Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Chương 83.3
B
uổi sáng, sương sớm thấm sâu vào vạn vật, màn sương lạnh mỏng nhẹ nhàng lơ lửng.
Ngoài cửa tẩm cung một hàng cung nữ đang đứng chờ, có người trong tay bưng một cái bồn rửa mặt, có người cầm khăn mặt, còn có người bưng nước súc miệng, chỉ lẳng lặng đứng một điểm âm hưởng cũng không có, cho đến khi bên trong vang lên thanh âm lười biếng, đám người ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm, nương nương đã tỉnh…
Mộc Thanh Dao mở to đôi mắy lanh lợi, nhìn màn ngủ trên đỉnh đầu, đêm hôm qua thật là lạ a, nàng lại nằm thấy mộng xuân, mơ tới có người hôn nàng, chẳng lẽ là tư xuân, không nên a, nàng không phải là không muốn nói chuyện tình cảm nữa sao? Tại sao lại nằm cái loại mộng này chứ? Xem ra hôm qua say rượu quá lợi hại, đầu óc thiếu chút nữa bị hỏng luôn, sau này vẫn nên uống ít rượu mới tốt, một phen tự nhận định xong nhưng nàng vẫn không nhúc nhích một chút nào, bên giường Mai Tâm cùng Mạc Sầu vẫn lẳng lặng chờ, nhưng tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu thì không có lòng kiên nhẫn như vậy, nó từ trên mặt đất nhảy lên giường, nhắm trong lòng Mộc Thanh Dao chui vào, làm nũng, Mộc Thanh Dao vuốt bộ lông mềm mại trên người nó, đùa giỡn một hồi mới rời giường.
Mai Tâm lập tức kêu gọi bọn người bên ngoài tiến vào, đem đồ dùng cần thiết đưa đến, hầu hạ nương nương rời giường.
Mạc Sầu đứng ở một bên, cung kính bẩm báo sự tình.
“Nương nương, hôm qua thiếu niên mà người cứu trở về, đại khái chỉ khoản mười hai mười ba tuổi, ngự y đã tới khám và chữa bệnh qua, chỉ sợ —— ”
Mạc Sầu nói xong, sau đó không có nói nữa, bên trong tẩm cung yên tĩnh không tiếng động, Mộc Thanh Dao phất phất tay, ý bảo những người khác đều đi xuống, bọn nối đuôi nhau lui ra ngoài, bên trong tẩm cung chỉ có Mộc Thanh Dao cùng hai thiếp thân nha đầu, Mộc Thanh Dao ôm Mao Tuyết Cầu đứng lên, đi tới cạnh cửa sổ nhìn đám sương mù bên ngoài, thật lâu mới mở miệng.
“Là bị hạ độc sao?”
“Đúng vậy, nương nương, ngự y nói, là do vài loại độc tố dung hợp với nhau tạo thành, trong đó có vài loại độc mà hắn không biết, hắn chỉ biết là trong số đó có độc của rắn hổ mang, đừng nói các loại độc khác, chỉ riêng độc rắn đã không có thuốc nào cứu chữa được, ngự y hiện tại đang dùng kim châm khóa huyệt đạo của hắn, để cho máu chạy chậm một chút, dù cho như vậy, chỉ sợ sau mười hai canh giờ, cũng khó bảo toàn tính mạng của hắn, một đêm đã trôi qua chỉ còn lại hai ba canh giờ mà thôi.”
Mộc Thanh Dao nhíu mài một chút, là ai lại cùng một đứa bé có thâm cừu đại hận như vậy, hắn mới có mười hai mười ba tuổi thôi, nàng không khỏi thương hại mở miệng: “Đi xem hắn đi, không biết hắn còn có thể nói chuyện hay không, hỏi hắn một chút có tâm nguyện gì?”
