Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 88.2
N
ghĩ đến buổi tối hôm qua, trên mặt Mộc Thanh Dao đỏ ửng thành một mảnh, thật là cảm thấy khó xử, thì ra từ trong xương của nàng cũng có sự nhiệt tình như vậy, bất quá vừa nghĩ tới chén trà kia, sắc mặt liền có chút lạnh.
“Hoàng thượng, chén trà đó? Đã điều tra ra là ai đối với ngươi hạ thủ chưa?”
Mộc Thanh Dao chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt cũng lạnh xuống vài phần, ánh mắt âm ngao.
” Buổi tối hôm qua, nghe A Cửu nói, quý phi nương nương có qua đây muốn gặp ta, nghe nói ngươi đang ở nơi này, thì sắc mặt liền tái đi, nếu như trẫm đoán không lầm, nhất định là người của Sở gia đã động tay động chân.”
“Sở Thiển Dực?”
Đáy mắt của Mộc Thanh Dao trở nên lạnh buốt, nam nhân này ban ngày đã bị giáo huấn xong, vậy mà buổi tối lại xuất hiện, hắn bỏ thuốc cho hoàng thượng, thật chỉ đơn thuần hi vọng muội muội được sủng ái, hay còn có mục đích khác?
“Nhất định là hắn, Sở Ngữ Yên nhất định được chỉ thị của hắn, cho nên mới đi đến đây, buổi tối hôm qua, nếu như trẫm uống chén trà kia, mà nàng ta vừa lúc qua đây…”
Hoàng thượng không có nói tiếp nữa, nhưng cả khuôn mặt bao phủ tầng sương lạnh, hắn đang suy nghĩ có nên đến Vị Ưng cung cảnh cáo quý phi Sở Ngữ Yên một chút hay không, Mộc Thanh Dao bên cạnh đã biết ý nghĩ của hắn, nên nhẹ nhàng mở miệng: “Hay để ta qua đó gặp nàng một chút.”
“Ừ”
Hoàng đế hơi có chút bất ngờ, Dao nhi luôn luôn không muốn gặp Sở Ngữ Yên, nhưng bây giờ lại tự động muốn đi gặp nàng, việc này có chút cổ quái, hắn đưa bàn tay lên, không có kiêng kỵ gì đem Mộc Thanh Dao kéo vào trong lòng, ngữ điệu nhu hòa ở bên tai nàng mở miệng: “Nói, Dao nhi có phải giấu giếm trẫm chuyện gì hay không?”
“Buông ra, ” Mộc Thanh Dao giãy dụa, đáng tiếc nam nhân kia tay không có nới lỏng chút nào, còn làm như không nghe thấy, ngay cả hô hấp cũng đều phun ở trên cổ của nàng, vừa nóng vừa ngứa, hiện tại nàng đánh thì đánh không lại hắn, giãy dụa cũng giãy dụa không được, chỉ có thể làm mặt lạnh lùng cảnh cáo: “Hoàng thượng, buông ta ra, ta muốn cùng ngươi nói chuyện chính sự.”
Vừa nghe đến nói chính sự, hoàng đế cuối cùng cũng nới tay, ngồi xuống.
Hắn biết nữ nhân trước mắt này chuyện gì cũng có giới hạn, tốt nhất chớ có chọc giận nàng.
“Nói đi, trẫm nghe đây?”
“Ta đi gặp Sở Ngữ Yên, là muốn khuyên nàng nói với hữu tướng giao ra binh quyền, tuy rằng ngươi không nói, ta không nói, nhưng trong lòng chúng ta đều biết rõ, những tử sĩ đó rất có khả năng chính là Bắc Tân vương bồi dưỡng ra, mà Sở gia là thế lực lớn nhất của Bắc Tân vương, nếu như bọn họ có thể giao ra binh quyền, chúng ta sẽ vững vàng hơn nhiều lắm, một Bắc Tân vương sẽ không đủ gây ra chuyện lớn, nếu như hữu tướng không giao ra binh quyền, chỉ sợ việc này có chút phiền phức.”
Mộc Thanh Dao sắc mặt bao phủ lãnh ý, bình tĩnh nhìn hoàng thượng.
Huyền đế sắc mặt âm u, khó coi đến cực điểm, lời nói của Mộc Thanh Dao, chính là tình cảnh khó khăn nhất hiện nay, hữu tướng vẫn không chịu giao ra binh quyền, rất có khả năng sẽ giúp đỡ Bắc Tân vương để đối phó hắn, cho nên mới nắm mãi binh quyền không buông.
“Bất quá bây giờ ta không còn nghĩ như vậy, lần đó ở Nguyệt Giác tự, chúng ta gặp phải hai nhóm người, nhóm mà giúp đỡ chúng ta chỉ sợ là người của Sở gia, nếu như Sở gia thực sự giúp đỡ Bắc Tân vương, vì sao không thống nhất hành động, điều đó chỉ có thể chứng minh một việc, đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau, nếu như ta đem quan hệ lợi hại trong đó nói cho Sở Ngữ Yên nghe, nếu hữu tướng không có dã tâm, nhất định sẽ giao trả lại binh quyền, nếu như không giao, hoàng thượng phải nhanh một chút bố trí lại.”
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt nói xong, thì hơi nghiêng người nhìn nam nhân này.
