The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: linhchiduong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
nh Minh đứng dưới dòng nước ấm cảm nhận dòng nước ấm chảy xuôi xuống làn da nhẵn mịn của mình thở dài cố gắng thư giãn, mong muốn dù chỉ một phút thôi cô không phải nhớ tới những lời nói của Như Ngọc không phải hình dung chuyện sảy ra đêm đó giữa Thiên Kỳ và cô ta. Suy nghĩ dán đoạn Ánh Minh lắc đầu xua tan tất cả những cảm xúc khó chịu vừa hiện ra trong tâm trí nhanh chóng bước ra khỏi vòi hoa sen mặc chiếc áo tắm trắng muốt vào người Ánh Minh xoay người đi tới trước gương lau đi hơi nước còn đọng lại nhìn hình ảnh của chính mình đôi mắt thâm đen vì thiếu ngủ khuôn mặt gầy nhom được ôm gọn trong mái tóc hiện giờ đang ướt sũng khiến cô càng trở nên tiều tụy, Ánh Minh nhắm mắt lại ép mình phải ngừng suy nghĩ về chuyện Như Ngọc nói ngày mai cô sẽ quay về sẽ phải đối diện với Thiên Kỳ cô không thể kém cỏi như thế này được điều này biểu hiện sự thiếu tin tưởng anh của cô. Ánh Minh lần nữa mở mắt nhìn mình trong gương thì thầm
-Thiên Kỳ em phải làm gì đây, em muốn tin anh nhưng nghĩ tới chuyện đó tại sao lòng tin của em lại lung lay thế này? Rốt cuộc em phải làm gì đây?
Ánh Minh nói xong ngã gục xuống sàn nhà tắm ngồi co rúm người lại một góc hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy mình gục đầu xuống khóc nức nở, cô muốn khóc, khóc cho vơi đi mọi muộn phiền chỉ lần này nữa thôi cô muốn được khóc để khi trở về đối diện với anh với sự thật cô sẽ phải mạnh mẽ, thật mạnh mẽ.
……………………………………
Trong phòng khách Thiên Kỳ ngồi cầm lý rượu cứ uống rồi lại rót bản thân anh cũng không nhớ nổi mình đã uống hết bao nhiêu cái thứ chất lỏng đắng chat này nữa, nhớ tới ánh mắt bi thương của Ánh Minh khi đó nội tâm anh lại đau đớn từng cơn điều Như Ngọc nói là đúng nhưng giữa anh và cô ta cũng chưa có cái gì cả khi đó anh say nhưng anh đã dừng lại đúng lúc không để bản thân trầm luân vào tội lỗi không để tổn thương tới Như Ngọc
……….. Flash back ……………….
Một đêm lạnh lẽo tuyết rơi dày đặc trên mọi con đường Thiên Kỳ bước đi vội vã mặc kệ tuyết rơi phủ đầy quần áo, vừa rồi chú anh gọi tới nói là Như Ngọc đi ra ngoài tới giờ vẫn chưa về muốn nhờ anh đi tìm tuy Thiên Kỳ không tình nguyện chút nào vì bản thân anh cũng vừa dự tiệc về đã uống không ít không biết sẽ gục lúc nào nữa nhưng sự biến mất này của Như Ngọc có lien quan tới anh nên anh đành cắn răng giúp chú một lần, bước vào quán bar nhạc rập rình đinh tai nhức óc Thiên Kỳ nhíu mày nhìn quanh tìm kiếm Như Ngọc thấy cô đang ngồi bên cạnh quầy bar nói cười ngả ngớn với mấy tên con trai ngoại quốc Thiên Kỳ đi tới kéo tay cô nói lớn
-Đi về
Như Ngọc quay lại nhìn người đang nắm chặt cánh tay mình đến đau nhói đột nhiên mỉm cười
-Kỳ anh tới tìm em?