“Dạ, nương nương.” Mạc Sầu cúi đầu, đi phía trước dẫn đường, Mộc Thanh Dao cùng Mai Tâm theo nàng, ra khỏi tẩm cung, một đường hướng về phía Thiên điện mà đi, dưới hành lang, trong hoa viên, lúc nào cũng có thể thấy được cung nữ cùng thái giám đang bề bộn công việc, vừa nhìn thấy nương nương đi qua, họ đều cung kính cẩn thận hành lễ, Mộc Thanh Dao cũng không để ý tới, chỉ ôm cả một vật thể tuyết trắng, Mao Tuyết Cầu đáng yêu xinh đẹp, hướng Thiên điện mà đi.
Trong thiên điện, ngoại trừ chính sảnh, có gian phòng khác, chỉ dùng để đến chiêu đãi khách nhân, lúc này ở trong gian phòng lịch sự tao nhã kia, đang nằm một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, thiếu niên này đầu tóc cuốn lại thả xuống, sắc mặt lúc này rất tái nhợt, mày kiếm, lông mi vừa đen lại dầy, mặc dù thân trúng kịch độc, nhưng dọc theo đường viền trên mặt, mơ hồ cảm giác ra, hắn hẳn là một đứa nhỏ chói mắt như ánh mặt trời, y phục trên người tuy rằng dơ bẩn, nhưng đều là gấm vóc thượng đẳng, đứa nhỏ này không phú tức quý a, thế nhưng ai lại muốn hại hắn đây?
Mộc Thanh Dao tỉ mỉ đánh giá thiếu niên kia, tuổi còn nhỏ đã gặp phải sự đối đãi không thích hợp với bản thân như vậy, đáy lòng không khỏi dấy lên vẻ thương hại, lẳng lặng nhìn hắn.
Mai Tâm cùng Mạc Sầu còn có hai cung nữ khác, tựa hồ cũng có chút không đành lòng, ai cũng không nói gì, lúc này Mao Tuyết Cầu trong lòng Mộc Thanh Dao chi ô chi ô kêu lên, không đợi Mộc Thanh Dao có phản ứng, nó thản nhiên giãy khỏi tay Mộc Thanh Dao nhảy tới trên giường, lao thẳng về miệng thiếu niên kia khẽ liếm.
Trong phòng tất cả mọi người quá sợ hãi, đây chính là tiểu hồ ly nương nương sủng ái nhất, nó lại đi liếm môi thiếu niên này, đây chính là thứ cực độc, trời ạ, mấy tiểu nha đầu đều muốn nhanh chóng ngất xỉu.
Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, vội vàng mệnh lệnh Mai Tâm: “Mau đem Mao Tuyết Cầu ôm tới.”
“Dạ, nương nương.”
Mai Tâm lên tiếng trả lời chuẩn bị đi tới, thế nhưng nàng còn chưa có hành động nào thì thiếu niên vẫn mê man vô tri giác kia, bởi vì chịu không nổi Mao Tuyết Cầu kích thích, thân thể khẽ động, oa một tiếng phun ra một ngụm máu đen, thân thể ngã xuống lại tiếp tục hôn mê, trong phòng một cỗ mùi hôi thối bốc lên khó ngửi đến cực điểm, mọi người phải lui ra một bước.
Chỉ có Mao Tuyết Cầu, động tác ngược lại với mọi người vô cùng hào hứng nhào tới, tấm tắc ăn, đem máu thúi mà thiếu niên kia ói ra, ăn không còn một mảnh.
Mộc Thanh Dao sắc mặt đại biến, trầm giọng mệnh lệnh: “Nhanh, đem nó ôm lại đây.”
Thế nhưng máu đen kia đã bị nó liếm sạch sẽ, trong phòng, mấy người tiểu nha đầu mặt xám như tro tàn, cẩn thận len lén nhìn hoàng hậu nương nương, chỉ thấy nương nương bộ ngực trên dưới phập phồng, tựa hồ bị kích thích rất lớn, rất nhanh lắc mình nhảy tới phía sau tiểu hồ ly ôm nó lên, dùng sức vỗ đầu của nó: “Nhanh, Mao Tuyết Cầu, nhổ ra, nhổ ra, ngươi để một lúc sẽ không toàn mạng, còn không nhổ ra.”
Mộc Thanh Dao đau lòng, cũng nhanh chóng chạy qua, đây chính là lễ vật mà Tú di đưa cho nàng, hơn nữa tiểu hồ ly này có linh tính, ngay cả sắc mặt của nàng nó cũng biết nhìn, tại sao hôm nay nó lại như thế, chẳng lẽ nó không biết là có độc sao?
Mao tuyết cầu tự dưng bị đánh, trợn to đôi mắt xinh đẹp mọng nước nhìn chủ tử, vẻ mặt khó hiểu, dứt khoát rụt đầu lại, cũng không thèm để ý chủ tử nữa…
Mạc Sầu lúc này mới phát hiện khác thường, nhíu mày lấy làm kỳ quái nhìn phía vẻ mặt nóng lòng của nương nương: “Nương nương, tại sao đã qua lâu như vậy mà Mao Tuyết Cầu lại không có việc gì?”
Mạc Sầu vừa nói, mọi người cũng phát hiện được tên này một chút việc cũng không có, ngược lại tựa hồ như rất thỏa mãn, vẻ mặt hưởng thụ nữa.
Mộc Thanh Dao nghe được Mạc Sầu nói, cũng thấy khác thường, kéo đầu Mao Tuyết Cầu, lắc trái lắc phải, lắc trên lắc dưới, làm cho Mao Tuyết Cầu hai mắt trắng dã, không biết chủ tử lại bị cái gì điên rồi, làm nó sắp bị hôn mê, vừa mới ăn được đồ ngon thôi mà.
“Nó đúng là không có việc gì.”
Mộc Thanh Dao mở miệng khẳng định, một lần nữa xác nhận Mao Tuyết Cầu không có việc gì, lòng của nàng cũng liền rơi xuống đất, lý trí khôi phục lại, đầu lập tức linh hoạt suy nghĩ.
Vì sao Mao Tuyết Cầu ăn máu cực độc lại không có chuyện gì, chẳng lẽ nó bách độc bất xâm? Nếu quả thật là như vậy, máu nó là linh đan giải độc tốt nhất trên đời, trời ạ, chuyện này thật sự là quá tốt, Mộc Thanh Dao tim đập mạnh, rất nhanh nhìn về phía Mạc Sầu.
“Mao Tuyết Cầu là bách độc bất xâm, xem ra thiếu niên này mệnh không có tuyệt, đi, lập tức đem kim châm đến cho bản cung, ta sẽ lấy vài giọt máu trên người Mao Tuyết Cầu cho hắn uống thử xem có giải được không.”
“Dạ, nương nương.” Mạc Sầu cũng hài lòng hẳn lên, trong phòng tất cả mọi người đều nở nụ cười: “Nhanh, đi tìm kim châm đến.”
“Được.” Mạc Sầu lắc mình rời đi, trong phòng, Mộc Thanh Dao lên lớp dạy Mao Tuyết Cầu một khóa dũng cảm: “Mao Tuyết Cầu, đợi một chút ta sẽ ở trên người của ngươi lấy hai giọt máu, ngươi phải chịu đựng một chút, còn có máu của ngươi nhất định phải hữu dụng nha, như vậy chúng ta mới có thể cứu người.”
Vốn có cho rằng Tú di chỉ là tặng một sủng vật cho nàng, không nghĩ tới Mao Tuyết Cầu còn có năng lực bực này, chẳng lẽ Mao Tuyết Cầu là Tú di dụng độc mà nuôi lớn, vì thế nó mới bách độc bất xâm, nếu quả thật là như vậy, thì Tú di đã phí không biết bao nhiêu tâm huyết mới có thể nuôi dưỡng được con vật thông tuệ như thế, cho tới giờ khắc này, Mộc Thanh Dao mới cảm nhận được Tú di thương yêu nàng, giống như một mẫu thân yêu thương nữ nhi sâu đậm như vậy.
