Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Chương 39
C
hiếc xe sang trọng lướt chậm trên đường phố đông đúc Ánh Minh ngồi trên xe mắt nhìn ra cửa kính ngắm nhìn dòng người tấp nập, bất chợt Ánh Minh thở dài nhớ đến Ánh mắt ông Quang khiến cô lo lắng cô sợ tình cảm của mình và anh sẽ lần nữa gặp khó khăn, sóng gió. Ánh Minh cất tiếng nói với lái xe
- Dừng ở đây đi
Anh lái xe lập tức dừng lại, Ánh Minh nói cảm ơn sau đó bước chầm chậm về phía trước lòng đầy ưu tư...
Trong văn phòng Thiên Kỳ sau khi nhận được điện thoại của lái xe riêng nói là Ánh Minh đột nhiên đòi xuống xe đi dạo thì anh bắt đầu lo lắng không yên Ánh Minh trước nay đã không mấy tự tin vào bản thân hôm nay lại bị người nhà anh đả kích như vậy, Thiên Kỳ lo sợ cô sẽ vì chuyện này mà đau lòng, nghĩ ngợi. Nhấc điện thoại lên bấm dãy số quen thuộc có tín hiệu nhưng bên kia không nghe máy...
Ánh Minh đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại đổ chuông liên tục, cô muốn nghe máy nhưng cô sợ nghe thấy giọng nói quan tâm, lo lắng của Thiên Kỳ cô sợ bản thân sẽ không kìm nổi tủi thân khóc òa lên mất. Nghĩ tới đây cô ấn chế độ im lặng bỏ điện thoại vào túi sách, đi dạo một chút thấy chân hơi mỏi Ánh Minh đi vào một quán cafe ngồi xuống gọi một ly nước cam, khi nhân viên phục vụ mang nước tới cùng lúc Ánh Minh nhìn thấy một đôi nam, nữ bước vào cô gái thì Ánh Minh không quen nhưng chàng trai thì cô biết rõ là Thiên Bảo....
Ánh Minh sợ bị nhận ra nên cầm một cuốn tạp chí cúi xuống giả vờ đọc, khi hai người kia ngồi xuống Ánh Minh loáng thoáng nhìn thấy cô gái kia nắm tay Thiên Bảo. Ánh Minh tức giận muốn đứng dậy tát cho tên đàn ông khốn nạn kia một phát nhưng cô biết mình không có tư cách nên Ánh Minh vội vã tính tiền bắt xe đi về nhà và cũng quên luôn chiếc điện thoại đang rung không ngừng trong túi sách, khiến người nào đó trong văn phòng lo lắng, tức giận đập nát điện thoại....
...................................
Ánh Minh về tới nhà thì chỉ thấy Ánh Nguyệt ngồi ngoài phòng khách đang xem tivi, cô nhìn quanh lo lắng hỏi
- Ánh Dương đâu?
Ánh Nguyệt lơ đãng trả lời
- Đi học chưa về, mà chị sao thế mặt tái nhợt thế kia?
Ánh Minh ngồi xuống giọng nghiêm túc hỏi Ánh Nguyệt
- Nguyệt em nói xem Dương gần đây làm sao?
Ánh Nguyệt quay lại
- Chị biết gì rồi phải không?
Ánh Minh gật đầu
- Hôm nay chị thấy Thiên Bảo đi cùng một cô gái hai người rất thân mật
Ánh Nguyệt nhíu mày
- Em nghĩ chị đừng cho Dương biết vội
Ánh Minh thở dài
- Chị biết rồi
Ánh Nguyệt lại nhìn Ánh Minh chăm chú
- Còn chị? Sao thế?
Ánh Minh lắc đầu
- Không sao chỉ là bố mẹ muốn về nước nên chị lo lắng chút thôi
Ánh Nguyệt
" à
" một tiếng rồi lại nhảy dựng lên
- Cái gì? Bố mẹ về nước?
Ánh Minh đứng lên gật đầu lập tức sửa lại một chút
- À không
Ánh Nguyệt đang thở phào nhẹ nhõm thì Ánh Minh lại thêm một câu
- Chỉ có bố về thôi mẹ đi du lịch với bạn rồi
Nói xong bỏ lại em gái đang nghiến răng kèn kẹt cô bỏ lên phòng.
Lên tới phòng Ánh Minh mệt mỏi ngã xuống giường nhớ ra chiếc điện thoại có lẽ vẫn đổ chuông nãy giờ cô bật dậy lục túi lấy điện thoại ra mở máy 30 cuộc gọi nhỡ, Ánh Minh sửng sốt cầm điện thoại bấm số gọi cho Thiên Kỳ nhưng anh đã tắt máy,
" có lẽ anh giận rồi
" Ánh Minh buồn bã nghĩ thầm. Thở dài ngao ngán Ánh Minh nằm xuống giường cô muốn đi tìm anh nhưng lúc này cô chỉ muốn bình tĩnh sắp sếp lại mọi suy nghĩ để tự tin đối mặt với tất cả khó khăn vì cô đã hứa sẽ không bao giờ buông tay anh ra.........
- Dương, em làm sao thế?
Tiếng kêu thất thanh của Ánh Nguyệt khiến Ánh Minh giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ yên bình, xoa hai bên thái dương nhức nhối Ánh Minh nhìn đồng hồ đầu giường rồi hốt hoảng kêu lên
- Trời ơi đã 8h tối rồi sao?