Thiên Kỳ khó chịu nhíu mày anh muốn nhanh chóng ra khỏi cái nơi quỷ quái này ngay lập tức, anh quát
-Đi về chú đang tìm chị
“ Chị “ Như Ngọc nghe từ đó gạt tay Thiên Kỳ ra nói lớn
-Em không về
Mấy tên ngoại quốc bên cạnh còn chưa thấy đủ phiền liền chen miệng
-Who are you? This is our girl quickly go away [ bạn là ai? cô gái này là của chúng tôi mau cút đi ]
Thiên Kỳ ánh mắt hung ác bắn về phía người vừa nói gằn giọng
-If you do not want to die, quail { Nếu bạn không muốn chết, cút }
Mấy tên ngoại quốc bên cạnh đang có ý định đánh người thì một người đàn ông cao lớn bước đến quát to
-What you guys are doing? { mấy người đang làm gì thế }
Đám thanh niên ngoại quốc ngông cuồng lập tức đi tới nói nhỏ với ông ta chuyện gì đó ông ta nghe xong ngẩng lên nhìn người đối diện săc mặt hoảng sợ đi tới nói
-Sorry Andy, my juniors so disrespectful { xin lỗi Andy, đàn em của tôi rất thiếu tôn trọng )
Thiên Kỳ nhếch mép lạnh lùng nhìn mấy tên khi nãy còn ngông cuồng làm lớn chuyện bây giờ thì như một lũ vô dụng đang cúi đầu hối hận nói
-Is okay, but I advise you not to have it next time { không quan trọng, nhưng tôi khuyên bạn không nên có lần sau }
Thiên Kỳ nói xong mặc kệ ánh mắt khác lạ của mọi người kéo Như Ngọc ra khỏi quán bar. Đưa Như Ngọc về nhà thì mọi người vẫn chưa về có lẽ vẫn đang ở ngoài tìm cô Thiên Kỳ đứng bên cạnh giường đưa tay lên day thái dương nhứ nhối định cầm điện thoại lên báo ọi người là đã tìm được Như Ngọc thì một bàn tay giữ tay anh lại, Thiên Kỳ nhìn Như Ngọc định rút tay ra thì cô chồm người dậy hôn vào môi anh. Thiên Kỳ biết cô muốn làm gì nhưng cho dù có làm như thế này kết quả vẫn không thể thay đổi cô chỉ là chị họ của anh không hơn nhưng vì trước đó anh có uống rượu nên cũng có chút phản ứng anh ôm lại cô hai người nhiệt tình ôm hôn bỗng nhiên trong nụ hôn không có chút cảm xúc ấy gương mặt Ánh Minh chợt hiện ra ánh mắt trong veo long lánh nước nhìn thẳng vào anh, Thiên Kỳ bừng tỉnh mở mắt đẩy Như Ngọc ra xoay người đi ra khỏi phòng.
………………. End flash back ……………………..
“ King cong king cong “ Chuông cửa vang lên cắt ngang dòng kí ức u tối Thiên Kỳ đứng lên đi ra mở cửa thì không có ai chỉ có một lá thư
“ Thiên Kỳ nếu không muốn Kim Ánh Minh sảy ra chuyện bất chắc hãy tới khách sạn xx phòng xx “
Đi cùng bức thư còn có một chiếc thẻ phòng khách sạn Thiên Kỳ không suy nghĩ nhiều nhanh chóng quay vào phòng lấy chìa khóa xe rồi phóng nhanh ra khỏi cửa vừa đi anh vừa nói
-Ánh Minh nhất định không được sảy ra chuyện nhất định phải chờ anh …
Chiếc xe vừa phóng ra khỏi gara một chiếc xe màu đen cũng từ từ bám sát trong bong đêm chiếc xe màu đen ấy tạo nên cho người ta cảm giác đánh sợ lạnh lẽo …
…………………………………
Trong phòng tăm Ánh Minh tạt liên tục nước lên mặt cho tới khi gương mặt ửng đỏ vì lạnh không còn tái nhợt như trước nữa mới thở dài ra khỏi phòng tắm. Vừa ra ngoài đã thấy Joe mặc chiếc áo tắm bằng bông màu trắng ngồi trên giường đang nhìn về phía mình, Ánh Minh lạnh lùng hỏi
-Anh vào đây bằng cách nào?
Joe nhún vai
-Chỉ cần anh muốn phòng nào anh cũng có thể vào
Ánh Minh chẳng còn sức để cãi nhau với anh nữa cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi rã rời cô nói
-Anh ra ngoài đi tôi cần nghỉ ngơi
Joe cười nhẹ tới gần bên Ánh Minh đặt tay lên trán cô nhẹ nhàng nói
-Em cảm lạnh rồi
Ánh Minh không thích sự đụng chạm của Joe cô gạt tay anh ra hướng phía của đi tới mở của ra cô nói
-Mời anh đi cho
Joe nhìn cô không rời đi đến phía cửa nhưng anh không rời đi mà kéo cánh tay Ánh Minh ôm cô vào ngực dung chân đóng cửa lại, Ánh Minh dãy dụa hết đấm lại đá nhưng cơ thể cô rất mệt mà Joe lại quá khỏe cô không thể chống lại được nhưng theo bản năng cô vừa la hét vừa dãy dụa. Joe buông Ánh Minh ra rồi lập tức bế ngang cô lên đi về phía giường, Ánh Minh hoảng sợ la hét ầm ĩ
-Joe tên biến thái bỏ tôi ra nếu không Thiên Kỳ sẽ không tha cho anh mau buông tôi ra
Joe nhìn cô cười lớn
-Ha ha Thiên Kỳ, anh ta thì có thể làm gì chứ tin anh đi anh ta sẽ không thể làm gì anh đâu
Ánh Minh đấm liên hồi vào người Joe dãy dụa không ngừng, Joe cuối cùng cũng không chịu nổi nữa nói lớn
-Em không muốn nghe chuyện đêm đó Thiên Kỳ của em và Như ngọc đã làm gì sao?
