Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89.4
oàng thượng thu lại một ít khí phách dọa người, đôi môi mím chặt, không nhanh không chậm mở miệng: “Trẫm cho truyền các vị ái khanh qua đây, là muốn hỏi một chút vụ án Nguyệt Giác Tự tiến triển như thế nào rồi?”
Thanh âm Hoàng thượng vừa dứt, Hình bộ thượng thư lập tức đem mâu quang dời về phía Nam An vương cùng Bắc Tân vương. Đại án lần này có Nam An vương cùng bắc tân vương hai vị vương gia ở đây, đâu đến phiên Hình bộ thượng thư như hắn, mọi việc toàn bộ để cho hai vị vương gia làm chủ.
“Bẩm hoàng thượng, chúng thần đã thẩm vấn qua trụ trì Nguyệt Giác Tự Liễu Không, bất đắc dĩ hòa thượng kia ngậm miệng không nói, mặc dù sử dụng đại hình, cũng không hé lộ một chữ.”
Nam An vương bẩm báo, con ngươi Hoàng thượng bất chợt hiện lên vẻ u ám tối tăm, hàn băng bắn về phía Bắc Tân vương: “Nhị hoàng đệ nghĩ nên xử trí như thế nào?”
Bắc Tân vương vừa nghe đến hoàng thượng điểm tên mình, thì lập tức cung kính đứng dậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười ôn hòa, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Người xuất gia tâm tất phải từ bi, không nghĩ tới dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến mức này, thần đệ cho rằng, nên dùng đại hình “hầu hạ”. Nếu không làm như vậy, hòa thượng kia nhất định sẽ không giao ra kẻ sai bảo phía sau. Khoan dung với hắn, chắc chắn hắn sẽ không giao.”
Lời nói của Bắc Tân vương vừa rơi xuống, vài ánh mắt bắn về phía hắn, Hoàng thượng cùng Nam An vương mang vẻ mặt bí hiểm, mà Hình bộ thượng thư thì mang vẻ mặt khó có thể tin. Đây là Bắc Tân vương ôn nhuận như ngọc sao, nguyên lai thủ đoạn hành sự cũng rất là cay độc, xem ra người của hoàng thất, không ai không độc ác.
“Tốt, nhị hoàng đệ nói rất đúng, xem ra nếu không dùng trọng hình, hắn chắc sẽ không giao ra người chủ mưu phía sau, nếu như để cho trẫm tra ra là ai đại nghịch bất đạo như vậy, trẫm nhất định sẽ đem hắn ngũ mã phanh thây, treo trước Lâm An thành ba ngày thị chúng, làm cho người trong thiên hạ đều biết kẻ nghịch tặc sẽ bị xử lí như thế nào.”
Ngôn từ thị huyết vang vọng ở bên trong thư phòng, Bắc Tân vương một thân mồ hôi lạnh, mặc dù biết người nam nhân này thủ đoạn độc ác, thế nhưng nghe cái cách xử tội như thế, khiến kẻ khác tâm kinh đảm chiếm, hắn càng phải thêm cẩn thận mới được.
Bên trong thư phòng, vắng vẻ không tiếng động, một luồng gió lạnh thổi qua, Hoàng thượng không nói lời nào, lạnh lùng bễ nghễ, loại thời gian này, ai mà dám nói chuyện a.
Ngoài cửa Thượng thư phòng vang lên thanh âm A Cửu: “Hoàng thượng, Tây Môn tướng quân cầu kiến.”
“Tuyên.”
Thanh âm lãnh mị của Hoàng thượng vang lên. Bên trong thư phòng Bắc Tân vương bất giác phát run một chút, Hoàng thượng cho gọi Tây Môn lão tặc (lão già) tới làm gì, cái lão gia hỏa này từ trước đến nay đối địch với Sở gia, không, là đối địch với hắn cùng rất nhiều kẻ trong triều, tự cho mình công cao lao khổ, căn bản không đem người bình thường để vào mắt.
A Cửu rất nhanh đem Tây Môn lão tướng quân lĩnh tiến vào Thượng thư phòng. Chỉ thấy Tây Môn tướng quân tuy rằng tuổi già, thế nhưng vẫn rất uy phong như trước, cao lớn lực lưỡng, không thấy được dáng vẻ của một lão nhân, trên gương mặt như khắc hình chữ “quốc” (-_-”), dưới mày kiếm là hai đôi mắt lấp lánh có thần, vừa đi vào bên trong Thượng thư phòng, cung kính cấp chắp tay thi lễ với Hoàng thượng.
“Lão thần khấu kiến hoàng thượng.”
“Tây Môn ái khanh hãy bình thân, ban thưởng tọa.” Hoàng thượng ngữ khí đang lạnh lùng, bất ngờ hòa hoãn đi vài phần, khiến ba người ngồi dưới nhất thời không đoán được ý đồ của Hoàng thượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tây Môn Chính Hào hoàn toàn không đem người khác để vào mắt, ngang nhiên ngồi ở một bên, hơn nữa hoàng thượng cư nhiên ngầm đồng ý để cho hắn kiêu ngạo như vậy.
“Bẩm hoàng thượng, Tô gia một trăm lẻ tám người, tất cả đã bị bắt về quy án.”
