Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 794 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:33:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 2
ai – tư
Ánh đèn tờ mờ rót sáng.
Trên ghế có ai đó đang nằm co quắp, thân mình cuộn tròn như một con tôm khô, cánh tay mềm oặt như chẳng có xương đặt vắt ngang trên đôi mắt.
Dung Nham ngồi trên sofa gần đó với gương mặt rắn đanh, anh nốc rượu uống tì tì, hết ly này anh rót sang ly khác.
“Anh Tư ơi..” Tần Tống hớt hải xô cửa chạy vào, đập vào mắt cậu là cảnh tượng im ắng lạ lùng này. Ánh mắt sắc lẹm của Dung Nham lao vụt tới, Tần Tống bấm bụng nuốt ực nửa vế sau xuống cổ họng.
Kỷ Nam ngồi dựng dậy như bị điện giật, cô hỏi một tràng: “Người đâu rồi?”
Tần Tống lấm lét nhìn Dung Nham, chẳng biết có nên nói hay không.
Giá biết Dung Nham đang ở đây thì có gan trời, cậu ta cũng chẳng dám bén mảng lại gần. Bình thường lão anh này phong độ ngời ngời, thân mật hòa nhã lắm, nhưng một khi đã sa sầm thì đúng là ai cũng hết hồn hết vía với lão. Láo toét với anh Cả, cùng lắm là ăn đòn. Còn với anh Ba, bị lão ấy hành một trận là xong. Nhưng chẳng ai biết nổi giới hạn điên cuồng của lão anh Hai này trải dài đến đâu, mà không biết mới đáng sợ chứ. Tóm lại Tần Tống đang sợ mất mật rồi đây.
“Lý Nham đâu Tống?” Đến dép cũng không kịp mang, Kỷ Nam nhảy bổ về phía Tần Tống với đôi chân trần, nắm chặt lấy hai bờ vai Tần Tống mà lay giật.
Dưới sự hành hạ của cô, Tần Tống thiếu điều long ra từng mảnh, cậu chàng quýnh quáng cầu xin sự độ lượng từ cô: “Yên Hồi bảo, hắn ta vẫn nằm trong tay đám người nước ngoài kia. Yên Hồi không dây với súng đạn nên không quen thân với bọn chúng lắm, huống hồ… Á, anh Tư, em xin anh đừng lay nữa, em ói máu bây giờ!”
Nghe thế, Kỷ Nam mới chịu buông cậu ra, cô xoay người, vớ áo khoác, dợm ra ngoài.
Tay chưa chạm đến cửa đã bị kéo giật về đằng sau, Dung Nham ôm ghì cô vào lòng, mặt đanh lại, “Chú ra ngoài đi.”
Thế là Tần Tống ba chân bốn cẳng kiếm đường chuồn nhanh như cắt.
Chẳng phải cậu hèn nhát chi đâu, song mà ai chẳng biết, giữa anh hai và anh tư.. có tí gọi là.. bất bình thường.
Trong vòng tay anh, Kỷ Nam vùng vẫy giãy giụa nhưng miệng vẫn còn câm như hến từ đầu đến cuối. Bất kể cô có cắn xé anh như một con thú non thì cánh tay đang xiết chặt lấy cô vẫn cứng như thép, không có ý định lơi tay.
Dầu gì đi nữa, phụ nữ và đàn ông luôn có sự chênh lệch về thể lực, chỉ một lúc sau là Kỷ Nam đã rũ người, cô bật khóc nức nở trong lòng Dung Nham.
“Anh… anh thả em ra đi? Em xin anh..” Kỷ Nam níu chặt cổ áo anh. Cô ngước đầu nhìn anh bằng vẻ đáng thương, đôi mắt tròn to rưng rưng, thuần khiết như một con nai.
Trái tim anh quặn đau, vòng tay vẫn không chịu buông lơi, “Em tưởng nếu anh không ngăn cản thì em sẽ cứu được hắn sao? Đó là nơi để em thích vào thì vào, thích ra thì ra đấy chắc? Dù em có lành lặn thoát thân thì chẳng nhẽ ông cụ ở nhà lại không tuốt xác em? Còn anh Cả thì sao?” Anh nhẹ nhàng đưa tay lau khô giọt nước mắt cô, “Với lại, Kỷ Nam à, anh đã ngầm cho phép chúng lấn sân sang địa bàn của chúng ta, bây giờ làm sao anh có thể lật lọng bằng cách để em đi cứu Lý Nham được?”