Câu hỏi này đánh trúng vào điểm yếu của Ánh Minh cô ngừng mọi động tác không dãy dụa la hét chỉ nhìn anh chăm chú. Joe cười thả Ánh Minh xuống nhìn cô nói
-Đêm đó họ đã ngủ với nhau
Từng câu từng chữ đâm thẳng vào trái tim mềm yếu của Ánh Minh nước mắt từng giọt lăn trên gò má cô lắc đầu
-Không, Thiên Kỳ không phải người như vậy anh ấy sẽ không làm như vậy
Joe đến gần ghé sát vào tai cô nói nhỏ
-Thật sao? nếu vậy khi Như Ngọc nói ra anh ta phải ngăn cản nếu thực sự không có gì sảy ra sao anh ta phải sợ hãi như vậy?
Ánh Minh lắc đầu vừa khóc vừa hét
-Tôi không muốn nghe an him đi tôi không muốn nghe
Joe cầm hai bàn tay cô kéo cô đến bên cạnh mình nói
-Nếu anh ta đã phản bội em với Như Ngọc tại sao em không thử phản bội anh ta một lần với anh?
Ánh Minh lắc đầu
-Không đâu anh ấy không phản bội tôi, tôi không tin anh cút đi
Ánh Minh đẩy Joe ra khiến anh ngã xuống giường cùng lúc đó tiếng tít báo hiệu của phòng được mở vang lên Joe cười lạnh kéo tay Ánh Minh khiến cô ngã đè lên người mình rồi ấn đầu cô xuống khiến môi cô chạm vào môi anh …
Thiên Kỳ nghe tiếng động trong phòng lo lắng mở của ai ngờ anh sẽ thấy cảnh này, trên giường Ánh Minh và Joe mặc áo tắm trắng tinh đang quấn lấy nhau trên giường, Ánh Minh còn đang hôn Joe. Thiên Kỳ nổi giận đi tới kéo Ánh Minh ra lôi Joe dậy đấm thẳng vào mặt anh ta khiến anh ta ngã xuống đất Ánh Minh hoảng sợ lấy tay che miệng Joe nhanh chóng phản công đánh lại Thiên Kỳ, Ánh Minh không muốn Thiên Kỳ bị thương hét lên
-Dừng tay đừng đánh nữa
Thiên Kỳ quả nhiên dừng lại ánh mắt hung ác nhìn cô
-Sao rồi? thương sót người tình của cô sao?
Ánh Minh lắc đầu chạy tới chỗ anh giải thích
-Anh nghe em đi không phải đâu đây là hiểu lầm
Thiên Kỳ gạt tay cô ra nội tâm co rút đau đớn nhìn cô bị anh đẩy ngã xõng xoài trên thảm gằn giọng
-Từ nay tôi không muốn nhìn thấy cô nữa
Ánh Minh đau đớn lắc đầu nhìn anh lặng lẽ xoay người muốn rời đi cô nhanh chóng đuổi theo bám lấy cánh tay anh vừa khóc vừa van nài
-Anh nghe em giải thích được không? không như anh thấy đâu xin anh tin em được không?
