Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 95.2
Mộ Dung Lưu Chiêu ở trong lòng nghĩ thầm, nhưng mà vừa nghĩ đến thái độ tuyệt quyết của nàng, chỉ sợ sẽ không đơn giản theo hắn cùng trở về, phải làm sao bây giờ đây?
Nam An vương mài kiếm nhíu lại, mặt lạnh quét mắt nhìn khách điếm, điếm tiểu nhị cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Khách quan là ở trọ, hay là?”
“Ở trọ, đem tất cả gian phòng lầu hai cho ta thuê, ngoại trừ gian phòng lúc trước bọn họ ở, một nửa còn lại cho chúng ta ở.”
Nam An vương tiếng nói vừa dứt, thị vệ canh giữ ở phía ngoài khách sạn đã đi đến, tất cả đều thở dài một hơi, ba ngày nay, bọn họ ngựa không dừng lại một đường cuồn cuộn đi, theo từ trấn nọ chạy đến cái thôn kia, lại từ cái thôn kia chạy đến trấn này, ngay cả nghỉ ngơi cũng chưa từng có thời gian, càng miễn bàn ăn cơm, hôm nay cuối cùng cũng được ăn cơm, còn có gian phòng để nghỉ ngơi, sao không làm người ta cao hứng được?
“Chủ tử.”
“Khuya hôm nay hãy ở chỗ này, tất cả mọi người cũng mệt mỏi rồi, theo điếm tiểu nhị lên phòng đi nghỉ ngơi đi.”
“Còn chủ tử?” Có thị vệ không yên lòng hỏi, Mộ Dung Lưu Chiêu ngồi xuống, khuya hôm nay nào hắn dám ngủ, thứ nhất vì nhìn thấy nàng nên quá hưng phấn, hắn ngủ không được, thứ hai, hắn sợ nàng thừa cơ bọn họ ngủ len lén trốn đi, vì thế vẫn nên gác ở đại sảnh mới là tốt nhất.
“Ta ngồi một chút, các ngươi đi ngủ đi.” Mộ Dung Lưu Chiêu phất tay, mấy tên thủ hạ lần lượt lên lầu hai.
Cảnh Hàn và Đoạn Nhật cùng một đám người đã phân tán đi nơi khác tìm người, xem ra ngày mai phải phái người đưa tin cho bọn họ biết, Mộ Dung Lưu Chiêu cúi đầu nặng nề suy nghĩ.
Lúc Thanh Dao trở lại trên lầu, Mai Tâm cùng Mạc Sầu đã chờ ở trong phòng, vừa thấy được thân ảnh của nàng liền lo lắng truy vấn: “Tiểu thư, không có sao chứ, làm sao bây giờ?”
“An tâm ngủ đi, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nếu tối nay hắn ở chỗ này, chúng ta cứ an tâm ngủ một chút, bất quá ngày mai đến giờ dần liền thức dậy, vượt qua bọn họ, len lén rời khỏi nơi này.”
Đôi mắt Thanh Dao lóe sáng, nàng biết Mộ Dung Lưu Chiêu tối nay nhất định sẽ gác ở đại sảnh, để ngừa bọn họ trốn.
Nàng liền không cho hắn như ý, kiên định vững vàng ở trong phòng ngủ, đợi đến lúc trời gần sáng, là lúc hắn mệt mỏi nhất, các nàng sẽ rời đi.
“Dạ” Mai Tâm cùng Mạc Sầu lên tiếng trả lời, sau đó hầu hạ tiểu thư tắm rửa một, rồi lên giường ngủ, Mạc Sầu cùng Mai Tâm cũng tự mình tắm rửa đi ngủ.
Trong đêm tối vắng vẻ không tiếng động, vạn vật chìm đắm ở trong mộng đẹp.
Giờ dần vừa đến, cửa bị gõ nhẹ hai cái, người ở bên trong phòng liền tỉnh lại, Mạc Ưu lắc mình tiến vào, Mạc Sầu cùng Mai Tâm lập tức thu dọn mọi thứ rồi đứng lên, lại hầu hạ chủ tử thức dậy, đoàn người động linh hoạt gọn gàng, mở cửa sổ.
Lạnh lùng nhìn chân trời xa vời, ánh trăng đã chìm về phía tây, bầu trời từng bước, mang theo một tia ánh sáng nhạt, hơi sương mù mỏng manh bao phủ trên ngọn núi lớn! Bốn phía là một mảnh mơ hồ.
Mạc Sầu nhìn xung quanh mọi nơi một phen, thấy ở phía dưới không có ai, mới xoay người lại bẩm báo chủ tử.
“Không ai, chúng ta đi thôi.”
“Được” Thanh Dao gật đầu, nhưng chưa quên phân phó Mạc Sầu: “Đem tiền trọ đặt lên bàn, họ buôn bán nhỏ cũng không dễ dàng.”
“Dạ, chủ tử.” Mạc Sầu lên tiếng trả lời, nàng vẫn chưa quên chuyện này.
Chiều cao của tầng hai tiểu lâu so với công phu của các nàng dễ dàng như một bữa ăn sáng, Mạc Ưu mang theo Mai Tâm, Mạc Sầu mang theo bao quần áo, mà Thanh Dao thì ôm Mao Tuyết Cầu, đoàn người chỉ trong chớp mắt từ lầu hai nhảy xuống mặt đường.
