Số lần đọc/download: 656 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:44 +0700
Chương 57: Lãnh Mặc Phàm Phản Kích
Đ
êm khuya, trong phòng Lãnh Mặc Phàm vẫn chưa nghỉ ngơi, Jack cũng mệt mỏi nằm trên ghế sô pha chợp mắt, thấy cô trở về, Lãnh Mặc Phàm ngước mắt lên nhìn mong đợi: “Sao về trễ vậy?”
“Tốn chút thời gian.” Tô Cẩm nở nụ cười nhẹ, nói lại những gì mình biết cho bọn họ.
Jack nghe xong đáp: “Hóa ra là như vậy, khó trách chúng ta tra xét toàn bộ chỗ của bọn chúng đều không tìm được lô vũ khí, thì ra bị lẫn trong kho hàng.”
“Sao vậy? Hôm nay bọn chúng hào phóng cho các anh tra xét sao?” Tô Cẩm cười hỏi.
“Tôi cũng kỳ quái tại sao bọn chúng hào phóng như vậy, hóa ra đã sớm có chuẩn bị.” Jack tức giận nói.
Lãnh Mặc Phàm trầm tư không nói, nhưng ánh mắt dường như đã lơi lỏng rất nhiều, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh: “Vậy thì dễ rồi.”
“Chúng ta nên xử lý thế nào?” Tô Cẩm tìm hỏi, cô đoán không ra ý tưởng của anh.
“Phái người phá hủy kho hàng hóa của chúng là có thể xử lý đống hàng của chúng ta.” Lãnh Mặc Phàm nói hời hợt, hoàn toàn không biết chuyện này là sự kiện lớn cỡ nào.
Tô Cẩm và Jack đều kinh hãi, nhất là Jack: “A, Lãnh tổng, chúng ta làm như vậy chẳng phải sẽ bức điên Mạc Kim sao!”
“Hắn dám chặn một lần, tất nhiên dám chặn lần hai, tôi không đủ kiên nhẫn chơi đùa với hắn thêm lần nữa.” Lãnh Mặc Phàm phản đối.
Jack dường như đã thông suốt, gật đầu nói: “Lãnh tổng nói không sai, nếu lần đầu không cho hắn giáo huấn, hắn hoàn toàn không biết sự lợi hại của chúng ta.”
Lãnh Mặc Phàm cười lạnh: “Có lẽ sau lần này, hắn không còn mạng để biết nữa rồi.”
“Ý của Lãnh tổng là giết hắn?”
“Lưu hắn trên đời chỉ tổ gây cho tôi phiền toái, giết hắn cho sạch sẽ.”
“Trước nay Mạc Kim đối xử với thuộc hạ nghiêm khắc tàn nhẫn, thủ hạ của hắn đã sớm bất mãn với hắn, nếu lần này giết Mạc Kim, bọn họ sẽ chia năm xẻ bảy phân chia tiền bạc của hắn rời đi, hoàn toàn không gây uy hiếp cho chúng ta.” Jack phân tích.
“Tất nhiên như vậy rồi, lập tức triệu tập người thống kê các kho hàng của hắn, tôi muốn thành công chỉ trong một lần.” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hạ lệnh.
“Yên tâm đi! Lãnh tổng.” Jack gật đầu, lập tức bắt tay vào làm.
Tô Cẩm rất tán thành thủ đoạn quyết tuyệt này (dồn đến đường cùng), đây là cách làm nhanh nhất trừ bỏ phiền toái, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi giết Mạc Kim đi.”
“Em ở lại bên người tôi.” Lãnh Mặc Phàm nheo mắt nói.
“Tôi cam đoan có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về.” Tô Cẩm khẩn cầu, cô muốn san sẻ cùng anh.
“Tôi cần bảo đảm sự an toàn của em 100%, giết Mạc Kim, tôi sẽ phái người khác.” Lãnh Mặc Phàm đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngón tay thon dài khẽ lướt qua: “Bây giờ đừng muốn gì cả, đi nghỉ thôi, tôi mệt rồi.”
Trên giường trắng tinh có hai bóng người ôm nhau ngủ, Tô Cẩm không ngủ sâu mà chỉ chập chờn. Đây là giai đoạn đặc biệt, cô muốn bảo trì độ cảnh giác tuyệt đối, Lãnh Mặc Phàm nằm bên cạnh lại ngủ rất sâu. Có đôi khi, cô còn nghĩ người đàn ông này làm bằng sắt, bây giờ xem ra anh cũng có lúc mệt mỏi. Nhưng Tô Cẩm lại không biết, sở dĩ Lãnh Mặc Phàm ngủ được là vì có cô làm bạn.
Chiều ngày hôm sau, bên Jack truyền đến tin tức tốt, bằng tốc độ nhanh nhất anh ta đã sắp xếp gần sáu mươi tên lính đánh thuê đến từ khắp các nơi trên thế giới, những người này đều là tội phạm chạy trốn, chỉ cần có tiền chuyện gì cũng làm, hơn nữa tất cả bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, hiệu suất làm việc rất cao.
Đối với Lãnh Mặc Phàm mà nói tiền nhiều tới mức không dùng hết, anh chỉ cần nhấp bút chi một chút tiền để muốn đổi lấy tâm tình tốt thì sẽ có người bất kể đại giới gì sẽ không tiếc trả giả vì anh.
Đây là phương thức làm việc của kẻ có tiền, tiêu tiền tiêu tai họa, hơn nữa không cần tự mình làm.
Ngày thứ ba, mọi người đã tập hợp đầy đủ, tất cả đều do Jack truyền lại mệnh lệnh của Lãnh Mặc Phàm, lại thông qua tên thủ lĩnh truyền đại xuống, bọn họ không biết ông chủ đứng sau trả tiền, cũng giảm bớt phiền toái về sau.
Tô Cẩm đi theo Lãnh Mặc Phàm chờ tin tức, bởi lúc trước Mạc Kim hào phóng cho bọn họ tra xét cho nên đã xác định được vị trí kho hàng. Ở phương diện bố trí bom, đại khái cần thời gian một ngày, nếu thắng lợi thì sáng sớm ngày kia sẽ có tin tốt truyền đến.
Tô Cẩm cùng Lãnh Mặc Phàm ngồi đợi tin, trong lòng cũng không yên ổn, xưa này cô không thích chờ đợi kết quả. Cô rất muốn tham gia vào chuyện này nhưng đáng tiếc Lãnh Mặc Phàm không cho cô tham dự.
Mười giờ đêm hôn sau, bến tàu phía tây Mêxico truyền đến một tiếng nổ oanh tác, hơn ba mươi container đặt ở bến tàu nháy mắt bị vây trong lửa đỏ rực, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ mạnh ầm vang, súng đạn bên trong bị thiêu cháy, lại thêm nổ tung càng không thể vãn hồi, khói lửa cuồn cuồn trên bầu trời, toàn bộ bến tàu bị vây trong biển lửa, mà trận hỏa hoạn này kéo dài tới tận bốn giờ sáng hôm sau.
Trên tòa nhà cao tầng cách địa điểm nổ mạnh vài cây số, một đôi mắt phẫn nộ như sắp nổ tung nhìn chằm chằm nhìn trận hiện trường tau nạn, bàn tay nắm thành quyền móng tay đâm vào da thịt, mà nhưng người đứng bên cạnh cũng đều chấn kinh. Trời ạ! Kho hàng hóa của bọn họ? Gần ba mươi triệu súng ống đạn dược của bị phá hủy chỉ trong chốc lát.
“Ông trời của ta, ông đang làm gì thế này?” Có người lẩm bẩm.
Lúc này một cái đại hán vội vã chạy vào,“Lão bản, lão bản, hàng của bọn ta thương tất cả đều thiêu không có.”
Ánh mắt thâm độc của Mạc Kim nhìn chòng chọc về phía người vừa nói, hung hăng đá một phát làm người đó bắn ra xa 5m, giống như mọi oán hận đều phát tiết lên người đó. Trong cơn tức giận, hắn rút khẩu súng bên hông quay về phía bốn gã thuộc hạ phía sau, bùm bùm bốn phát rồi gầm nhẹ một tiếng: “Một lũ ăn hại.”
Bốn gã thuộc hạ ngã xuống vũng máu, những người có mặt sợ tới mức mồ hôi lạnh thấm đẫm, không dám động đậy. Mạc Kim điên cuồng bắn lên bầu trời, rống giận, sự phẫn nộ của hắn không có cách nào diễn tả bằng lời.
Đúng lúc này, trên nóc tòa nhà có hơn mười bóng đen lặng yên không một tiếng động đáp xuống, vừa tiệp cận được cửa sổ liền không ngừng nổ súng. Nhóm người trong nhà hoàn toàn không dự đoán được có sát thủ ngầm, rất nhiều người chưa kịp phản ứng lại thì ngực đã trào máu. Thân thể Mạc Kim chợt lóe, trốn vào mặt sau cây cột, tránh được trận giết chóc này, hắn kéo một gã thuộc hạ qua chắn phía trước, tên thuộc hạ đó trở thành vật hi sinh còn hắn rất nhanh chạy ra khỏi cửa trốn thoát.
Sát thủ áo đen không buông tha một người trong phòng, 10 phút sau tất cả biến mất trên nóc nhà.