“Nương nương, đây, kim châm tới.”
Kim châm đã được mang tới, Mộc Thanh Dao ôm Mao Tuyết Cầu, phân phó Mạc Sầu ở bên cạnh: “Đem miệng của hắn mở ra.”
Vốn nàng cho rằng Mao Tuyết Cầu sẽ chống cự, nhưng ai biết tên kia lại mở to đôi mắt xinh đẹp, vẫn không nhúc nhích gì nhìn các nàng dùng kim châm đâm vào dưới bàn chân của nó để lấy máu, xem ra trước đây Tú di đã làm việc này, vì thế vật nhỏ này rất thản nhiên tiếp nhận.
Bởi vì không biết có tác dụng hay không, vì thế Mộc Thanh Dao chỉ thả vài giọt liền dừng lại.
“Được rồi, chỉ nghe theo mệnh trời, nếu như mệnh hắn vẫn chưa hết, nói không chừng máu này có thể giải độc tố trong cơ thể của hắn, bản cung đói bụng rồi, đi ăn cơm.”
Mộc Thanh Dao phân phó hai cung nữ ở lại tận tâm hầu hạ thiếu niên kia, tự mình ôm Mao Tuyết Cầu rời khỏi phòng, đến chính sảnh Thiên điện dùng cơm.
Không nghĩ tới thiếu niên kia ăn xong máu của Mao Tuyết Cầu, thì thanh tỉnh lạ lùng, tuy rằng vẫn rất suy yếu, hơn nữa độc tố cũng chưa trừ hết, nhưng đã giải được một phần độc, điều này chứng tỏ máu Mao Tuyết Cầu thật là thuốc giải độc hay, Mộc Thanh Dao nghe xong cung nữ bẩm báo, cao hứng ôm lấy Mao Tuyết Cầu làm một trận chà đạp, tội nghiệp tên kia vẫn không hiểu, chủ tử điên cuồng như vậy làm gì?
“Thật sự là quá tốt, nguyên lai tên này là một bảo bối a!”
“Nương nương?” Mai Tâm không đành lòng nhìn Mao Tuyết Cầu tiếp tục bị chủ tử độc hại, vội vàng mở miệng: “Thiếu niên kia muốn gặp người.”
“Nha, Được” Mộc Thanh Dao đứng dậy, ôm tiểu gia hỏa đi về phía Thiên điện, nếu máu Mao Tuyết Cầu hữu dụng, khi trở lại nên lấy thêm một ít cho hắn dùng, tin rất nhanh có thể giải độc.
Trong phòng của thiên điện, thiếu niên kia mở to đôi mắt nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình, vừa nghe có tiếng bước chân tới cửa, lập tức ngẩng đầu nhìn sang, đi đầu chính là một nữ nhân cao quý thanh tao lịch sự, trong tay ôm một sủng vật trắng như tuyết, từ từ hướng hắn đi tới, vừa nhìn thấy người đến cung nữ bên cạnh hắn, liền cẩn thận hành lễ: “Nương nương, hắn đã tỉnh lại.”
Nguyên lai là nữ nhân sáng chói như ngọc xinh đẹp như hoa đào này đã cứu hắn, hắn không nghĩ tới trên đời này thậm chí còn có người có thể giải ngũ hành độc trong cơ thể hắn, ngũ hành độc là dùng năm loại độc lợi hại nhất phối hợp lại với nhau, vốn hắn cho là mình phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới cuối cùng lại không chết.
Thiếu niên dùng dằng muốn xuống đất tạ ân, Mộc Thanh Dao đi tới, vươn một tay đè lại bờ vai của hắn, nhàn nhạt mở miệng: “Không cần lưu ý đến lễ tục này, ngươi thân thể còn chưa khỏe, chờ khỏe lại rồi hãy nói.”