Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Buusan Nguyen
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2994 / 57
Cập nhật: 2020-05-28 15:55:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
III. Bồng Lai Tiên Cảnh
II Bồng Lai tiên cảnh
Trong những tập sách nhỏ tặng cho du khách, Thái Lan thường được mô tả là “xứ sở của Nụ cười”. Văn Bình nhớ đất Thái Lan hơn ai hết vì lần nào đến nơi chàng cũng tìm thấy những nụ cười mỹ nhân. Nói chung, phụ nữ Thái không đẹp, song một khi đã đẹp thì đẹp lạ lùng. Phụ nữ Thái lại không quá khó khăn đối với nam giới, có lẽ vì chịu ảnh hưởng của địa hình và phong thổ.
Thật vậy, thủ đô Vọng Các nằm trên bờ sông Chao Phya ngày đêm tấp nập người qua lại nên lòng phụ nữ bản xứ cũng lênh láng tình yêu như giòng nước chảy hoài không bao giờ ngừng. Những ai đã hò hẹn với mỹ nhân Thái tất phải nhìn nhận rằng họ không có đường cong đồ sộ, song thân hình nhỏ nhắn của họ lại chắc nịch và ngọt ngào, cũng chắc nịch và ngọt ngào như trái soài và trái sầu riêng địa phương. Soài Thái không lớn bằng soài nơi khác ở Đông Nam Á nhưng lại thơm ngon dị thường. Còn sầu riêng thì tròn trịa, ăn vào đủ vị ngọt, béo, bùi, mùi hương độc đáo phảng phất cả ngày chưa hết.
Du thuyền Thiên Thần từ từ ngược giòng sông Chao Phya. Chiều sắp buông xuống. Rôsita dựa lan can, tóc bay lòa xòa trước gió, nhìn về phía thành phố. Vọng Các gồm hơn triệu rưỡi dân, được chia làm hai khu: khu cổ xưa với những đường phố chật hẹp, đông đúc, và khu tân tạo với những đại lộ rộng rãi, và bin đinh kiến trúc theo lối tây phương. Vượt lên trên những mái nhà nhấp nhô như dợn sóng là nóc chùa, hàng trăm, hàng ngàn nóc chùa hình tròn nhọn hoắt. Ánh nắng chiều quét một lớp sơn vàng lên cảnh phố phường tấp nập và mái chùa trang nghiêm, tạo cho du khách một niềm lâng lâng vô tả. Dọc sông Chao Phya, hàng chục sông đào tóe ra. Những sông này cắt ngang, xẻ dọc thành phố thành nhiều hình kỷ hà ngộ nghĩnh. Thuyền bè chạy hàng đoàn chở đầy mễ cốc và trái cây. Những con đò nhỏ dừng lại dọc đường, ghé vào dãy nhà cất bên sông, rồi lại từ từ trôi. Một bầy thiếu nữ xõa tóc, da ngăm ngăm, ngụp nước đến ngực trồi lên vẫy các thủy thủ trên du thuyền Thiên Thần, vừa cười như nắc nẻ.
Rôsita reo lên một tiếng nhỏ khi Văn Bình từ ca bin bên dưới trèo lên boong. Nghệ thuật cải trang đã biến chàng thành con người khác. Tóc chàng rẽ giữa ngay ngắn chứ không rẽ lệch bay bướm và phồng cao như thường lệ khiến khuôn mặt dài tưởng như ngắn lại. Cặp mắt sáng quắc được thu bớt hào quang, tròng mắt màu xanh biến sang màu nâu nhờ một loại kiếng riêng, nhỏ bằng đầu ngón tay, bỏ gọn trong mắt như kiếng công-tắc của người cận hoặc viễn thị.
Văn Bình xuống đò để vào thành phố. Một con đò nhỏ trượt theo Văn Bình, sàn đò gần mấp mé mặt nước, bên trên là một cô gái tóc dài bóp kèn inh ỏi. Cô gái líu lo nói với chàng. Chàng chỉ hiểu lõm bõm là nàng mời chàng mua “kao neo”, xôi nếp ăn với gà quay. Bên phải Văn Bình, một con đò nhỏ khác cũng vừa tới, lắc chuông leng keng. Đó là đò bán cà rem.
Đặc điểm của Vọng Các là chợ họp trên sông. Những đêm trăng thanh gió mát, sông Chao Phya cũng rộn rịp như sông Hương, khách có thể ngủ đò, nghe hát tìm hoa, và ăn uống trên mặt nước, chỉ khác một điều là gió sông Hương dịu dàng hơn, giòng sông Hương trong trẻo hơn, và người đẹp sông Hương có làn da sáng sủa hơn.
Lên bờ, Văn Bình kêu tắc xi đến lữ quán Rama. Trong quá khứ, mỗi lần đến Vọng Các chàng đều lấy phòng tại Erawan, khách sạn quan trọng bậc nhất, mặc dầu hơn xưa và chỉ cao năm tầng vì khách sạn này tọa lạc ở trung tâm Thái Hotel, khách sạn tối tân, hoàn toàn điều hòa khí hậu, ở gần sứ quán Nam Việt. Nhưng chưa bao giờ chàng ghé Rama. Tòa nhà đồ sộ mười tầng đứng sừng sững ở góc đại lộ Silom và Surisak của khách sạn Rama là một kho kỷ niệm đầm ấm và cay đắng đối với con bướm đào hoa Z.28. Trước đây, chàng không ghé Rama, tuy đó là lữ quán thượng lưu vào bậc nhất nhì thành phố, mới được hoàn thành năm 1961, là vì lý do tình cảm. Đến đâu, Văn Bình cũng lưu lại dấu tích xác thịt đến đó, riêng tại Rama dấu tích này đã hằn sâu đến nỗi nhiều năm đã qua rồi mà chàng vẫn không quên.
Năm ấy, lữ quán Rama vừa được khánh thành, Văn Bình đi lang thang trên đường Silom, một đại lộ dài lê thê nằm dọc theo một khlong nhỏ từ sông Chao Phya đến Khlong Hualamphong, phố xá vắng tanh vì đã quá nửa đêm thì gặp một người đàn bà Thái. Chàng đang say mê với khói thuốc Salem thì nghe tiếng gọi sau lưng. Chàng dừng lại thấy một thiếu phụ trạc 24, 25 phục sức theo kiểu Tây phương, xiêm áo gồm một mảnh, khuôn mặt khá đoan trang, nếu không kể cái miệng khác thường với đôi môi dày, hơi cong và những nếp răn quyến rũ ở mép. Nàng nói với chàng bằng tiếng Thái. Chàng lắc đầu không hiểu thì nàng tuôn ra một tràng tiếng Anh. Cách nói trơn tru của nàng chứng tỏ nàng có học lực trung học, nếu không là đại học. Phụ nữ Thái thường rụt rè như phụ nữ Á Đông khác, rất ít khi gạ gẫm đàn ông, ngoại trừ phụ nữ đã đầu quân vào lực lượng lầu xanh. Vậy mà nàng bắt đầu bằng một câu làm Văn Bình bật ngửa:
- Tôi đi chơi với anh được không?
Dưới ánh đèn đường, Văn Bình giương đôi mắt sáng quắc nhìn nàng. Không, nàng không phải là gái điếm. Gái điếm không thể nào có cái dáng điệu quý phái ấy. Và nhất là cái mùi thơm da thịt đặc biệt ấy. Chàng đoán nàng bị chồng phụ bạc nên bỏ đi hoang một đêm cho bõ hờn. Chàng bèn hỏi:
- Đi đâu?
