Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 86.5
M
ộc Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, hoàng thượng quay đầu quét mắt băng hàn nhìn người trên đại điện, lạnh lùng mệnh lệnh: “Lập tức mang nước đến, trước hết để cho Tây Môn Tân Nguyệt thử thuốc, sau đó mới để cho hoàng hậu dùng.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Mai Tâm lập tức lĩnh mệnh, rất nhanh đem nước tiến vào, đưa tới trong tay Tây Môn Tân Nguyệt, đồng thời đem đan dược đưa qua, tổng cộng có một viên, làm sao mà thử, tất cả mọi người hiếu kỳ không ngớt, cùng nhau nhìn về phía Tây Môn Tân Nguyệt, chỉ thấy nàng động tác mềm nhẹ mở hộp gấm, bên trong hộp gấm có một viên đan dược màu vàng, bên cạnh có một cây ngân châm, dùng ngân châm đâm thủng viên thuốc, nó rơi ra mấy viên hoàn nhỏ, nàng ta khéo léo tách miếng vỡ đó ra, sau đó dùng ngân châm xuyên qua một viên, uống một ngụm nước rồi chậm rãi ăn vào.
Từ đầu tới đuôi khí định thần nhàn, mây bay nước chảy lưu loát sinh động và ưu nhã, một điểm cũng không hoảng loạn, sau khi thử đan dược vừa xong, nàng ta chậm rãi làm thi lễ, mĩm cười mở miệng.
“Hoàng hậu nương nương, viên thuốc này không có độc, mời hoàng hậu nương nương dùng.”
Tất cả mọi người trên đại thở ra một hơi nhẹ nhõm, Mai Tâm bước tới nhận lấy đan dược rồi đưa lên, trong lòng hi vọng viên thuốc này có thể khôi phục nội lực của nương nương.
“Nương nương mời dùng.”
“Được ” Mộc Thanh Dao gật đầu, dùng ngân châm cắm vào đan dược, ngân châm xác thực không có đổi màu, xem ra thật sự không có độc, liền đem nuốt vào miệng, liên tiếp mấy viên đều ăn xong, đan dược này hương thơm không gì sánh được, vừa vào cổ liền tan ngay, làm miệng tràn đầy hương thơm, hơn nữa trong cơ thể liền nóng nóng, trong chớp mắt có luồn nội lực di chuyển trong kinh mạch, thân thể không còn mệt mỏi giống như lúc trước, ngược lại, tinh thần còn khôi phục rất nhiều, nàng âm thầm vận lực, dồn khí xuống đan điền, thì nội lực tự dưng trở về, hơn nữa tựa hồ so với trước còn lưu chuyển nhanh hơn, đan dược này thực sự có thể làm cho nàng khôi phục nội lực. Chứng tỏ viên thuốc này rất trân quý.
“Hoàng thượng?”
Mộc Thanh Dao hướng về phía hoàng thượng, gật gật đầu, khóe môi không tự chủ hiện lên nụ cười, hoàng thượng vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng, đã sớm cao hứng sải bước nhảy đến bên cạnh, vươn tay nắm lấy tay của nàng, hai tay vừa nắm, liền biết nội lực của nàng toàn bộ đã trở về, sắc mặt hắn lập rạng rỡ lên rất nhiều, đôi mắt trên gương mặt tuấn mị bắn ra ánh sáng rạng rỡ khắp bốn phía, câu lấy lòng người.
Trong điện mấy người nhìn thấy đều ngẩn ngơ, nhất là Tây Môn Tân Nguyệt càng nhìn càng ngây người, hoàng thượng thật quá tuấn tú, thế nhưng sự vui vẻ lúc này của hắn, lại là vì người khác, nghĩ đến đây đáy lòng nàng liền đau, nhưng cố kìm nén không thể biểu hiện ra ngoài, Tây Môn Tân Nguyệt từ đầu tới đuôi không biết hoàng hậu nương nương sinh bệnh gì, bất quá xem bộ dạng cao hứng của bọn hắn lúc này, tựa hồ thực sự đã thành công, thanh âm vang lên như nước: “Chúc mừng nương nương.”
“Tốt, Tây Môn Tân Nguyệt có công tặng đan dược, nói, muốn ban thưởng cho cái gì, trẫm lập tức thưởng hơn mười phần như thế cho ngươi.”
Hoàng thượng tâm tình thật tốt, thanh âm trầm thấp vang lên, đôi mắt đen láy của Tây Môn Tân Nguyệt hiện lên vui sướng, điều nàng muốn nhất chính là để cho nàng tiến cung, nhưng lúc này nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời nói này, việc này không vội?
“Hoàng thượng, Tân Nguyệt không cần ban thưởng, chỉ cần hoàng hậu nương nương bình yên vô là tốt, Tân Nguyệt cáo lui.”
“Được, ngươi lui ra đi, ” Mộ Dung Lưu Tôn phất phất tay, Tây Môn Tân Nguyệt dẫn tỳ nữ lui xuống, hai người vẫn chưa ngồi lên nhuyễn kiệu, mà theo một con đường đá uốn khúc đi trở về Vị Ưong cung, tỳ nữ Liên Yên nhỏ giọng thầm thì “Tiểu thư, thuốc đó trân quý vô cùng, tại sao phải cho nữ nhân kia?”
“Nha đầu ngốc, ngươi biết được cái gì, ta muốn người nam nhân kia, tất nhiên phải hi sinh một vài thứ, mới có thể đạt được, trên đời không có chuyện không làm mà được hưởng.”