Ánh Minh vuốt lại đầu tóc rối tung với chiếc điện thoại không biết đã bị rơi xuống đất từ bao giờ, cô mở máy nhưng không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Thiên Kỳ cả. Chán nản Ánh Minh để điện thoại lên tủ đầu giường rồi ra khỏi phòng.
Xuống tới phòng bếp Ánh Minh thấy Ánh Dương cả người ướt sũng nằm trên sô pha cô tới gần nhìn Ánh Nguyệt
- Nó làm sao thế?
Ánh Nguyệt nhìn Ánh Minh lắc đầu
- Em không biết vừa mở cửa đã thấy nó như vậy rồi
Ánh Minh nhíu mày
- Hay nó biết chuyện gì rồi?
Ánh Minh vừa nói xong thì từ ngoài cửa một bóng dáng cao lớn bước vào, cô nhíu mày nhìn Thiên Bảo
- Có chuyện gì thế? Cậu nên cho tôi một lời giải thích rõ ràng phải không?
Cô vừa nói xong thì một giọng nói lạnh lùng vang lên
- Em cũng nên cho anh một lời giải thích không phải sao?
Ánh Minh cứng người không dám quay đầu lại, Thiên Kỳ thấy cô đứng yên giả chết thì tức giận đùng đùng đi vào trong cầm tay Ánh Minh kéo lên phòng, Ánh Minh bị anh lôi đi nhưng không dám kêu vì cô cũng biết mình sai rồi...
Thiên Kỳ kéo Ánh Minh vào phòng đóng cửa....
Ánh Minh thấy anh dùng ánh mắt hung dữ càng ngày càng tới gần, cô hoảng sợ lùi lại đằng sau. Lùi dần lùi dần cuối cùng ngồi phịch xuống giường, Thiên Kỳ thấy Ánh Minh hoảng sợ tới nhắm tịt mắt thì có chút buồn cười. Ánh Minh tưởng sẽ bị anh đánh ột trận nên nhắm mắt lại chờ bị hành quyết nhưng mãi không thấy gì thì mở mắt ra chỉ thấy Thiên Kỳ che miệng cười tủm tỉm, Ánh Minh tức giận muốn đánh người........
Nhưng chưa kịp đánh thì Ánh Minh thấy anh nhìn chăm chăm vào một thứ gì đó đang nằm trên tủ đầu giường của mình cô đưa mắt nhìn theo thì chỉ thấy một bức ảnh cũ không biết đã bị cô xé đi rồi dán lại đến nỗi thảm thương, Ánh Minh chồm lên định lấy bức ảnh nhưng không ng Thiên Kỳ lại nhanh tay hơn....
Cầm bức ảnh cũ nát trên tay Thiên Kỳ nhìn Ánh Minh bằng ánh mắt rất không vui hỏi cô
- Ảnh của anh tại sao lại thảm như thế?
Ánh Minh dật lại tấm ảnh nhét vào đầu giường sau đó vẻ mặt buồn bã bước ra ban công
Thiên Kỳ bước theo đến bên Ánh Minh ôm lấy cô từ phía sau dịu dàng nói
- Anh biết em buồn vì những lới chú Quang nói sáng nay nhưng tin anh đi chú ấy không hề có ý coi thường em đâu.
Ánh Minh thở dài hai tay để lên lan can giọng có chút phiền muộn
- Em biết nhưng nếu gia đình anh không thích và không chấp nhận em thì sao?
Thiên Kỳ xoay người Ánh Minh lại để cô đối diện với anh sau đó nói
- Em biết rõ anh mà, anh sẽ không vì gia đình phản đối mà buông tay em...
Ánh Minh nhìn anh trong mắt mang theo phiền muộn
- Anh cũng không thể đối đầu với chính gia đình mình vì em, em không muốn điều đó sảy ra
Thiên Kỳ ôm Ánh Minh thật chặt vào lòng
- Vậy nếu họ phản đối em sẽ chia tay với anh hả?
Cô ngẩng đầu từ trong lòng anh rồi lắc đầu thật mạnh
- không em sẽ không như vậy, em sẽ khiến họ chấp nhận em, yêu quý em
Thiên Kỳ bật cười ôm cô vào lòng
- Được nhưng em đừng lo quá được không? Em chỉ cần tin vào anh thôi
Ánh Minh cười tươi tắn nhìn anh
- Em biết rồi, Thiên Kỳ em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng, sau này em sẽ không như vậy nữa
Anh ôm cô thật chặt giọng nói cảnh cáo vang lên
- Nếu sau này còn dám không nghe điện thoại của anh thì anh sẽ...
Ánh Minh nhìn anh cười mỉm
- Anh sẽ làm gì em?
Thiên Kỳ nghiến răng nhưng sau đó lại cười tinh quái cúi người hôn lên môi cô. Ánh Minh mở to mắt nhìn anh, Thiên Kỳ buông cô ra lại hôn lên chán cô thì thầm
- Thì sẽ hôn chết em
Sau đó anh buông cô ra bước ra khỏi phòng. Chỉ còn Ánh Minh đứng hóa đá ở ban công một lúc sau cô nghiến răng
- Thiên Kỳ anh là cái đồ ác độc, ác hơn cả ác ma
Dừng lại một chút Ánh Minh lại cười nhìn xuống bóng dáng cao lớn đang vẫy tay với mình ở bên dưới thì thầm
- Nhưng em yêu anh, ác ma của em...
Bầu trời đêm se lạnh vì dư âm của cơn mưa vừa qua nhưng Ánh Minh không thấy vậy, cô cảm thấy không khí hôm nay thật tốt.
End chap 39