Nàng nhún vai:
- Đi đâu cũng được. Xuống Âm phủ thì càng tốt.
Nàng tiến đến bên chàng, ôm tay chàng và ngả đầu vào vai chàng. Miệng nàng sặc mùi rượu. Có lẽ cơn say đã làm nàng mất lương tri. Chàng bèn đề nghị:
- Cô ở đâu để tôi đưa về?
Nàng trợn mắt:
- Tôi ở dưới âm phủ.
- Cô điên rồi, cô cần vào bệnh viện một thời gian. Tôi là người có giáo dục, tôi không thể lợi dụng lúc tinh thần cô bấn loạn để nài ép xác thịt.
Nàng cười khanh khách:
- Nài ép hả? Ai mà nài ép được tôi? Hồi tôi đi học, cậu sinh viên nào lớ rớ đến người tôi là bị đo ván tức khắc. Anh biết không, tôi là võ sĩ nhu đạo đai đen đệ nhất đẳng, đàn ông đối với tôi chỉ là muỗi tép, tôi mời anh đấy. Anh là đồ ngu, hàng trăm hàng ngàn người ở xứ Thái thèm tôi đến rệu nước miếng, tôi chỉ giơ một ngón tay là họ sẵn sàng nhảy vào đống lửa để mong ôm tôi một giây đồng hồ... trong khi đó anh lại hờ hững, lạnh lùng.
- Vì cô đang say rượu. Người say thường không kiểm soát được phản ứng của mình. Cô đi với tôi đêm nay, sáng mai tỉnh rượu cô sẽ hối hận.
- Ồ, tôi không thể nào hối hận được nữa.
- Tại sao?
- Vì đêm nay, tôi ân ái với anh, sáng mai trở về nhà, tôi sẽ uống thuốc độc.
- Trời ơi, tôi sắp trở thành kẻ sát nhân.
- Nếu anh đuổi tôi, tôi sẽ cặp kè với người khác. Tôi đã rắp tâm đòi ngủ với người đàn ông thứ nhất tôi gặp trên đường Silom sau khi tôi đậu xe. Và tôi gặp anh. Tôi sẵn sàng ngủ với bất cứ ai, dầu là què cụt, câm điếc, già trẻ... Trời đã run rủi cho tôi gặp một thanh niên đẹp trai, lịch sự và khỏe mạnh.
- Cô say lắm rồi. Xe hơi của cô đậu ở đâu để tôi đưa cô về?
- Tôi không về. Khóa công tắc tôi đã vứt xuống cống rãnh trên đường Surisak.
- Không sao. Tôi có thể cho máy chạy không cần chìa khóa công tắc.
- Cám ơn anh. Nhưng anh định đưa tôi về đâu?
- Về nhà cô.
- Tôi không có nhà.
- Vậy đêm qua, cô ngủ ở đâu?
- Ngủ nhờ.
- Mấy đêm trước?
- Ngủ với chồng.
- Ồ, cô có chồng thì dễ dàng quá! Tôi sẽ lái xe đưa cô về với chồng cô. Tôi tin chắc là chồng cô đang chờ cô đỏ mắt, tưởng như có thể chết được.
- Anh nói đúng.
- Ông ấy hiện chờ cô ở đâu?
- Ngoài nghĩa trang.
- Trời ơi, chồng cô đã chết rồi ư?
- Chết rồi, chết thật rồi.
- Tôi thành thật xin lỗi cô.
- Chồng tôi chết trên đại lộ Silom, xế cửa khách sạn Rama cách đây hai hôm. Tôi yêu chàng nên không thiết sống nữa.
- Cô yêu chồng, tại sao không thủ tiết với chồng mà lại dại dột hiến thân cho thiên hạ?
- Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Tôi cảm thấy nhớ con đường Silom, nhớ khách sạn Rama một cách ghê gớm. Cách đây hai năm, tôi gặp chàng một buổi tối trăng non le lói cũng như đêm nay trên đường Silom. Chúng tôi yêu nhau sau tiếng sét ái tình cực mạnh. Chàng rủ tôi vào khách sạn Rama. Đến khi làm lễ thành hôn, chàng cũng kéo tôi vào khách sạn Rama.
- Cô có con không?
- Có. Con trai. Nó mới được tám tháng.
- Vậy cô phải về với nó.
- Nó bị bên nội bắt rồi. Tôi phải sống một mình buồn quá nên nảy ý định đi hoang. Bây giờ anh đưa tôi vào Rama đi.
- Không được.
- Nếu anh từ chối, tôi cũng ngủ với người khác. Tôi sẽ bắt bồ với thằng trùm du đãng ở đầu đường.
Văn Bình thở dài, đau đớn. Nàng đã du chàng vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Lang thang nơi đất khách quê người, bắt được bò lạc là điều hãn hữu, không ai có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng. Nhưng Văn Bình lại là người đàn ông tự trọng. Chàng không muốn lợi dụng cơn sầu muộn của nàng để thỏa mãn dục vọng, nhưng chàng cũng không thể thẳng tay cự tuyệt vì như nàng hăm dọa, nếu chàng từ chối, nàng sẽ ngủ với bất cứ người đàn ông nàng gặp trên đại lộ Silom.
Sau một hồi suy nghĩ, Văn Bình phải đưa nàng vào đại lữ quán Rama. Vào phòng, chưa kịp đóng cửa, nàng đã cởi bỏ áo ngoài. Nàng có tấm thân cân đối ăn nhịp với khuôn mặt đều đặn, gợi cảm, và đôi chân thon dài, đặc điểm hiếm có trong giới phụ nữ Thái Lan. Chàng bắt đầu có thiện cảm với nàng, song lương tâm chính trực thúc giục chàng có thái độ nghiêm chỉnh. Chàng bèn hoãn binh:
- Cô uống rượu nhé?
Nàng cởi hết khuy áo, để lộ cái nịt ngực bằng lụa Thái Lan sặc sỡ. Nàng đẹp thật! Nếu được bầu bạn một đêm với nàng, Văn Bình sẽ hoàn toàn vừa ý. Nàng ném áo ngoài xuống đất, dẫm chân lên trên, giọng khinh bạc:
- Rượu hả? Em vốn mê rượu. Hồi chồng còn sống, chàng vẫn thi đua uống rượu với em, và lần nào chàng cũng thua đậm.
- Cô uống bao nhiêu thì say?
- Ồ, muốn say thì say. Nếu không thích say thì uống cả vò cũng chẳng đi tới đâu.
Nghe nàng nói, Văn Bình bán tín bán nghi. Trên trái đất, số tài tử Lưu linh có tài chế ngự được men rượu không lấy gì làm đông đảo. Chàng thuộc vào hạng người uống rượu như hũ chìm, và sau nhiều năm luân lạc, chàng chưa gặp kẻ đồng bệnh tương liên. Chàng có cảm tưởng là nàng mất trí nói bừa. Song đến khi bồi mang rượu lên, chàng mới thấy nàng nói đúng. Về tửu lượng, nàng suýt soát chàng. Mỗi lần uống, nàng làm cả ly đầy ắp, và chỉ nốc một hơi. Trong loáng mắt, nàng khiệng luôn một chai Vat 69, và sửa soạn khui chai mới. Càng uống, nàng càng tỉnh ra, miệng cười của nàng càng tăng vẻ quyến rũ. Trong thâm tâm, Văn Bình muốn nàng uống rượu để say mèm, và nhân khi nàng mê man chàng sẽ lục ví tìm căn cước rồi đưa nàng về với gia đình, nhưng kế hoạch ấy của chàng hoàn toàn bị thất bại, Văn Bình đành phải áp dụng kế hoạch khác.