Thiên Kỳ cười lạnh xoay người thẳng tay tát vào mặt Ánh Minh, cô đau đớn ôm lấy má phải của mình nghe anh nói từng chữ như từng nhát dao đâm vào tim cô tới trào máu
-Kim Ánh Minh tôi không ngờ cô lại lẳng lơ trắng chợn như vậy lúc ở Mỹ cô đã chơi bao nhiêu thằng đàn ông vậy ồ nhớ rồi Kevin phải không bây giờ lại là Joe cô cũng thật tài tình nhưng xin lỗi loại phụ nữ như cô xung quanh tôi rất nhiều còn cô tôi chơi chán rồi không cần nữa
Buông những lời tàn nhẫn bỏ lại cô si ngốc ôm mặt anh muốn rời đi nhưng Ánh Minh cố chấp bám lấy tay anh
-Xin anh nghe em nói em không phải như vậy a…
Ánh Minh đang nói thì một lực kéo tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến kẻ đang không một chút phòng bị như cô phải quay người lại. Lại một cái tát nặng nề rơi xuống, Ánh Minh đau đớn gục xuống sàn gach lạnh tanh. Cô ngẩng lên nhìn người đối diện Như Ngọc? Như Ngọc cười nhạt nhìn Ánh Minh thảm hại trước mặt diễu cợt
-Đồ không biết xấu hổ bị bắt quả tang lên giường cùng đàn ông khác mà còn muốn giải thích? cô có lòng tự trọng không vậy?
Ánh Minh không để ý tới Như Ngọc quay lại nhìn Thiên Kỳ nhưng anh làm ra vẻ không quan tâm lạnh lung bỏ đi. Như Ngọc mau chosnh đuổi theo anh khi cô ta đi qua Ánh Minh còn nghe loáng thoánh cô ta nói
-Lần này tôi thắng
Ánh Minh đau khổ gục xuống sàn khóc nức nở cô cố gắng để tin anh liều mạng để tin anh nhưng anh thì sao? một lời giải thích cũng không cho cô nói đã ban cho cô cái án tử hình Ánh Minh khóc mãi khóc mãi khóe miệng cô trào ra một dòng máu đỏ tươi hai má sưng đỏ như cơ thể ngày càng suy yếu.
Joe nhìn thấy tất cả, lần này anh đã thắng Thiên Kỳ kiêu ngạo đã thua nhìn bóng dáng nhỏ bé khóc ngất trên nền đá lạnh ngực anh ẩn đau nhưng anh không được mềm lòng vì trò chơi chỉ mới bắt đầu một ngày nào đó khi đã có tất cả khi đó anh sẽ yêu thương cô hơn tất cả …
……………………
Khóc một hồi lâu Ánh Minh không muốn tiếp tục nữa cô nhanh chóng thu thập đồ đạc đi tìm Thiên Kỳ cô bị oan cô không làm sai vì vậy cô phải giải thích và anh phải lắng nghe.
Tới nhà Thiên Kỳ cô bấm chuông nhưng người mở cửa lại là Thiên Hoàng, Ánh Minh vội vã hỏi
-Thiên Kỳ đâu?
Thiên Hoàng nhìn Ánh Minh mặt tái nhợt khóe miệng còn vương tia máu hai má sưng đỏ sửng sốt
-Chị sao thế này?
Ánh Minh không có thời gian giải thích nắm chặt tay Thiên Hoàng
-Nói đi anh ấy đâu
Thiên Hoàng đang định nói gì đó thì một giọng lạnh lung vang lên phía sau
-Sao vậy mới đó đã không chịu nổi cô đơn tới tìm em trai tôi lấp đầy khoảng trống sao?
Thiên Hoàng khó hiểu nhìn Thiên Kỳ, Ánh Minh cắn môi tới chảy máu không muốn để tâm tới sự đả kích của anh cô quay sang nói với Thiên Hoàng
-Cho bọn chị chút riêng tư được không?
Thiên Hoàng chỉ đơn giản nghĩ họ giận nhau nên gật đầu đi ra ngoài, Ánh Minh đi vào nhà nén cảm giác đau đớn toàn thân cô nói
-Thiên Kỳ nghe em nói được không?
Thiên Kỳ hiện tại đã uống rất nhiều rượu trong lòng ngoài hình ảnh Ánh Minh cùng Joe quấn lấy nhau áo quần xộc xệch ra thì không có gì khác, giận dữ lấn áp lý chí anh đi tới tóm lấy Ánh Minh kéo cô lên phòng mình. Vừa vào phòng anh đã hôn cô một cách dữ dội nụ hôn này không giống những nụ hôn trước đây, nụ hôn trước đây yêu thương bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ chính là thô bạo là đau đớn bấy nhiêu. Ánh Minh bị đau theo bản năng cắn mạnh vào môi anh đẩy anh ra, Thiên Kỳ lau khóe môi rỉ máu cười lạnh
-Sao vậy, tự mình đưa tới cửa còn giả vờ thanh cao sao?
