Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Chương 42
T
ừng cơn gió se lạnh lùa qua khe cửa sổ thổi vào căn phòng nhỏ, cô gái đang vùi mình vào chăn ấm ngủ say sưa cũng run nhẹ từ từ tỉnh giấc. Ánh Minh ngồi dậy theo thói quen đưa tay lên với chiếc đồng hồ không biết đã bị cô ném đi bao nhiêu lần, Ánh Minh nhìn hai kim giờ và phút cùng dừng lại ở số 9 chói mắt thì giật mình bật dậy chạy ngay vào phòng tắm đánh răng rửa mặt thay quần áo một cách nhanh chóng cô chạy ra khỏi nhà...
.........................
Khi Ánh Minh vội vã tới sân bay đã thấy một cảnh tượng rất không đẹp mắt, cha già của cô đã đứng đợi 2 tiếng đồng hồ khuôn mặt của ông vẫn bình tĩnh như thường nhưng khi nhìn thấy Ánh Minh thì có hiện tượng mạch máu nổi lên. Ánh Minh cúi đầu chầm chậm bước đến bên người bố yêu mến của cô, Kim Thái Hùng nhìn đứa con gái ông yêu quý đã bắt ông đứng chờ suốt 2 tiếng đồng hồ ở sân bay thực sự rất tức giận muốn mắng cho nó một trận nhưng xét thấy vẻ mặt hối lỗi tội nghiệp nên ông tạm tha cho Ánh Minh. Thu lại vẻ mặt tức giận ánh mắt ông chở nên ôn nhu hơn bao giờ hết kéo đứa con gái đang cúi đầu hối lỗi vào lòng, Ánh Minh thở phào nhẹ nhõm nghĩ thầm
" bão tan a bão tan
" Thái Hùng buông Ánh Minh ra cốc vào đầu cô
- Nhóc con nhớ bố không?
Ánh Minh xoa đầu nhăn mặt
- Con lớn rồi mà nhóc con gì chứ?
Thái Hùng cười lớn ôm con vào lòng
- Với bố thì chị em con mãi mãi là nhóc con không bao giờ lớn
Ánh Minh rất bất mãn bố vẫn xem cô như trẻ con, nhận ra sự tức giận của nhóc con nhà mình ông Hùng buông tay nhìn Ánh Minh chăm chú xoay trái xoay phải nhìn tới nhìn lui mới nhíu mày
- Sao con gầy thế?
Ánh Minh cười gượng gạo
- Con giảm cân haha
Ông Hùng nhíu mày tặng cho cô một cái cốc thật đau
- Bố cấm nghe chưa? bây giờ đi về
Ánh Minh lại cúi đầu nhăn nhó tội nghiệp đi theo cha già nhà cô...
....................................
Về gần tới nhà Ánh Minh liếc mắt nhìn bố mình lo lắng không yên cô rất sợ khi nhìn thấy căn nhà mà ông vẫn cho là cô quản lý rất tốt kia bây giờ lại chứa đầy những con tim tan vỡ thì cô sẽ bị trách phạt thế nào đây? Nhưng ngoài dự đoán của Ánh Minh khi hai bố con một người lo lắng không yên một người tinh thần sảng khoái bước vào nhà thì Thái Hùng đã nhận được những cái ôm nồng nhiệt của ba cô con gái xinh đẹp, Bữa cơm thân mật bốn người ngồi đối diện nhau làm cho Thái Hùng có cảm giác như thời gian quay trở lại mười mấy năm về trước khi sự nghiệp của ông chư vững vàng nhưng căn nhà này lại đầy ắp tiếng cười đùa vui vẻ, nhìn xung quanh bàn ăn ông chợt dừng lại ở Ánh Minh cảm giác trong lòng ông khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch, động tác làm nũng của Ánh Minh khiến ông vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Nhớ lại mấy năm trước khi ông quyết định đua con về Mỹ lúc đó tình trạng cảm xúc của Ánh Minh khiến ông hoảng sợ và tự trách vô cùng, hoảng sợ là vì nhóc con vui vẻ hoạt bát của ông đã không còn nữa thay vào đó là sự yếu đuối và suy sụp còn tự trách là vì ông nghĩ tuy gia đình giàu có nhưng hai vợ chồng ông lại để Ánh Minh một mình ở lại Việt Nam khiến con bé thiếu thốn tình cảm và yêu sớm. Nhớ lại thời gian đó khi chính mắt phải chứng kiến con gái mình đau khổ khóc lóc ông lại càng đau lòng hơn, lúc đó suy nghĩ duy nhất Thái Hùng chính là tóm thằng nhóc kia đánh ột trận nhưng thằng nhóc đó đã cao chạy xa bay rồi, hồi tưởng lại quá khứ đau thương của Ánh Minh khiến Thái Hùng rơi vào trầm tư Ánh Linh gọi mãi ông cũng không trả lời thấy vậy cô đứng lên xua tay trước mặt ông nói lớn
- Bố hồn lìa khỏi xác rồi hả?