Đến nửa đêm, nàng đã uống tới chai huýt ky thứ tư. Từ bao năm nay, chàng chưa bao giờ gặp một người đàn bà nào thanh toán đến chai thứ ba. Chai thứ tư đã là một kỷ lục thế vận... Nếu tiếp tục uống, nàng dư sức thù tiếp chàng đến sáng. Uống rượu vào, nàng càng cảm thấy toàn thân nóng ran, và không cần giữ gìn và cũng có lẽ để khiêu khích chàng nữa, nàng từ từ cởi bỏ quần áo. Đến chai thứ năm thì nàng đã ném xuống đất mảnh vải cuối cùng bằng ni lông hồng. Trên mình nàng chẳng còn gì cả ngoại trừ những đường cong thiên nhiên. Bình thường, Văn Bình phải ôm ghì nàng, bồng lên nệm mút, nhưng đêm ấy Văn Bình lại rụt rè, sợ sệt, y như cậu thiếu niên vừa bước vào đời.
Sau khi hoàn toàn khỏa thân, nàng đứng dậy múa nhảy trong phòng rồi nói:
- Em đẹp không anh?
Chàng ừ hử:
- Đẹp.
- Ừ, chồng em cũng khen em đẹp như vậy. Nhưng chàng lại quá dở, đến chai thứ ba đã sùi bọt mép, nằm lăn ra, ngáy như sấm. Anh khá đấy, anh đã theo em đến chai thứ tư, nhưng trông mã anh, em đoán là chỉ đến chai thứ năm là anh chổng kềnh thẳng cẳng...
Đúng ra, chai thứ năm chứ chai thứ mười cũng chỉ là cỏ rác đối với chàng. Song chàng không thể kéo dài tấn kịch cuồng loạn này thêm phút nào nữa cho nên chàng nhận lời vào lữ quán Rama, và nhận lời uống rượu với nàng với hy vọng mượn thần Lưu linh quật ngã. Trái lại, nàng không ngã...
Chàng bắt gặp nàng bỏ một viên thuốc vào rượu. Chàng căn vặn thì nàng thở dài:
- Thuốc trợ lực. Em không muốn ngủ nên phải uống strychnine trộn với nitroglycérine.
Nghe nói, Văn Bình tái mặt. Hai hóa chất này trộn với nhau sẽ làm tim đập chậm lại, sức lực gia tăng. Một số lực sĩ thế vận đã dùng nó. Nhiều thanh niên nam nữ cũng dùng nó trong... phòng the. Tuy nhiên, sự lạm dụng cũng như lạm dụng éphédrine, bensédrine và novococaine thường làm phương hại đến bộ máy thần kinh. Chàng bèn giằng lấy ly rượu, đổ xuống đất. Cô gái òa lên khóc như đứa trẻ. Chàng kéo nàng vào lòng nhưng không phải vuốt ve và ân ái như nàng chờ đợi mà để điểm atémi vào một huyệt đạo gần vú. Chàng rút ngón tay ra thì nàng bắt đầu mê man.
Nàng ngủ luôn đến sáng. Văn Bình ngồi bên, chong đèn uống rượu một mình. Khi tỉnh dậy, nàng hoàn toàn đổi khác. Cơn động cỡn hồi khuya đã tan biến, nàng trở lại cô gái chính chuyên, yêu đứa con trai duy nhất, và yêu người chồng vừa chết. Thấy chàng ngồi bên giường, nàng khóc nức nở. Nàng thuật lại là chồng nàng thiệt mạng trong một cuộc thanh toán ái tình. Chàng chết vì yêu cô gái giữ két của lữ quán Rama. Cô gái này được tên trùm du đãng trong khu Silom-Surisak coi là của riêng. Chồng nàng bị đâm loạn xạ gần hai chục mũi dao vào mặt, ngực và bụng, tắt thở trên giường ở bệnh viện sau khi xin vợ tha lỗi. Sở dĩ gã chồng yêu đương vụng trộm vì là người vợ sợ chửa đẻ không cho hắn ăn nằm. Nàng giữ gìn thân thể cân đối, và không muốn thêm con nên chồng nàng thành người thiên cổ. Vì vậy, nàng hối hận. Nàng định ân ái liều lĩnh một đêm rồi quyên sinh. May thay nàng gặp Văn Bình.
Chàng đưa nàng về nhà. Nàng sống với con trong một căn gác nên thơ, nhiều xuống giòng sông Chao Phya. Nàng mời chàng ở lại đêm song chàng từ chối. Nàng thở dài nói:
- Đêm qua là em điên cuồng. Nhưng đêm nay em hoàn toàn sáng suốt. Em mời anh ở lại vì em yêu anh. Yêu anh thật sự. Anh ở lại với em đi, rồi sáng mai anh lên đường.
Văn Bình vẫn lắc đầu. Nàng hỏi tên chàng thì chàng tiếp tục lắc đầu. Nàng bèn hôn nhẹ vào môi chàng:
- Tên em là Si Thoeng. Em sẽ không bao giờ tái giá nữa. Chừng nào qua Vọng Các, anh đến thăm em nhé. Em sẽ tiếp tục chờ anh, dầu là cả tháng, cả năm, dầu là chờ đến răng long đầu bạc.
Văn Bình cười và bỏ đi. Trong đời, chàng đã nghe nhiều người đẹp long trọng thề thốt chờ đợi cả tháng, cả năm, cho đến răng long đầu bạc nhưng chỉ một thời gian sau là vội vã ôm cầm sang thuyền khác. Nàng yêu chàng. Chẳng qua vì chồng chết, tâm thần bấn loạn, cõi lòng trống trải cần vỗ về, mơn trớn. Chàng không ngờ sự thật lại xảy ra khác hẳn. Lần này chàng ghé Rama vì từ nơi đò cập bến tới khách sạn chỉ có một quãng đường ngắn. Chàng ở Rama để tiện liên lạc với du thuyền Thiên Thần, và nhất là để dòm chừng du thuyền Bồng Lai đang buông neo gần đấy. Chàng cũng muốn đến Rama để sống lại kỷ niệm ngày xưa. Chàng không ngờ định mạng trớ trêu đã xui khiến Si Thoeng, cô gái chết chồng đa sầu, đa cảm, lại là phụ tá quản lý khách sạn Rama.
Sau khi làm thủ tục lấy phòng, Văn Bình sắp cầm chìa khóa thì nhân viên tiếp tân hỏi:
- Thưa bác sĩ, còn hành lý?
Văn Bình mạo tên một bác sĩ y khoa Nam Dương vừa đáp phi cơ từ Tân Gia Ba đến trường bay Donmuong. Chàng bèn lắc đầu:
- Hành lý của tôi bị thất lạc, tìm chưa thấy. May mà tôi còn giữ được cái túi nhỏ này.