Trên đường cái im ắng, một bóng người cũng không có, trong đám sương mờ mấy người bọn họ liền lên xe ngựa, thế nhưng xe ngựa một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Thanh Dao kỳ quái nhíu mày: “Mạc Ưu, như thế nào còn không đi?”
“Chủ tử, có người?”
Thanh Dao đuôi lông mày nhướng lên một chút, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, không phải là cái tên âm hồn bất tán Mộ Dung Lưu Chiêu chứ, nàng nhấc lên rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong đám sương mỡ, có một người thân thể cao lớn, lẳng lặng ngăn cản lối đi của các nàng.
“Mộ Dung Lưu Chiêu, ngươi muốn làm gì?”
Thanh Dao đột nhiên bị làm khó dễ. Đôi mắt hiện lên lửa giận bộ dạng hung hăng, nàng đã đủ ủy khuất, sáng sớm không được ngủ chuẩn bị len lén trốn đi, hắn còn muốn thế nào?
Mộ Dung Lưu Chiêu ôm quyền, thanh âm hùng hậu trầm ổn vang lên: “Thanh Dao, hãy trở về đi.”
Hắn lời vừa nói xong, Thanh Dao xoay mình từ bên trong xe ngựa phi thân ra, một chiêu giao long xuất thủy, mang theo lăng hàn khí phách, thân thể nàng từ trên không vừa rơi xuống trước mặt Mộ Dung Lưu Chiêu liền giương tay lên, đó là một bạt tay vừa vang dội lại giòn, kèm theo tiếng vang này còn có tiếng nói giận dữ không gì sánh được của nàng.
“Ta nói rồi, đừng nhắc điều đó với ta một lần nữa, ta sẽ tức giận.”
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu quá sợ hãi, không nghĩ tới chủ tử khi giận dữ quả nhiên đánh cả Nam An vương, Nam An vương là ai, chính là thân vương, hơn nữa thái độ làm người cực kỳ lạnh lùng, hai người rất sợ chủ tử bị hại, nên vội vàng tung người rơi xuống bên người chủ tử, che ở phía trước chủ tử.
Mười mấy thị vệ mà Mộ Dung Lưu Chiêu mang đến đang yên lành thì nhìn thấy một màn vương gia bị đánh, lập tức sắc mặt đại biến, nhanh chóng vọt tới, chớp mắt bao vây Thanh Dao, hơn mười chuôi bảo kiếm đồng loạt nhắm ngay các nàng.
“Lớn mật, dám đánh chủ tử bọn ta, muốn chết?”
Những thị vệ này cũng không biết người trước mắt là ai, bởi vậy chỉ cảm thấy phẫn nộ.
Mộ Dung Lưu Chiêu sắc mặt nhàn nhạt, con ngươi đột nhiên lạnh thêm, giận dữ trừng mắt về hướng mười mấy tên kia, âm ngao mệnh lệnh: “Còn không lui xuống.”
“Vương gia?”
Mười mấy người bối rối, vương gia làm sao thế? Tìm ba ngày, ngựa không ngừng nghĩ để đuổi theo nữ nhân này, hiện tại bị đánh cũng không phản kháng, chẳng lẽ nữ nhân này là người trong lòng của vương gia, mọi người suy đoán mãi không ra, nên hoảng chỉ sợ lui qua một bên.
Thanh Dao lạnh lùng trừng mắt với Mộ Dung Lưu Chiêu, vừa rồi nàng cực kỳ tức giận, trong cơn nóng giận đã đánh Nam An vương, chỉ là nàng không nghĩ tới hắn không có tránh, còn tự nhận một tát của nàng, nàng biết, bằng thân thủ của nàng, nếu như hắn không tự nguyện nhận một tát này, nàng ngay cả ống tay áo của hắn cũng đừng nghĩ đụng vào một chút.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Thanh Dao, ta sẽ không để cho các ngươi rời đi” Mộ Dung Lưu Chiêu nói như đinh đóng cột, rõ ràng dựa vào thái độ của mà hắn thấy, nàng sẽ không cùng hắn hồi cung, như vậy sẽ hắn theo nàng.
Thanh Dao mặc kệ hắn, dẫn hai người thủ hạ của mình, lên xe ngựa, lãnh chìm mệnh lệnh Mạc Ưu: “Đi, nếu như có người cản xe ngựa nữa, đụng cho ta, đụng chết cứ tính toán với ta.”
“Dạ, chủ tử.”
Mạc Ưu lĩnh mệnh, lên ngựa, run dây cương, xe ngựa chạy như bay lướt qua, vù vù xé gió, không thèm quan tâm đến người ở phía sau, bất quá người ta cũng không chần chừ, Nam An vương vung tay lên, lạnh lùng mệnh lệnh: “Lên ngựa, cùng tiến về xe ngựa phía trước.”
Kết quả này thật ngoài ý muốn, đoàn người cang trở nên náo nhiệt hơn, cuồn cuộn hùng hồn, đi đến chỗ nào đều làm cho người khác chú ý, hơn nữa hai người dẫn đầu, thần thái hơn người, nam tử cao to lãnh khốc lộ ra lãnh khí thị huyết, người thấp hơn thì tuấn tú, phong lưu không kềm chế được, nên chỗ nào đi qua, phàm là nữ tử, ai cũng tranh nhau ngắm nhìn.