Liên Yên nhớ tới một màn nhìn thấy trên đại điện, hoàng thượng thoạt nhìn là người rất nặng tình, làm sao có thể là cái loại có mới nới cũ, tiểu thư tại sao lại nói như vậy chứ, nàng không hiểu.
Đại điện Phượng Loan cung.
Mộ Dung Tinh Trúc đã cáo lui đi trở về, thái giám cùng cung nữ cả điện cũng thối lui đến ngoài cửa điện coi chừng.
Trên đại điện xanh vàng rực rỡ, Mộ Dung Lưu Tôn vươn tay nắm chặt tay Mộc Thanh Dao, chậm rãi mở miệng: “Dao nhi cuối cùng cũng khôi phục nội lực.”
“Đã để cho hoàng thượng bận tâm.”
Mộc Thanh Dao khó có khi nở nụ cười, như tắm gió xuân, từ trước tới nay nàng đều đạm mạc, bây giờ cả người mềm mại như một khối bèo nước, làm cho hoàng đế tâm viên ý mãn lên, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mặt của nàng, bị tầm mắt nóng bỏng của người đó nhìn làm Mộc Thanh Dao có chút bất an, nóng ruột tìm cách chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.
“Hoàng thượng, việc kê biên tài sản của Nguyệt Giác tự có tìm ra được thêm nghịch đảng nào nữa không?”
Nhắc tới vấn đề nghiêm trọng này, hoàng đế thu lại thần sắc ôn nhuận, cả người băng lạnh tiêu sát, con ngươi sâu thẳm như nước biển.
“Không có, rất hiển nhiên đã bị người khác nhanh chân đến trước dời đi, người đó thật lợi hại, ” Mộ Dung Lưu Tôn phải bội phục người đứng phía sau chuyện này, trên khuôn mặt tuấn dật mây đen bao phủ đen kịt.
Mộc Thanh Dao chậm rãi mở miệng: “Hoàng thượng, người đứng sau màn kịch này sẽ là ai chứ? Còn có nhóm người lạ kia lại là ai đây?”
Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt âm ngao khó coi, thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Chỉ sợ đám tử sĩ kia là do Bắc Tân vương đào tạo, trẫm nghĩ không ra còn có kẻ nào dám làm như thế, nhưng nếu nói không người có nào dám làm như vậy, thì đám người ngầm xuất hiện giúp đở rồi chạy thoát kia là ai, bọn họ muốn làm cái gì?”
Mộc Thanh Dao đưa tay cầm lấy một bên bàn cờ, từ từ đưa mấy quân cờ đặt ở trong bàn cờ, chậm rãi mở miệng.
“Nếu như đây là hoàng thượng, đây là Bắc Tân vương, hoàng thượng cùng Bắc Tân vương đấu nhau, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương, như vậy có khả năng đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau hay không.” Mộc Thanh Dao lại thả thêm một con cờ vào bàn cờ.
Con ngươi của Mộ Dung Lưu Tôn nổi lên ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.
“Chẳng lẽ là Sở gia, bọn họ làm sao lại dám?”
Mộc Thanh Dao không lên tiếng, nâng chung trà trên áng lên, mâu quang nhìn chằm chằm bàn cờ kia, nếu như không phải tình huống này, thực sự nghỉ không ra đám người lạ đó muốn làm gì? Hơn nữa Sở gia là có hiềm nghi lớn nhất, nắm giữ phân nửa binh quyền của Huyền Nguyệt, rõ ràng là muốn giúp đỡ thái hậu nương nương, đem Bắc Tân vương lên ngôi vị hoàng đế, nhưng họ đã ngầm hạ nuôi dưỡng tay chân khác, chỉ như vậy mới có thể chứng minh, đêm đó tại sao có người ra mặt giúp đỡ bọn họ, bởi vì một nhóm người khác không muốn Bắc Tân vương dễ dàng lên ngôi vị hoàng đế.
Âm thầm nhìn bọn họ nội bộ đấu đá, cho đến khi họa loạn thiên hạ, sau đó bọn họ ngồi hưởng thế ngư ông đắc lợi.
Người nam nhân Sở Thiển Dực kia chỉ sợ là một nhân vật lợi hại.
“Hoàng thượng?” Mộc Thanh Dao kêu một tiếng, đôi môi Tôn lạnh mỏng của Mộ Dung Lưu nhếch lên, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Trẫm sẽ gặp mặt để biết suy nghĩ của bọn họ như thế nào, xem ra trẫm cần phải cùng Thiển Dực liên hệ cảm tình rồi, thời gian thật lâu rồi không có liên lạc, cũng trở nên xa lạ hơn.” Hoàng đế một lời rơi xuống, khóe môi hiện lên nụ cười thị máu.
Mộc Thanh Dao không nói gì, trong thế cuộc này, ai cũng có thể bị lợi dụng, ai cũng có khả năng bị thương tổn…
“Hoàng thượng, ngày mai ta muốn đi gặp Liễu không đại sư.”
“Không được, hắn là trọng phạm của triều đình, nếu là chó cùng rứt giậu, làm nàng bị thương thì sao bây giờ?” Mộ Dung Lưu Tôn không muốn để cho nàng lấy thân mạo hiểm nữa, Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lùng, nổi lên ánh sáng mạnh mẽ chói lóa, nàng sẽ không chịu thua thiệt nữa đâu.