Kỷ Nam tuyệt vọng nói, “Tại sao? Anh Cả chỉ muốn xử lý Phương Diệc Thành thôi cơ mà, sao phải lôi cả Lý Nham vào?”
Cứ nghĩ đến Lý Nham đang phải chịu sự hành hạ dã man nào đó là lòng cô lại nóng như lửa đốt.
Đợt ra quân lần này của đội đặc nhiệm bị kẻ khác nhanh tay bắn tin, nói cách khác, đây đích thị là một cái bẫy. Bọn hải ngoại kia nhiều lần bại trận bởi Phương Diệc Thành, thấy dạo gần đây Phương Diệc Thành có ý ngáng đường Lương Phi Phàm, lại được Lương Phi Phàm ngầm đồng ý nên chúng mới nhân cơ hội lộng hành. Đội của Phương Diệc Thành bị bắt bảy người, trong đó có Lý Nham.
Dung Nham cười khẩy, mặt kề sát mặt cô, hai luồng hơi thở quấn quýt lấy nhau, “Kỷ Nam, em.. hãy nói với anh, vì sao lại thế?”
Càng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen lay láy gợn những nét mê hoặc ấy, nước mắt Kỷ Nam càng thêm tuôn trào mãnh liệt.
“Đừng khóc, Kỷ Nam đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng.” Dung Nham cất giọng nhẹ nhàng từ tốn, dỗ dành người con gái trong vòng tay mình.
Kỷ nam bải hoải ngả vào lòng anh, “Anh Hai,” cô cất giọng rầu rĩ.
“Hử?”
Khẽ đẩy anh ra, cô đứng thẳng dậy, lùi về phía sau. Khuôn mặt đẫm nước mắt trở nên tinh khôi như rặng núi thấm mưa rào. Cô đưa mu bàn tay quệt vội hàng nước mắt, cắn răng lột phắt chiếc áo phông đang mặc trên người, rồi lại vòng tay gỡ mảnh vải vẫn dùng để bó ngực.
Dung Nham sững sờ nhìn cô, vóc dáng mảnh khảnh trắng trẻo, hơi gầy song vẫn gợn đường cong. Bầu ngực nom nhỏ nhắn, đáng yêu đến nỗi người ta chỉ muốn nuốt chửng xuống bụng. Qua bờ eo thon thon gợi cảm, thấp xuống nữa là cạp quần bò trễ tràng.
Cơ thể bán nude của cô có nét thanh khiết nhưng cũng mang theo vẻ cám dỗ chết người.
Kỷ Nam sán lại gần anh. Cô cầm tay anh đặt lên bầu ngực nhỏ xinh, tay kia quàng qua cổ anh, trao anh bờ môi hồng thắm của mình.
Hơi thở anh đã bắt đầu dồn dập, đôi mắt đục ngầu đỏ quạch.
Động tác của cô vừa ngượng nghịu vừa vụng về, thế mà vẫn thổi bùng lên ngọn lửa ham muốn trong anh hơn bất kì người phụ nữ nào anh từng gặp.
Bàn tay anh tháo tung cúc quần cô ra, kéo tuột chiếc khóa xuống. Bàn tay trượt theo hông lượn lờ đi xuống. Những nụ hôn hoang dại hạ cánh dồn dập, khiến Kỷ Nam thở hổn yếu ớt, đôi tay cô cào tán loạn lên bờ lưng anh, níu chặt tóc anh. Những cái âu yếm mơn trớn của anh chỉ mang lại một cảm giác vụn vỡ.
Cô run lên bần bật theo từng động tác của anh, nom dáng vẻ đáng yêu ấy càng làm anh thêm ham muốn được đẩy ngã cô xuống để vùi sâu bản thân vào trong cô.
Thế rồi bỗng nhiên, Kỷ Nam bật khóc nức nở.
Giây phút ấy, toàn thân anh cứng đờ, anh từ từ buông tay. Giúp cô chỉnh lại quần, tiện thể cởi áo khoác của mình đắp lên người cô. Kỷ Nam vẫn rưng rức không thành tiếng, cô rúc vào ngực anh, làm ướt sũng một mảng rộng trên chiếc áo sơ mi.
“Sợ à?” Giọng anh khàn đặc, phải gồng lên để nén cơn ham muốn.
