Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Chương 47 Tt
M
ột ngày vui vẻ trôi qua thật nhanh Thiên Kỳ đưa Ánh Minh về nhà, tới nơi hai người đều mang vẻ tiếc nuối ánh mắt nhìn nhau không muốn xa rời. Thiên Kỳ đưa tay ra ôm Ánh Minh vào lòng nói nhỏ
- Anh không muốn để em vào nhà tí nào
Ánh Minh ngại ngùng vùi đầu vao ngực Thiên Kỳ nghe tiếng tim anh đập mỉm cười
- Để em vào đi mai em phải tới công ty rồi
Thiên Kỳ nhíu mày bất mãn buông cô ra giọng lạnh lùng
- Được anh sẽ không phiền em nữa
Ánh Minh có chút hoảng hốt chạy đến ôm anh từ phía sau nói
- Đừng giận mà em xin lỗi, thôi được từ nay chủ nhật nào em cũng sẽ đi với anh được không?
Thiên Kỳ hài lòng với sự hợp tác của Ánh Minh nhưng vẫn muốn trêu cô một chút
- Đừng miễn cưỡng anh không ép em đâu
Ánh Minh để hai bàn tay nhỏ bé lên khuôn mặt Thiên Kỳ xoay mặt anh về phía mình giọng thành khẩn, thổ thức
- Không mà anh đừng giận em nha
Thiên Kỳ im lặng chỉ tay vào má mình
Ánh Minh làm sao có thể không hiểu ý anh? cô nhẹ nhàng kiễng chân lên nhằm vào má Thiên Kỳ nhưng chưa chạm môi vào anh đã quay mặt khiến môi cô ép lên đôi môi mềm mại của anh, cảm nhận đôi môi anh ấm áp bao trùm lên môi mình khiến cô luống cuống cả người đờ ra. Thiên Kỳ lo sợ Ánh Minh sẽ ngã liền ôm chặt lấy eo cô tiếp tục nụ hôn say đắm, anh cứ ôm lấy cô mà hôn mãi không muốn buông đúng lúc Ánh Minh gần chết vì ngạt thở thì một tiếng rống đúng vậy chính là rống vang lên
- AAAAA nhức mắt quá
Ánh Minh giật mình đẩy Thiên Kỳ ra nhưng đẩy mạnh quá khiến anh té lăn ra đất, Thiên Kỳ ngồi dưới đất nhìn người con gái mình yêu vừ muốn mưu sát mình anh đen mặt, Ánh Minh biết mình quá đáng nên vội vàng chạy tới đỡ anh dậy rối rít nói
- Xin lỗi xin lỗi anh không sao chứ em không cố ý chỉ là giật mình nên...
Thiên Kỳ thấy cô rối rít như vậy cũng chẳng muốn làm khó cô
- Không sao đỡ anh dậy
Ánh Minh lập tức cười hì hì vâng vâng dạ dạ đỡ anh dậy.
Ánh Dương và Thiên Bảo bị lơ nãy giờ cuối cùng không chịu được bèn lên tiếng
-Này hai người coi bọn em là không khí àh?
Ánh Dương lầm bầm lên tiếng, Thiên Bảo đứng bên cạnh nhìn Ánh Minh và Thiên Kỳ chăm chú giọng bỡn cợt
- Ôi anh chị thật hào phóng còn ở đây đóng phim miễn phí cho người ta xem nữa
Ánh Minh xấu hổ chẳng biết chui vào đâu cho hết liền vùi mặt vào lòng Thiên Kỳ không chịu ngẩng lên. Thiên Kỳ thì ngược lại anh bình tĩnh tới đáng sợ nói
- Sao? không được như anh nên ghen à?
Thiên Bảo bị đánh trúng chỗ đau liền câm nín nhìn Ánh Dương, nhưng cô cũng chẳng để ý lại nói
- Thôi hai anh em nhà anh về đi muốn đứn đây cầu thân hả?
Thiên Bảo dở khóc dở cười vì bị đuổi anh kéo tay Ánh Dương dịu dàng nói
- Mai anh đón em đi học nha
Ánh Dương liếc cũng chẳng thèm liền nói
- Thôi khỏi em đi cùng chị Nguyệt
Nói xong không để ý tới nét mặt đau khổ của Thiên Bảo cô kéo Ánh Minh đang đỏ mặt tía tai đi thẳng vào nhà...
Thiên Kỳ nhìn nét mặt Thiên Bảo kiểu sống không bằng chết lại thở dài
- Này còn chưa hòa với người ta hả?
Thiên Bảo mặt não nề
- Anh thử nói xem? cái gì em cũng làm cả rồi mà cô ấy vẫn cứ như tảng băng ý
Thiên Kỳ vỗ vai Thiên Bảo an ủi
- Thôi cứ từ từ Dương tuy tính tình vui vẻ nhừn lần này em cũng sai rồi nên cứ ra vẻ hối lỗi là con bé sẽ bỏ qua thôi
Thiên Bảo lại thở dài
- Cũng đành vậy thôi, thôi mình về đi anh
Thiên Kỳ ừ một tiếng rồi hai người cùng ra về...
.................................
Sang hôm sau Ánh Minh vui vẻ dậy từ sớm tới công ty chuẩn bị bắt đầu một ngày mới vui vẻ, Vừa tới cô đã gặp Joe ở trong phòng cô vui vẻ đi tới chào hỏi
- Anh tới sớm vậy?
Joe ngẩng đầu nhìn cô cười tươi tắn anh có chút rung động lần đầu tiên thấy cô cười thoải mái như vậy là vì ngày hôm qua đi cùng hắn sao? nghĩ tới đây anh có chút khó chịu nhíu mày
- Ừ
Ánh Minh không nhận ra tới sự khó chịu của anh vui vẻ tới bàn làm việc bắt đầu nghe anh hướng dẫn.
Joe nhìn dáng vẻ cố gắng của Ánh Minh lại nghĩ tới lý do cô cố gắng như vậy trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét khó chịu Thiên Kỳ là cái quái gì mà cả hai người phụ nữ anh quan tâm đều vì hắn mà làm chuyện ngốc nghếch quên đi bản thân? càng nghĩ càng khó chịu lại quay sang nhìn Ánh Minh chỉ lo ghi ghi chép anh thầm nhủ " Thiên Kỳ đây mới chỉ là bắt đầu, một ngày nào đó tôi sẽ cướp đi tất cả của cậu "
.......................................
Thiên Kỳ ngồi trong văn phòng vì làm vì hôm qua thứ khuya nên hôm nay anh có chợp mắt một chút trong mơ anh thấy Ánh Minh khóc rất thương tâm anh muốn đưa tay chạm vào cô lau đi nước mắt nhưng anh càng lại gần cô lại càng xa anh giật mình mở mắt lau mồ hôi ướt đẫm trên chán anh nhíu mày
- Là mơ sao?
Thiên Kỳ mệt mỏi đứng dậy mở của sổ ra từng cơn gió lạnh cuối thu ùa vào khiến căn phòng vốn ngột ngạt nay đã khá hơn ít nhiều, nhìn bầu trời xanh thẳm le lói những tia nắng nhỏ nhoi chiếu rọi anh đặt tay lên trái tim đang đập nhanh một cách lạ thường của mình thầm nói
- Mình làm sao vậy?
Thiên Kỳ lo lắng gọi điện cho Ánh Minh mãi cô không bắt máy khiến đầu óc anh như muốn vỡ tung ra, lúc anh muốn chạy đến công ty tìm cô thì cô bắt máy giọng vui vẻ
- Thiên Kỳ gọi gì em vậy?
Nghe giọng cô vui vẻ không có gì lạ anh mới thở ra ngồi lại xuống ghế anh mỉm cười
- Anh muốn gọi nhắc em ăn cơm đừng làm việc quá sức
Ánh Minh cười
- Em đang ăn nè, anh cũng ăn đi mà sao giọng anh lạ vậy?
Thiên Kỳ vuốt ngực cảm nhận tim mình đã bình tĩnh trở lại anh lên tiếng
- Anh hơi mệt không sao vậy em ăn cơm đi anh cúp máy đây
Ánh Minh có chút lo lắng
- Sao vậy anh ốm à? hay hôm nay anh về sớm đi em sẽ nghỉ sớm tới nhà nấu cháo cho anh
Thiên Kỳ mắt chợt sáng bừng
- Nói phải giữ lời anh chờ em
Như sợ Ánh Minh để ý anh nói xong ngay lập tức ngắt máy khiến cô gái ở đầu dây bên kia ngơ ngác không biết nên cười hay nên khóc vì sự trẻ con của anh.
Thiên Kỳ trong lòng vui vẻ nhưng cũng có chút xuy nghĩ gần đây anh luôn bất an rốt cuộc là vì sao?
Cơn gió se lạnh lùa vào căn phòng những tia nắng cuối cùng của buổi trưa chiếu lên gương mặt lo lắng mệt mỏi của Thiên Kỳ cầm bức ảnh của Ánh Minh lên anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tươi tắn nói thầm
- Ánh Minh anh sẽ bảo vệ em dù có chuyện gì đi chăng nữa anh cũng sẽ bảo vệ em...
End chap 47
..................