The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 498 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2237 / 17
Cập nhật: 2017-02-10 13:51:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Trừng Phạt Công Chúa
uảng Dương cung.
Lúc này hoàn toàn yên tĩnh, xa xa phía chân trời có tia nắng đỏ xuyên qua rặng mây, chiếu vào cánh cửa cao to trước điện, rảy đầy trong đại điện, mang theo ánh sáng màu hồng kỳ dị.
Trong đại điện, chỉ có Lý công công hầu hạ, còn những thái giám cùng cung nữ khác đều đã lui xuống, hơn nữa còn rời khỏi hơn mười bước, không cho phép tới gần phạm vi cửa điện, hành động này làm cho mọi người kinh hãi đảm chiến, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Thái hậu đem công chúa truyền vào, còn chưa đi tới gần nên trong điện vẫn im lìm không có một tiếng động.
Công chúa Mộ Dung Như Âm quỳ gối ở giữa đại điện, ngước mắt cẩn thận nhìn mẫu hậu ở trên cao, ánh mắt của mẫu hậu không phải tàn nhẫn, mà là thất vọng, trên gương mặt duyên dáng sang trọng hiện lên vẻ mệt mỏi rã rời, đưa tay nhẹ đấm đấm đầu, qua rất lâu cũng không có một chút âm thanh nào, mẫu hậu vì sao lại phái người gọi nàng qua đây, còn bắt nàng quỳ, nhưng chính mình lại không nói câu nào.
“Mẫu hậu?”
Mộ Dung Như Âm thử tính kêu một tiếng.
Thái hậu ngẩng đầu lên, đôi mắt u ám như vực sâu, lúc này tức giận như dời sông lắp biển, khóe môi nở nụ cười nhạt.
“Ngươi hãy giao ra đi, rốt cuộc nghiệt chủng trong bụng là của ai?”
Lời vừa nói ra, đỉnh đầu của Mộ Dung Như Âm nổ một tiếng sấm sét, nàng giương miệng lên, hơn nửa ngày cũng nói không ra lời nào, sắc mặt chậm rãi ửng đỏ, cuối cùng là trắng bệch, là một công chúa, nàng biết việc này làm cho mẫu hậu mất mặt rất nhiều, nàng nghĩ lặng lẽ xoá sạch thai nhi trong bụng, ai ngờ lại bị mẫu hậu biết, nhất định là gia ngự y của nàng phái người đưa thư cho mẫu hậu, thật là một cẩu nô tài, trở về phải hảo hảo giáo huấn hắn, Mộ Dung Như Âm phát ra ánh mắt ngoan độc, nhưng lúc này phải đối phó mẫu hậu mới quan trọng hơn.
“Mẫu hậu, ngươi nói cái gì đó? Như Âm không biết lời của mẫu hậu là có ý gì?”
Mộ Dung Như Âm trong đầu hiện ra gương mặt, nhớ tới lời nói của người kia, phải kiên quyết phủ nhận chuyện này.
“Tiểu Lý tử, nhanh truyền ngự y đến cho ai gia!” Thái hậu tựa hồ lười cùng Như Âm tranh cãi, trực tiếp phân phó Lý công công bên cạnh, nghiệt tử đều đã có, còn dám không thừa nhận, đường đường công chúa của một quốc gia, lại làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này, kết quả là châu thai ám kết, thực sự là uổng phí sự thương yêu nuông chiều của nàng, hay chính là bởi vì nàng vô cùng sủng nàng ta, cho nên nàng ta mới gây ra đại họa như vậy, thái hậu sắc mặt âm ngao xấu xí, vừa yêu thương, vừa phẫn hận.
Như Âm vừa nghe mẫu hậu nói thế, sắc mặt đã sớm trắng, hét ầm lên.
“Mẫu hậu muốn làm gì?”
Thái hậu nhìn về phía nàng, sắc mặt âm u, lạnh lùng cứng rắng mệnh lệnh: “Ngươi vẫn là thành thật khai đi, nghiệt chủng này là của ai? Chỉ cần ngươi nói ra, ai gia sẽ thanh toàn cho các ngươi.”
“Ta?”
Như Âm ánh mắt lóe ra, khóe môi nhếch lên, đang định nói chuyện thì bỗng nhiên ngoài cửa điện có thanh âm thái giám vang lên: “Bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Thái hậu vừa nghe, mí mắt nhảy lên, trong lòng bất an, bên này vừa mới xảy ra chuyện thì nữ nhân kia đã tới, sẽ không thực sự trùng hợp như vậy chứ, phất tay ý bảo Như Âm đứng lên: “Đứng ở một bên đi.”
“Dạ, mẫu hậu.” công chúa luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, lúc này lại dịu ngoan như một con thỏ, nàng cũng biết mình lần này mình đã gây ra họa lớn bằng trời, chỉ mong mẫu hậu có thể cứu nàng một mạng.
Thái hậu mắt thấy đại điện đã khôi phục như thường, mới lạnh lùng mở miệng: “Để cho nàng đi vào.”