Tiếng hét của Ánh inh khiến Thái Hùng bừng tỉnh giơ tay lên cốc vào đầu Ánh Linh một cái ông cười vui vẻ
- Nhóc con cái gì là hồn lìa khỏi xác? con muốn rủa ông già này chết đúng không?
Ánh Linh đang uống nước thì đừng lại xua tay
- Không con nào có ý đó bố cứ đùa
Thái Hùng cười lớn xoa đầu Ánh Linh
Bữa cơm ấm áp kết thúc trong không khí vui vẻ Ánh Minh sắp sếp đồ đạc cho cha già nhà mình xong thì mệt mỏi quay về phòng nằm lên chiếc giường êm ái không muốn động đậy...
" ring ring ring
" Đang nghỉ ngơi thì điện thoại reo vang Ánh Minh nhíu mày vớ chiếc điện thoại phiền phức không thèm để ý ai gọi đã gắt gỏng lên tiêng
- Ai? nói
Thiên Kỳ kinh ngạc với thái độ của cô tức giận trong lòng lại trào lên anh nói
- Hôm nay em đi đón ai ở sân bay?
Ánh Minh ngớ người
" ơ giọng nói này
" nghĩ đến đây cô trở lại làm cô gái dịu dàng nết na nhỏ nhẹ tiếp lời
- Em đi đón Kim đại lão gia nhà em
Thiên Kỳ tức giận muốn bùng phát nhưng nhớ tới chỉ số thông minh của heo ngốc nhà mình có hạn nên đành cắn răng nén tức giận
- Vậy sao không nói cho anh?
Ánh Minh ngáp một cái trả lời tự nhiên
- Tại sao phải nói cho anh?
Thiên Kỳ tức giận cực tức giận siêu tức giận
- Anh là bạn trai em vậy mà chuyện quan trọng như vậy em lại không nói cho anh?
Ánh Minh ngớ người nhưng lúc sau khi hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh lại cảm động không thôi
- À ý anh là muốn nịnh nọt bố em chứ gì?
Thiên Kỳ nghiến răng kèn kẹt
- Không phải nịnh nọt là ra mắt
Ánh Minh cười lớn không hề giữ gìn dáng vẻ thục nữ của bản thân
- Được được em sẽ hẹn cho anh gặp lão gia nhà em nhưng mà nhớ phải hối lộ em đấy, thôi em mệt rồi đi ngủ đây
Ánh Minh nói xong ngay lập tứ cúp điện thoại bỏ lại Thiên Kỳ cầm điện thoại nghe tiếng tút tút mà muốn xông thẳng tới chỗ cô dạy dỗ cho cô một trận nên thân...
.................................
Gió mùa thu se lạnh thổi nhẹ trên con đường rộng lớn tiếng tiếng lá khô xào xạc tạo cho người ta cảm giác đượm buồn Ánh Dương và Ánh Nguyệt đi cùng nhau trên con đường mỗi người một tâm sự, Ánh Dương nhìn Ánh Nguyệt nói nhỏ
- Chị không đi tìm anh ấy sao? thật ra em thấy anh ấy rất tội nghiệp
Ánh Nguyệt cười nhẹ
- Không chị phải cho anh ấy nếm thử cảm giác chờ đợi là như thế nào, còn em? Theo như chị Minh nói thì anh Bảo cũng là người vô tội
Ánh Dương đưa mắt nhìn ra phía xa giọng nhẹ nhàng vang lên mang chút u buồn
- Em cũng không biết nữa nhưng em vẫn muốn để anh ấy suy nghĩ vì em không muốn anh ấy khó xử
Ánh Nguyệt lắc đầu ngao ngán
- Chị em mình thật yếu đuối em nghĩ xem nếu tình địch của chị Linh suất hiện chị ấy sẽ thế nào? có khóc lóc không?
Ánh Dương mở to mắt nhìn Ánh Nguyệt
- Chi đùa à với cá tính của bà chằng đó có mà lôi tình địch ra đánh ột trận tơi bời ý chứ đừng bảo khóc lóc
Ánh Nguyệt cười lớn
- Đúng ha ha chị Linh chắc chắn sẽ như vậy
Ánh Dương cũng cười nụ cười nhìn thì thật thoải mái nhưng chỉ có cô mới biết nó nặng nề thế nào, cả ngày hôm nay cô đã cố gắng duy trì nụ cười giả tạo này cho bố cô nhìn thấy nhưng trong lòng vẫn luôn có một tảng đá chưa được phá bỏ.
.................................
Trong khuôn viên trường đại học rộng lớn Ánh Linh hắt xì liên tục cô cúi đầu rủa thầm
- Đứa nào nói xấu mình thế nhỉ?
Gia Kiệt đưa nước cho Ánh Linh đưa tay sờ lên chán cô lo lắng không thôi
- Em ốm hả? sao cứ hắt xì mãi thế?
Ánh Linh cảm động nhìn anh lắc đầu
- Không sao đâu chắc tại gió lạnh nên thế thôi
Gia Kiệt nghe cô nói vậy ngay lập tức cởi áo ra khoác lên người Ánh Linh nhíu mày trách cứ
- Tại em cứ ăn mặc phong phanh đấy
Ánh Linh cười nhẹ nắm bàn tay đang đặt trên vai mình
- Em không sao anh đừng lo lắng
Như nghĩ ra chuyện gì đó Ánh Linh nhìn anh có chút e ngại nhỏ giọng có chút ngại ngùng hỏi anh
- À anh Kiệt này tối mai anh có rảng không?
Gia Kiệt nhìn Ánh Linh
- Không có chuyện gì cần anh giúp hả?
Ánh Linh gãi đầu ngại ngùng nói
- À bố em về nước chị Minh có lỡ lời nói em có bạn trai nên bố em...
Gia Kiệt ngẩng lên nhíu mày có chút bất mãn
- À anh rảnh bố em về nước bao giờ mà bây giờ em mới nói cho anh?
Ánh Linh nhìn anh đôi mắt long lanh vui vẻ nói
- Sáng nay mới về, em quên hì hì
Gia Kiệt cốc yêu cô một cái ôm cô vào lòng
- Lần sau nếu mẹ em có về nước nhớ báo cho anh để anh chuẩn bị nếu cứ đột nhiên nói thế này anh sẽ đứng tim mà chết mất
Ánh Linh cười nhẹ vùi đầu vào lòng anh
- Vâng em biết rồi
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khuôn viên những chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi xuống đất người ta nói mùa thu thật buồn bã thê lương nhưng Ánh Linh lại cảm thấy mùa thu năm nay thật đẹp...
End chap 42