Văn Bình giơ cho hắn thấy cái túi vải của công ty hàng không quốc tế Phong lan Hoàng gia Thái (Royal Orchid Service). Mục đích của chàng là cắt đứt mọi câu hỏi tò mò kế tiếp. Chàng không ngờ hắn là công dân Thái giàu tự ái quốc gia, nghe du khách phàn nàn mất đồ thì tỏ vẻ bực bội:
- Vậy thì bậy thật! Ông đến bằng phi cơ Phong lan phải không? Từ trước đến nay, hãng hàng không Thái chưa bao giờ làm lạc hoặc mất hành lý của quý khách. Vụ này không thể tha thứ được. Chúng tôi sẽ liên lạc ngay với ông giám đốc yêu cầu giải quyết cấp tốc vì thưa ông, chúng tôi...
Văn Bình hoảng hồn:
- Không sao, họ đã cam kết là đồ tôi không mất, chỉ thất lạc thôi.
Nhân viên tiếp tân vẫn khăng khăng:
- Thất lạc cũng không được... Ông là người độ lượng sẵn sàng bỏ qua mọi sự lỡ lầm nhưng người Thái chúng tôi phải bảo vệ và phát triển uy tín quốc gia. Nay ông bị thất lạc một cái va li, đến mai nhân viên hàng không lại cẩu thả để mất một kiện hàng hóa đắt tiền thì sao? Xin ông để mặc tôi. Tôi với ông giám đốc là chỗ thân tình...
Văn Bình xua tay:
- Ông nên im lặng thì hơn. Tôi không thích gây chuyện.
- Thưa ông, đó là một cách cải tiến lề lối làm việc, đâu phải là gây chuyện.
Văn Bình nhăn mặt, tiến ra thang máy.
Và chàng gặp cô gái một đêm ngày xưa, có cái tên hiền dịu là Si Thoeng.
Thấy chàng, nàng kêu lớn:
- Anh.
Văn Bình dừng lại, quay sang bên và nhận ra nàng. Đào được mỏ vàng, sắp sửa thành tỉ phú chàng cũng chỉ mừng đến thế là cùng. Nhưng chàng chỉ mừng xẹt qua như làn chớp đêm mưa. Chớp xẹt qua, trời tối om, cơn mưa lại trút xuống tầm tã... Sự hiện diện của Si Thoeng làm chàng lo ngại. Chắc chắn nàng sẽ dính cứng lấy chàng. Thật là gay go vì chàng còn Rôsita một bên, mà Rôsita thì cũng là quán quân về ghen. Hai giai nhân ghen nhau tất thủ đô Vọng Các phải tóe lửa.
Si Thoeng liến thoắng:
- Em vừa nghĩ đến anh thì gặp anh liền. Gớm, lâu quá, bốn năm rồi anh nhỉ? Anh lấy phòng phải không?
Nàng hỏi luôn một thôi, chàng đáp không xuể, đành cười. Nàng nói tiếp:
- Bây giờ em làm ở đây. Phụ tá quản lý, oai chưa? Bây giờ để em đưa anh lên phòng.
Cầm chìa khóa phòng của Văn Bình, nàng nhăn mặt:
- Anh ở phòng này sao được?
Chàng định nói “được lắm” nhưng nàng đã nhanh nhẩu gọi nhân viên tiếp tân lại:
- Ông khách này là bạn của tôi. Trên lầu nhì còn nhiều phòng đôi sang trọng, chọn cho ông khách cái tốt nhất. Tiền nong bao nhiêu để tôi thanh toán.
Nhân viên tiếp tân đáp:
- Thưa bà, bác sĩ đã trả trước một tuần rồi. Tôi không lấy, nói là theo thông lệ, khi nào quý khách trả phòng mới thanh toán nhưng bác sĩ nhất định không chịu.
Si Thoeng lẩm bẩm:
- Bác sĩ... bác sĩ?
Nhân viên tiếp tân giải thích:
- Vâng, ông bạn của bà là bác sĩ.
Chẳng nói chẳng rằng, Si Thoeng bấm nút cho cửa thang máy khép lại. Lên đến lầu hai, nàng mới đủng đỉnh nói:
- Anh làm nghề thầy thuốc từ khi nào?
Văn Bình toát bồ hôi:
- Nhân viên của em nghe lầm.
- Hừ, hắn có thể nghe lầm nhưng anh không thể ký lầm được. Em vừa coi sổ vãng lai thì thấy anh ký tên là bác sĩ y khoa, công dân Nam Dương.
- Phải.
- Đừng chống chế nữa. Tại sao anh lấy tên giả và nghề nghiệp giả?
- Khổ quá!
- Bốn năm trước, anh tâm sự với em là Văn Bình, đại tá Văn Bình, anh còn nhớ không?
Văn Bình lạnh toát châu thân. Bốn năm trước, trong phút dại gái, chàng cho nàng biết tên thật. Chàng cũng tưởng là cá nước chim trời, kẻ Thái người Việt, không còn hy vọng tái ngộ nữa. Ngờ đâu (Văn Bình vẫn không ngờ một cách ngu xuẩn như vậy) quả đất lại nhỏ bé khiến cho chàng gặp lại nàng và nàng còn nhớ rõ danh tính và nghề nghiệp của chàng.
Vào phòng, chàng ngồi phịch xuống ghế, giọng trách móc:
- Anh còn nhớ, nhớ lắm... Tuy nhiên, anh phải giấu tên thật vì một lý do mà em đã đoán biết. Em làm ở đây lâu chưa?
Nàng đờ người 1 phút rồi đáp:
- Lâu rồi. Sau đêm gặp anh, em trở lại yêu đời như cũ. Rồi em lấy chồng. Chồng em có nhiều cổ phần trong công ty khách sạn Rama.
- Gái có chồng như gông đeo cổ, chúng mình nên xa nhau là hơn.
- Ồ, anh định trốn em ư? Em lấy chồng nhưng không lập hôn thú, nghĩa là hiện giờ vẫn tự do như hồi ở một mình, chồng em còn có vợ cả, và hàng tá vợ bé khác nữa. Anh ở đây với em.
- Chuyến này công việc của anh quá bộn bề.
- Em sẽ giúp anh một tay. À, anh vẫn sống độc thân như xưa chứ?
Chàng định đáp “có gia đình rồi” song trước luồng mắt soi mói như đâm thấu tâm can của nàng chàng đành thú thật:
- Chưa lập gia đình nhưng cũng chưa hẳn là độc thân.
Nàng cười ý nhị:
- Không sao. Em quen với kiếp chồng chung rồi.
Hai người dựa vào thành cửa sổ, nhìn xuống sóng nước chảy đục lờ. Trên đường Silom, một chiếc xe hơi Hoa Kỳ vừa đậu trước khách sạn, bồi túa ra mở cửa. Từ trên xe bước xuống một cặp vợ chồng Mỹ. Người đàn ông trạc bốn mươi, cao lớn, khôi ngô, cường tráng. Hắn mặc bộ com lê mỡ gà bằng lụa dệt tay Thái Lan, ở mép túi áo lòi ra một bông hoa thật nhỏ, trông như hoa huệ. Văn Bình bàng hoàng trong giây phút. Bông hoa này là hoa Amaryllis, loại huệ trổ hoa hàng chục năm tục gọi là “trường huệ”. Và gã đàn ông bô trai kia giống hệt với bức hình chàng đã xem trong văn phòng ông Tổng giám đốc. Hắn là Dixon, tỉ phú kiêm trùm buôn lậu súng đạn quốc tế. Thiếu phụ đi bên hắn mặc toàn màu hồng. Nàng có một vẻ đẹp lạ lùng. Không cần nhìn lâu, Văn Bình cũng biết thiếu phụ là Akita. Lời nói của ông Hoàng vụt trở lại bên tai Văn Bình.