“Dạ, nương nương.” Ngoài điện tiểu thái giám cung kính lên tiếng trả lời, rất nhanh liền có tiếng bước chân vang lên, chớp mắt người đã vào bên trong đại điện, dẫn đầu chính là hoàng hậu nương nương, đi theo phía sau là thiếp thân nha đầu của nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu, lúc này nhìn mặt hoàng hậu, lạnh lùng băng hàn nghiêm nghị, đôi mắt đầy tức giận, vừa đi vào đại điện, sự tức giận ẩn giấu biến mất, chậm rãi hành lễ.
“Tham kiến thái hậu nương nương.”
“Bình thân, ban thưởng tọa.” Thái hậu bình tĩnh phân phó, Lý công công lập tức tiến lên đặt ghế ngồi cho hoàng hậu nương nương, liền lui qua một bên, chỉ thấy trên đại điện, mâu quang băng hàn của hai nữ nhân này ở giữa không một phen đấu nhau tiếng nổ ầm ầm, cuối cùng thái hậu che giấu kỳ ánh sáng hỏa hoa, chậm rãi mở miệng: “Không biết hoàng hậu qua đây có chuyện gì?”
Mộc Thanh Dao thần sắc lành lạnh, đưa đôi tay bạch ngọc thon dài lên phất phất: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
“Dạ.” Mai Tâm cùng Mạc Sầu lĩnh mệnh, cúi thân thể một chút, lui ra ngoài, trên đại điện chỉ có Mộc Thanh Dao cùng thái hậu, còn có công chúa và Lý công công, ai cũng không biết hoàng hậu cẩn thận như vậy là vì chuyện gì? Tất cả mâu quang đồng loạt nhìn về phía nàng, trong đôi mắt của mỗi người đều có chút bất an.
Mộc Thanh Dao đợi được hai nha đầu đi xuống, mới chậm rãi vén môi nở một nụ cười.
“Thái hậu nương nương, bản cung nhận được tin tức, nói công chúa mang thai.”
Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, đại điện thượng ba người thần sắc khác nhau, hoàng hậu rất nhanh đã biết tin tức, điều này nói rõ thế lực hiện tại của nàng ở trong cung không kém bao nhiêu so với thái hậu, trãi quua thời gian không bao lâu, hoàng hậu thế lực đã ngang bằng nàng, nghĩ đến cũng phải, gần đây nàng ta ở trong cung uy tín rất lớn, ai lại không sợ hãi a.
Thái hậu ánh mắt chìm xuống lạnh lùng, sắc mặt đột nhiên khó nhìn, đập mạnh một cái chén trà trong tay.
“Hoang đường, hoàng hậu từ nơi nào lại nghe nói những lời như thế, dám nói xấu công chúa, đường đường công chúa hoàng thất sao có thể để cho những người không ra gì bôi nhọa, hoàng hậu phải nên nặng nề trừng trị mới đúng.”
“Thái hậu nương nương nói phải, vì thế bản cung đến đây để tìm chứng cứ, chứng minh cái nô tài kia đang nói xấu công chúa, sau khi trở về nhất định phải trừng phạt nặng nàng, tuyệt đối không tha cho nàng.”
Mộc Thanh Dao trên mặt cũng lành lạnh như lúc trước, ôn hòa cười cười, mâu quang tùy ý quét nhìn về phía công chúa Mộ Dung Như Âm, hôm nay công chúa đặc biệt yên tĩnh, không giống như ngày thưòng kiêu ngạo, đứng ở lặng lẽ ở một góc đại điện, bình tĩnh nhìn các nàng.
Nếu không thực sự xảy ra chuyện đó, một kẻ luôn luôn kiêu ngạo hung tàn như công chúa, nghe được có người nói xấu nàng như vậy, sẽ thờ ơ sao, trong đôi mắt của Mộc Thanh Dao hiện lên vẻ hiểu rõ.
Thái hậu nghe xong hoàng hậu nói, thở dài một hơi, sắc mặt hòa hoãn, trấn định phất tay: “Hiện tại ngươi cũng thấy đấy, công chúa xác thực không có chuyện như vậy, hoàng hậu nên hảo hảo trừng trị cái nô tài kia mới là quan trọng, thân là hậu cung đứng đầu, không thể dung tha cho những người tùy tiện nói xấu sự trong sạch của hoàng thất.”
Thái hậu ước gì sớm một chút đuổi Mộc Thanh Dao đi, lúc này vẫn là giải quyết cho thỏa đáng nghiệt chủng trong bụng Như Âm, bằng không liền bị người ta nắm đằng chuôi, về phần người sau lưng nàng là ai, ẩn nấp sâu như vậy, nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta khai ra.
Mộc Thanh Dao mắt thấy thái hậu nóng ruột hẳn lên, làm sao mà cho nàng ta như ý nguyện liền không nhanh không chậm cười nhạt, thân hình vẫn không có động đậy.
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu