Số lần đọc/download: 794 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:33:18 +0700
Chương 30
D
ung Lỗi mang hoa quả vào cho hai ông trời con, thấy trong thư phòng vắng tanh, anh bèn đẩy cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ. Hai đứa nhỏ đang ngồi chồm hổm ở một góc gần quầy rượu. Dưới đất, chai lọ được bày ra la liệt để chơi bán đồ hàng.
Một lọ thuốc màu trắng, văng nắp, nằm chỏng chơ gần nó khiến Dung Lỗi phải chú ý, anh rảo bước lại gần, cầm lên xem, thế rồi mặt xanh như đít nhái, anh túm lấy con trai, hỏi, “Này Dung Dịch! Thuốc bên trong đâu hết rồi?”
Dung Dịch nghiêng đầu cười hềnh hệch: “Con ăn mất tiêu rồi!”
Dung Lỗi chẳng nói chẳng rằng, lập tức ấn thằng con nằm xuống đùi, cạy mồm nó ra, nhét ngón tay vào cố gắng móc ra bằng được. Dung Dịch “ọe” một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo, đồng thời khóc thét lên ngằn ngặt.
Đang bận trang điểm, thay quần áo chuẩn bị đi dự tiệc, nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, Cố Minh Châu tức khắc xách váy chạy ra, cô cuống quýt hỏi, “Sao thế?”
Dung Nham ở phòng kế bên cũng xồng xộc lao sang.
“Lọ thuốc an thần của anh sạch nhẵn rồi. Duệ Duệ, cháu ăn hả?!” Dung Dịch sốt ruột hỏi, đoạn dúi thằng con đang nôn thốc nôn tháo cho Cố Minh Châu, còn anh vươn tay toan tóm Duệ Duệ, miệng vẫn không quên dặn dò Dung Nham đang đứng ngoài cửa: “Dung Nham mau xuống lấy xe ra đi! Minh Châu, em bế Dung Dịch xuống! Chết tiệt! Sao anh lại quên béng mất có lọ thuốc giấu ở đây cơ chứ!” Dung Lỗi sợ đến toát cả mồ hôi.
Duệ Duệ trợn tròn mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Dung Lỗi ấn xuống, chịu chung số phận với Dung Dịch. Ngón tay anh vừa thọc vào miệng nó, nó đã cắn phập một cái không kiêng nể gì.
Cố Minh Châu cuống quýt, đặt cậu con trai xuống đất, kéo giật Dung Dịch lại, “Không sao, không phải đâu! Em đổi đống thuốc trong đó từ lâu rồi, trong đó là viên canxi mà!”
Dung Lỗi nghe mà chết sững, lát sau, anh ngồi phịch xuống đất, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Ở dưới nhà, Dung Nham sốt ruột bấm còi một thôi một hồi mà chẳng thấy ma nào, cậu chàng co cẳng lên chạy lên lầu đúng lúc Cố Minh Châu nói thế, nghe xong cũng thấy nhẹ cả người. Duy chỉ có Dung Dịch là vẫn ọe ra mật xanh mật vàng, nó ngước mắt nhìn trời, khóc bù lu bù loa.
Về sau, mỗi lần Dung Lỗi khó ngủ, Cố Minh Châu luôn hào phóng đưa anh viên thuốc an thần, song Dung Lỗi lại nhăn nhó không chịu uống, “Vợ à, anh thừa biết đây là viên canxi rồi nhé!”
“Hồi chưa biết, anh vẫn uống sạch bách hai ba hộp lận, bữa cơm nào mà chẳng uống rồi mới chịu ngủ. Ngoan nào, em bảo, anh cứ coi đây là thuốc an thần, uống vào là ngủ được ngay.”
“Mấy cái tác dụng tâm lý này một khi đã biết là hết linh...” Dung Lỗi lưỡng lự nói.
Ai đó buồn ngủ ríu cả mắt vào rồi đâm ra gắt lên, “Thế thì khỏi uống! Lại đây nằm cho tôi! Ngủ mau!”
Dung Lỗi đành cun cút nằm xuống, nhắm mắt một lúc rồi cũng lăn ra ngủ. Đêm đó, rõ ràng là vẫn ngủ ngon lành.
Đám cưới của Lộ Hân Nam được tổ chức long trọng, tạo tiếng vang khắp thành phố.
Có “Công ty giải trí Lộ Thị” làm hậu thuẫn, lại thêm sự giúp đỡ ngầm của Dung Lỗi, thành thử Phương Phi Trì đã có thừa khả năng lẫn tự tin để chống lại Lương Thị.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất là, ngay khi cuộc đại chiến chưa kịp bùng nổ thì kẻ gây chiến là Lương Phi Phàm lại đột nhiên im thin thít và lặn mất tăm. Chưa đánh đã rút quân. Sau một phen hoảng loạn, thành phố C đã trở về với dáng vẻ bình yên vốn có.
Trong khi Dung Lỗi và Cố Minh Châu lúc nào cũng luôn chân luôn tay. Có đăng ký kết hôn đây rồi nên dọn về sống với gia đình nhà chồng là dĩ nhiên, con cái cũng tiện đưa đi đón về.
Hiển nhiên nhà họ Dung là mừng nhất, ông cụ Dung hô một tiếng là toàn bộ vườn tược nhà cửa mấy năm chẳng đá động sửa sang gì bỗng nhiên xoay ra tu bổ một loạt.
Thời gian vun vút trôi, loáng cái đã tới buổi tối, cả nhà quây quần nói chuyện một lúc rồi về phòng ăn hoa quả, trả lời mấy cái mail, sau đó tắm rửa, lật vài trang sách xem qua, chớp mắt đã mười giờ hơn.
Thằng bé có thói quen ngủ sớm. Lúc Dung Lỗi và Cố Minh Châu lên giường nằm thì cu cậu đã ngáy o o.
Đèn đã tắt nhưng cặp mắt vẫn còn thao láo trong bóng đêm, Dung Lỗi đếm cừu một lúc mà vẫn tỉnh như sáo. Anh trở mình, lén rướn tay qua người Dung Dịch, chạm vào người vợ.
“Đừng quậy!” Cố Minh Châu túm chặt cái tay vừa lần mò vào trong lớp áo của cô, “Thằng bé tỉnh bây giờ!”
“Vợ ơi...” Dung Lỗi thì thào trong tủi thân, “Vợợợợợ...” Do đang trong thời gian tu sửa nên trong phòng của hai vợ chồng thì chỉ còn phòng ngủ chính là dùng được. Muốn tìm chỗ thích hợp để hành sự đêm khuya cũng khó.
“Đừng,” Cố Minh Châu vẫn quyết liệt chống cự, “Thôi mà... anh ráng nhịn thêm mấy bữa nữa.”
“Anh đã nhịn hai ngày một đêm rồi còn gì!” Trong bóng tối, giọng anh là sự pha trộn giữa ấm ức và hậm hực.
Kể từ lúc nên duyên vợ chồng, chẳng hiểu tại sao Cố Minh Châu lại dễ mủi lòng trước anh đến thế. Nghe hơi thở càng lúc càng nặng nề khó nhọc, những ngón tay đang giữ chặt bàn tay càn rỡ của anh cũng dần nới lỏng...
Đương nhiên Dung Lỗi đã đạt được ý đồ của mình.
Cơ thể nặng như đá của anh đè lên người Cố Minh Châu suýt tắc thở, chỉ thốt ra được những hơi thở dồn dập, cố hãm tiếng mình sao cho bé nhất. Chính bởi vụng trộm như thế này nên cơ thể cô mới càng thêm háo hức và khát khao, cô kẹp chặt đến nỗi Dung Lỗi sướng ngất ngây, thở hồng hộc vào tai cô.
“Anh nhỏ... nhỏ tiếng thôi...” Cố Minh Châu hổn hển bên tai anh, nửa thỏ thẻ nửa như van nài.
Dung Lỗi rướn hông, đâm vào người cô một cú thật mạnh, anh rên lên đầy thỏa mãn. Anh ngậm vành môi của cô rất lâu, “Nhô lưỡi ra nào!” Anh gắt khẽ trong cơn phấn khích.
Cố Minh Châu miễn cưỡng há miệng, run run đưa đầu lưỡi ra, cho anh thỏa thuê mút mát.
“Gọi anh...” Dung Lỗi đẩy nhanh tốc độ, anh cắn vành tai cô, thì thầm bảo, “Ỉn ngố, gọi anh là anh yêu đi...”
Hơi thở nóng bỏng rót vào tai cô theo từng lời anh nói, cô rùng mình như có dòng diện chạy qua, giọng nỉ non nhượng bộ, “...Anh yêu...”
Khi cô sắp không chịu được nữa, Dung Lỗi liền cúi đầu lắp kín miệng cô, phần hông chuyển động thêm nhanh, anh hùng hổ thúc thật mạnh vào nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong cô. Sau mấy chục cú đưa đẩy, một dòng nóng hôi hổi được giải phóng. Cơ thể cô như căng ra khi dòng nhiệt ấy trút xuống, liền sau đó là một trận co giật đầy đê mê.
Hành sự xong rồi mà anh vẫn dính chặt lấy cô, quyết không chịu xuống.
Cố Minh Châu vặn vẹo khó chịu thì anh càng đè chặt hơn, “Vợ ơi...”
“Hử?” Cố Minh Châu rón rén vươn tay với hộp giấy để đầu giường, rút mấy tờ, cẩn thận lau.
“Em thật tuyệt vời...” Dung Lỗi đang hưởng thụ động tác dịu dàng của cô, anh hôn tới tấp lên cần cổ thon dài của cô, “Lấy được em đúng là sướng.”
Hôm sau là chủ nhật.
Tảng sáng, nhà họ Dung vẫn chìm trong giấc ngủ tĩnh mịch.
Như thường ngày, Cố Minh Châu là người đầu tiên tỉnh giấc, cô rục rịch sắp đồ nấu bữa sáng, để món cháo kê đun lửa liu riu, cô dọn qua phòng khách, phân loại quần áo mới thay hôm qua, những thứ cần giặt khô thì bỏ vào túi, những đồ còn lại bỏ vào thùng giặt.
Tám giờ, tiếng húng hắng của ông cụ Dung vẳng lại mỗi lúc một gần: “Chưa ai dậy cơ à?”
Cố Minh Châu nhanh nhẹn đơm cháo, bưng thức ăn cho ông, “Vâng ạ, thì cuối tuần mà ông, cứ để cả nhà ngủ thêm lúc nữa hẵng hay ạ.”
“Hai đứa nó cuối cùng cũng được thăng chức lên mẹ chồng rồi đây!” Hiếm khi thấy ông cụ Dung vui vẻ chừng này, “u cũng là do cháu tháo vát năng nổ, trước kia nhà này làm gì có lệ lười nhác mê ngủ, quên không làm bữa sáng đâu!”
“Có cho mới có nhận, cháu đang cố tình lấy lòng mọi người đó ông ơi!” Cố Minh Châu cười tươi rói, ông cụ Dung vừa húp cháo vừa gật đầu.
Tám giờ rưỡi, bố mẹ chồng và chú thím đều đã dậy. Cố Minh Châu lại xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng rồi lên gác gọi hai bố con dậy.
Bên cạnh ông bố Dung Lỗi đang ngáy khò khò là cậu con trai Dung Dịch mắt mở thao láo, nằm trùm chăn, tai nhét headphone, tay hí hoáy chơi game PSP. Thấy Cố Minh Châu bước vào, nó liền chui tọt vào lòng Dung Lỗi làm anh giật mình choàng tỉnh.
“Dậy đi nào!” Cố Minh Châu vỗ tay bồm bộp xuống chăn, Dung Dịch đang rúc trong đó cười hí hửng.
“Dung Dịch... dậy đi con...” Hai mí mắt vẫn dính tịt vào nhau, Dung Lỗi cất giọng líu ríu gọi con trai.
Nhưng Dung Dịch cũng cự nự ghê lắm, nào có chịu nghe, “Bố dậy thì Dung Dịch mới dậy.”
“...Ờ... thế hai bố con mình khỏi dậy luôn!” Dung Lỗi uể oải nhắm nghiền mắt, còn đâu vẻ hiên ngang hùng hổ của đêm qua.
“Vâng vâng!” Dung Dịch cười tít mắt.
Cố Minh Châu thò tay vào chăn, “Hai bố con dậy mau! Hôm qua mười giờ đi ngủ, bây giờ đã sắp mười giờ rồi, có dậy không thì bảo!”
Dung Dịch thét lên, toan né bàn tay cô.
Dung Lỗi nhắm nghiền mắt, lầu bầu trong đau khổ: “Vợ ơi... anh buồn ngủ...”
Cố Minh Châu không tài nào nhịn được cười, cô bèn nhéo mũi anh, được thể anh hôn luôn vào lòng bàn tay cô, hơi thở ấm nóng phả nhè nhẹ vào tay.
“Mẹ ơi, mẹ phải hứa sẽ mua DS cho con thì con mới dậy cơ!” Dung Dịch thèm nhỏ dãi máy chơi game cầm tay DS của Nintendo đã mấy ngày nay rồi, “Con muốn có một cái như Duệ Duệ ấy.”
“Không được, con đã có PSP rồi còn gì,” Cố Minh Châu dứt khoát từ chối yêu cầu bất hợp lý của đứa con trai, “Duệ Duệ đã giải được phương trình bậc ba hai ẩn rồi đấy, bạn nó còn viết chính tả được cả bài Hoa Mộc Lan và Trường Hận Ca, con mà được như thế thì mẹ cũng mua DS cho con.”
“Bố nói đứa trẻ nào cũng có khuyết điểm và ưu điểm của riêng mình. Mẹ không thể xem thường con như thế được.” Dung Dịch phản bác.
“Là tự con so sánh với Duệ Duệ trước đấy chứ!”
“Không nói với mẹ nữa!” Dung Dịch quay phắt người, chổng cái mông múp míp về phía mẹ, nó ôm cổ bố, nhõng nhẽo gọi, “Bố...”
Nghe tiếng đằng hắng sặc mùi dọa dẫm của Cố Minh Châu, suýt chút nữa là Dung Lỗi đã buột miệng đồng ý với con trai, may mà còn kịp giả vờ lăn quay ra ngủ. Dung Dịch dẩu môi, sau một hồi nghĩ ngợi, nó vẫn chưa chịu thôi, “Mẹ! Nếu là dì bé thì thể nào dì cũng mua DS cho con, nhất định nhất định nhất định sẽ mua cho con.”
Đáp lại cậu nhỏ chỉ giỏi nghĩ cho mình này, Cố Minh Châu buông tiếng cười khẩy, “Thế thì mẹ sẽ có cách để cái nhất định nhất định nhất định của dì bé không còn nữa thì thôi.”
Nghe tiếng bẻ tay kêu răng rắc đáng sợ của mẹ, Dung Dịch bụng bảo dạ đành thôi, rồi tiếp tục rúc vào chăn chơi game tiếp.
“Dậy, mau!” Sau tiếng hét của vợ, Dung Lỗi cũng bắt chước con trai co đầu rụt cổ vào trong chăn.
Chỉ khi chăn chiếu bị xốc ra ngoài ban-công phơi nắng thì phe hai bố con thích ngủ nướng kia mới chịu nhấc người dậy, miệng không khỏi ngáp ngắn ngáp dài.
Dung Dịch nhỏ hơn, nên so với cơ thế cường tráng vạm vỡ của Dung Lỗi thì nó chẳng khác nào một con nhái bén. Thằng bé có sở thích rập khuôn y đúc mọi hành động của bố nên nó cũng vươn vai ngồi dậy, miệng máy móc bảo, “Vợ ơi đến thơm anh một cái nào,” thế là bị mẹ nó phết cho hai cái, văng khỏi giường.
Dung Lỗi loẹt quẹt đôi dép lê vào nhà tắm, theo sau là cậu con trai với hành động rập khuôn y chang. Hai bố con cùng đứng hái hoa bên cạnh bồn cầu, thế rồi một lớn một nhỏ đứng dàn hàng trước gương đánh răng, rửa mặt, cạo râu.
Lúc xuống lầu, Cố Minh Châu đã đơm sẵn hai bát cháo để nguội vừa miệng ăn. Dung Dịch bắt chước bố lâu ngày thành nghiện, nó cũng ra dáng nghiêm chỉnh, vừa ngồi xuống đã trầm giọng chào hỏi bốn vị bề trên, rồi ngửa cổ uống ừng ực một cốc nước.
Bố Dung Lỗi đang xem báo, đoạn bảo, “Sau khai giảng là Dung Dịch sẽ chính thức bước vào lớp một, thằng bé đã đến tuổi phải có phòng riêng rồi. Hai đứa định tính sao? Đương nhiên bố mẹ rất hoan nghênh các con ở đây, nhưng nếu hai đứa muốn có cuộc sống gia đình riêng, thì để bố mẹ mua cho hai đứa một căn hộ. Bố mẹ biết tình hình kinh tế của hai đứa đủ mạnh để mua nhà ra ở riêng nhưng đây cũng là tấm lòng của hai ông bà già này.”
Dung Lỗi gắp thức ăn, từ tốn trả lời, “Bố ơi, con nói chẳng tác dụng gì đâu, này con trai, có phải thế không?”
Dung Dịch chợt nhớ đến giấc mơ DS chưa thành hiện thực của mình, nó gật đầu như bổ củi, “Ông nội ơi, cái này ông phải hỏi mẹ cháu, chứ cả cháu và bố cháu đều nghe theo lời mẹ mà!”
Cả nhà phá lên cười, còn dưới gầm bàn, Cố Minh Châu vừa lén đạp cho Dung Lỗi một cái, “Bố ạ, chúng con vẫn muốn ở cùng bố mẹ. Gia đình có đông vui thì con cái mới ngoan ngoãn trưởng thành. Huống hồ, con còn lóng ngóng vụng về, muốn theo học mẹ và thím hai mấy năm nữa đã.”
Câu trả lời của cô khiến hai cụ nghe mà mát lòng mát dạ.
Ông cụ Dung đeo kính lão, tay bận bịu cắt tỉa cây cảnh bày biện trong phòng khách, miệng lẩm nhẩm hát có vẻ rất yêu đời. Thấy Dung Nham uể oải vươn vai từ trên gác đi xuống, ông cụ ngứa mắt cho nó một cú đạp.
“Á!” Vừa thoát hiếm trong đường tơ kẽ tóc, Dung Nham đã la lên: “Sao ông lại đá cháu? Mới sáng bảnh mắt ra, suýt thì đi đứt cái eo thon của cháu rồi.”
Mọi người đang ngồi bên bàn ăn cười rộ lên với nhau, Cố Minh Châu ra vẻ một bà chị dâu, cô gọi: “Nham Nham lại đây ăn sáng nào.”
Dung Nham bèn chạy lại, nhân lúc cả nhà không ai chú ý, cu cậu len lén lườm trộm Cố Minh Châu một cái.
Vừa bỏ thìa cháo vào mồm, bỗng dưng Dung Dịch nhăn mày như sực nhớ ra điều gì đó, nó ngẩng lên, giọng lanh lảnh gọi “Bà nội ơi.”
“Sao thế?” Mẹ Dung Lỗi nhoẻn cười, gắp cho nó một phần tư quả trứng gà.
Dung Dịch nuốt miếng cháo đang ngậm trong miệng, sau lại xúc thêm một thìa khác, đoạn bảo: “Bà nội ơi, giường ở phòng ông bà hẳn phải rộng lắm ạ? Sau này cháu sang ngủ với ông bà được không ạ?”
Bà Dung đưa mắt nhìn chồng mình, ông Dung gập tờ báo lại, từ tốn nhấp ngụm sữa đậu nành, cười bảo, “Bà nhìn tôi làm gì? Cháu nó muốn sang ngủ cùng, chẳng nhẽ tôi lại từ chối.”
Bà Dung cả mừng, tiện tay gắp chiếc bánh bao đặt vào đĩa của Dung Dịch. Dung Dịch gắp bánh bao bỏ tọt vào miệng, vừa nhồm nhàm nhai vừa líu ríu trình bày lý do: “Giường ở phòng bố mẹ cháu nhỏ quá... tối qua, bố còn nằm đè lên người mẹ cháu, bố cháu nặng chết đi được! Cháu nghe thấy tiếng mẹ rấm rứt khóc suốt đêm vì bị bố đè!”
Dung Lỗi đang chuẩn bị đưa thìa cháo lên miệng.
Cố Minh Châu vừa chìa tay toan gắp cái quẩy.
Dung Nham ngửa ra phía sau lưng ghế vung vai ngáp dài uể oải.
Chiếc kéo của cụ nội đang lúi húi cắt tỉa cây cảnh.
Cả nhà không hẹn mà cùng hóa đá.
Ông Dung khẽ đằng hắng một tiếng, tay lại mở tờ báo vừa mới gấp gọn gàng, đồng thời điềm đạm bảo vợ mình: “Tốt nhất mình nên dọn cho cháu một phòng riêng - tôi xem chừng giường bên phòng mình cũng không đủ rộng đâu.”
Lời vừa dứt, khuôn mặt đỏ lựng một cách đáng ngờ của bà Dung cúi gằm xuống, còn cậu chàng Dung Nham đang dở động tác vươn vai thì ngã ngửa về đằng sau không quên kéo theo cái ghế, đánh oạch một tiếng.
Chương 20: Bạn thân mến, lần sau nếu gặp xin hãy giữ chặt nhau
Mỗi độ xuân về hoa đào lại bừng sắc thắm.
Gió xuân nồng nàn lùa qua ô cửa sổ để ngỏ, từng ngóc ngách trong căn phòng như phảng phất một mùi hương ngây ngất đặc biệt chỉ đêm xuân mới có.
Khi mang thai, thân nhiệt của phụ nữ sẽ cao hơn người bình thường, thế nên Cố Minh Châu chỉ mặc độc một chiếc áo phông mỏng manh lượn tới lượn lui trong phòng, cô gấp gọn quần áo mùa đông, đóng thành thùng, rồi lại sắp quần áo mùa hè để ra một bên, định bụng mai đem phơi.
Bây giờ Dung Lỗi không quen làm việc ở thư phòng như trước nữa, mà anh thường cắm chốt ngay tại sofa trong phòng ngủ, đùi đặt laptop, chốc chốc lại ngẩng lên ngó chừng cô một cái. Cửa phòng thay đồ để mở toang, mọi hành động thu dọn chậm rì của cô không thể lọt qua mắt anh.
Ngoài ban công, Dung Dịch đang nô đùa quậy phá.
Cánh cửa sổ phòng Dung Nham đột ngột mở xoạch một cái, kèm theo đó là tiếng nghiến răng kin kít của cậu chàng vọng vào màn đêm, “DUNG, DỊCH!”
“Dạ.” Dung Dịch lảnh lót đáp lại chú Hai.
“Muốn ăn đòn hả? Biến ra chỗ khác mà chơi! Phiền chết đi được!”
“Vậy chú cho cháu vào chơi với chú Tư một lúc, một lúc thôi!”
Tiếng hét thê lương như phát rồ của Dung Nham lại vang lên: “Anh! Anh xích thằng ôn con nhà anh lại cho em! Bằng không em quẳng nó xuống lầu bây giờ!”
Tiếng Dung Nham rõ to, song để đáp lời cậu em, Dung Lỗi đã đứng dậy, khóa trái cửa sổ phòng mình lại.
Bên ngoài chỉ còn loáng thoáng tiếng cười khanh khách của Dung Dịch.
Từ vườn hoa dưới nhà vọng lên tiếng gắt của ông cụ: “Mày vừa bảo quẳng ai xuống đấy hả Dung Nham?”
“...” Dung Nham nín bặt, không dám ho he.
Dọn dẹp cũng gần xong, Cố Minh Châu mới lê ra khỏi phòng thay đồ, “Chồng ơi lại đây nào.”
Dung Lỗi lập tức quẳng máy tính sang một bên, xông xáo chạy vào, giúp cô chuyển mấy thùng nhựa đã sắp sẵn.
“Mệt không em?” Hôn lên chân tóc mai rịn ướt mồ hôi của cô, anh hỏi với giọng xót xa.
“Có mệt đâu,” Cố Minh Châu vừa lắc đầu vừa xắn tay áo, “Chỉ nóng thôi.”
Tay áo vừa mới xắn lên, anh lại kéo xuống rồi ôm cô bước ra ngoài, “Ngày nào mẹ anh cũng phàn nàn với anh việc em ăn mặc phong phanh. Xuân sang nên mặc kín đáo, thu về đừng vội thêm áo. Vợ à, em vừa đổ mồ hôi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh đấy. Con gái chúng mình đã biết đạp chưa hả em?”
Bàn tay anh lại xoa lên bụng Cố Minh Châu làm cô ngứa râm ran nhưng cũng thấy anh thật đáng yêu quá chừng, cô cười đánh anh: “Ai bảo là con gái nào?”
Dung Lỗi nghiêm nghị, xoay mặt cô lại, “Anh bảo đấy! Là con gái thật mà! Có lần anh nằm mơ thấy thế rồi!”
Cố Minh Châu phá lên cười, “Ờ ừ, em tin anh. Thực ra em cũng mong nó là con gái. Dung Dịch nghịch quá chừng, cứ nghĩ đến việc sắp sinh thêm một ông trời con nữa là em lại sởn gai ốc.”
Dung Lỗi cũng bật cười rồi ôm cô thêm chặc. Hai người chẳng ai nói câu nào, chỉ có cơ thể là hơi đung đưa theo vòng tay của anh.
“Hình như Dung Dịch rất thích bắt nạt Nham Nham thì phải.”
Ở ngoài, tiếng gào thét của Dung Nham chen lẫn tiếng cười đùa lanh lảnh của Dung Dịch văng vẳng lọt vào tai Cố Minh Châu.
“Dòng dõi nhà anh, ai cũng có cái tính đấy, càng thích ai, càng muốn bắt nạt người đó.”
“Á à, hèn gì anh toàn bắt nạt em thôi!”
“...Ừ thì anh yêu em mà lại.” Đặt tay lên chiếc bụng hơi nhô cao của vợ, anh trìu mến vuốt ve, “Vợ ơi, con gái đặt tên gì thì hay nhỉ?”
“Dung Dịch đề nghị nên đặt là Dung Nạp hoặc Dung Lượng.” Cố Minh Châu khẽ bật cười. Trán anh tì vào mang tai cô cũng run lên vì cười.
“Vợ này, bữa nọ anh và bố đã bàn bạc rồi. Đứa nhỏ này sẽ mang họ của em nhé.” Dung Lỗi dịu dàng nói.
Cố Minh Châu nghĩ ngợi một lúc song vẫn thấy không ổn, “Đứa thứ hai nhà Cố Yên mang họ Cố là bố em đã mãn nguyện lắm rồi. Chẳng cần phải thế đâu, em biết bố mẹ làm gì cũng thấu tình đạt lý, nhưng có lẽ trong lòng hai cụ vẫn bận tâm vấn đề này. Đâu cần phải vậy.”
“Thế... giả sử con trai thì sẽ mang họ Cố, còn con gái sẽ theo họ của anh.”
Cố Minh Châu gí ngón tay vào trán anh, “Ở đâu ra cái loại như anh!” Dung Lỗi bật cười, ngậm luôn ngón tay cô, nhẹ nhàng hôn hít.
Hai vợ chồng rú rí rù rì nói toàn những chuyện vặt vãnh hàng ngày nhưng cũng rất đỗi hạnh phúc. Ngoài kia, hương xuân nồng nàn.
Có lẽ diện mạo của tình yêu không được đẹp đẽ như người đời vẫn tưởng, hoặc biết đâu thực ra nó chỉ đang khoác lên mình lớp áo giản dị không hề bắt mắt, để rồi bao lần vô tình đi lướt qua nhau giữa mênh mông biển người.
Bạn thân mến, lần sau nếu gặp, xin hãy giữ chặt nhau. Cám ơn.