Số lần đọc/download: 1156 / 1
Cập nhật: 2021-11-27 00:01:38 +0700
Chương 33
Sự âm u của bóng đêm tan dần để bắt đầu ột buổi sáng tràn đầy ánh nắng, tiếng chim líu lo ca hát từng tia nắng vui vẻ nhảy nhót. Trong sân bay không khí ngập tràn bao cảm xúc vui mừng, u buồn. Ánh Minh một mình bước đi từng bước nặng nề, cô cố tình đi sớm để không ai đi tiễn cô sợ nhìn thấy nước mắt của các em sợ đối diện với sự thật cô sẽ rời xa nơi này thêm một lần nữa và không biết khi nào sẽ quay trở về, bước qua cổng soát vé trong phòng chờ chỉ một lát sau đã có tiếng thông báo máy bay sắp cất cánh, Ánh Minh quay đầu nhìn lại một lần cuối cô không biết mình đang mong chờ điều gì... lắc đầu nụ cười nhàn nhạt Ánh Minh thì thầm
- Goodbye my love...
Ánh Minh bước đi không hề quay đầu lại, nhưng nếu như cô dừng lại một chút thôi cô sẽ thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang chạy hớt hải trong sân bay rộng lớn....
Tiếng thông báo máy bay đi Mỹ đã cất cánh khiến Thiên Kỳ sụp đổ anh mệt mỏi bước ra khỏi sân bay ngẩng đầu lên nhìn trời, một chiếc máy bay vụt qua mang cô và tình yêu của anh đi xa, xa khỏi anh.
Trong căn nhà ấm áp quen thuộc mới chỉ cách đây vài ngày thôi vẫn chàn ngập tiếng cười đùa nhưng hôm nay trong chính căn nhà ấy không khí lại u ám tới lạ thường. Ánh Linh nhìn đoạn băng dài chỉ mấy phút mà chị gái để lại trước khi đi trong lòng tràn đầy tức giận, sáng nay khi Ánh Linh và hai em gái tỉnh dậy thì đã không thấy Ánh Minh đâu cả chỉ thấy một chiếc đĩa và một lá thư nói là hãy mở chiếc đĩa này lên mà thôi. Không khí chìm trong im lặng tới khi Ánh Nguyệt lên tiếng
- Em nghĩ chúng ta nên gọi cho chị Minh
Ánh Linh lắc đầu
- Đừng bây giờ chị ấy cần yên tĩnh cứ chờ một thời gian đã
Dừng lại một chút Ánh Linh tiếp lời
- Hơn nữa chị cũng muốn xem con hồ ly tinh kia là ai mà dám to gan như vậy...
Ánh Nguyệt và Ánh Dương gật đầu ba chị em nhìn nhau cười nham hiểm...
Trong quán bar một chàng trai tuấn tú, phong độ dáng người cao lớn cứ uống rồi lại uống, Hồng Anh bước vào đã để ý thấy Thiên Kỳ từ xa trong lòng có chút đố kỵ trước đây khi chia tay với cô anh rất bình tĩnh tại sao bây giờ lại vì Kim Ánh Minh mà tiều tụy, yếu đuối như thế? Hồng Anh đến gần Thiên Kỳ đặt tay lên vai anh
- Thiên Kỳ...
Thiên Kỳ không cần biết cô gái đang đặt tay lên vai anh là ai liền quay lại trừng mắt lạnh lẽo hét lên
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra
Hồng Anh sợ hãi lập tức buông tay nhìn anh bằng ánh mắt lo sợ, Thiên Kỳ sau khi biết rõ cô ta là ai thì lạnh lùng hỏi
- Cô tới đây làm gì?
Hồng Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ
- Anh đừng uống nữa về nhà đi
Thiên Kỳ cười lạnh
- Cô không có quyền xen vào việc của tôi cút đi
Anh hét lên khiến cô hoảng sợ đây là lần đầu tiên anh hét lên như vậy với cô khiến Hồng Anh không cam lòng cô cũng hét lên
- Anh làm sao vậy? Thiên Kỳ anh tỉnh lại đi cô ta đi rồi tất cả đã kết thúc rồi anh tỉnh lại đi...
Nhắc đến Ánh Minh khiến nơi nào đó ở ngực anh nhói đau anh trừng mắt nhìn Hồng Anh nắm hai cánh tay cô ta lắc mạnh
- Là cô tất cả là do cô nếu không phải là vì cô thì cô ấy sẽ không rời bỏ tôi
Buông tay đẩy Hồng Anh ra nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng Thiên Kỳ nói tiếp
- Cô hãy đi đi, đừng suất hiện trước mặt tôi nữa chuyện lần này tôi cũng có lỗi nên tôi bỏ qua cho cô nhưng nếu cô còn dám bày trò nữa tôi sẽ chính tay giết chết cô...