Ánh Minh đau đớn cả thể xác và tâm hồn nhưng gắng nhịn nhỏ nhẹ nói
-Xin anh nghe em được không bọn em không làm gì cả anh phải tin em
Thiên Kỳ tới gần Ánh Minh nắm lấy cánh tay cô bóp chặt nói lớn giọng nói lạnh lùng đay nghiến
-Tin cô, tôi muốn cùng cô trải qua sinh nhật vui vẻ cô lại vì một câu nói không bằng chứng mà bỏ đi lao vào vòng tay thằng đàn ông khác cô còn tư cách để bảo tôi tin cô sao? Không sao dù không có được tất cả của cô nhưng tôi cũng muốn có được một chút gì đó từ cô như vậy mới công bằng vì dù sao tôi cũng đã tốn biết bao công sức cũng như tiền bạc để theo đuổi cô không phải sao?
Anh lạnh lùng nói rồi thô bạo xé tan quần áo mỏng manh trên người Ánh Minh hôn cô cuồng nhiệt mạnh mẽ khiến cô đau đớn Ánh Minh muốn cự tuyệt nhưng không thể trong đầu cô trống rỗng ngoài những lời nói cay nhiệt đó thì không còn gì cả thì ra trong mắt anh cô là như vậy sao nhắm mắt lại chấp nhận số phận một giọt nước mắt lặng lẽ rơi bên gối hai tay nắm chặt ga trải giường cô tự nhủ “ Kim Ánh Minh mày yêu anh ấy vậy mày cứ cho anh ấy đi cho dù sau này có không ở bên nhau ít ra mày cũng đã từng thuộc về anh ấy dù chỉ một lần vậy là đủ rồi “
Trong khoảnh khắc ấy tuy anh không có một chút ôn nhu tuy đau đớn ấy khiến cô cảm giác như than thể bị xé ra lfm đôi nhưng trong trái tim cô còn đau hơn gấp trăm gấp nghìn lần cô không nhớ gì cả chỉ nhớ rằng cô đã nói
-Em yêu anh
Và anh trả lời bằng một ánh mắt lạnh lùng xa cách ………….
………………………………………
Màn đêm buông xuống cơn mưa nặng hạt kéo dài từng tiếng sấm rền vang nặn nề, Ánh Minh từ từ mở mắt nhìn bầu trời tối đen mặc kệ thân thể đau đớn cô ngồi dậy nhin xung quanh, căn phòng u tối le lói ánh đèn vàng của chiếc đèn ngủ ở đầu giường làm căn phòng trở nên lạnh lẽo âm u. Trên mặt thảm những mảnh quần áo rơi vãi khắp nơi mùi rượu nồng nặc bao phủ căn phòng, Ánh Minh nhìn lại bản than mình hiện nay cánh tay đỏ ửng vì bị anh nắm quá chặt trên người đầy những vết đỏ nhỏ vụn chứng tỏ cho sự trong trắng của cô đã không còn nước mắt lại rơi cô thủ thỉ nói thầm
-Thì ra là sự thật
Nhìn gương mặt ngủ say của Thiên Kỳ bên cạnh cô muốn đưa tay xoa đi cặp lông mày nhăn nhó nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung cô giễu cợt bản thân mình
-Ích gì chứ?
Ánh Minh rời giường quấn chăn quanh người nhanh chóng tìm đồ để mặc nhưng cô chợt bối rối anh đã xé cả rồi, đi xung quanh căn phòng cô nhớ ra đồ đạc mình vẫn để bên ngoài cô nhanh chóng đi ra phòng khách lấy quần áo mặc vào tuy muốn bỏ đi nhưng ai biết nếu đi rồi cô liệu còn có thể gặp anh? Ánh Minh quay lại căn phòng ấy nhìn anh đang ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt cô cúi xuống hôn lên trán anh một giọt nước mắt rơi xuống cô ngẩng đầu lau đi nước mắt xoay người rời đi. Đêm nay có lẽ là lần cuối cùng họ ở bên nhau lòng tin của anh đã cạn kiệt tình yêu cũng chẳng còn hy vọng về tương lai cũng theo mưa bão cùng sự trong trắng của cô biến mất, đêm qua là kí ức cuối cùng của họ tuy đau đớn nhưng cô sẽ không bao giờ quên …
Trong cơn mưa nặng hạt thân hình nhỏ bé run rẩy bước đi trên con đường thưa vắng Ánh Minh ngước lên nhìn trên tầng cao nhất một căn hộ còn sánh đèn ánh mắt bi thương lạnh lẽo rồi lại cúi đầu bước đi, mùa đông có thể lạnh nhưng trong lòng cô còn lạnh hơn …
End chap 54
Ác Quỷ Của Em Ác Quỷ Của Em - linhchiduong Ác Quỷ Của Em