* * * * *
Ông Hoàng cắt đầu điếu xì gà Havan, chậm rãi châm lửa rồi nói với điệp viên Z.28:
- Trong quá khứ, anh từng đối phó với nhiều kẻ thù nguy hiểm, tuy nhiên theo tôi Dixon có thể được coi là nguy hiểm nhất. Hắn có một mình mà cơ quan an ninh Hoa Kỳ phải thất điên bát đảo. Hắn rất đa mưu, trước khi bắt tay vào việc thường nghiên cứu kỹ lưỡng, và không hề phạm khuyết điểm. Về võ nghệ, Dixon không đến nỗi xoàng. Hắn là một tay cừ khôi về môn vật Hy La [1], hàng trăm võ sĩ đã bị hắn quật ngã như chơi. Sở dĩ hắn có sức khỏe khác thường là nhờ tập rượt những môn thể thao nguy hiểm như trèo núi, trượt tuyết, đua xe hơi.
- Thưa, ông vừa nói là Dixon rất say mê nữ sắc?
- Phải, hắn có cái tật mê gái lạ lùng. Chúng ta hy vọng đánh bại Dixon keo này bằng cách khai thác sở đoản hảo ngọt. Đàn bà đối với hắn cũng cần thiết như cơm nước, không có thì chết. Sáng, trưa, chiều - chứ chưa nói đêm nữa - bất cứ lúc nào Dixon cũng phải có đàn bà một bên.
- Chắc hắn có cả tam cung lục viện?
- Không. Hắn chỉ mê một người đàn bà nào đó trong một thời gian ngắn mà thôi. Khi yêu thì hắn không xa được 1 phút nhưng đến khi chán ngấy thì hắn vứt bỏ như lưỡi dao cạo cũ.
- Hắn yêu Akita đã lâu chưa, thưa ông?
- Dường như được chẵn một năm.
- Trước kia, hắn yêu mỗi người đàn bà trung bình được bao lâu?
- Độ hai, ba tháng là cùng.
- Dixon gắn bó cả năm trường với Akita nên tôi đoán chắc nàng phải đẹp lắm.
- Dĩ nhiên. Tôi chưa bao giờ được gặp Akita bằng xương bằng thịt, nhưng căn cứ vào hình chụp, và báo cáo, tôi nhận thấy nàng thuộc vào đẳng cấp siêu mỹ nhân. Nàng sẽ giúp anh được nhiều nếu anh biết khai thác. Tuy nhiên, việc lợi dụng này là con dao hai lưỡi, sơ ý nó có thể làm anh đứt tay chảy máu. Vì vậy, anh cần gia tăng thận trọng để khỏi bị Akita lôi kéo...
Nghe ông Tổng giám đốc giảng luân lý, điệp viên Z.28 bắt chân chữ ngũ, phì phèo thuốc lá Salem, mỉm miệng cười mà không đáp. Ông Hoàng có quyền không tin, nhưng chàng, chàng đoan quyết là không thể nào sa ngã. Hôm nay, đứng trên lầu nhìn qua cửa sổ xuống đường Silom, Văn Bình mới nhận thấy ông Hoàng là nhà tiên tri lỗi lạc vì Akita thuộc loại người có nhan sắc hớp hồn đàn ông như hồ ly tinh trong truyện Liêu trai.
Đứng sau chàng, Si Thoeng hích cùi tay vào lưng chàng, giọng dấm dẳn:
- Mê hả?
Chàng giật mình:
- Mê ai?
Nàng cười:
- Tượng đá cũng phải mê người đàn bà mới xuống xe Hoa Kỳ, huống hồ là anh. Anh đừng sợ, em không ghen đâu, vả lại em chưa có quyền để ghen. Nàng đẹp lắm, phải không?
Văn Bình đành gật đầu:
- Phải.
- Nhưng nàng là trái cấm, rớ vào thì mất mạng. Hiện nàng là của gia bảo của một tỉ phú. Người đàn ông mặc com-lê màu mỡ gà đang đưa tay cho nàng nắm lấy, anh thấy không?
- Thấy. Mỹ nhân là bông hoa trong vườn bách thảo, cấm thiên hạ nhìn ngắm sao được?
- Dĩ nhiên. Trên thực tế lại có kẻ dám bẻ trộm hoa nữa kìa. Nhưng đó là đối với người khác, còn đối với nhà triệu phú Dixon thì xin anh chớ ti toe.
- Giàu có không hẳn là lý do cấm thiên hạ chiêm ngưỡng sắc đẹp của vợ mình.
- Theo em, đó lại là lý do chính. Hắn có nhiều tiền, ai lơ mơ chạm đến người yêu của hắn là bị gãy răng bể mặt ngay. Anh biết không, ngày cũng như đêm bốn vệ sĩ võ giỏi, bắn giỏi luôn luôn theo sát nàng như bóng với hình.
- Nàng là Akita?
- Phải. Anh ráng nhớ tên để viết thơ tỏ tình. Báo tin trước để anh mừng: nàng là nhân tình, chưa phải vợ chính thức của Dixon. Nhưng anh Văn Bình ơi, em khuyên anh nên giữ gìn tấm thân ngàn vàng của anh. Năm ngoái, một chàng võ sĩ vô địch dám tán tỉnh cô gái xấu hơn Akita nhiều, đã bị Dixon cho húp cháo gần ba tháng trong bệnh viện.
- Năm ngoái, Dixon cũng tới Vọng Các?
- Hắn tới đây mỗi năm. Dường như mỗi năm, hắn mỗi du lịch qua Viễn đông. Tuy nhiên, mỗi năm hắn mỗi thay đổi người đẹp.
- Lạ nhỉ? Rama không phải là đệ nhất khách sạn, tại sao Dixon lại tới? Erawan, hoặc Oriental còn sang hơn nhiều.
- Thoạt đầu, em cũng băn khoăn như anh. Sau này em mới tìm ra nguyên nhân. Thứ nhất vì Dixon là người có phần hùn nhiều nhất trong công ty Rama. Thứ hai vì hắn thích mua hạt soàn để tặng người đẹp. Xế cửa lữ quán có tiệm kim hoàn Rama nên hắn chỉ cần đi mấy bước là có thể mua sắm dễ dàng. Thứ ba vì du thuyền của hắn đậu gần đây. Anh mà thấy du thuyền Bồng Lai thì sẽ lé mắt vì kinh ngạc. Nó không thua du thuyền bậc nhất thế giới của nhà tỉ phú Onassi là bao.
- Em đã lên thăm chưa?
- Nếu chưa thì em nói làm gì? Bên trong, tiện nghi nào cũng có đầy đủ, có cả máy lọc nước biển thành nước ngọt, máy biến tia sáng mặt trời thành hơi đốt, bàn ghế thì đóng bằng một lại gỗ thơm khác thường của rừng Nam Mỹ.
- Dixon làm nghề gì?
- Chả biết. Nghe người ta nói là hắn buôn súng. Tay tổ buôn súng.
- Tay tổ buôn súng đến Thái Lan mà nhà chức trách để yên được ư?