Bõ lại Hồng Anh khóc lóc bi thương Thiên Kỳ bước ra khỏi quán bar anh không hề biết trong góc nhỏ nào đó có ba cô gái cầm camera quay lại mọi việc đã sảy ra nhìn nhau cười nham hiểm.
Bóng tối bao phủ khắp con đường vắng ba chị em Ánh Linh, Ánh Nguyệt và Ánh Dương vừa đi vừa cười vui vẻ bỗng nhiên trong bóng tối có một đám du côn đi tới chặn đường các cô, Ánh Linh lạnh giọng
- Cút ra nếu không đừng hối hận
Tên cầm đầu trong đám du côn tiến lên nhìn Ánh Linh cười lớn
- Nếu tụi anh không cút thì sao? Cô em định làm gì?
Ánh Linh cười nhạt vung tay một tiếng
" bốp
" vang lên tên du côn tức giận liền rút dao ra Ánh Linh không tránh kịp nên bị kứa mạnh vào tay chảy rất nhiều máu đúng lúc Ánh Nguyệt và Ánh Dương không biết phải làm sao thì một giọng nói vang lên
- Chánh xa các cô ấy ra...
Ánh Linh đau đớn nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc ấy chợt thấy yên tâm, đám du côn quay đầu nhìn chàng trai cao lớn trước mặt bằng ánh mắt khinh thường, tên cầm đầu bước lên đi đến chỗ chàng trai. Ánh Linh thấy vậy thì lo lắng hét lên
- Gia Kiệt hắn có dao
Gia Kiệt nghe thấy Ánh Linh nói vậy thì không hề sợ hãi nhìn cô cười dịu dàng sau đó đá cho tên du côn một phát làm hắn ngã sõng xoài trên đất sau đó quay qua túm lấy con dao trong tay hắn nhìn qua phía mấy tên còn lại cười lạnh
- Còn thằng nào muốn lên?
Mấy tên kia sợ hãi nhìn Gia Kiệ sau đó đỡ tên cầm đầu lên chạy chối chết.
Ánh Dương thấy tay Ánh Linh chảy nhiều máu thì sợ hãi khóc toáng lên, Gia Kiệt ngay lập tức đưa cô tới bệnh viện, ở ngoài phòng chờ Ánh Nguyệt thấy Ánh Dương khóc không ngừng thì cảm thấy buồn cười nói bóng gió
- Ngày thường thì chành chọe nhau như chó với mèo bây giờ lại khóc to thẽ?
Ánh Dương biết Ánh Nguyệt đang nói móc mình nên lập tức phản bác
- Này này đừng có móc nhau nhé còn nữa cãi nhau thì cãi nhau nhưng chị Linh vẫn là chị gái em mà? Lo lắng cũng là bình thường thôi.
Ánh Nguyệt gật gù
- Dạ dạ...
Sau khi bác sĩ khâu vết thương rồi dặn những điều cần phải tránh thì Gia Kiệt đưa Ánh Linh và hai em gái về nhà, về tới nơi Ánh Linh nhìn Gia Kiệt chăm chú sau đó hỏi
- Anh làm gì ở nhà tôi giờ này?
Gia Kiệt nhìn Ánh Linh dịu dàng nói
- Anh đang theo đuổi em mà? Nên tới nhà em cũng là bình thường thôi
Ánh Linh nhìn anh nghi ngờ nhưng lại thấy áo anh có một chỗ dính đầy máu thì cuống lên
- Anh bị thương? Sao lúc nãy ở bệnh viện không kiểm tra? Lỡ nhiễm trùng thì sao?
Gia Kiệt nhìn vết thương trên vai mình cười nhẹ
- không sao cả chỉ là vết xước thôi đừng lo lắng
Ánh Linh nghe anh nói vậy thì nước mắt rơi ra, Gia Kiệt không ngờ Ánh Linh lại khóc vì mình lòng có chút vui nhưng cũng có chút đau ôm Ánh Linh vào lòng nói nhỏ
- Anh không sao mà đừng khóc
Ánh Linh im lặng một chút đột nhiên lên tiếng
- Em đồng ý
Gia Kiệt không nghe rõ câu nói của cô liền đáp lời
- Ừ anh biết
Một lúc sau.............
- Hả? Em nói gì?
Ánh Linh cười nhẹ nhàng lên tiếng
- Em đồng ý làm bạn gái của anh.
Gia Kiệt cười ngây ngô lại ôm cô vào lòng
- Ánh Linh anh thích em.
Ánh Linh vùi mặt vào ngực anh nghe nhịp tim của anh thì thầm
- Em biết, em cũng vậy.
Trong bóng đêm mờ ảo chỉ còn chiếc đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt hai người đứng ôm nhau thắm thiết làm àn đêm càng thêm đẹp đẽ, lãn mạn.
End chap 33