Đáp lại anh chỉ có tiếng khóc càng lúc càng thảm thiết.
Dung Nham thở dài, bế cô lên, bước đến bên sofa, anh ngồi xuống, đặt cô ngồi vắt ngang đùi mình. Giọt nước mắt thấm vào da lạnh buốt, cái lạnh ngấm đẫm tim anh.
“Kỷ Nam, Kỷ Nam...” Anh thì thào yếu ớt. Trái tim anh nhũn ra theo từng giọt nước mắt mặn chát, nóng hổi của cô.
Kỷ Nam thút thít nói, “Anh đã bảo... chỉ cần em muốn... em thích anh ấy! Em muốn ở bên anh ấy... Anh... anh không giữ lời...”
Một tiếng nổ ầm để lại cho trái tim anh vết rách rộng hoác.
Đêm đó, dưới vòm trời lung linh những ánh sao, gió ngàn vờn tà áo màu tinh khôi phiêu bồng thiết tha. So với vì sao nơi chân trời kia, cặp mắt long lanh của cô mới thực sự hớp hồn người. Anh và cô nằm trong chiếc xe mui trần, vừa thưởng rượu vừa ngắm sao. Khi ấy men tình lâng lâng, anh đã choàng tay qua cổ cô, đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên bờ môi ấy. Cô nằm dưới thân anh, khuôn mặt ửng đỏ, thở không ra hơi suýt thì lượm đi. Anh nhoẻn cười buông cô ra. Kỷ Nam thẹn thùng nín thinh một lúc, sau đó lên dây cót tinh thần, ghì chặt cổ anh, đề nghị một câu thực lòng, “Anh hãy thề từ nay về sau chỉ yêu mình em, để mình được ở bên nhau đi, được không?”
Lúc đó, anh đã trả lời cô thế nào nhỉ? À, anh đã bảo, “Anh chỉ có thể hứa, bất kể anh ở bên ai thì người anh thích nhất luôn là em.”
Sao ký ức vế tối ấy vẫn còn in đọng trong anh rõ rệt đến vậy… Dung Nham không sao quên được, lúc đó, ánh sao trong mắt Kỷ Nam vụt tối sầm.
Dạo đó Dung Nham cứ đinh ninh, làm quái có ai cả đời chỉ yêu mãi một người? Thế nên cứ đặt cô ấy ở vị trí đầu tiên là được chứ gì?
Được hay không thì Kỷ Nam bướng bỉnh của anh thế nên mới càng ngày càng xa cách.
Đến khi anh giật mình bừng tỉnh, quay đầu tìm lại thì Kỷ Nam của anh, một Kỷ Nam bướng bỉnh, quả cảm, hoạt bát, đáng yêu… một Kỷ Nam yêu anh chân thành đã trao anh chỉ một câu: em xin lỗi anh Hai.
Nhưng Dung Nham là ai nào? Là cậu hai hào hoa phong nhã, ngàn người yêu nhưng không yêu ai của nhà họ Dung!
Cậu hai nhà họ Dung lập tức cười xòa: “Không hề gì, anh luôn sẵn lòng miễn là em thích, em tự nguyện. Anh Hai chỉ mong thấy em vui vẻ.”
Nhưng… nhưng khi thấy cô mỉm cười thỏ thẻ trong vòng tay một gã trai khác, thấy cô lén lút mặc váy gã đó tặng với khuôn mặt đỏ ửng, anh nghe lòng buồn lạ lùng, trái tim buốt nhói như hàng ngàn vết kim đâm.
“Kỷ Nam, anh hối hận rồi. Chúng mình… làm lại từ đầu được không?” Anh ôm cô, tưởng như đang ôm cả thế giới.
Có điều, người nằm trong vòng tay anh lại im lặng.
Anh bèn cuối xuống hôn tới tấp lên gương mặt cô, thậm chí còn liếm láp hàng mi, mút mát bờ môi, ép cô đáp lại mình.
Hồi lâu, Kỷ Nam mới ấp úng lên tiếng: “Em có thể trao anh cơ thể em… nếu vậy tức là anh đã đồng ý cứu anh ấy. Nếu… nếu chỉ vì chuyện này mà anh ấy không yêu em nữa, vậy thì em chỉ còn cách giấu tình yêu ấy vào tim. Như thế cũng có nghĩa, em sẽ hận anh cả đời này.”
Dung Nham tì vào trán cô, hai người co quắp trên ghế. Bẵng đi một hồi lâu, có thứ chất lỏng nào đó gieo cái buốt lạnh xuống bờ mi cô. Kỷ Nam không muốn mở mắt ra xem đó là thứ gì.
Dung Nham thì thào với nỗi đau thấu ruột gan, “Chỉ bởi anh nhận ra muộn màng… Kỷ Nam…Kỷ Nam… em không thể đợi anh sao?”
Nào có thể đợi chứ? Tình yêu như ngựa phi nước đại, chuyện đời xưa nay đã vậy.
Dung Nham ôm cô ấy thật lâu, bao lâu như thế mà anh chẳng nói cũng chẳng rằng, lâu đến nỗi Kỷ Nam cứ ngỡ anh đã ngủ từ lúc nào.
Bỗng Dung Nham lên tiếng bảo: “Anh chỉ dám cam đoan, thời gian này, hắn sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm. Còn hắn được thả hay không, chỉ anh Cả mới có quyền quyết định.” – Dung Nham đã lấy lại vẻ bình tĩnh của mình, và anh vẫn là chàng công tử phong độ ngời ngời, ưa bỡn cợt của nhà họ Dung.
Anh thả Kỷ Nam xuống ghế sofa, kế đó nhặt quần áo vương vãi dưới đất lên, trao cô, tiện thể xoay người châm điếu thuốc.
Kỷ Nam lặng lẽ mặc quần áo với đôi mắt đỏ au.
Từ tận đáy lòng mình, Kỷ Nam nói: “Cảm ơn anh, anh Hai.” Vì anh đã hứa với cô rằng, Lý Nham nhất định sẽ bình an.
Dung Nham cười cay đắng, “Khỏi cần cám ơn.”
Kỷ Nam nhảy khỏi sofa, đột nhiên Dung Nham gọi giật cô lại, “Kỷ Nam!”
Kỷ Nam ngoảnh đầu trông, “Vâng?”
Nom gương mặt thanh thoát ấy, Dung Nham ngây ngẩn hồi lâu, rít mạnh điếu thuốc, anh cười bảo, “Không có gì, đi đi. Anh chỉ muốn… gọi em thôi.”
Thực ra, không phải thế. Thực ra, Kỷ Nam à, anh vẫn muốn hỏi rằng: tại sao? Tại sao em không thể đợi anh? Để giờ đây mình anh bơ vơ nơi này, anh phải làm gì đây?
Điếu thuốc lập lòe lửa đỏ, mắt anh trân trân nhìn theo bóng dáng vội vàng của cô, ánh sáng cũng lụi tàn dần.
Anh đang ở nơi nào?
Thành phố C giữa những ngày hè.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Cố Minh Châu vận động tay chân còn đương uể oải, rồi xuống lầu rót nước.
Trong phòng khách, Cố Yên đang chơi cờ tỷ phú với một vị khách quý dạo gần đây rất năng đến thăm nom. Trình Quang đang xay nước dâu tây dưới bếp, thấy Cố Minh Châu bước vào, cậu lập tức rót một cốc nước đưa cô.
“Lương Phi Phàm lại đến tìm bố chị nữa à?” Cố Minh Châu làm một ngụm nước quả mát rượi, đoạn nheo mắt ngó ra phòng khách, thì thào hỏi Trình Quang.
Trình Quang lắc đầu, “Nói chuyện với chú Cố chừng năm phút là xuống đây luôn, từ đó đến giờ vẫn ngồi chơi với Cố Yên.”
“ Ờ.” Cố Minh Châu gật đầu suy tư.
“Chú Cố dặn em để mắt đến Cố Yên, kẻo con bé giở thói lấc xấc với ngươi ta. Nhưng con bé có chịu nghe em đâu, mới rồi thua có một ván má nó đã khoằm mặt lườm nguýt với người ta. Đây, em bàn giao cho chị, chị mang qua đó đi. Chị nói may ra nó còn nghe.” Trình Quang đưa khay đựng nước quả cho Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu uống cạn cốc nước quả của mình, ợ một tiếng đầy sảng khoái rồi vỗ vai Trình Quang, “Cậu không thấy à? Thằng cha kia chưa biết chừng đang chết mê chết mệt cái vẻ lấc xấc của cô hai nhà mình đây!”
Tiếng cười vui vẻ của Lương Phi Phàm chen lẫn tiếng trêu đùa lảnh lót của Cố Yên văng vẳng khắp quãng đường từ bếp rẽ sang phòng khách. Cố Minh Châu mang nước hoa quả tới, tiện thể vỗ đầu em gái, “Ê ngố, bố bảo chị dặn em, đừng có lấc xấc, kẻo thất lễ với khách quý.”
Cố Yên hậm hực nghiêng đầu, “Chị, em không ngố.”
Cố Minh Châu tức cười, liền giơ tay cốc cho con bé một cái. Lương Phi Phàm ngồi đối diện Cố Yên, thoạt đầu sắc mặt còn có vẻ hiền lành dịu dàng, lúc này tự nhiên cậu ta lại ngẩng lên nhìn Cố Minh Châu bằng ánh mắt cảnh cáo sắc lẹm.
Ố ồ… Cố Minh Châu thấy rùng mình, cái quái gì đây, chẳng nhẽ thằng con nhà Lương Thị, nhân vật khiến hai giới chính tà phải nể sợ này lại thích con bé Cố Yên ngốc nghếch nhà mình thật à?
“A chị ơi, anh Dung Lỗi vừa gọi điện bảo bốn giờ đến đón chị đấy.” Cố Yên nhấp ngụm nước dâu tây rồi liếm khóe môi, không quên nheo mắt cười với chị.
“Ờ, chị biết rồi.” Cố Minh Châu quen tay ấn đầu em gái, nhưng một lần nữa, ánh mắt sắc lẹm kia lại xoẹt qua làm cả người cô đông cứng. Cô bèn nhanh nhảu chuyển sang vuốt ve xoa đầu đứa em, “Ngoan, ngoan.”
“Anh chị đi đâu chơi thế?” Thật hiếm khi Cố Yên nhận được sự đối xử dịu dàng từ cô chị, “ Tối chị có về ăn cơm không?”
“Đi xem phim, chắc không về ăn cơm đâu.”
“Cho em bám càng với!” Cố Yên kéo váy, mè nheo với chị gái, “Diệc Thành phải muộn mới về, em ở nhà buồn lắm, chị cho em theo với, em sẽ không ngồi gần anh chị đâu.”
Nếu là ngày bình thường thì chắc chắn Cố Minh Châu sẽ gạt phắt đi ngay, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, bởi cái gã Lương Phi Phàm nham hiểm này đã nhìn Cố Yên bằng ánh mắt vô cùng bất thường, trong khi Cố Yên có người yêu lại không có óc, nó chẳng biết gì cả, còn cô thì lại không thể thả rông cho hai đứa nó tự do qua lại với nhau được.
“Được rồi, đi thôi.” Cố Minh Châu nhéo cằm em gái, “Bằng không em lại làm phiền khách, cậu Lương đây chắc phải bận lắm.”
“À, không hề, Cố Yên đang có hứng mà tôi cũng chẳng công to việc lớn gì.” Lương Phi Phàm mỉm cười đáp lại rất đúng lúc.
Y như rằng, Cố Yên đã cắn câu, “ Vậy anh đi cùng cho vui nhé? Em ngồi với anh.”
Hình như vế sau cùng đã khiến Lương Phi Phàm phải sửng sốt, sự kinh ngạc vụt qua mắt cậu ta nom rất khả nghi, thế rồi nhanh như cắt, cậu ta lấy lại phong độ thường ngày, hắng giọng đáp, “Được chứ.”
Cố Minh Châu tức xì khói, mặc xác cô em dại dột này, cô quay phắt người lên lầu, nhưng cũng không quên quẳng lại một cái lườm.
Trong lúc ba người lái xe tới rạp chiếu phim thì Dung Lỗi đã chờ sẵn ở đó với bốn tấm vé trên tay. Gặp anh, mặt mày Cố Yên tươi hơn hớn, nó í ới gọi “ anh rể”. Cố Minh Châu vừa dợm tay toan búng trán con bé thì người đằng sau đã cất tiếng đằng hắng ra chiều đe nẹt.
Cố Minh Châu tạm thu tay lại, khoác tay bạn trai đi vào bên trong như không có chuyện gì.
Dung Lỗi cứ đinh ninh người đi cùng Cố Yên là Phương Diệc Thành nên mới mua hai cặp vé ngồi theo ghế đôi. Đôi bên được chắn bởi một bức vách khá rộng, ngồi trong này thì đố ai nhìn được, mà cũng chẳng nhìn được người ngồi bên cạnh.
Cố Minh Châu nhấp nhổm như ngồi trên tổ kiến lửa, chốc chốc lại nhô ra ngoài, toan ngó sang bên kia. Dung Lỗi chống cằm, tức cười nhìn cô bạn gái hiếm khi bộc lộ mặt ngờ nghệch của mình.
“Nào nào, đừng ngó nữa.” Đến giờ, đèn được tắt bớt và phim bắt đầu chiếu. Dung Lỗi mỉm cười, kéo Cố Minh Châu ngồi lên đùi anh, anh ôm cô, tiện thể hôn chụt một cái.
“Anh có thấy ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn Cố Yên rất gian không?” Cố Minh Châu vừa đút cho anh món khoai tây chiên vừa ghé tai anh thì thào hỏi.
Anh hút ngụm coca theo tay cô đưa, “Vậy em có thấy anh nhìn em bằng ánh mắt rất gian không?”
“Đồ cà chớn! Em đang nói nghiêm túc cơ mà!”
“À, vâng thưa cô vợ của đồ cà chớn, anh cũng có đùa đâu.”
Cố Minh Châu đấm người ngồi sau, Dung Lỗi la oai oái. Anh hút thêm một ngụm coca, kế đó anh giữ chặt cằm cô rồi cuối xuống trao cô toàn bộ.
Bộ phim chiếu được gần nữa thì cả hai bắt đầu nhưng pha đong đưa mùi mẫn tình cảm, chẳng còn biết trời ơi đất hỡi gì nữa.
Sau hai tiếng đồng hồ tranh tối tranh sáng ấy, Cố Minh Châu chợt nhận ra ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn Cố Yên càng thêm phần khác thường. Nhiều năm sau đó, hễ nhớ lại ngày hôm ấy là cô lại thấy day dứt khó tả.
Hoặc biết đâu, một khi đã yêu, trong tình yêu có sự quyết tâm cao độ thì chỉ cần hai tiếng là đủ?
“Chị?” Cố Yên rụt rè sờ tay chị gái, bàn tay lạnh ngắt. Bắt gặp vẻ mặt bần thần của Cố Minh Châu, vành mắt cũng hoe đỏ ngay tức thì.
Đang đứng tựa người bên cửa sổ nghe cuộc điện thoại, thấy Cố Yên như thế, Lương Phi Phàm liền cúp điện thoại, bước lại gần, ôm Cố Yên vào lòng xót xa dỗ dành. Cố Yên dùng cùi chỏ đánh thật mạnh vào người anh, thậm chí còn trừng trộ khó chịu. Thấy anh vẫn mỉm cười dịu dàng, cô hằm hằm quay ngoắt mặt đi.
Cố Minh Châu bình tĩnh trở lại, thấy hai đứa đang hục hặc, lòng không cầm được suy nghĩ đời thật khó mà lường hết được những thăng trầm, biến động.
Cô thở dài, tiếng thở dài lọt vào tai Cố Yên nghe như lời tự trách móc.
“Lương Phi Phàm!” Cô hai nhà họ Cố nghẹn ngào, “Đừng có đùn đẩy cho Kỷ Nam nữa! Hẳn anh cũng phải biết Dung Lỗi đang ở đâu chứ! Anh mau nói đi!”
Lương Phi Phàm giơ tay kéo cô vào lòng, bất kể cô có bù lu bù loa khóc thế nào
Cơ thể nặng nề của Cố Minh Châu khẽ rục rịch đổi tư thế nằm thoải mái hơn. Lương Phi Phàm đánh mắt tỏ ý mấy lần liền, cô bèn cười nhạt bảo, “Thôi, Cố Yên, đừng la lối nữa, chị đau đầu lắm. ”
Cố Yến nhăn nhó, nước mắt lưng tròng, “ Chị…”
“Cậu nhắn với Kỷ Nam là, nó không phải trốn nữa.” Cố Minh Châu bảo Lương Phi Phàm, “ Cậu gọi nó đến đây, tôi sẽ không hỏi việc của Dung Lỗi nữa. Cậu cứ bảo con bé qua đây, tôi chỉ hỏi nó một câu thôi, tuyệt đối không làm khó nó đâu."
Chỉ Vì Yêu Chỉ Vì Yêu - Sói Xám Mọc Cánh