- Cái đó, xin anh hỏi họ, em không muốn dính tới. Vả lại, Thái là quốc gia trung lập, sứ quán sô viết treo cờ đỏ búa liềm rực rỡ trong khi tàu bay Mỹ cất cánh từ các căn cứ Thái để tham chiến ở Việt Nam thì một Dixon, chứ mười Dixon buôn võ khí đến đây nữa cũng là chuyện thường. Nếu không tin, anh hãy đi vòng ra sau đường Silom, song song với lữ quán Rama là đường Sathorn, anh sẽ thấy cờ cộng sản Nga đề huề với cờ của các sứ quán Á Căn Đình, Diến Điện, Đan mạch, Ấn Độ, Phần Lan, Do Thái, Ý Đại Lợi, Ai Lao, Mã Lai, Thụy Điển, Tân Tây Lan...
- Em nhớ ghê!
- Chuyện! Ngày nào em cũng bách bộ dọc đường Sathorn nên không nhớ sao được.
- Nhà em ở đâu?
- Cuối đường Sathorn.
- Em ở với...
- Không... hắn có nhà sang hơn, và hắn bị vợ cả giữ riệt nên thỉnh thoảng mới đến. Nói cho đúng, em cũng muốn hắn ít đến. Em yêu tiền rừng bạc biển của hắn hơn là yêu hắn. Hoàn cảnh biến đổi con người mà...
Si Thoeng thở dài, một giọt lệ lăn trên gò má:
- Anh còn nhớ đêm ấy nữa không? Riêng em, suốt đời em vẫn nhớ. Sáng sớm, em mời anh về căn gác của em nhìn xuống sông Chao Phya. Em giữ anh ở lại, anh cứ nằng nặc ra đi.
- À, hồi đó cháu trai mới được tám tháng, anh không được gặp nó, nhưng nhìn hình ảnh thì giống em như đúc. Chắc bây giờ nó nghịch lắm?
Nghe chàng nó, nàng òa khóc và ôm chầm lấy chàng. Văn Bình se lòng, đau đớn. Chàng biết là nói hớ. Có lẽ định mạnh dữ dằn đã bắt nàng sống xa con. Hồi đó, nàng tâm sự là đứa con của nàng ở với bên nội. nhưng hiện thời...
Qua nước mắt, Si Thoeng tỉ tê:
- Anh ơi... anh ơi... con em chết rồi!
Văn Bình ghì chặt lấy nàng, giọng an ủi:
- Nó mang bạo bệnh phải không? Tội nghiệp. thôi, chẳng qua con người ai cũng có số.
- Nếu con em chết bệnh thì em cũng đành chịu. Đằng này, nó lại không chết bệnh. Người ta giết nó...
- Giết nó... giết một hài nhi tám tháng! Ai giết?
- Thằng trùm du đãng khu Silom. Tự tay hắn đâm chồng em nát bấy thân thể, và cũng tự tay hắn ném con em xuống sông Chao Phya.
- Tại sao?
- Hắn thề giết cả nhà em, nhưng chưa giết em vì để em đau khổ. Hắn nói rằng em mất chồng, mất con còn khổ hơn là bị giết. Nhưng hắn lầm. Em lấy chồng, dầu chỉ lấy lẽ, và chồng em chưa xứng với em một li. Em mầy mò vào trong lữ quán Rama nơi con nhân tình của thằng trùm du đãng giữ két khi trước. Để báo thù. Để rình rập cơ hội báo thù.
- Tại sao em không trình báo với nhà chức trách?
- Vô ích, anh ạ. Thứ nhất, không có bằng cớ. Chồng em nằm chết trên lề đường từ đêm đến gần sáng, cảnh sát mới biết. Con em đang nô đùa trước nhà thì một chiếc xe hơi đen ập tới, mang đi biệt tích. Không ai nhớ rõ số xe. Một tuần sau thì xác cháu nổi lềnh bềnh trên sông.
- Có thể nào hung thủ là người khác chăng?
- Không thể được. Vì lần nào tên trùm du đãng cũng sai đàn em đến tận nhà báo tin cho em. Hắn còn gặp mặt em nữa. Em đã nhờ luật sư đưa nội vụ ra tòa, nhưng luật sư khuyên em nên bỏ qua, nếu không sẽ bị phạt về tội cáo gian.
- Nhân tình của tên trùm du đãng còn làm việc tại lữ quán nữa không?
- Em vừa đuổi tuần trước.
- Nghĩa là em cố tình khiêu khích hắn?
- Phải. Khiêu khích để hắn giết em. Chết là hết chuyện. Em sẽ rảnh nợ. Nhưng hắn khôn lắm. Hắn chưa giết em vội. Hắn bắn tin là đang cho người tìm kiếm mẹ em.
- Để giết?
- Vâng, để giết. Hắn giết người như ngóe. Có nhìn thấy người chết, ngửi mùi máu tanh tưởi, hắn mới uống rượu và ăn cơm được. Em đã đề phòng trước, nhờ người đưa mẹ em lên miền đông bắc. Tuy nhiên, em có cảm tưởng là sớm muộn hắn cũng sẽ khám phá ra nơi mẹ em ẩn náu. Và hắn sẽ xuống tay tàn nhẫn. Vì vậy, em phải xuống tay trước. Em sẽ giết hắn...
- Em yếu đuối, lại thân cô, thế cô...
- Gần năm nay, em đã học đánh dao, bắn súng. Em hy vọng giết được hắn. Vì hắn vốn khinh thường em, cho em là hạng đàn bà chân yếu, tay mềm, giết con ruồi cũng không xong.
Văn Bình lặng thinh giây lâu. Dưới đường, Dixon và Akita đã cùng đám cận vệ đi khuất vào lề. có lẽ cả bọn đang ở trong thang máy. Ruột gan Văn Bình rối bời. Chàng đang kẹt vụ “Trường Huệ” thì bị kéo vào vụ báo thù. Si Thoeng không nhờ chàng song chàng không thể khoanh tay nhìn nàng gục ngã. Vì chắc chắn là nàng mất mạng trong cuộc đấu dao hoặc đấu súng với tên trùm du đãng.
Chàng quay lại nhìn Si Thoeng. Nàng cũng đang nhìn chàng, trìu mến và van lơn. Nàng kiễng chân hôn vào môi Văn Bình rồi tiếp tục khóc. Chàng vuốt ve bờ vai tròn trịa của nàng:
- Bao giờ em gặp hắn?
- Đêm nay.
- Tại đâu?
- Em hẹn hắn đến khách sạn.
- Hắn dám đến không?
- Ồ, tuần nào hắn cũng đến ăn. Hắn thuê phòng thường trực. Ăn uống cũng biên bông.
- Rồi quỵt?
- Không. Hắn trả tiền đàng hoàng. Hắn thưởng tiền cho bồi còn hậu hĩ hơn khách thượng lưu nữa. Trông bề ngoài, hắn chững chạc, không có một chút nào là du đãng. Nhưng mọi người trong khu vực đều biết hắn. Lữ quán, rạp hát, tiệm ăn, cửa hàng,... đều phải nộp thuế cho hắn hàng tuần, hoặc hàng tháng. Thuế của hắn gọi là thuế bảo an, nặng gấp chục lần thuế chỗ hoặc thuế môn bài. Ai cũng phải cắn răng đóng đủ, không dám hó hé vì hó hé thì cửa tiệm sẽ ăn lựu đạn, hoặc vợ con mất cái tai... Thôi thì đủ thủ đoạn, đủ cực hình.
- Công an không có tai, có mắt ư?
- Em đã nói hồi nãy rồi, muốn bỏ tù hắn phải có chứng cớ, mà từ xưa đến nay chưa ai tìm ra chứng cớ. Dường như một, hai lần gì đó, có người gan dạ trưng bằng cớ nhưng đến ngày ra tòa thì lại bị tai nạn xe hơi hoặc chết đuối. Rốt cuộc ai cũng phải ngậm miệng.
- Bây giờ em có thể nói lớn được rồi. Anh sẽ giúp em.
Si Thoeng lùi lại, rồi quỳ xuống, lạy xì xụp:
- Thưa anh, anh là ân nhân của em. Đối với người tình thì em cư xử bằng ân ái mặn nồng. Nhưng đối với ân nhân, em phải quỳ lạy cho đúng truyền thống dân Thái.
Văn Bình đỡ nàng lên, mắng yêu:
- Em làm anh ngượng quá!
Nàng nghiêm mặt:
- Xin anh tha lỗi. Em phải tôn trọng đạo lý theo lời cha mẹ răn dạy. Vì ngày xưa, cha em là đại quan trong triều.
Qua cửa sổ, Văn Bình nhìn thấy nền trời da cam óng ánh. Hoàng hôn trên đất Thái dường như đến chậm hơn, so với các quốc gia khác ở Đông Nam Á, quang cảnh lại sáng rực một màu vàng huy hoàng. Có lẽ do hàng trăm, hàng ngàn tháp chùa nhọn hoắt, rướn lên cao, thu nhặt ánh nắng mặt trời để đến khi trời sắp tối thì tỏa ánh sáng chói lòa. Chàng nhìn đồng hồ tay:
- Anh đi một lát.
Thiếu phụ đáp:
- Em sẽ đợi anh. À, anh lấy xe em mà đi cho tiện. Em có cái Mazda 800 đậu gần tiệm kim hoàn.
Chàng hôn phớt lên tóc nàng rồi mở cửa phòng ra thang máy. Chàng rờ túi, hơi bực mình vì gói Salem đã lép kẹp. Đời người thường éo le và xỏ xiên như thế. Khi không thích khói thuốc thì gói Salem nằm ép ở đáy túi, bị nhàu nát. Đến khi thèm hút thì một mẩu nhỏ cũng không có. Thang máy mở ra, Văn Bình sửa soạn bước vào nhưng bỗng khựng người vì từ thang máy bước ra một bóng dáng quen thuộc, cao lêu nghêu. Bóng dáng quen thuộc này chính là “chàng sếu vườn” Lê Diệp, cận vệ thân tín của ông Hoàng, và cũng là bạn nối khố của Văn Bình.
Thấy chàng, Lê Diệp chỉ nháy con mắt chứ không chào hỏi vồn vã mặc dù ở trên đất xứ người. Chắc chàng sợ lộ, vì trong thang máy còn có hai, ba người lạ nữa. Văn Bình đang ngần ngừ thì Lê Diệp vòng ra cầu thang xi măng. Văn Bình lẳng lặng theo bạn. Lê Diệp bước đi một quãng. Gió chiều từ dưới sông Chao Phya thổi lên mát rợi làm Văn Bình khỏe khoắn.
Lê Diệp trèo lên taxi đậu cách lữ quán gần 100 nước, và để cửa mở. Văn Bình ngồi bên. Hai người không nói với nhau nửa lời. Lê Diệp chăm chú nhìn kiếng chiếu hậu. Taxi chạy bên trái đường, len lỏi giữa một rừng xe đạp, xe gắn máy Nhật, xe “xảm lồ” ba bánh, xe hơi chở khách sơn vàng bóp kèn inh ỏi, và đủ loại xe nhà, xe chở hàng, cam nhông nghênh ngang giữa lộ. Tai nạn có thể xảy ra vào bất cứ lúc nào vì ai cũng phóng nhanh, và khinh thường luật lệ lưu thông. Tuy nhiên, Văn Bình nhận thấy tình hình cũng chưa đến nỗi nghẹt thở như ở Sàigòn, một thủ đô mà xe hơi đông hơn kiến cỏ, song xe gắn máy hippy mới thật sự là vua.
Tài xế đậu lại ở công viên Phramane, gần đại hoàng cung. Dưới ánh chiều, mái tròn đỏ ối của cung vương miện [2], và tháp chuông vao vòi vọi của chùa thiêng Wat Phra Keo, tục gọi là chùa Phật Ngọc Bích [3] vươn lên uy nghi lộng lẫy. Mỗi lần đến Vọng Các, Văn Bình đều ra công viên Phramane để coi đua diều. Diều Thái hoàn toàn khác với diều Việt. Vả lại, trên thế giới không còn có những cuộc đua diều như ở Thái. Vì đua diều là môn thể thao quốc gia, phải là người Thái mới biết làm diều đúng cách, và biết thưởng thức cái thú đua diều độc đáo [4].
Diều cũng có nam và nữ. Diều nam gọi là Chula, mang hình ngôi sao. Thuở xưa, diều nam cao hơn 3 thước, nhưng hiện nay (có lẽ vì chế độ nam nữ bình quyền bành trướng) bề cao chỉ đến hai thước là cùng. Diều nữ gọi là Pakuao. Đúng với luật thiên nhiên, diều nữ chỉ lớn bằng nửa diều nam, hình vuông, các góc đối diện được dãn dài ra, và đặc biệt là có cái đuôi dài lê thê, dài gấp bảy lần rưỡi bề cao.
Cuộc đua diều tượng trưng cho cuộc đua tình muôn thuở giữa giống đực và giống cái. Từ cổ chí kim, hàng trăm vĩ nhân và danh tướng bị khổ lụy vì quá gần gũi đàn bà, để đàn bà xen vào đời. Đấu diều cũng vậy. Diều nam xớ rớ để diều nữ tới sát là bị diều nữ húc rách rơi xuống đất. Đàn bà ngồi chiếu trên, đàn ông ngồi chiếu dưới, thì trong gia đình cũng như ngoài xã hội (tác giả thành thật xin lỗi các bà, các cô) chắc chắn mọi việc sẽ hư hỏng. Trong cuộc giao đấu, nếu chú diều đực khờ khạo để nàng diều cái bay lượn trên đầu thì chắc chắn chú sẽ thảm hại, vì dây nhuyễn tiên của nàng sẽ quấn chặt lấy người chú, và chú sẽ thua. Trên không rộng rãi, rực rỡ ánh vàng sắp tắt, nhiều diều - nàng và diều - chàng đang vờn nhau, thách đố nhau, sửa soạn giao hoan hoặc loại bỏ nhau trước hàng chục ngàn cặp mắt say sưa của người người Thái tụ tập ở công viên.
Lê Diệp xuống xe, kéo Văn Bình lại gần hàng rào sơn trắng, ngăn khu vực thả diều.
Văn Bình hỏi bạn:
- Anh đến đây bao giờ?
Lê Diệp đáp:
- Hôm qua. Sợ không kịp, tôi phải đáp phi cơ quân sự. Ủy ban Phối hợp muốn chúng ta hoạt động một mình, chứ không huy động nhân viên CIA địa phương.
- Sợ lộ?
- Phải, vì sợ lộ. Dixon giao du rất rộng, đồng tiền của hắn đã mua chuộc được nhiều người có địa vị. Ngay cả trong CIA, trú xứ Vọng Các, hắn cũng gài được mật báo viên.
- Tại sao anh biết tôi lấy phòng ở Rama?
- Du thuyền Bồng Lai đến trước anh nửa ngày. Tôi đoán anh phải neo tàu gần du thuyền Bồng Lai để tiện theo dõi nên thuê một căn phòng ở lầu 5 gần đấy, quan sát sông Chao Phya bằng ống nhòm. Tôi thấy tàu của anh cặp bến, và anh dùng đò lên thành phố, và tôi theo anh đến khách sạn. Tuy nhiên, sợ anh bị theo, và tôi cũng bị theo nên sau khi đến Rama, tôi xuống xe, đi bộ ngược chiều một lát rồi mới trở lại.
- Hiện anh ở đâu?
- Tại tư thất ông Đại sứ. Ngoài mặt, tôi là một nhà báo từ Sàigòn sang, thu thập tin tức và tài liệu để viết phóng sự điều tra về hoạt động của kiều bào ở Đông bắc nên sự hiện diện của tôi không bị ai để ý.
Bỗng dưng Lê Diệp thở dài nhè nhẹ:
- Cẩn thận như vậy rồi cũng vô ích mà thôi.
Văn Bình trố mắt:
- Sao? Anh nói sao?
Lê Diệp nhìn lên cao, không đáp. Nhìn theo bạn, Văn Bình cảm thấy đau nhói nơi tim. Trước mặt hai người, một con diều-nữ ẻo lả đang lừa bắt con diều-nam khổng lồ. Bên dưới, công chúng hò reo khích lệ, như thể diều giấy vô tri nghe được tiếng người. Trong nháy mắt, diều-nam bị kẹt cứng và thất trận. Tiếng hò reo lớn vụt lên rồi lắng xuống. Văn Bình bàng hoàng như vừa thoát khỏi cơn mơ rùng rợn. Chàng chợt hiểu thái độ im lặng cố ý của Lê Diệp. Hồi chàng lên đường, chàng hỏi ông Hoàng về vấn đề cộng sự viên thì ông đáp chàng phải hoạt động một mình. Đùng một cái, ông Hoàng gửi chàng sếu vườn tới với những câu nói úp mở, không giấu được sự lo lắng. Chàng bèn nắm tay Lê Diệp, giọng cương quyết:
- Ông Tổng giám đốc cử anh sang Vọng Các để lật ngược tình thế vì tôi bị lộ rồi phải không?
Lê Diệp vẫn không đáp. Con diều-nam đã hoàn toàn thảm bại. Và con diều-nam thứ nhì đang lượn tròn ở đàng xa dưới ngọn gió nồm nam mát rợi cũng sắp sửa bị rơi vào cạm bẫy giai nhân. Đàn bà... chung quy cũng vì đàn bà cả. Văn Bình thường gặp khó khăn vì đàn bà. Không lẽ chuyến này chàng bại lộ vì Rôsita, cựu nữ điệp viên Phi Luật Tân quyền biến, giỏi giang, và thận trọng? Chàng bèn hỏi bạn:
- Tôi bị lộ vì cùng đi với Rôsita?
Chàng hỏi như vậy là để Lê Diệp trả lời. Thật ra trong thâm tâm chàng không hề cho rằng vì Rôsita mà chàng bị đối phương nhận diện. Nhưng Lê Diệp lại gật đầu, và đáp chậm rãi:
- Phải. Anh bị lộ vì nàng.
Văn Bình đắng họng như vừa nuốt mật gấu. Chàng phải nắm chặt bàn tay để khỏi run. Lê Diệp từ từ nói tiếp:
- Vì chồng Rôsita hiện có mặt ở đây. Hắn là cánh tay phải của trùm buôn súng Dixon.
Văn Bình bàng hoàng, toàn thân lạnh ngắt. Chết rồi, chuyến vượt biển theo du thuyền Bồng Lai không phải là cuộc hành trình hạnh phúc, mà là chuyến đi về cõi... bồng lai tiên cảnh. Lê Diệp lên tiếng để phá tan bầu không khí khẩn trương:
- Thôi, chúng mình về đi.
Văn Bình lắc đầu, giọng ngao ngán:
- Ông Hoàng lừa tôi.
Lê Diệp tỏ vẻ sửng sốt:
- Ông Hoàng lừa anh ở điểm nào?
- Lừa tôi... chờ cho tôi nhúng tràm mới nói rằng chồng của Rôsita là yếu nhân của địch.
- Hừ, anh đừng nghi oan cho ông già. Tôi có thể bảm đảm với anh rằng ông già chẳng biết gì hết. Đến khi biết rõ, ông già thừ người ra, ngồi chết lặng mấy phút trong ghế bành, rồi bấm chuông gọi tôi. May sao khi ấy tôi đang ở phòng ngoài với Nguyên Hương. Ông già tin anh, đinh ninh là anh chỉ du hí qua quýt như mọi lần, chứ không thể ngờ được anh kéo luôn Rôsita cùng đi.
- Nàng thuộc thành phần tin cậy.
- Điều đó, tôi hoàn toàn đồng ý với anh. Nhưng khốn nỗi anh lại mượn du thuyền của chồng nàng.
- Vì nàng cho biết là hắn đi Mỹ. Có thể nào nàng...
- Anh tự mâu thuẫn rồi. Vừa nói rằng Rôsita là thành phần tin cậy, anh lại nghi ngờ nàng ngay. Không, nàng không thể can dự vào vụ này. Tôi cho rằng đây chỉ là kết quả của sự tình cờ, một sự tình cờ kinh khủng.
- Tình cờ mà ông Hoàng khám phá ra?
- Phải, hoàn toàn vì tình cờ. Du thuyền Bồng Lai cập bến ở Tân Gia Ba, Dixon dẫn một số người lên bộ ăn uống phè phỡn như thường lệ. Đặc phái viên CIA lén chụp được nhiều bức hình gởi bằng vô tuyến cho Ủy ban Phối hợp. Và Ủy ban phăng ra chồng của Rôsita ở trong đám bạn bè yến tiệc của Dixon trên du thuyền Bồng Lai.
- Vậy thì nguy rồi. Du thuyền Thiên Thần chỉ bỏ neo cách tàu Bồng Lai một quãng. Sớm muộn, Rôsita sẽ bị chồng bắt gặp.
Văn Bình đứng bật dậy. Lê Diệp hỏi:
- Anh về tàu phải không?
Văn Bình gật đầu, giọng buồn bã:
- Không khéo chậm mất.
Trời đã bắt đầu tối. Những con diều cuối cùng đã biến mất trên không phận công viên hoàng cung Phramane. Giác quan thứ sáu như hồi chuông báo động réo vang trong óc Văn Bình. Chàng lẩm bẩm “chậm mất, chậm mất”.
Mà có lẽ chậm thật!
Vì trong khi ấy, bão tố đang diễn ra trên du thuyền Thiên Thần buông neo dọc sông Chao Phya.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Đô vật Hy La (lutte gréco - romaine) do một võ sư Pháp, Exbrayat, đặt ra vào giữa thế kỷ 19, dựa vào các môn vật Ai Cập, Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ. Môn vật Hy La được ghi thi đấu trong thế vận hội, và cũng chia thành nhiều loại nặng nhẹ như quyền Anh.
[2] Dusit Throne Hall.
[3] Temple of the Emerald Buddha.
[4] Bạn có dự cuộc đua diều thì mới cảm thấy cái rí rỏm của người Thái, cũng rí rỏm như môn thể thao “gối tình” của Nhật (đã được tả trong Gián điệp Hoa Quỳnh, đã xuất bản).
Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi - Người Thứ Tám Z.28 Tử Chiến Ngoài Khơi