Trên ngũ quan tuấn mị của Mộ Dung Lưu Tôn, lúc này đang nổi trận lôi đình, bão tố sắp xảy ra, trong đáy mắt của hắn ẩn chứa màu đỏ yêu mị.
“Giỏi cho Sở gia, dã tâm thật là lớn, không chỉ muốn ăn trẫm, ăn Bắc Tân vương, mà còn muốn nuốt trọn giang sơn Huyền Nguyệt.”
“Vốn là ta cũng không dám khẳng định, nhưng hôm qua Sở Thiển Dực đã bỏ thuốc cho ngươi, rất có khả năng hắn hy vọng quý phi nương nương nhận được thánh sủng, sau đó mang long tử, mà Sở gia bọn họ, sẽ hiệp thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, đến lúc đó, tất cả quyền lớn sẽ nằm ở trong tay Sở gia.”
“Thật là mưu kế âm hiểm.”
Mộ Dung Lưu Tôn vung bàn tay ra, đánh nát đèn ngọc lưu ly trên bàn, mảnh vụn rơi đầy đất, ngoài cửa tẩm cung thái giám cùng cung nữ đang đứng hầu không biết bên trong xảy ra chuyện gì? Mỗi người đều run như cầy sấy, nhất là Mạc Sầu cùng Mai Tâm, mặt mũi trắng bệch, hô hấp cũng khó khăn, không phải chủ tử chọc giận hoàng thượng chứ, hoàng thượng tức giận đã đánh nát vật gì vậy chứ? Trời ạ, ở tẩm trước cửa cung mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau mà đứng đợi.
Mộc Thanh Dao thấy hoàng thượng quanh thân bao phủ sát khí, sắc mặt âm ngao đen thui, đôi mắt thì sắc bén như đao, tựa hồ bị đả kích không ít, về chuyện của Bắc Tân vương, hoàng thượng đã biết, ngay cả chuyện Sở gia muốn giúp Bắc Tân vương đoạt ngôi vị hoàng đế, hoàng thượng cũng biết, thế nhưng hắn vạn lần không thể chấp nhận được là chuyện Sở gia lợi dụng bọn họ, muốn độc chiếm Huyền Nguyệt, bọn họ có cái năng lực gì đòi độc chiếm Huyền Nguyệt, cả một bọn ghê tởm đó?
“Được rồi, hoàng thượng cũng đừng tức giận, hiện tại tất cả mọi chuyện bí ẩn đã trồi lên mặt nước, hành động trước sẽ chiếm ưu thế, chỉ cần nhanh chóng bố trí là được.”
Mộ Dung Lưu Tôn thở dài một hơi, sắc mặt đã hòa hoãn một ít, tuy rằng vẫn lạnh lùng cứng rắn, nhưng đã không còn phẫn nộ giống lúc nãy.
“Dao nhi yên tâm, trẫm sẽ xử lý việc này.”
Huyền đế một lời rơi xuống, Mộc Thanh Dao cũng đã đứng lên, tùy ý mở miệng: “Hiện tại ta sẽ để cho hoàng thượng chính tai nghe một chút, chuyện thái hậu nương nương năm đó làm thế nào hại chết Lý hoàng hậu?”
Những lời này của nàng làm cho Mộ Dung Lưu Tôn híp đôi mắt phượng lại, có vẻ khó tin, cái lão bà kia sao lại thẳng thắng thừa nhận chuyện này chứ, nhưng khi nhìn vẻ mặt tự tin của Dao nhi, tựa hồ không giống giả, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà hắn không biết sao? Đáy mắt hắn càng âm u hơn.
“Đi thôi.”
Mộc Thanh Dao cũng không để ý tới thần sắc thay đổi của Mộ Dung Lưu Tôn, khôn khéo như hắn, làm gì mà không nghĩ ra nàng có chút chuyện không nói cho hắn biết, tỷ như Liễu Không chính là Tô Trảm, là người tình năm đó của thái hậu, mà Tô Trảm chính là con trai của lão bản bố tác phường, nàng không nói cho hắn, bởi vì không muốn đem những người vô tội dính dáng vào chuyện này, người của Tô gia từ hơn hai mươi mấy năm trước đã mất đi liên hệ với Tô Trảm, chẳng lẽ hiện tại còn muốn đả thương người vô tội…
Hai người quanh thân quạnh quẻ tiêu điều thong thả đi ra khỏi tẩm cung, ngoài cửa, mấy tiểu nha đầu không biết rõ ràng câu chuyện thì càng thêm hoảng sợ, hoàng thượng và hoàng hậu sắc mặt thật là khó nhìn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính hô một tiếng.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Mộ Dung Lưu Tôn vẻ mặt âm trầm, sải bước đi tới, theo phía sau hắn Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng: “Tất cả đứng lên đi, bây giờ đi Quảng Dương cung.”
“Dạ, hoàng hậu nương nương.”
Mạc Sầu cùng Mai Tâm các nàng nghe ý tứ trong lời nói của chủ tử, tựa hồ cũng không có cùng hoàng thượng cãi vả, chắc là vì chuyện khác, hiện tại đi Quảng Dương cung, chẳng lẽ là chuyện của thái hậu nương nương, vài người lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng theo sau nương nương đi đến Quảng Dương cung.