Tây Môn Chính Hào vừa ngồi xuống, liền ném một đòn phủ đầu, đòn sấm sét này đương nhiên khiến Bắc Tân vương đầu váng mắt hoa, còn kẻ khác thì không hiểu, Tô gia này có liên quan gì chứ?
“Tốt.” Hoàng đế ngồi ở trên cao, khuôn mặt tuấn dật hiện lên ý cười, lập tức hạ chỉ: “Kể từ hôm nay, vụ án Nguyệt Giác Tự giao cho Tây Môn Chính Hào tướng quân làm chủ thẩm, Nam An vương, Bắc Tân vương cùng Hình bộ bồi thẩm, cần phải đem bắt hết những kẻ đứng sau về quy án, trẫm rất mỏi mắt mong chờ.”
Mộ Dung Lưu Tôn liếc nhìn những kẻ bên dưới, con ngươi chợt lóe lên sắc bén, hiện tại quan trọng là diệt trừ Bắc Tân vương, sau này mới quay lại đối phó họ Sở, không lo binh quyền kia không trở về. Chỉ có thống nhất binh quyền thiên hạ hắn mới có năng lực thống nhất những quốc gia khác…
“Chúng thần tuân chỉ.”
Bên trong thượng thư phòng, vài người đồng thời đứng lên lĩnh mệnh, bất quá Nam An vương cùng Hình bộ thượng thư có điểm không hiểu. Hình bộ thượng thư tuy rằng nghi hoặc, cũng không dám hỏi nhiều, nhưng Nam An vương thì không như vậy, ôm quyền cung kính mở miệng.
“Hoàng thượng, Tô gia một trăm lẻ tám người đã xảy ra chuyện gì?”
Mâu quang u ám của Hoàng thượng tùy ý quét về phía Tây Môn Chính Hào, Tây Môn Chính Hào nhận được ý tứ của hoàng thượng, lập tức cao giọng mở miệng.
“Trụ trì Nguyệt Giác tự kia nguyên danh là Tô Trảm, là chủ nhân bố tác phường Tô gia, hiện tại hắn là kẻ mưu phản nghịch tặc, nên Tô gia cả nhà một trăm lẻ tám người toàn bộ bị hạ ngục, thần tin rằng Tô Trảm kia sẽ chẳng trơ mắt nhìn đám người Tô gia toàn bộ bị giết, chắc chắn sẽ giao ra kẻ đứng sau sai khiến.”
Tây Môn Chính Hào mở miệng, giọng nói đanh thép. Hắn vốn là tướng quân chinh chiến sa trường, tự cho rằng đây là phương pháp tối ưu nhất, tin chắc rằng lão hòa thượng Liễu Không kia nhất định đem toàn bộ sự thật nói ra.
Khóe mi Nam An vương cùng Bắc Tân vương đồng thời giật giật, trước tiên là không đồng ý thủ đoạn tàn nhẫn này, nếu như kẻ đó kiên quyết tuyệt đối không hé răng, có phải là đã giết oan Tô gia một trăm lẻ tám mạng người hay không. Sau đó sẽ làm cho mọi người sợ đến mất hồn mất vía, đáy mắt vương một mảnh mịt mờ, trong lòng ngầm bực, ai có thể nghĩ tới thậm chí có người còn tra ra được Liễu Không là Tô Trảm, hắn ta thậm chí đã xuất gia hơn hai mươi năm.
Nam An vương đang muốn nói chuyện, thì Hoàng thượng ngự phía trên cao đã vung tay lên lạnh lùng nói: “Đều lui ra đi, trẫm hi vọng mau chóng giải quyết xong vụ án này.”
“Dạ, Hoàng thượng yên tâm đi, lão thần nhất định sẽ làm cho kẻ kia khai ra sự thật.”
Tây Môn Chính Hào tuy chính trực ngay thẳng nhưng xuất thân là con nhà võ, nói chuyện lỗ mãng, hơn nữa một lòng muốn lập công, vì nữ nhi Tây Môn Tân Nguyệt của hắn còn ở trong cung, thân là phụ thân, hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ nữ nhi của mình.
“Chúng thần xin cáo lui.”
Đám người rời khỏi thượng thư phòng. Ở bên ngoài Nam An vương vẻ mặt băng lãnh, sắc mặt so với lúc trước càng lạnh hơn, còn sắc mặt của Bắc Tân vương thì trắng bệch, ánh mắt âm u, Hình bộ thượng thư đầu đầy mồ hôi. Trong cả nhóm, người duy nhất cao hứng đó là Tây Môn Chính Hào, đắc ý mãn nguyện cười nghênh ngang mà đi.
Hình bộ thượng thư đứng ở phía sau Bắc Tân vương cùng Nam An vương, nhỏ giọng nói thầm.
“Lão ta là cái gì a, sao lại biết kẻ kia là Tô Trảm. Còn không nghĩ tới lần này để hắn cướp công đầu rồi.”
Nam An vương cùng Bắc Tân vương đồng thời trừng mắt liếc hắn một cái, lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện cướp công, đây chính là một trăm lẻ tám cái nhân mạng a, nếu như Tô Trảm không khai, chỉ sợ sẽ bức hết một trăm lẻ tám cái mạng, nếu như Tô Trảm chịu giao ra, thì sao lúc thọ đại hình hắn vẫn ngậm miệng không đề cập tới chuyện này….
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu