần hắn bắt được hung thủ, phụ hoàng nhất định sẽ coi trọng hắn, như vậy ngôi vị này nhất định là của hắn.
Đám thị vệ vừa nghe Trưởng Tôn Dận nói, mỗi người đều hoảng hốt đến mặt mũi trắng bệch, chân tay run bần bật, biết rõ là đường chết, còn đi vào, không phải là chịu chết sao?
Rằng cây rậm rạp tươi tốt, hoa dại trải rộng khắp núi.
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp, tạo nên từng sợi kim quang.
Mộc Thanh Dao dẫn Mạc Sầu, Mạc Ưu tới một nơi xanh biếc. Lúc này các nàng đã khôi phục diện mạo như cũ, Mộc Thanh Dao sắc mặt rất lạnh, mày lãnh ngưng thành thu sắc, con ngươi hiện lên âm ngao hàn khí. Trong núi lớn như vậy, đâu đâu cũng có nguy hiểm, cho dù mang vẻ bề ngoài như một tiểu hài tử, nàng dù gì cũng là tham mưu trưởng lục quân, cũng đã từng trải qua những kì huấn luyện ở nhưng nơi hoang dã. Trong rừng này tuy nói tầng tầng chướng khí tràn ngập, nhưng không làm khó được nàng. Ba người trong miệng lúc này đang nhai một loại cỏ dại gọi là Nguyệt Lan Hoa, loại này cỏ không chỉ có thể phòng độc chướng, còn có thể phòng rắn độc, nếu không phải cẩn thận bị độc xà cắn một cái, độc cũng không thể ngay lập tức phát tác.
“Tiểu thư! Cái rừng tối tăm u ám này thực dọa người nha.”
Cho dù có là kẻ to gan, ở vào nơi âm trầm sâm quỷ dị như vậy, vẫn sẽ bị hù đến tốc tốc phát đẩu (run run rẩy rẩy), các nàng lại phải ở cái nơi không người như vậy thực muốn chết quá.
Mộc Thanh Dao cùng Mạc Ưu sắc mặt cũng không để tâm, ánh nắng ban ban (lốm đốm, như vệt nắng ấy) chiếu trên mặt bọn họ, gương mặt trắng bệch không điểm huyết sắc, nhếch môi, nhưng lại cho thấy các nàng trong lòng khẩn trương cao độ.
“Được rồi, không sao, nếu có sức sợ hãi, còn không bằng dùng sức để chú ý động tĩnh xung quanh.”
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, sưu một tiếng, đã phóng ra một cành cây, nhìn lên cao hơn 3 thước, chỉ thấy một con rắn đang lơ lửng giữa không trung, bị Mộc Thanh Dao dùng cành cây phi đính lên cây, đuôi rắn kia vần còn giật giật, nọc độc từng giọt rơi xuống.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu sắc mặt càng trắng.
“Tiểu thư.”
“Đi, ” Mộc Thanh Dao ngưng mi lắng nghe một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên trầm trọng, phất tay ra lệnh cho hai người phía sau. Có người vào núi. Bởi vì trong rừng này vô cùng vắng vẻ, chỉ cần có người vào núi, động vật gặp sẽ chạy trốn, nếu nghe kĩ, sẽ nghe được cước bộ hoảng loạn của dã thú.
“Có người vào núi, nếu như ta đoán không sai, nhất định là Trưởng Tôn Dận.”
“A, Trưởng Tôn Dận vậy mà theo chúng ta vào, ” Mạc Sầu hô to, vừa mới hô xong, ánh mắt đã mở to so với chuông đồng còn lớn hơn, chỉ thấy xa xa có một con lợn rừng mắt đỏ lòm, đang phẫn nộ nhìn chằm chằm các nàng, nơi này là thế giới của dã thú, con người lại xâm chiếm đến lãnh thổ của chúng, chúng sẽ thú tính đại phát.
Kỳ thực lợn rừng cũng không đáng sợ, chỉ là bởi vì đang ở nơi âm trầm kinh khủng, liền khiến người khủng hoảng ba phần, cho nên mới phải cảm thấy nó đáng sợ.
Mộc Thanh Dao nhìn liếc mắt một cái lợn rừng, trầm giọng mệnh lệnh Mạc Ưu: “Đi, đem giải quyết.”
“Dạ, chủ tử, ” Mạc Ưu nghe được chủ tử mệnh lệnh, lại nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng chủ tử, đã nhiều ngày nay tựa hồ có chút không ổn, đã làm nàng đau vài lần, hắn không thể để cho đứa nhỏ lại có cái gì nguy hiểm, lập tức quát lên một tiếng, tay cầm đao xông tới, một đạo ngân quang cường đại phi tiết phát ngoài, đánh trúng lợn rừng khiến nó đầu óc choáng váng, bất tri sở thố (hoảng loạn), ngay sau đó một đao đâm tới, chỉ nghe lợn rừng phát ra một tiếng kêu đau đớn, ngã xuống đất không dậy nổi.
Mạc Ưu thoáng cái hưng phấn, quét mắt về phía Mạc Sầu.
“Nguyên lai mấy thứ này cũng không đáng sợ.”
“Đúng vậy, trong rừng vốn không có gì đáng sợ, chỉ cần hai người các ngươi dám, sẽ không có gì không đối phó được. Thế nhưng ngươi trước phải khắc phục lo sợ trong lòng, không cảm thấy chúng nó đáng sợ, chúng nó sẽ không làm ngươi sợ.”
“Dạ, tiểu thư, ” hai người cuối cùng cũng ổn định lại, ba người lại đi thẳng tơi phía trước, theo ánh dương quang (mặt trời) mà đi, các nàng căn bản không biết vô tình cốc ở địa phương nào, chỉ có đi thẳng phía trước mà tìm.
Nơi này lớn như thế, liên miên không hết, một núi lại một núi, dãy núi nhấp nhô, ngân luyện thùy quải, thủy hoa tứ tiên (cái này ta chịu =.= ).
Từng đám mây trắng trôi nổi khắp bầu trời, cuối cùng như hóa thành khói xanh mà bay đi.
Từ sáng sớm đi thẳng đến chạng vạng, khắp núi như bị bao phủ bởi sắc hồng.
Đói bụng – ăn dã quả (quả dại), khát – tách một khối vỏ cây, vắt một ít nước uống, núi này nước trong khe suối có độc, căn bản không thể uống.
Ngay lúc ba người đang cảm thấy tuyệt vọng, thì các nàng phát hiện một cái ao đầm vô cùng lớn, nhìn không thấy đầu, đầm này một khi không cẩn thận rơi vào, chắc chắn sẽ như vực sâu không thể thoát ra. Trong vũng bùn, cư nhiên lại có những đóa hoa hồng sắc nở rộ, trong gió nhẹ, đóa hoa kia nở ra cụp vào, xinh đẹp cực kỳ, Thanh Dao chăm chú nhìn sang, chỉ thấy kia đóa hoa như há miệng, không ngừng mở ra đóng lại, tựa hồ mời gọi « mỹ vị thực phẩm » tìm đến.
Quả nhiên là thực nhân hoa (hoa ăn thịt người).